Hai triệu năm trăm năm sau đại chiến Cửu giới lần thứ hai.
Liên Hoa Đại Lục.
Khu vực Hoa Tây Nam nơi gần với cánh cổng dẫn đến Yêu Giới.
"Kinh Như Tuyết! Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi nơi đây dễ dàng hay sao."
Tiếng quát của một nam nhân với ngữ khí chất chứa sự phẫn nộ cùng thách thức. Thanh âm vừa được phát ra đó đã được vị nam nhân kia đưa vào công lực của bản thân khiến sức sát thương mà nó gây ra là không hề nhỏ. Nó đã khiến không gian ít nhiều bị chấn động.
Theo sau câu nói đó là hai vệt sáng đang di chuyển rất nhanh chúng xé gió lướt qua từng ngọn núi cao hàng trăm trượng.
Vệt sáng đang di chuyển với tốc độ cực nhanh phía trước có màu tử bạch quang. Người đang phát ra nguồn nặng lượng dị thường ấy là Kinh Như Tuyết một trong chín cường giả siêu cường của đại thiên thế giới.
Kinh Như Tuyết là một nam nhân nhưng hắn đã tu luyện công pháp Lưỡng Nghi cho nên cơ thể biến đổi ít nhiều lai tạp với nữ nhân. Mặc dù là thế những Kinh Như Tuyết cảm thấy điều đấy là bình thường và coi đó như là cái giá phải trả để trở nên mạnh hơn.
Với một gương mặt đẹp trai đến độ làm nam cũng đẹp mà nữ cũng không có điểm nào để chê. Nhưng đã là con người mà phải có cho bản thân một điểm nhấn và điểm nhấn của Kinh Như Tuyết là gương mặt trắng bệch không phải do hắn bệnh mà do hắn đánh lên mặt một lớp trang điểm quá dày như diễn viên của đoàn ca kịch.
Tiếp đến Kinh Như Tuyết có mái tóc dài màu tím pha lẫn với mái tóc đen thông thường, cùng với tròng mắt màu tím không lẫn vào đâu được. Hắn chọn khoác lên người cho bản thân một bộ y phục màu trắng.
Còn chủ nhân của nguồn năng lượng bạch quang đang bám đuổi gắt gao phía sau Kinh Như Tuyết là Tiêu Chính Nam.
Tiêu Chính Nam là kẻ vừa phát ra câu nói uy lực vừa nãy, hắn là một nam nhân cường tráng người đầy cơ bắp. Mang lên cơ thể một bộ y phục vàng kim được thiết kế tinh tế nó đã được cắt xén từ hai bả vai đến phần thắc lưng. Tạo nên một hình tam giác phô bày ra những đường nét tuyệt hảo của một đấng nam nhân mạnh mẽ.
Hai cường giả như hai con mãnh long quấn lấy nhau trên bầu trời. Họ va chạm vào nhau không ngừng nghỉ từ bầu trời cho đến dưới mặt đất không nơi nào mà bọn chưa lưu lại dấu vết của cuộc giao đấu.
Ầm... Ầm
Đùng... Đùng
Bang... Bang
Rầm... Rầm
Âm thanh của sự phá huỷ liên tục được sản sinh ra, cộng hưởng với nơi họ đang giao chiến là một quần thể núi cao. Nên âm thanh đó đã được khuếch đại lên gấp nhiều lần vang vọng khắp núi non. Ra xa đến hàng trăm dặm vẫn còn nghe thấy.
Khiến những sinh vật sinh sống nơi đây cứ tưởng là động đất hay những thứ đại loại như vậy. Liền nháo nhào cả lên, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Trên đường di chuyển của hai cường giả họ đã mang theo những nguồn sức mạnh huỷ thiên diệt địa. Nên những ngọn núi cao trắm trượng cũng không thể nào ngăn cản nổi. Cơn mưa đất đá theo đó từ trên đỉnh núi rơi xuống không ngừng.
Trong cuộc chiến này Như Tuyết là người luôn dẫn đầu. Với mục đích là thoát khỏi sự đeo bám của Chính Nam cho nên sau mỗi lần va chạm là hắn lại cố gắng bức tốc nhanh lên phía trên nhằm tận dụng khoảng trống mà rời đi. Nhưng Tiêu Chính Nam nào để cho con mồi dễ dàng thoát khỏi tay mình. Chỉ cần vài lần như thế hắn đã có thể nhận ra được ý đồ của đối phương liền phát huy toàn bộ năng lực nhằm truy cản đến cùng.
Cuộc rượt đuổi theo đó mà trở nên gay cấn hơn bao giờ hết. Anh rượt thì tôi chạy cứ thế trò tiêu khiển này kéo ra phạm vi ra toàn khu vực. Trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết, và thứ phải lãnh hậu quả chính là không gian bên dưới. Những hố đen lớn nhỏ xuất hiện dài đặt đó là hậu quả cho những lần bức phá năng lượng va vào nhau của cả hai cường giả.
Tốc độ của Tiêu Chính Nam càng gia tăng theo thời gian khiến khoảng cách của cả hai ngày càng bị thu hẹp dần. Và sự va chạm của ca hai diễn ra với tần suất dày đặt hơn.
Kinh Như Tuyết nào phải là tay mơ, hắn đã ngay lập tức nhận ra vấn đề này trong đầu hắn bắt đầu đánh giá khách quan về việc này. Sau đó liền đứng lại trên không ngay lập tức rồi xoay người lại đối diện với đối thủ. Tiêu Chính Nam đang hung hăng bám đuổi phía sau bỗng nhiên thấy đối phương dừng lại thì cũng ngay lập tức phanh gấp trên không.
Hai cường giả đứng trên không như đứng trên đất bằng. Thản nhiên nhìn nhau mà nở nụ cười xả giao.
Từng con gió nhẹ thổi qua thổi bay y phục phất phới tô điểm thêm cho bầu không gian căng thẳng lúc này.
...
Kinh Như Tuyết cười nửa miệng hừ nhẹ một cái, lấy ngữ khí giễu cợt ra mà nói:
"Ây cha. Không ngờ tốc độ của Bạch Hổ nhà ngươi cũng khá quá chứ. Cứ tưởng hổ là phải chạy bộ cơ, ai mà ngờ bay còn nhanh hơn cả chim."
"Hừ! Chẳng qua ta đang đuổi theo một con rùa. Mà đã là rùa thì trên trời hay dưới đất đều không phải là đối thủ của Bạch Hổ ta đây."
"Haha. Chẳng qua là ta không muốn phí sức với một kẻ không có phẩm vị như ngươi mà thôi."
Vừa nói Kinh Như Tuyết đưa tay ra phẫy phẫy mấy lọn tóc sau gáy một cách thục nữ.
"Nếu như lời người nói thì như nào mới là phẩm vị."
"Ừm để xem nào!" Kinh Như Tuyết trưng ra bộ dáng làm bộ suy tư, sau đó cười mỉa mai"Như cỡ Thanh Long ta mới có hứng ra tay, chứ thủ hạ bại tướng như ai kia thì...Phù." Sau đó thổi một cái phù lên những đầu ngón tay đang giơ ra trước mặt.
Câu nói đó dường như đã đụng chạm đến nỗi đau của Tiêu Chính Nam hắn bất giác xiếc chặc nắm đấm. Một tia sát khí xẹt qua trong ánh mắt. Âm lãnh nói:
"Một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi. Mà cũng có quyền khinh miệt ta hay sao?" Lời nói vừa dứt Bạch Hổ vận lên công lực toàn thân. Cơ thể hắn phát ra nguồn bạch quang hừng hực như ngọn lửa. " Nếu ngươi đã dám nói ra những lời đó thì xem ra hôm nay cánh cửa để ngươi rời khỏi đây đã hoàn toàn đóng lại rồi. Đồ lẹo cái."
"Gì cơ." Chữ lẹo cái đã đánh động đến sự tự tôn của Kinh Như Tuyết khiến hàng mi cong của hắn liền nhíu lại, hàm răng trắng ngà nghiến lên từng trận ken két. Hắn nãy đến giờ hắn không thèm nhìn lấy Bạch Hổ một cái mà chủ yếu là tự luyến bản thân nhưng lúc này câu nói đó đã khiến hắn tức giận. Buộc phải dùng ánh mắt như thể ăn tươi nuốt sống mà nhìn đối phương thái độ cợt nhã lúc đầu cũng theo đó mà biến mất.
Chưa tới một khoảnh khắc khi hai ánh mắt vừa chạm vào nhau. Bạch Hổ đã như một tia chớp lao đến hướng trảo kình vào yết hầu của Kinh Như Tuyết mà đánh. Đôi bàn tay gay góc đó đã được năng lượng tích tụ tạo nên những tia sét xanh dương cực kỳ uy lực.
"Lôi Trảo."
Cũng đồng thời gian Kinh Như Tuyết đã vận lên công lực bạo phát ra một ngọn lửa tử quang. Vô tình bắt được ánh mắt căm phẫn đằng đằng sát khí đang lao đến kia, hắn cười nói:
"Tiêu Chính Nam ơi là Tiêu Chính Nam. Ngươi vẫn cứ là một con hổ mãi không chịu lớn, bảo sao vẫn chỉ là thủ hạ bại tướng của Thanh Long."
Sau khi thốt ra những lời đó thì hắn xếp hai bàn tay nằm ngang hướng xuống úp ngược vào nhau để ở trước ngực. Từ bên trong lòng bàn tay ấy sinh ra một đạo khí hồng phấn, sau đó hắn phất mạnh song thủ về phía trước. Đạo khí vừa được sinh ra liền ảo hóa ra những đóa hoa trường sinh màu hồng. Với số lượng dài đặt chắn ngay trước mặt.
"Hoa Hoa Tại Tại Liên Mãn Thiên."