Sau khi đại phu giúp Lý Mộ bôi thuốc và băng bó xong liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Hàm Yên và Vãn Vãn đi vào, nàng nhìn Lý Mộ, bờ môi mấp máy dường như muốn nói điều gì, nhưng lại không lên tiếng.
Lý Mộ tựa ở đầu giường, thấy bộ dáng lưỡng lự muốn nói lại thôi của nàng, bèn bảo:
- Tiền xem bệnh và thuốc thang, một hồi nữa ta sẽ đưa cho cô.
Liễu Hàm Yên lắc đầu, đáp:
- Bây giờ ngươi là người kể chuyện của quán trà, rất nhiều người đến chỉ để nghe ngươi kể chuyện, nhờ đó mà trà lâu kiếm được rất nhiều tiền, một chút bạc này ta vẫn có thể bỏ ra nổi.
Nếu nàng nói như vậy, Lý Mộ cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Vãn Vãn đi chậm đến trước giường, nhìn Lý Mộ với ánh mắt đầy sùng bái, hỏi:
- Công tử, ngươi thật sự đi bắt yêu quái hả?
Lý Mộ vừa nghe bên ngoài có tiếng của Trương Sơn, chắc rằng lại do hắn lắm lời kể hết mọi chuyện, chẳng biết có thêm mắm dặm muối vài câu hay không, bèn cười đáp:
- Ta chưa bắt được yêu quái, trái lại suýt chút nữa bị yêu quái bắt mất...
Vãn Vãn ngồi xổm trước giường, nói:
- Hai ngày nay, tiểu thư rất lo lắng cho ngươi...
Liễu Hàm Yên lườm nàng một chút, bảo:
- Cho ngươi nói lại là ai lo lắng, hai ngày nay là ai mỗi ngày đều nằm ngoài đầu tường mong ngóng?
Lý Mộ ngẩng đầu nhìn Liễu Hàm Yên, nói:
- Thật có lỗi, bản án trong nha môn nói đến là đến, nhiều khi chẳng có thời gian về nhà, để cho hai người lo lắng.
Liễu Hàm Yên rốt cục nhịn không được nói:
- Làm bộ khoái nguy hiểm như vậy, thân thể của ngươi lại... sao ngươi không bỏ quách cái nghề này đi! Viết sách cũng tốt, kể chuyện cũng được, đều có thể an an ổn ổn, tiếp tục như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng có ngày mất mạng...
Mặc dù nàng biết thế giới này có yêu quỷ tồn tại, nhưng cũng chỉ là nghe kể mà thôi, nàng vẫn cho rằng những thứ như yêu vật, cương thi cách nàng rất xa, mãi đến khi gặp được Lý Mộ...
Lý Mộ có thể nghe ra Liễu Hàm Yên đang quan tâm mình, từ khi xóa bỏ hiểu lầm ban đầu, hai người ngoại trừ là hàng xóm, cũng coi như là bạn bè. Những lời này của nàng hoàn toàn là nghĩ cho Lý Mộ.
Chỉ có điều, đối với Lý Mộ mà nói, thân phận bộ khoái có thể trợ giúp hắn ngưng phách, cho nên dù xảy ra chuyện gì hắn cũng không thể từ bỏ.
Huống hồ, trong nha môn còn có Lý Thanh, không có sự giúp đỡ của nàng, tính mạng của hắn chắc giờ còn chưa tới nửa năm.
Liễu Hàm Yên chỉ là một người bình thường, chuyện tu hành hắn cũng chẳng có cách giải thích cho nàng mà hắn cũng không muốn giải thích, bèn nhếch miệng mỉm cười nói:
- Tính mạng tất nhiên là quan trọng, nhưng nếu ngay cả bộ khoái đều tham sống sợ chết như thế, an toàn của cô, của người dân sẽ do ai đứng ra bảo vệ đây?
Hắn nhìn Liễu Hàm Yên, chăm chú nói:
- Chính vì tính mạng quan trọng nên càng không thể sống lãng phí vô ích, con người nên sống như vậy, để khi quay đầu nhìn lại chuyện cũ không cảm thấy nuối tiếc, cũng không vì tầm thường vô vị mà xấu hổ, xem như chỉ còn sống được nửa năm, trong nửa năm này, ta cũng muốn làm chuyện ta muốn làm, làm chuyện ta nên làm...
....
Một lát sau, Liễu Hàm Yên và Vãn Vãn đi ra khỏi phòng Lý Mộ, lúc này Vãn Vãn quay đầu nghi hoặc hỏi:
- Tiểu thư, ý của công tử là gì?
Liễu Hàm Yên im lặng hồi lâu, mới thở dài nhẹ giọng đáp:
- Ngươi còn nhỏ, nghe không hiểu cũng không sao, nhưng ngươi phải biết, thế giới này có rất nhiều yêu ma quỷ quái, chúng ta sở dĩ có thể bình yên sinh sống ở đây cũng là vì có một số người như hắn, yên lặng trong bóng tối bảo vệ chúng ta...
Vãn Vãn cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu đáp:
- Ta hiểu rồi, công tử trong bóng tối bảo vệ chúng ta, hiện tại hắn bị thương, tiểu thư, ta có thể ở lại chăm sóc hắn hay không?
Liễu Hàm Yên khẽ gật đầu đáp:
- Ta đi nấu ít canh tẩm bổ, một hồi ngươi bưng qua cho hắn...
. . .
Đây không phải là lần thứ nhất Lý Mộ được nếm trù nghệ của Liễu Hàm Yên, nhưng khi Vãn Vãn đút từng thìa canh gà vào miệng hắn, hắn vẫn nhịn không được sinh ra một loại xúc động muốn lấy nàng về nhà.
Như vậy hắn có thể mỗi ngày ăn món canh mỹ vị này.
Vãn Vãn dời một cái ghế đẩu ngồi trước giường, cẩn thận đưa thìa canh đến bên miệng Lý Mộ, bảo:
- Há mồm, a. . .
Lý Mộ hé miệng, nàng chậm rãi đút thìa canh kia vào bên trong.
Lý Mộ vốn muốn tự mình ăn, nhưng vai bên phải bị thương, sau khi bôi thuốc và băng bó, toàn bộ cánh tay đều bất động. Vãn Vãn thấy hắn không thuận tay trái, bèn bưng bát canh lên đút cho hắn.
Từ khi hắn dứt sữa đến nay thì chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ được người khác phụ vụ như thế này.
Tiểu nha hoàn sống rất tình cảm, không uổng công mấy ngày nay hắn thương nàng.
Vãn Vãn vừa đút canh cho Lý Mộ ăn vừa tò mò hỏi:
- Công tử, Lão Hổ Tinh biết nói chuyện ư, hình dạng cương thi như thế nào, trên sách viết cương thi hút máu người, còn nhảy tưng tưng, có phải là thật hay không....
Lý Mộ đáp:
- Lão Hổ Tinh biết nói chuyện, không những biết nói chuyện còn biết biến thành người; cương thi thì hút máu cả người lẫn dê bò, không phải cương thi nào cũng nhảy tưng tưng, cương thi lợi hại không chỉ biết đi giống người mà còn biết bay...
Khi Lý Thanh bước vào phòng thì thấy Lý Mộ đang lười biếng tựa ở đầu giường, bên cạnh có một tiểu nha hoàn xinh đẹp đang đút canh cho hắn.
- Lão đại. . .
Lý Mộ suýt chút nữa bị sặc, đang muốn đứng lên thì Lý Thanh phất tay bảo:
- Ngồi đi, ta tới thăm ngươi một chút, thuận tiện cho ngươi một tấm bùa chú, một hồi ngươi hòa vào nước uống, sau khi thương thế lành sẽ không để lại sẹo.
Lý Mộ nhận lấy lá bùa, đáp:
- Tạ ơn, lão đại.
Lý Thanh nói:
- Ngươi cứ an tâm ở nhà dưỡng thương, tạm thời không cần đến nha môn, chuyện gạo nếp có thể khắc chế cương thi, Trương đại nhân hiện đã bẩm báo lên phía trên, hẳn sẽ giúp ích cho tu hành giả ở Chu huyện, đợi đến khi tại họa ở đó lắng lại, quận thủ đại nhân sẽ khen ngợi ngươi.
Lý Mộ khẽ gật đầu, hỏi:
- Vợ chồng Hoàng Thử đâu?
Lý Thanh đáp:
- Trương huyện lệnh đã cho người mang vài thứ dược liệu đổi lấy bạc để bồi thường người dân ở Trương gia thôn, bọn họ cũng đã thả hai con yêu tinh kia về núi rồi.
Lý Mộ cũng không còn lo lắng gì về hai vụ án này nữa. Hắn chợt tới một chuyện bèn hỏi:
- Lão đại, pháp thuật lúc cuối Hàn bộ đầu dùng để chém con cương thi kia là đạo thuật phải không?
- Không hẵng.
Lý Thanh suy nghĩ một chút rồi giải thích:
- Tại Phù Lục Phái, mạch của Hàn Triết đã từng có một cao thủ thượng tam cảnh, mặc dù không thể tự sáng tạo đạo thuật, nhưng người này vẫn để truyền lại cho hậu nhân một môn thần thông tiếp cận đạo thuật, thi triển pháp thuật này có thể triệu hồi ra hư ảnh phân thân của y, đồng thời thúc đẩy hư ảnh này sử xuất một thức thần thông. Hàn Triết mới là Ngưng Hồn Cảnh, nhưng sử chiêu này có thể gọi ra hư ảnh phân thân Thần Thông Cảnh.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa tu hành giả nhân loại và yêu quỷ tinh quái là nhân loại có vô số thần thông đạo pháp. Hàn Triết chỉ là đệ nhị cảnh, lại có thể giết chết cương thi tiếp cận đệ tứ cảnh, khi đối phó với Lâm Uyển cùng là đệ nhị cảnh càng không cần tốn nhiều sức. Mặc dù Lý Mộ cũng có thể lấy tu vi Luyện Phách Cảnh thi triển lôi pháp, nhưng lại không thuận tiện giống như Hàn Triết, triệu hồi ra một hư ảnh phân thân, bản thân thì đứng ở một bên xem kịch, còn hắn phải tốn rất nhiều thời gian để luyện tập kỹ thuật bổ người...
Khi nào lôi pháp của hắn có thể chỉ đâu đánh đó, phán đoán vị trí tiếp theo của địch, đánh chính xác kẻ địch đang di động mới xem như hơi tiểu thành.
Ánh mắt Lý Thanh kẽ quét qua Vãn Vãn rồi nàng nói với Lý Mộ:
- Ngươi nghỉ ngơi trước đi, vụ án Trương gia thôn còn vài chỗ đáng ngờ cần điều tra, ta về nha môn trước, hai hôm nữa sẽ trở lại thăm ngươi.
Lý Mộ đã nhạy bén phát giác ánh mắt không đúng của Lý Thanh, bèn giải thích:
- Vãn Vãn là hàng xóm của ta, nàng thấy ta bị thương nên sang đây chăm sóc.
Lúc Lý Thanh gần đi, ánh mắt tin tưởng của nàng để hắn rất cảm động.
Điều này nói rõ làm cấp trên, nàng hiểu rất rõ Lý Mộ, biết hắn khác với Lý Tứ, hắn là quân tử chân chính, sẽ không lừa tình cảm và thân thể của thiếu nữ ngây thơ.
Lý Mộ cầm lấy lá bùa, nói:
- Vãn Vãn, làm phiền ngươi giúp ta cầm một bát nước tới...
. . .
Tấm bùa Lý Thanh cho hắn có hiệu quả rất nhanh, vết thương trên vai Lý Mộ lấy một loại tốc độ không tưởng nhanh chóng khép lại, vỏn vẹn ba ngày đã đóng vảy, hành động chỉ hơn bất tiện một chút thôi.
Ba ngày nay là ba ngày thoải mái nhất của hắn từ khi đến thế giới này.
Trong sự săn sóc của Vãn Vãn, hắn gần như cơm dâng tận miệng, quần áo tận tay, ngoài trừ đi nhà xí, những việc còn lại đều có người làm giúp hắn. Cuối cùng, hắn cũng biết vì sao nhà có tiên luôn nuôi mấy người nha hoàn, cuộc sống này quả thực là ôn nhu hương...
Chẳng qua, ôn nhu hương cũng là nấm mồ chôn anh hùng, Lý Mộ biết rõ đạo lý này. Sau khi hắn hưởng thụ ba ngày sinh hoạt như thiếu gia, hắn lại đến quán trà Vân Yên Các.
Trong nhã các, Liễu Hàm Yên nhìn hắn, khuyên giải:
- Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, chờ ngươi khỏi hẳn đến đây cũng không muộn.
Lý Mộ lắc đầu đáp:
- Không cần, là một người kể chuyện, người thích nghe ta kể chính là 'áo cơm cha mẹ', ta không thể để bọn họ chờ quá lâu...
Liễu Hàm Yên thấy khí sắc của hắn không tệ, cũng không khuyên bảo nữa, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Mộ, hỏi:
- Vậy chắc ngươi sẽ không để ý nếu ta nói cho 'cha mẹ' ngươi biết ngươi ở đâu chứ, rất nhiều người trong số bọn họ muốn tự mình đến nhà tặng quà cho ngươi...
Lý Mộ liên tục khoát tay, nói:
- Tuyệt đối đừng! Cô biết đấy, con ngươi của ta rất khiêm tốn, ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn, không muốn bị quá nhiều người quấy rầy...