Chương 53: Quan tâm

Cuối cùng, cương thicũng bị giết, người dân Trương gia thôn rốt cục có thể yên tâm.

"Không ngờ rằng thật đúng là Trương lão viên ngoại..."

"Những người kia đều là con cháu của Trương gia, ông ta nỡ lòng nào mà ăn chứ?"

"Không nghe tiên sư đại nhân nói sao, Trương lão viên ngoại đã biến thành cương thi, không có nhân tính, mặc kệ con cháu hay không con cháu..."

"Ta nhớ Trương viên ngoại khi còn trẻ, cũng từng học qua đạo pháp, vị đạo trưởng kia còn nói tư chất của y rất tốt, làm sao ngay cả cương thi cũng đấu không lại..."

"Ta cảm thấy vẫn là hòa thượng lợi hại, nghe nói, khuya hôm trước Kim Sơn Tự có Phật Tổ hiển linh!"

. . .

Sau hừng đông, dân chúng Trương gia thôn thức dậy thì tập trung quanh từ đường Trương gia mà chỉ trỏ, xầm xì bàn tán không thôi.

Trong thôn xảy ra chuyện này khiến rất nhiều người mất ngủ cả đêm, trời vừa hửng sáng liền đánh bạo đến từ đường Trương gia nghe ngóng tình hình.

Hàn Triết đi xem xét mộ địa của Trương lão viên ngoại đã trở về, vừa mới đi vào tiểu viện liền nhịn không được mắng:

"Trương gia chọn mộ huyệt cũng không tìm được một thầy phong thủy đáng tin cậy, nói cái gì đây là phong thủy địa bảo, đó căn bản chính là một nơi dưỡng thi thượng giai, trăm ngàn năm qua, không biết tích tụ bao nhiều sát khí và oán khí, khó trách y vừa mới hạ táng liền biến thành cương thi, trong thời gian ngắn như vậy tiến hóa thành Khiêu Cương..."

Điểm đáng ngờ duy nhất trong sự kiện cương thi Trương gia thôn chính là Trương lão viên ngoại vừa chết không lâu liền biến thành cương thi, hơn nữa đạo hạnh cũng không cạn, suýt nữa để Hàn Triết và Lý Mộ đều thua ở trong tay y.

Sau khi Hàn Triết dò xét kỹ càng mộ địa của y mới rốt cục tìm ra đáp án.

Nơi Trương lão viên ngoại hạ táng không chỉ không phải là vùng đất thích hợp mai táng, mà còn là một huyệt mộ đại hung, bởi vì lòng đất tụ tập rất nhiều âm sát khí. Chôn cất thi thể ở chỗ này chẳng dùng đến mấy ngày sẽ biến thi, sau khi hấp thu âm sát khí ở đây, trong thời gian ngắn thực lực sẽ tăng vùn vụt, cộng thêm hút máu của người cùng huyết thống mới tạo ra con cương thi có đạo hạnh khủng bố kia.

Đến tận đây, cái chết của Trương viên ngoại đã không còn điểm đáng ngờ nào nữa, vụ án này xem như đã chấm dứt.

Trương gia có thể nói là cực kỳ xui xẻo, lão viên ngoại vừa chết, một tháng sau, tân viên ngoại cũng chết nốt, còn gặp phải chuyện tà mà này, mà đối với huyện nha và Trương gia thôn mà nói, tình thế không có tiếp tục mới rộng đã xem như may mắn.

Hôm qua, Lý Mộ bị cương thi đả thương, giờ phút sắc mặt còn hơi tái nhợt, cảm khái nói: "Con cương thi đó mới tu luyện chưa đến một tháng đã có đạo hạnh như thế, bù đắp được mấy chục năm khổ tu của yêu vật và nhân loại, thật sự là không có đạo lý..."

"Chuyện không có đạo lý trong tu hành giới đâu chỉ những thứ này, chuyện này có đáng là gì..." Hàn Triết nhếch miệng, nói:

"Con súc sinh này hấp thu nhiều âm sát khí như vậy cũng mới tương đương tu hành giả đệ tam cảnh. Trong quá khứ, đã từng có người trước khi chết chất chứa oán khí ngập trời, sau khi chết hóa thành lệ quỷ, thực lực vọt thẳng tới đệ lục cảnh, tùy ý làm hại thế gian, không biết có bao nhiêu tu hành giả chết trong tay nàng. Lần đó, triều đình xuất động đại năng thượng tam cảnh mới có thể hoàn toàn tiêu diệt nàng..."

Nguồn gốc lực lượng của quỷ vật khác với tu hành giả, Lý Mộ muốn cũng chẳng được, mà hắn cũng chẳng muốn.

Vụ án Trương gia thôn kết thúc, Hàn Triết để lại hai tên bộ khoái thu thập tàn cuộc, trấn an lòng người, những người còn lại thì về huyện nha.

Trong trị phòng, Lý Thanh lần nữa truyền một đạo pháp lực cho Lý Mộ rồi dặn dò:

"Ngươi thụ thương, về nhà nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi, tạm thời không cần phải để ý chuyện nha môn."

Lý Mộ khẽ gật đầu, hai ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi, cho dù hắn đã đạp chân vào tu hành, thân thể vẫn gánh không nổi.

Hắn đi ra trị phòng, khi chuẩn bị trở về nhà, lão Vương thò đầu ra từ phòng bên cạnh bảo: "Lý Mộ, hai ngày nay ngươi không ở đây, sáng hôm nay, nha môn vừa mở cửa, có một cô nương đến huyện nha tìm ngươi. . ."

Lý Mộ thoáng kinh ngạc, hỏi: "Cô nương, cô nương nào?"

Lão Vương suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Ta quên tên rồi, nhưng cô nương kia rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt, trước sau lồi lõm, Thanh cô nương ở trước mặt nàng tựa như là đứa bé. . ."

Nghe lão Vương nói vậy, Lý Mộ lập tức biết là ai.

Liễu Hàm Yên sáng sớm tới nha môn tìm hắn là gặp phải rắc rối gì sao?

Lý Mộ đi một mạch về nhà, vốn định thay quần áo trước rồi mới đi sang nhà bên cạnh hỏi một chút. Thế nhưng, hắn vừa lấy chìa khóa ra, cửa viện sát vách bỗng nhiên mở ra, Liễu Hàm Yên bước nhanh tới, khi nhìn thấy Lý Mộ, nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Hai ngày nay ngươi đã đi đâu?"

"Trong nha môn xảy ra hai vụ án, ta ra ngoài tra án." Lý Mộ giải thích một câu, lại hỏi: "Bọn họ nói cô đi nha môn tìm ta, có việc gì hả?"

Liễu Hàm Yên lườm hắn một cái, nói:

"Là Vãn Vãn lo lắng cho người, nên ta phải đi nha môn hỏi thăm một chuyến . ."

Nàng đang nói thì thấy vết máu trên vai Lý Mộ, lập tức bước nhanh tới lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương rồi?"

Lý Mộ còn chưa kịp thay quần áo, đang chuẩn bị vào nhà xử lý vết thương, bèn lắc đầu đáp: "Vết thương nhỏ ấy mà."

Liễu Hàm Yên thấy áo vùng vai hắn bị rách một mảng lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy vết thương kinh khủng, sắc mặt hơi trắng bệch, lắp bắp hỏi: "Vì, Vì sao bị thương thế?"

Lý Mộ sợ nói do cương thi cào trúng sẽ hù dọa nàng nên cười bảo:

"Không có gì đáng ngại đâu, ta về trước thay quần áo."

Lý Mộ bước vào trong nhà thì cởi công phục trên người ra. Lý Thanh chỉ giúp hắn giải thi độc, vết thương trên vai vẫn còn, trông có vẻ hơi đáng sợ. Hắn nhìn mà cũng rùng mình một trận.

Móng tay của con cương thi kia thật sự là sắc bén, đêm qua chỉ cần hơi chút sai lầm, nguyên cả cánh tay của hắn sẽ bị chém đứt.

"A!"

Lý Mộ đang định xử lý vết thương thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến hai tiếng hét.

Vãn Vãn bị dọa mặt mày tái mét liền che mắt lại, Liễu Hàm Yên xoay người sang chỗ khác, nhưng lập tức quay lại, nhìn thấy năm vết thương trên vai Lý Mộ, vội vàng nói: "Đại phu, mau vào!"

Nhìn một lão già cõng hòm thuốc đi tới, Lý Mộ mới biết ban nãy nàng đi mời đại phu cho mình.

Lão già kia tiến lên mấy bước, kinh ngạc nhìn bả vai Lý Mộ rồi nói:

"Vết thương này giống như bị móng vuốt cào trúng, nhưng lại không giống của mãnh thú. Liễu cô nương, lão phu trước tiên điều phối cho hắn một ít thuốc trị thương, làm phiền cô nương giúp hắn rửa sạch vết thương trước đã..."

Liễu Hàm Yên nhìn khuôn mặt trắng bệch, sắp khóc của tiểu nha hoàn, bèn bảo: "Vãn Vãn, mau đi nấu nước nóng..."

Vãn Vãn nhanh chóng đi ra ngoài, không lâu sau bưng một chậu nước nóng tới. Liễu Hàm Yên nhúng ướt khăn rồi ngồi xuống trước giường, Lý Mộ thấy thế vội vàng nói:

"Ta tự mình làm được, ta tự mình..."

Mặc dù giờ phút này hắn chỉ lộ ra bả vai, nhưng khi rửa vết thương nhất định phải cởi áo ra, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng còn ở đây cũng không tiện lắm.

Liễu Hàm Yên thấy tay còn lại của Lý Mộ không bị thương, bèn đưa khăn cho hắn rồi bảo:

"Vãn Vãn, chúng ta ra ngoài trước..."

Nàng ra khỏi phòng thì vừa khéo thấy hai bóng người một béo một gầy từ bên ngoài đi tới.

Liễu Hàm Yên từng gặp một người trong đó, biết hắn cũng là bộ khoái ở huyện nha, tựa như là họ Trương. Người cao gầy còn lại tuy nàng chưa từng gặp, nhưng nhìn hắn mặc công phục, cũng hẳn là một vị đồng liêu khác.

Ánh mắt Lý Tứ khẽ quét qua trên người Liễu Hàm Yên rồi không nhìn nàng nữa, Trương Sơn lộ ra nụ cười trên mặt, niềm nở lên tiếng:

"Liễu cô nương cũng ở đây à. . ."

"Các ngươi đến thăm Lý Mộ sao, đại phu đang giúp hắn bôi thuốc ở bên trong." Liễu Hàm Yên khẽ gật đầu với hai người, lại hỏi: "Hai ngày nay hắn rốt cục tra vụ án gì mà bị thương nặng như vậy?"

Lý Tứ không trả lời, Trương Sơn lại cứ như mở máy hát, mặt mày hớn hở nói:

"Úi chà, vụ án này kể ra cũng hơi phức tạp đấy, gà và dê ở Trương gia thôn bị hút máu, chúng ta vốn tưởng rằng do hai con Hoàng Bì Tử Tinh làm, nhưng ai dè còn một con cương thi nấp đằng sau. Đêm qua, chúng ta đại chiến 300 hiệp với con cương thi đó, Lý Mộ chính là bị móng vuốt của nó đả thương. . ."

Liễu Hàm Yên kinh ngạc nhìn bọn họ, lẩm bẩm nói: "Yêu tinh, cương thi. . ."

Trương Sơn khẽ gật đầu, nói tiếp:

"Thật ra, trước đó còn một Lão Hổ Tinh, nhưng nó bị một tên hòa thượng đánh chết. Đúng rồi, đại phu bôi thuốc xong chưa, ta vào xem. . ."

Lý Tứ đá một cước vào đùi của hắn, bảo:

"Xem cái gì mà xem, lão đại nói để Lý Mộ nghỉ ngơi thật tốt, không nên quấy rầy hắn, ngươi cả đêm qua không trở về, hiện tại chẳng lẽ không cần về nói bà nương nhà ngươi một tiếng?"

Trương Sơn nghe vậy thì biến sắc, bèn buông hoa quả trong tay xuống, lập tức nói:

"Ta về trước đây, tối nay lại đến thăm Lý Mộ, Liễu cô nương, những thứ này làm phiền cô giúp chúng ta cầm vào. . ."