Chương 55: Cố vấn

Vân Yên Các, quán trà

"Sau khi gà gáy, ông lão vẫn không dám trở về, mà chờ đến giữa trưa khi mặt trời lên bằng con sào, mới thấp thỏm quay về, nhưng mà, khi tới vịnh Bích Thủy, lại thấy một cảnh để lão khó mà tin được . ."

"Lão ta nhìn thấy hai con Thủy Quỷ kia, người trẻ tuổi ngày đó đi ngang qua và tên đạo sĩ kết phường trộm sạch bồ đào của lão. . ."

...

Thời gian trôi qua mấy ngày, người kể chuyện trẻ tuổi rốt cục trở về, đám người cũng thỏa lòng mong mỏi nghe được kết cục của chuyện Thủy Quỷ và ông lão. Mặc dù không ít người bị cái kết đột ngột này làm kinh ngạc, vỗ bàn mắng to, nhưng cũng không thể không thừa nhận, loại sáo lộ chưa bao giờ nghe này so với người kể chuyện khác kích thích hơn nhiều.

Người kể chuyện trẻ tuổi này mỗi ngày chỉ kể ba đến năm câu chuyện, vì để giữ khách nên khi kể đến gần cuối, hắn sẽ cố ý ngắt ngay đoạn đặc sắc nhất. Mặc dù mọi người nhất thời tức giận nhưng cũng biết đây là cách giữ chân khách của hắn, nên nhiều nhất chỉ đe dọa vài câu, cũng sẽ không thật sự xông lên sân khấu đánh đập hắn một trận.

"Quận Vân Đài có một huyện lệnh họ Lý, trong nhà rất giàu có, nuôi bảy người cơ thiếp xinh đẹp như hoa, trân bảo chồng chất như núi. Một hôm nọ, Lý huyện lệnh bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, có một đạo sĩ đến nhà bảo rằng có thể giúp y khởi tử hoàn sinh..."

"Đạo sĩ đưa cho lão bộc nhà Lý huyện lệnh một cái bọc giấy, bảo rằng khi gặp thời khắc nguy cấp thì mở ra xem, nói xong thì bốc hơi biến mất. Lão bộc về đến nhà, nhịn không được lén lún mở bọc giấy ra xem, chỉ thấy trên giấy kia viết..."

"Muốn biết trên giấy viết gì, giờ này ngày mai, không gặp không về..."

...

Nội dung rung động lòng người, câu nói kết chuyện quen thuộc 'muốn biết sự thể thế nào, nghe hồi sau sẽ rõ' và mấy tiếng mắng chửi của đám khách đang tức giận dưới đài "Cẩu tặc", "Lại sử chiêu này", "Đánh gãy chân của ngươi", sau đó mọi người lũ lượt rời đi.

Lý Mộ từ cửa sau của Vân Yên Các chuồn ra, đại khái đánh giá một chút, dựa theo tốc độ này, nhanh thì mười ngày, lâu thì nửa tháng hắn sẽ thu thập đủ nộ tình để ngưng tụ phách thứ hai. Nếu hắn cũng có đủ phách lực để luyện hóa nộ tình, phách thứ hai lập tức có thể luyện hóa thành công.

Không biết phách lực của Hổ Yêu có đủ hay không, nếu không đủ, e rằng hắn còn phải tìm cơ hội khác.

Mặc dù lý luận mạnh được yếu thua của lão Vương nghe rất tàn khốc, nhưng nó là nguyên tắc sinh tồn thực tế. Lý Mộ sẽ không vì tu hành mà giết yêu lấy phách, nhưng nếu ác yêu bị giết chết, hắn cũng sẽ không lãng phí phách lực.

Tu hành không phải không có đường tắt để đi, nhưng muốn giữ vững bản tâm thì phải có ranh giới cuối cùng, cho nên bất cứ lúc nào hắn đều ghi nhớ lời dặn của Lý Thanh.

Hắn đi vào trị phòng thì thấy Trương Sơn, Lý Tứ và lão Vương đang quây quanh bàn ăn dưa hấu.

Trương Sơn thấy hắn vào thì ngẩng đầu kinh ngạc nói:

"Lý Mộ, ngươi không ở nhà dưỡng thương, đến nha môn làm gì?"

Lý Mộ cầm lấy một miếng dưa hấu, đáp:

"Lão đại cho ta một tấm bùa chữa thương, giờ ta đã khỏe lắm rồi."

Trương Sơn lắc đầu bảo:

"Vết thương vừa lành thì đã đi làm, ngươi thật sự càng ngày càng chịu khó..."

Lão Vương vừa gặm dưa hấu vừa hỏi Lý Mộ:

"Ngươi từ chỗ nào biết được gạo nếp có tác dụng khắc chế cương thi, ta lật mấy trăm quyển sách đều không thấy viết."

Lý Mộ đáp:

"Khi còn bé có một vị đạo trưởng nói cho ta biết, đó có thể là bí pháp độc môn của ông ta."

"Cũng có thể." Lão Vương ném vỏ dưa hấu đi rồi bảo: "Ta sẽ ghi nhớ việc này rồi viết vào Thập Châu Yêu Vật Chí, sau này có người gặp phải cương thi cũng có thêm một biện pháp phòng thân."

Lão lau miệng, lại hỏi:

"Đúng rồi, ngươi rút phách lực của con cương thi kia chưa?"

Lý Mộ thoáng kinh ngạc, hỏi lại: "Cương thi cũng có phách lực à?"

"Đương nhiên không có rồi, cương thi chết lâu như vậy, phách đã sớm tan biến." Lão vương lắc đầu, lại hỏi: "Nhưng ngươi sẽ không phải cho rằng cương thi hại người, cũng chỉ để hút máu chứ?"

Lão Vương đọc rất nhiều sách, kiến thức uyên bác, không biết nhiều hơn Lý Mộ bao nhiêu lần, Lý Mộ nhìn lão, hỏi: "Còn gì nữa hả?"

Lão Vương lại cầm một miếng dưa hấu khác, vừa ăn vừa đáp:

"Chỉ có Bạch Cương và Hắc Cương mới hút mỗi máu người, do bọn chúng mới biến thành cương thi không lâu, nhưng Khiêu Cương thì không phải vậy, bọn chúng không chỉ có thể hút ánh trăng để tu luyện, khi hút máu cũng hút luôn cả phách theo. Một con Khiêu Cương có mấy chục năm đạo hạnh không biết góp nhặt bao nhiêu phách lực của người trong thể nội, bổ ích hơn yêu vật nhiều lắm..."

Lý Mộ tặc lưỡi tiếc rẻ: "Sao ngươi không nói sớm hơn..."

Lão Vương nhún vai đáp: "Ngươi cũng không hỏi ta..."

Lý Mộ quả thực không biết những điều này, bằng không hắn đã kêu Hàn Triết từ từ hẵng đốt cương thi. Có điều hắn nghĩ lại, Trương lão viên ngoại cũng không giống với những con Khiêu Cương có mấy chục năm đạo hạnh, y mới chết chưa được nửa tháng, chỉ mới cắn một người và hai con dê, trong thân thể chắc sẽ không có bao nhiêu phách lực.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

"Hiện tại biết cũng chưa muộn." Lão Vương thuần thục ăn xong dưa hấu rồi bảo: "Tai họa cương thi bên Chu huyện còn chưa giải quyết xong, bây giờ ngươi đi Chu huyện, hẳn còn có thể hấp thu không ít phách lực. Rất nhiều người tu hành ở Bắc quận đã đi Chu huyện, ngoại trừ hỗ trợ bình định cương thi, cũng hẳn đánh loại chủ ý này."

Mặc dù phách lực của cương thi Chu huyện đối với Lý Mộ rất hấp dẫn, nhưng hắn vẫn có thể ước lượng rõ ràng thực lực của mình. Một con Khiêu Cương suýt nữa thì lấy tính mạng của hắn, Chu huyện có cả Phi Cương, thà rằng ở bên cạnh Lý Thanh giết mấy con tiểu yêu làm nhiều việc ác chẳng thơm hơn sao, không cần thiết vì một chút đường tắc bốc lên nguy hiểm lớn như vậy.

Có điều, trái lại lão Vương cũng nhắc nhở hắn, đó chính là nên đọc nhiều sách. Nếu Lý Mộ có kiến thức uyên bác như lão Vương, hắn sẽ không uổng phí nhiều cơ hội như thế.

Hắn nhìn về phía lão Vương, nói:

"Gần đây ngươi đang đọc sách gì, có thể đề cử cho ta mấy quyển hay không?"

Lão Vương suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Thái Hoa Bảo Giám, Nhất Liêm Xuân Mộng, Vạn Yêu Diễm Hậu, còn có một quyển tên là Liêu Trai mới ra hôm qua, thật sự là để lão phu mở rộng tầm mắt, cái gì người và quỷ, người và yêu, người và cả quỷ lẫn yêu, có nữ quỷ, xà yêu, thế mà còn có Long tộc, không thể không phục người viết quyển sách này, thật mẹ nó là một nhân tài..."

Trương Sơn nghe vậy, lập tức hứng thú hỏi:

"Lão Vương, mấy quyển sách này ngươi đọc xong chưa, cho ta mượn đi..."

Hái hoa, mộng xuân, diễm hậu, mới nghe đã biết không phải là sách đứng đắn gì, thế mà cũng xứng đánh đồng với Liêu Trai. Một bên thuần túy là tiểu thuyết diễm tình, một bên là tiểu thuyết có chiều sâu mang đầy giá trị nghệ thuật, vạch trần xã hội phong kiến hắc ám hủ bại, phản kháng những trói buộc khắt khe, vô nhân đạo của lễ giáo phong kiến, thông qua tình yêu giữa yêu quỷ hồ mị và con người để biểu đạt nguyện vọng của tác giả về một tình yêu tự do. Người đứng đắn sẽ thấy đây là một tác phẩm mang tính đột phá đầy táo bạo trong bối cảnh lễ giáo phong kiến, còn loại già mà không đứng đắn như lão Vương lại chỉ nhìn mỗi sinh tử chi giao (1), thảo mảng anh hùng (2), thừa long khoái tế (3)...

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (4), Lý Mộ khoát tay áo, nói: "Cho ta mượn quyển Thập Châu Yêu Vật Chí hai ngày, ta xem xong sẽ trả lại cho ngươi..."

Cái hôm quyển Liêu Trai thứ nhất được bán ra, Liễu Hàm lập tức nói cho Lý Mộ biết. Mặc dù quyển sách này đã từng coi là sách cấm ở Trung Hoa cổ đại, nhưng ở chỗ này, hắn lại chẳng lo lắng lắm.

Thứ nhất, lễ giáo phong kiến ở đây cũng không trói buộc sâu như vậy. Thứ hai, các chương dính đến chính trị mẫn cảm Lý Mộ đều không chọn, nguyên tác miêu tả tương đối rõ ràng hắn cũng xóa bỏ.

Bản Liêu Trai hắn giao cho thư quán, ngoại trừ một chút huyền bí linh dị, phần lớn chủ đề đều xoay quanh tình yêu như mấy truyện Tiểu Thiến, Anh Ninh hay Liên Thành, tràn đầy xích tử chi tâm, chân lý ái tình và khen ngợi chân tình của nhân gian. Mỗi lần Vãn Vãn nghe hắn kể đều hai mắt đẫm lệ, sưng húp...

Vãn Vãn là độc giả thứ nhất của Lý Mộ. Chỉ cần nội dung trong sách dạy hư tiểu cô nương đơn thuần này, Liễu Hàm Yên là người đầu tiên sẽ không bỏ qua hắn.

Trong lúc Lý Mộ dưỡng thương, hắn chỉ đến huyện nha xem có cơ hội thu thập cảm xúc hay không, nếu không có, hắn cũng chẳng có ý định đàm luận chuyện sinh tử chi giao cùng bọn người lão Vương.

Trước khi đi, Lý Mộ nói với lão Vương:

"Lần sau nếu có loại chuyện này, nhớ sớm nói cho ta biết..."

Ngay cả Lý Thanh cũng không biết chuyện rút phách lực cương thi, lão Vương sống đủ lâu, kiến thức uyên bác, hoàn toàn có thể coi lão là cố vấn tu hành của hắn. Lý Mộ nhắc nhở lão một chút miễn cho lão luôn luôn thả ngựa sau pháo (5)

Ra huyện nha, Lý Mộ đi thẳng về nhà.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, chuyện Tô Hòa nhờ hắn hỏi thăm, hắn đã nghe ngóng được nhưng vẫn không có cơ hội nói cho nàng...

Sau khi về nhà, việc đầu tiên hắn làm là nấu cơm cho hắn và Vãn Vãn, ăn cơm trưa xong, lại tự mình xuống bếp làm mấy món thức nhắm, đặt trong hộp cơm rồi đi ra ngoài, hắn còn cố ý ghé Vân Yên Các để chọn mấy quyển tiểu thuyết dạng thoại bản (6), sau đó ra khỏi thành đi về phía vịnh Bích Thủy...

...

(1) sinh tử chi giao: bạn sinh tử, bạn chí cốt

(2) thảo mảng anh hùng: những anh hùng ẩn náo ở nhà quê.

(3) thừa long khoái tế: rể hiền, rể tài.

=> Đây là những chủ đề được khai thác trong truyện Liêu Trai.

(4): Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: ở đây có nghĩa tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được

(5) thả ngựa sau pháo: việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả

(6) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này