Vịnh Bích Thủy, trong căn phòng nhỏ bị huyễn thuật che phủ.
Tô Hòa liếc nhìn Lý Mộ một cái, u oán nói:
"Còn nói có thời gian lập tức đến tìm ta, lâu như vậy cũng không thấy ngươi tới, ta cho rằng người quên ta rồi chứ..."
Lý Mộ hơi ngượng ngùng đáp:
"Mấy hôm trước, huyện nha xảy ra một vụ án mạng, khi ta đi tra án thì bị thương, đến bây giờ mới miễn cưỡng khôi phục."
Ánh mắt Tô Hòa không còn u oán nữa, nàng nghi ngờ hỏi:
"Mặc dù đạo hạnh của ngươi không cao, nhưng lại biết đạo thuật và phật quang, hơn nữa phật quang còn chuyên khắc chế yêu vật, thứ gì có thể tổn thương ngươi chứ?"
"Một con Khiêu Cương." Lý Mộ giải thích: "Ta còn chưa hoàn toàn thành thạo lôi pháp, với lại cũng không tiện sử dụng ở trước mặt người ngoài."
Hắn cũng không nói tiếp chủ đề này nữa mà đặt hộp cơm lên bàn rồi bảo:
"Trước khi đến, ta tự tay làm ít thức ăn, cô nếm thử đi."
Tô Hòa lập tức hào hứng, thân ảnh bay tới bên cạnh bàn, nói:
"Đã hai mươi năm ta chưa ngửi thấy mùi thức ăn, tính ra ngươi có lòng..."
Thật ra, chẳng qua Lý Mộ cảm thấy tay không đến thăm người khác thì không tốt lắm, nhưng hắn lại rất nghèo, cũng chẳng có món gì quý giá để tặng, thứ duy nhất có thể mang ra cũng chỉ có điểm trù nghệ này.
Mặc dù Tô Hòa là Âm Quỷ chi Thể, nhưng tu vi của nàng đã tới trung tam cảnh, ngưng tụ thân thể cũng chẳng qua là một ý niệm mà thôi. Tuy rằng xét về bản chất, thân thể ngưng tụ khác với nhục thân của người sống, nhưng hầu hết công năng vẫn giống nhau.
Lý Mộ ngồi bên cạnh bàn, hỏi:
"Hương vị thế nào?"
Trong mắt Tô Hòa lóe lên dị sắc, nàng đáp:
"Coi như ngươi nói mình không phải là bộ khoái mà là đầu bếp của một tửu lâu ta cũng tin đấy."
Lý Mộ cười nói:
"Nếu hợp khẩu vị của cô, lần sau ta sẽ mang tới nữa."
Tô Hòa vươn tay ra, nói: "Một lời đã định."
Lý Mộ đưa tay vỗ vào lòng bàn tay của nàng 'bộp' một tiếng, nói: "Một lời đã định."
Tô Hòa chậm rãi ăn, Lý Mộ nghĩ đến mục đích tới đây, bèn nói: "Lần trước cô nhờ ta hỏi thăm một người, ta đã hỏi được rồi."
Tô Hòa đang gắp thức ăn thì dừng lại, thờ ơ hỏi: "Bây giờ gã vẫn còn là huyện lệnh Dương Khâu sao?"
"Không còn." Lý Mộ lắc đầu đáp: "Gã chỉ làm huyện lệnh Dương Khâu nửa năm thì bị điều đến quận khác, nghe nói là lên chức, còn cưới nữ nhi của quận thủ..."
Tô Hòa giật giật khóe miệng: "A, nam nhân à..."
Lý Mộ hỏi: "Tô cô nương và gã Thôi Minh kia có thù?"
Trong mắt Tô Hòa hiện ra vẻ tàn khốc, nàng cắn răng đáp: "Sinh tử đại thù."
Nàng không giải thích cặn kẽ, Lý Mộ cũng không hỏi nhiều, chỉ ghi nhớ cái tên Thôi Minh này trong lòng, Tô Hòa có ân cứu mạng với hắn, ngày sau nếu có cơ hội gặp cừu nhân của nàng, biết rõ ngọn nguồn trong đó lại nghĩ biện pháp giúp nàng báo thù.
Thần sắc Tô Hòa rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nàng lườm Lý Mộ một cái, nói:
"Ngươi không giống những nam nhân kia, về sau không cần gọi ta là Tô cô nương, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ cũng không thiệt thòi chứ?"
Lý Mộ thầm nghĩ nàng đâu chỉ lớn hơn mình vài tuổi, coi như nàng hơn mười tuổi thì chết, hai mươi năm trôi qua, hiện tại cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, giữa hai người có thể chênh nhau cả một bối phận ấy chứ...
Thấy Lý Mộ không nói lời nào, Tô Hòa nhìn về phía hắn hỏi: "Thế nào, ngươi không muốn sao?"
Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:
"Không biết Tô cô nương qua đời năm bao nhiêu tuổi?"
Tô Hòa nghe thế, đầu tiên khẽ giật mình, sau đó tức giận đáp: "Lão nương vĩnh viễn mười tám tuổi!"
Yêu quỷ khác với người, cho nên không thể tính tuổi bằng cách của con người, Lý Mộ vội vàng đáp: "Ý của ta không phải như thế..."
"Vậy ý của ngươi là gì!"
"Ý của ta là... tỷ tỷ đã ăn no chưa, nếu chưa, đệ xuống hồ bắt cá nướng cho tỷ ăn..."
...
Chỉ bắt cá nướng không cũng chẳng có mùi vị gì, cũng may Lý Mộ suy nghĩ chu toàn, cân nhắc đến khẩu vị của Tô Hòa nên trước khi đến đã chuẩn bị một ít gia vị để dưới đáy của hộp cơm, tuy rằng không nhiều loại, nhưng dùng để nướng cá cũng đủ rồi.
Tô Hòa ăn xong thức ăn Lý Mộ mang tới thì ăn thêm hai con cá nướng nữa, trên mặt mới lộ ra vẻ thỏa mãn. Còn hắn thì chạy ra đằng xa bắt đầu luyện tập lôi pháp. Tô Hòa cũng biết chuyện đạo thuật nên khi luyện tập hắn cũng không cần thiết tránh nàng.
Hơn nữa, nơi này cách xa huyện thành, Lý Mộ có thể yên tâm thi pháp ở đây mà không hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Ầm!
Một tia chớp bỗng nhiên hạ xuống, nhưng không đánh trúng mặt đất mà bay về phía Tô Hòa.
Lý Mộ giật nảy mình, nhưng khi thấy động tác vung tay áo của nàng thì mới biết là nàng chủ động dẫn tia chớp kia đi qua.
Tia chớp chui vào thân thể của Tô Hòa, nàng chỉ run lên một cái, sau đó nhìn về phía Lý Mộ nói:
"Đây quả nhiên không phải lôi đình bình thường, đạo thuật ngươi thi triển cũng không phải đạo thuật bình thuật, pháp kinh mà lần trước ngươi dùng để cứu Lâm Uyển cũng như vậy. Ba năm trước đây có một hòa thượng muốn độ ta, phật quang của bọn họ còn lâu mới lợi hại như của ngươi..."
Trong lòng Lý Mộ cảm thán một phen, đòn tấn công mạnh nhất của hắn cũng chẳng thể mảy may tổn thương Tô Hòa, chênh lệch giữa trung tam cảm và hạ tam cảnh thực sự rất lớn.
"Lôi pháp này không tầm thường, chờ ngươi đến Ngưng Hồn cảnh, xem như ta cũng không dám đỡ đòn." Tô Hòa bay tới nói: "Đợi khi ngươi thuần thục một thức lôi pháp này, dưới trung tam cảnh, có rất ít kẻ địch có thể đấu lại ngươi, ngươi thử tiếp tục tấn công ta đi..."
Có Tô Hòa bồi luyện, thỉnh thoảng còn chỉ điểm Lý Mộ vài câu, hắn đối với yếu quyết vận dụng chữ "Lâm" càng ngày càng thuần thục, ban đầu còn đánh hụt nhiều lần, đến cuối cùng đã có thể dựa vào suy đoán chặn đánh con đường tấn công của nàng.
Mặc dù vẫn chưa thể đánh trúng nàng, nhưng chỉ cần Lý Mộ siêng năng luyện tập, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Một lát sau, pháp lực của Lý Mộ hao hết, hắn ngồi nghỉ ngơi trên đồng cỏ, Tô Hòa lười biếng nằm nghiêng bên cạnh hắn, bắt đầu lật xem mấy quyển sách hắn mang đến.
Mấy quyển đầu nàng chỉ lật vài tờ rồi ném sang một bên, hai mươi năm rồi, lối viết của những thư sinh kia cũng chẳng có gì thay đổi. Nội dung vẫn chỉ xoay quanh thiếu niên bình thường vô tình đạt được kỳ ngộ, một đường trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại, cuối cùng vang danh khắp thiên hạ, xung quanh có vô số mỹ nhân, đi đến nhân sinh đỉnh phong. Hai mươi năm trước nàng đã xem đến phát ngấy rồi.
Duy chỉ có quyển sách tên là Liêu Trai này, mỗi một câu chuyện đều tương đối ngắn, nhưng lại để cho người ta suy nghĩ sâu xa. Ở mỗi câu chuyện, bất kể là người, yêu, quỷ đều được mô tả rất sống động, bất tri bất giác để nàng xem mê mẫn.
Trong những thoại bản trên thị trường, hầu hết yêu quỷ tinh quái đều là tà ác, bọn họ hút máu, câu hồn đoạt phách của con người, gây hại nhân gian, còn nhân vật chính trong câu chuyện thường sẽ mang trọng trách hàng yêu trừ ma, nhưng trong quyển Liêu Trai này, yêu quỷ không còn là tà ác, yêu quỷ cũng có tình có nghĩa như con người.
Tác giả thường sẽ biểu đạt tư tưởng và quan điểm qua tác phẩm của mình, bởi vậy có thể thấy được, người tên Bồ Tùng Linh này đối với yêu quỷ rất công chính.
Tô Hòa nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: "Hết rồi à?"
Lý Mộ quay đầu lại đáp: "Trước mắt chỉ xuất bản một quyển, quyển thứ hai không biết khi nào sẽ khắc bản, lần sau ta sẽ mang bản thảo đến cho cô."
Tô Hòa thoáng kinh ngạc, nhìn hắn hỏi lại: "Đây là ngươi viết?"
Trong lòng Lý Mộ thầm nói một tiếng xin lỗi với Bồ Tùng Linh, thế giới này không có Liêu Trai tiên sinh, trong mắt của Liễu Hàm Yên và Vãn Vãn, Lý Mộ chính là Bồ Tùng Linh, hắn cũng không cần thiết ở trước mặt Tô Hòa phủ nhận điều này, nếu không đợi ngày sau nàng biết, có lẽ sẽ trách mình giấu diếm.
Hắn thuận miệng đáp:
"Bổng lộc của bộ khoái không cao, rảnh rỗi viết tiểu thuyết để kiếm thêm ít tiền sinh hoạt."
Tô Hòa cũng không phải không tin Lý Mộ, nhưng hắn là bộ khoái mà có thể viết ra câu chuyện tinh tế và cảm động như thế này thật đúng là việc ngoài ý muốn.
Sau khi đón nhận sự thật này, nàng khép quyển Liêu Trai trong tay lại rồi nói:
"Những câu chuyện này rất đẹp, nhưng trong hiện thực không có nhiều nam tử si tình như vậy..."
Lý Mộ biết nàng có thành kiến với nam tử, quan niệm này không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, hắn chỉ đành nói: "Trên thế gian này, nam tử si tình đương nhiên không nhiều, nhưng cũng không phải tất cả đều là kẻ phụ lòng, bạc nghĩa."
Tô Hòa nói: "Cũng chỉ có người xích tử chi tâm như ngươi mới có thể viết ra câu chuyện như vầy."
Lý Mộ đáp: "Yêu quỷ cũng không hoàn toàn là tà vật hại nhân gian, ta chỉ viết ra suy nghĩ trong lòng."
"Những gì viết trong sách đều là suy nghĩ trong lòng ngươi?"
"Tất nhiên"
Tô Hòa khẽ gật đầu, hỏi: "Ta còn một vấn đề."
Lý Mộ hỏi lại: "Vấn đề gì?"
Tô Hòa nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:
"Vì sao trong sách, con người luôn luôn muốn hoan hảo với nữ quỷ? Chẳng lẽ đây là suy nghĩ trong lòng ngươi?"