Chương 52: Thụ thương

"Chạy?"

Lý Mộ không nghĩ tới cương thi này thế mà sợ chạy, bị Lý Thanh một chiêu đánh lui, lập tức quả quyết rút đi, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

"Hàn Triết, ngươi ở lại đây, ta đuổi theo nó!"

Nếu để cương thi trốn thoát, nó tất nhiên sẽ lại một lần nữa hại người, Lý Thanh dặn dò Hàn Triết một câu, lập tức đuổi theo phương hướng con cương thi biến mất.

Hàn Triết mới vừa rồi bị Lý Mộ một cước đạp bay, giờ phút này từ dưới đất bò dậy, sắc mặt có chút phức tạp, nhìn Lý Mộ nói:

"Gạo nếp thật sự có tác dụng khắc chế cương thi, trước kia là ta kiến thức nông cạn, học nghệ không tinh. . ."

Lý Mộ thu hồi kiếm, đáp:

"Ta đi xem thử có ai bị thương hay không."

Lý Mộ đi ra từ đường, phát hiện bọn bộ khoái Lý Tứ đều tại vị trí cũ, xem ra cương thi kia đối với mục tiêu lại rất chấp nhất, một lòng muốn hút máu của người cùng huyết thống.

Hắn triệu tập mọi người rồi đi đến tiểu viện trong từ đường, dùng gạo nếp vẽ thành một vòng tròn ở bên ngoài.

Hàn Triết lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, nói: "Chuyện vừa rồi, cám ơn."

"Không cần khách khí." Lý Mộ không thèm để ý đáp: "Đổi lại là những người khác, ta cũng sẽ cứu."

Hàn Triết không lên tiếng nữa, trong từ đường lại có một người thanh niên chạy đến, hoảng sợ nói:

"Là gia gia, cương thi ban nãy là gia gia!"

Hàn Triết cau mày, hỏi:

"Cương thi kia là Trương lão viên ngoại, ngươi chắc chắn mình không nhìn lầm chứ?"

Người trẻ tuổi run rẩy đáp:

"Không thể nào nhận lầm, thật là gia gia. . ."

"Không thể nào!" Hàn Triết lộ vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm nói: "Trương lão viên ngoại chết mới bao lâu, làm sao có thể biến thành Khiêu Thi, nhất định có vấn đề. . ."

Y còn chưa dứt lời, chợt trong lòng báo động, đột nhiên nhìn về phía cửa ra vào.

Cơ hồ cùng một lúc, Lý Mộ cũng nhìn về phía đó.

Chỉ thấy một bóng đen xuất hiện trước cửa từ đường.

Trương lão viên ngoại biến thành cương thi vừa đi đã quay trở lại, nhưng Lý Thanh cũng không đi theo phía sau của nó.

Một tên bộ khoái lộ ra kinh hoảng, hét lớn:

"Trở về, vật kia lại trở về!"

Hàn Triết không nghĩ tới cương thi này lại biết dùng điệu hổ ly sơn, sắc mặt càng thêm âm trầm, nhanh chóng nói với mấy tên bộ khoái:

"Các ngươi vào trong từ đường đi, đóng cửa lại, bất kể nghe thấy gì cũng không được đi ra!"

Mấy tên bộ khoái nghe thế bèn kéo lấy người tuổi trẻ kia vào trong từ đường. Trong viện chỉ còn lại Lý Mộ, Hàn Triết và con cương thi kia.

Con cương thi mới vừa bị gạo nếp đốt bị thương nên cũng không trực tiếp xông lên, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên phun ra một đoàn khói đen về phía Hàn Triết và Lý Mộ. Hai người không dám khinh thị, lập tức nhảy lùi về sau đến cửa từ đường.

Khói đen kia cũng không tràn tới mà chỉ khẽ quét qua trên mặt đất, gạo nếp vừa tiếp xúc với nó tức thì đổi thành màu đen.

"Không tốt!"

Hàn Triết vừa mới lên tiếng, cương thi kia nổi giận gầm lên một tiếng, nhào người qua, không có gạo nếp khắc chế, nó có thể đặt chân bất cứ đâu trong viện.

Mục tiêu thứ nhất của nó là Lý Mộ, mười ngón tay mang theo hàn quang lạnh lẽo đâm thẳng tới phía Lý Mộ.

Móng tay sắc bén chính là vũ khí của nó, chỉ cần bị nó đâm trúng, trên người Lý Mộ lập tức thêm mười cái lỗ máu.

Có mặt Hàn Triết, Lý Mộ không tiện thi triển Lôi Pháp. Đương nhiên, tốc độ của con cương thi này cực nhanh, xem như hắn sử dụng lôi pháp cũng chưa chắc có thể đánh trúng, trái lại, vì ngừng lại để thi pháp mà bị nó tiếp cận.

Cũng may, hắn đã hết sức thành thạo thuật khinh công, mặc dù con cương thi này rất nhanh nhưng tính linh hoạt lại kém hơn một chút. Lý Mộ tránh trái tránh phải cũng thành thạo điêu luyện.

Để hắn buồn bực là, trong viện chỉ có hai người hắn và Hàn Triết, nhưng con cương thi này mặc dù đi sượt qua người Hàn Triết nhưng vẫn thờ ơ, quyết tâm tấn công hắn, giống như đã xem hắn là con mồi.

Bỗng nhiên, Lý Mộ nghĩ đến một cái khả năng.

Lý Thanh từng nói, hắn là Thuần Dương Chi Thể, máu và hồn phách đều là vật đại bổ đối với yêu tà, chẳng lẽ con cương thi này có thể cảm nhận được sự khác biệt của thân thể hắn?

"Lý Mộ tránh ra!"

Bên tai truyền đến tiếng hét của Hàn Triết, Lý Mộ lập tức lăn khỏi chỗ trốn đằng sau một cây cột ở hành lang, Hàn Triết tay cầm kiếm gỗ, từ phía trước đâm về phía thân thể cương thi kia.

Gỗ đào chính là Ngũ Mộ Chi TInh, bản thân có tác dụng áp chế tà ma, kiếm gỗ đào trong tay Hàn Triết càng là một pháp khí đã từng được tế luyện, thân thể của con cương thi kia cứng như sắt đao thương bất nhập cũng bị thanh kiếm gỗ này đâm vào khiến nó rú lên một tiếng đau đớn.

Theo tiếng gào thét này, trong miệng của nó tuôn ra nhiều khói đen hơn, bao trùm kiếm gỗ đào đang cắm ở ngực.

Nó dùng hai tay nắm chặt thân kiếm, rồi dùng lực rút mạnh ra, chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, thanh kiếm gỗ đào đã bị gãy thành hai đoạn.

Ầm!

Cương thi kia hai tay thuận thế quét ngang, Hàn Triết vội giơ cánh tay lên đón đỡ, thân thể theo quán tính bay thẳng ra ngoài.

Rống!

Sau khi bị thương, dường như càng kích phát hung tính của nó, nó ngửa mặt lên trời hú liên tục vài tiếng. Mấy đạo bạch nguyệt quang bị nó hút vào trong miệng, thân thể của nó phình to hơn một vòng, răng nanh lồi ra khỏi miệng, móng tay biến thành màu tím, dài hơn vừa rồi một tấc.

Sau một loạt loạt biến hóa, thân thể của nó chớp mắt liền biến mất.

Trong lòng Lý Mộ khinh hoảng, lập tức có một loại cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt, hắn vô ý thức thi triển khinh thân thuật, thân thể tự dưng lướt ngang sang bên một trượng.

Phốc!

Trên bả vai chợt truyền đến cảm giác nhoi nhói, máu tươi rỉ ra dưới công phục.

Cùng lúc đó, con cương thi kia xuất hiện tại chỗ hắn vừa đứng, trên móng tay màu tím, từng giọt huyết châu chậm rãi nhỏ xuống.

Lý Mộ ôm bả vai, chỉ cảm thấy một trận mê muội. Sau một khắc, bóng dáng con cương thi kia lại lần nữa xuất hiện trước mắt Lý Mộ.

Ầm!

Một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, cương thi kia bị Hàn Triết ngăn cản một chút nhưng nó nhanh chóng xuất hiện trở lại. Hàn Triết từ dưới đất bò dậy, trên tay cầm một thanh kiếm gãy, lại từ trong ngực áo lấy ra một chiếc Bát Quái Kính, mặt kính nhắm ngay cương thi kia, một chùm ánh sáng bắn ra từ trong kính, tạm thời bức lui nó.

Y quệt vết máu trên khóe miệng, quay đầu nhìn Lý Mộ một chút, hỏi: "Không có sao chứ?"

Lý Mộ điều động tia phật môn pháp lực trong thể nội, vận chuyển đến miệng vết thương trên bả vai. Vết thương vốn dĩ màu đen lập tức toát ra từng tia hắc khí, rồi không chảy máu nữa, cảm giác mê muội cũng dần dần biến mất.

Hắn nắm Bạch Ất, lắc đầu đáp: "Không có việc gì."

Hàn Triết ráng chống đỡ thân thể đứng lên, nói "Đạo hạnh của nghiệt súc này còn cao hơn tưởng tượng của ta, ngươi tránh ra."

Lý Mộ nhìn bộ dáng suy yếu của y, hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà, hỏi: "Ngươi ổn không?"

Hàn Triết giật giật khóe miệng, không tiếp tục lên tiếng mà ném nửa thanh kiếm gãy kia đi, chậm rãi đi đến dưới hiên.

Cương thi kia hiển nhiên có chút kiêng kị Bát Quái Kính trong tay Hàn Triết, bèn lui về sau hai bước, cũng không lập tức tấn công.

Hàn Triết đứng ở trong sân, hai bàn tay hợp lại, mười ngón tay đan xen, bỗng nhiên kết thành một cái thủ ấn.

"Đạo thuật thủ ấn!"

Trong lòng Lý Mộ giật mình, đồng thời cũng nhạy bén phát giác được thiên địa chi lực xung quanh bỗng nhiên phát sinh biến hóa.

Rống!

Cương thi kia tựa hồ cũng đã nhận ra không đúng, gầm nhẹ một tiếng, nhào về phía Hàn Triết.

Chỉ có điều, thân thể của nó bay đến giữa không trung liền bị bắn ngược về.

Trước người Hàn Triết xuất hiện một vệt bóng mờ.

Đó là hư ảnh của một ông lão, râu tóc bạc trắng như cước, thân mặc đạo bào rộng rãi. Ông lão thản nhiên nhìn con cương thi kia, sau đó duỗi một bàn tay ra, ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng, ngón cái áp vào ngón áp út và ngón út hình thành một đạo kiếm quyết.

Tay của ông lão nhẹ nhàng vung lên, thân ảnh dần dần tiêu tán.

Tất cả đều diễn ra trong tíc tắc, từ khi lão giả xuất hiện đến biết mất tựa hồ đều không có biến hóa gì xảy ra, nhưng con cương thi vẫn đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích.

Phốc. . .

Một tiếng nho nhỏ vang lên, thân thể nó tự nhiên tách thành hai nửa, ngã trên mặt đất.

Sắc mặt Hàn Triết trắng bệch, y nhanh chóng từ trong ngực áo lấy ra hai tấm phù lục ném về hai mảnh thi thể kia.

Phù lục tự bốc cháy trên không trung, hai nửa thi thể tiếp xúc với phù lục liền bốc cháy hừng hực, rất nhanh bị đốt thành tro tàn, chỉ còn lại hai vệt đen xám trên mặt đất.

Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra, cảm giác hôn mê lần nữa ập tới, thân thể lung la lung lay đổ xuống.

Một bóng người từ nơi xa nhoáng một cái đã đến, Lý Mộ không ngã trên mặt đất, mà ngã vào lồng ngực mềm mại của Lý Thanh.

"Lão đại. . ." Lý Mộ giãy dụa muốn đứng dậy, Lý Thanh cau mày bảo: "Đừng động đậy, ngươi trúng thi độc, ta giúp ngươi chữa thương trước đã."

Nàng nắm lấy tay Lý Mộ, không ngừng truyền pháp lực của mình qua. Hàn Triết đứng ở đó, cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình do ban nãy không cẩn thận bị móng cương thi quét trúng, bèn thở dài một hơi rồi đi sang một bên, yên lặng vận chuyển pháp lực chữa thương....