Chương 2: Đối đầu

Những đóa hoa được sinh ra bằng tử khí xếp thành một bức tường vững trãi phía trước mặt của Kinh Như Tuyết.

Khoảng cách của những đóa hoa với nhau là khoảng hai thước. Tứ phía đối xứng.

Chỉ trong một tích tắc thời gian Kinh Như Tuyết đã tạo ra một lớp phòng thủ cho bản thân, và thản nhiên chờ đợi Tiêu Chính Nam tiến đến.

Tiêu Chính Nam nhìn thấy bức tường đó thì không chút do dự mạnh mẽ tung trảo kình đánh mạnh vào.

Uỳnh...

Trảo kình va phải những đóa hoa tử khí kia liền phát nổ. Và chúng không có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Hướng di chuyển của Bạch Hổ như thiểm điện vừa đánh hướng đông lại đánh hướng bắc những vụ nổ nhỏ liên tiếp được sinh ra trên bầu trời.

Nhưng những đóa hoa tử khí kia vừa bị phá hủy liền có một đóa hoa khác sinh ra thế vào chổ ấy. Chiêu thức liên miên không dứt khiến Bạch Hổ vô cùng bực tức. Buộc miệng nói ra một câu:

"Con rùa nhà ngươi, cả đời chỉ biết rút cổ vào trong mai. Có giỏi thì trực tiếp giao đấu với ta xem nào."

"Ngươi không phá hủy được thế thủ của ta. Là do ngươi yếu kém, thì sao có thể trách ta hèn được." Kinh Như Tuyết liếc nhìn Bạch Hổ vất vả phá hủy bức tường thì cười khinh khi.

Bạch Hổ thấy thật phí sức trong việc công phá thể thủ liên miên bất diệt này. Liền đổi cách tấn công khác, nghĩ là làm Tiêu Chính Nam lùi lại một khoảng.

Xoảng.. Rắc... Liên.

Âm thanh vừa được phát ra do đôi bàn tay của Tiêu Chính Nam bấu vào không gian khiến nó bỗng chở nên nức vỡ. Vạt áo của Bạch Hổ theo đó mà bay phất phới với những luồng gió bắt đầu đổi chiều di chuyển vào trong lòng bàn tay của Bạch Hổ.

Theo sau những luồng gió quỷ dị kia là những tia sét xuất hiện từ hư vô. Bàn tay của hắn theo đó cũng đã bị nhiễm điện từ.

Rẹc.. Rẹc.

"Ngươi có vẻ tự tin nhỉ. Vậy thì hãy thử tiếp thử chiêu này của ta." Nói đoạn Bạch Hổ mở trừng mắt"Nhận lấy đi! Lôi Phạt."

Tiêu Chính Nam chưởng hai trảo kình về phía trước, từ trong lòng bàn tay nhiễm điện đó, những đường sét y lực được truyền ra. Phá hủy lần lượt từ bông hoa này đến bông hoa khác trên đường tiến vào.

Đùng... Đùng

Một vụ nổ lớn vang lên chiêu thức tưởng chừng bất bại kia của Kinh Như Tuyết đã hoàn toàn bị Lôi Phạt dễ dàng hóa giải. Chưa dừng lại.

Tiêu Chính Nam biến đổi chiêu trong chiêu.

Đôi bàn tay đang đưa ra phía trước liền được hắn đưa ra song song trước ngực với lòng bàn tay hướng vào nhau. Từ những đầu ngón tay xuất hiện những đường tia xét mỏng nối với nhau. Đôi mắt của hắn theo đó mà rực sáng với những dòng điện vừa được bức ra.

"Chà. Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi nhỉ." Kinh Như Tuyết thấy chiêu thức bản thân đã bị hóa giải ánh mắt liền lập tức trở nên nghiêm túc hơn. Bước một bước chân lên phía trước. Bàn tay bắt đầu nắm chặc lại Kinh Như Tuyết đã bắt đầu nghiêm túc thực sự.

Nhưng những tia sét lúc nãy được Bạch Hổ phát ra vẫn chưa hoàn toàn biến mất mà chúng đã di chuyển lên phía trên đỉnh đầu của cả hai. Tạo ra một quần thể mây đen khổng lồ.

Rầm... Rầm.

Âm thanh như một trận mưa lớn sắp sửa xuất hiện vậy. Kinh Như Tuyết nhìn sơ cũng biết được Tiêu Chính Nam sắp gọi ra một Hồn Lực bậc cao. Liền không khinh suất vận lên thêm chân khí, toàn thân ngay lập tức biến đổi thành một màu tử sắc đậm. Bộ đồ màu trắng theo đó mà cũng đã nhướm sang màu tím.

Bạch Hổ vẫn tiếp tục vận lực.

Đám mây đen kia liền đánh xuống khoảng không bên dưới nó những đường điện mạnh chưa từng thấy. Phá hủy từng thân cây to lớn, những ngọn núi dầy cộm và kẻ những rãnh đất dài. Khi toàn thân Tiêu Chính Nam đều được bao phủ bởi những tia xét phủ dầy đặc thì cũng là lúc phía sau lưng hắn xuất hiện một con Hổ màu trắng được tạo nên từ sấm và sét "Lôi Hổ" với kích thước to lớn như một tòa nhà một tầng.

Vừa xuất hiện Lôi Hổ gầm lên thét ra những tia điện uy lực. Cơn mưa sấm theo đó mà đánh xuống cánh rừng bên dưới. Phải nói cơn mưa này đã biến cánh rừng xanh lúc nãy giờ chỉ còn lại những gốc cây cháy đen. Những ngọn lửa theo đó cũng bắt đầu nhen nhóm.

Bên dưới trong phạm vi ảnh hưởng ước chừng hai dặm đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, những tinh linh, thực vật có sự sống và cả những động vật đều thi nhau mà bỏ chạy. Nhưng cũng đã có không ít đã bỏ thây lại nơi này.

Tiếng thét đó kèm theo những tạp âm vô cùng kinh khủng. Có thể phá hủy những màn nhĩ của những sinh vật nào vô tình nghe được. Khiến một cường giả đỉnh phong như Kinh Như Tuyết cũng phải cần thận mà đề phòng.

Kinh Như Tuyết dùng công lực tự phong bế đi những chỗ nhạy cảm trên tai nhằm bảo vệ cho thính giác. Sau đó thì cười nói:

"Hây. Ngươi thật sự phải đánh đến mức này sao."

Nói đoạn Kinh Như Tuyết đưa cánh tay phải ra phía trước.

Tiếp theo vận lên chân khí, chân khí từ bên trong cơ thể nhanh chóng chuyển biến theo công pháp nghịch luyện mà xuất ra. Ngay trên cổ tay của Như Tuyết liền xuất hiện ba vòng tròn ma pháp tử sắc.

Kinh Như Tuyết lắc nhẹ cổ tay qua trái rồi lại qua phải. Ba vòng tròn ma pháp kia lập tức xoay tròn vài vòng theo động tác tay. Ngay lập tức trong lòng bàn tay phóng ra một dãy năng lượng tử sắc. Chúng vừa xuất ra liền kết tinh lại với nhau tạo nên một đóa hoa tử sắc lớn.

Hướng chiều hoa về phía Tiêu Chính Nam mà đối ngạnh. Kinh Như Tuyết tiếp tục duy trì việc truyền chân khí vào chiêu thức, đóa hoa theo đó mà phát triển nhanh chóng so với Lôi Hổ về kích thước không hề kém cạnh.

Đóa hoa ấy phát ra những nguồn năng lượng dư thừa màu tím ngà. Nhưng nguồn dư năng đó tưởng như không vô năng nhưng không chúng di chuyển đến những vùng đất dưới chân Kinh Như Tuyết mà Lôi Hổ vừa hủy diệt kia. Dùng năng lượng mà khôi phục lại thảm thực vật.

Nhìn từ khoảng không xa, một bên là sự hủy diệt một bên là sự hồi sinh mạnh mẽ. Cuộc đối chọi sinh tử có lẽ chỉ đếm bằng giây để bắt đầu.

" Nếu ngươi thực sự có bản linh thì phô bày hết ra đi nếu không sẽ không còn mạng mà quay về." Bạch Hổ cảnh báo sau đó thì quát lớn

"Thiên Phạt" , bàn chân theo đó đạp về sau một tý lấy đà mà lao vút đến cùng với Võ Hồn công phá hoa Tử Sắc.

Kinh Như Tuyết liền xoay bàn tay lại ngay vị trí chính diện.

"Đến đây. Hoa Khai Dị Khiến Tâm Sát Thần. Đi!"

Lời nói vừa dứt Kinh Như Tuyết đẩy mạnh hoa tử sắc về phía trước.

Oanh... Bang... Bang... Bang.

Hai chiêu thức va vào nhau trên không phát nổ như một cây nấm khổng lồ màu vàng đen và nó đã sinh ra một lực công phá cực đại. Thổi bay tất cả những vật chất bên dưới khu rừng bán kinh xung quanh.

Thiêu rụi thành tro những vật chất tồn tại ở nơi đấy.

Bán kinh ba dặm nay chỉ còn lại đất và đá vụn. Trung tâm trận chiến thì đã bị lõm một hố sâu hơn mười dặm và bên ngoài năm dặm thì mới có thể an toàn đôi chút.

Mây trên bầu trời cũng đã bị chia cắt ra làm hai nữa và nhuốm một màu đỏ quỷ dị.

Những sinh vật may mắn sống sót sau đợt tấn công này đều hướng tầm nhìn về phía nơi có cuộc giao chiến kia.

Không biết trận đấu này đã thực sự chấm dứt hay chưa. Tuy chỉ mới bắt đầu tử chiến mà đã khủng khiếp như vậy thì thử hỏi nếu họ đại chiến dai dẳng nghìn ngày nghìn đêm thì thử hỏi thứ gì còn có thể tồn tại nữa đây.