Chương 45: Nghe ta giải thích

Trương gia thôn nằm ở phía bắc huyện Dương Khâu, cách huyện thành hơn hai mươi dặm, nếu đi bộ e rằng trời tối mới đến, cũng may Lý Mộ đã học xong Dược Nham Thuật, tăng thêm Lý Thanh cho hắn Thần Hành Phù nên chỉ mất hai phút đồng hồ đã đến nơi.

Nếu Lý Mộ có thể tu đến thần thông hoặc Tạo Hóa cảnh, đến lúc đó lấy đạo hạnh trung tam cảnh có thể cưỡi mây đạp gió, tốc độ cực nhanh.

Mà tu đạo pháp đến cực hạn, Tung Địa Kim Quang, Súc Địa Thành Thốn, một ngày đi khắp Thập Châu Tam Đảo cũng không phải việc khó.

Chẳng qua, những việc này đối với Lý Mộ mà nói, đều quá xa vời, hắn rất hài lòng năng lực hiện tại của mình, mặc dù không thể cưỡi mây, nhưng cũng có thể vượt nóc băng tường, nhảy cao mười mấy trượng, miễn cưỡng có thể thỏa mãn giấc mơ làm đại hiệp.

Khi hai người đến trước cổng Trương gia thôn thì đã có mấy người thôn dân chờ sẵn, bọn họ thấy hai người tới bèn tiến lên hỏi thăm: "Hai vị quan sai đại nhân là đến bắt con yêu tà kia sao?"

"Có phải yêu tà hay không điều tra mới biết được" Lý Mộ nói: "Chuyện xảy ra ở đâu, dẫn bọn ta đi xem."

Mấy người thôn dân liền dẫn hai người đến một hộ gia đình trong thôn.

Xác mấy con gà vẫn nằm trong sân, máu trong cơ thể sớm đã bị hút sạch, trên cổ rõ ràng có dấu răng của dã thú.

Nếu chỉ là mấy con gà chết, khả năng cao là do dã thú như hồ ly hay chồn cắn, nhưng máu trong cơ thể lại bị hút sạch, thông thường đều là cách làm của yêu tà, chính bởi vậy, nha môn mới phái tu hành giả đến xử lý.

Lý Thanh hỏi: "Trước kia có từng xảy ra chuyện tương tự không?"

Một tên thôn dân vội vàng đáp: "Mấy hôm trước nhà ta có hai con dê bị cắn chết, nha môn cũng từng phái người tới đây bảo là điều tra, về sau liền không có tin tức. . ."

Hình thể của gà và dê không giống nhau, nếu do Hấp Huyết Biên Bức(1) hay yêu vật như chồn tinh gây ra thì sẽ chọn nhưng loài động vật có kích cỡ nhỏ, chỉ có một ít mãnh thú hoặc hoạt thi(2) mới có thể ra tay với gia súc cỡ lớn như bò, dê...

(1) Hấp Huyết Biên Bức: Dơi hút máu

(2) Hoạt thi = cương thi

Nếu là trường hợp sau, độ khó của vụ án này sẽ khác rồi đấy.

Lý Mộ ngồi xổm bên cạnh xác gà, quan sát cẩn thận. Một lúc sau, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, hắn vươn tay từ trên cổ con gà kia lấy ra một sợi lông màu vàng.

Lý Mộ đứng lên, nói: "Lão đại, cô nhìn cái này."

Lý Thanh nhìn sợi lông trong tay hắn một chút, nói: "Là của một con yêu vật còn chưa hoá hình."

Chỉ dựa vào mỗi sợi lông này còn chưa thể đoán ra là yêu vật gì, Lý Thanh bèn lấy ra một đạo phù Tiên Nhân Chỉ Lộ, rồi đặt sợi lông và phù lục chung một chỗ, đoạn gấp thành một con hạc giấy, chỉ thấy nàng ném hạc giấy lên không trung, nó liền tung cánh nhằm về phía ngoài thôn bay đi.

Lý Mộ đã từng thấy Hàn Triết dùng Tiên Nhân Chỉ Lộ, nhưng hạc giấy của Hàn Triết còn lâu mới có thể so với Lý Thanh. Con hạc giấy của y bay rất chậm làm người ta chờ đợi sốt ruột, còn con hạc giấy trước mắt, Lý Mộ cần bước nhanh mới đuổi kịp nó.

Tuy nói phía trước có lẽ có một con yêu vật lợi hại đang chờ sẵn, nhưng trong lòng Lý Mộ lại chẳng e sợ chút nào.

Nếu chỉ có mình hắn, có lẽ hắn sẽ lập tức về nha môn gọi thêm người. Dù sao, cùng con Tích Dịch Tinh kia đánh một trận để Lý Mộ nhận rõ thực lực của mình, hắn đối phó quỷ vật còn có thể giao thủ mấy chiêu, nhưng đối phó với yêu vật, trừ phi bọn chúng đứng yên để hắn bổ, nếu không, một con yêu vật Tố Thai cảnh chưa Hóa Hình cũng có thể làm cho hắn luống cuống tay chân một hồi lâu.

Lý Mộ đi theo sau lưng Lý Thanh, hỏi: “Lão đại, đây là yêu quái gì?"

Lý Thanh chăm chú bám theo hạc giấy, đáp: "Chỉ dựa vào sợi lông kia còn chưa thể phán đoán, có lẽ là Hoàng Bì Tử thành tinh, cũng có thể là Hồ Yêu hoặc ly miêu, cụ thể là cái gì, một hồi sẽ biết."

Hạc giấy bay ra Trương gia thôn, men theo một con đường nhỏ trong núi đi nhanh về phía trước, may mắn Lý Mộ đã học xong Dược Nham Thuật, cũng không bị bỏ rơi đằng sau.

Một lúc sau, con hạc giấy kia quanh quẩn một vòng trên không trung, rồi không bay về phía trước nữa.

Lý Mộ nhìn xung quanh một chút, phát hiện cách đó không xa, lông gà nằm tán loạn trên mặt đất.

Xa hơn chút nữa thì có một đống lửa còn đang cháy hừng hực.

Bên cạnh đống lửa có một con chồn cao cỡ nửa người, đang đứng bằng hai chân tựa như con người, hai chân trước của nó thì cầm một cây gậy giơ trên đống lửa, trên cây gậy có xuyên hai con gà được tẩm dầu vàng óng...

Lý Mộ cảm thấy rất hoang đường, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đời này mình sẽ nhìn thấy một con chồn đang nướng gà, hơn nữa ngửi hương vị cũng không tệ lắm. . .

Con chồn kia đang chăm chú nướng gà, chợt cảm giác phía sau có tiếng động, nó bèn quay đầu nhìn lại thì phát hiện đằng sau có thêm hai bóng người, dọa nó run tay một cái, suýt nữa ném gà nướng vào trong lửa.

Nó đặt gà nướng vào bụi cỏ, sau đó nhảy sang một bên, nhìn chằm chằm Lý Mộ và Lý Thanh với ánh mắt cảnh giác, hỏi: "Các ngươi là ai, tới đây làm gì?"

Nhìn một con chồn đứng bằng hai chân, miệng nói tiếng người, Lý Mộ luôn có cảm giác kỳ lạ, thật vất vả mới thích ứng được, bèn hỏi: “Ngươi là kẻ đã trộm gà ở Trương gia thôn, còn hút máu để tu hành phải không?”

"Các ngươi là quan sai!"

Con chồn kia thấy rõ y phục người bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, cũng chẳng lo nhặt con gà nướng trong bụi cỏ, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt liền trốn vào trong bụi cỏ, không thấy tăm hơi.

Đây cũng là điểm khó chơi của yêu vật, xem như dù chưa Hóa Hình, nhưng Tố Thai yêu vật cũng nhanh hơn dã thú bình thường rất nhiều, nếu bọn chúng một lòng muốn chạy trốn, người tu hành thật đúng là không dễ dàng đuổi kịp.

Vừa rồi Lý Mộ ngược lại là có cơ hội dùng một đạo thiên lôi bổ nó, nhưng thứ nhất Lý Thanh ở chỗ này, hắn sử lôi pháp xong cũng chẳng biết giải thích với nàng thế nào. Thứ hai, yêu quái tu hành không dễ, con chồn này hẳn tốn mấy chục năm mới tu được đạo hạnh hiện tại, cũng không tất yếu vì mấy con gà mà đánh nó thần hình câu diệt...

Lúc này, Lý Thanh nhìn xung quanh một chút, nói: "Còn có yêu khí."

Con hạc giấy vẫn lơ lửng giữa không trung, vòng vo vài vòng lại thay đổi phương hướng, bay về phía vách núi cách đó không xa.

Bên vách núi, cỏ dại mọc um tùm, Lý đi tới thì phát hiện có một sơn động bị cỏ dại che khuất.

Sơn động chỉ có cao cỡ nửa người, bên trong đen như mực, không biết có đồ vật gì, Lý Mộ đang muốn vén bụi cỏ ra, Lý Thanh bỗng nhiên đẩy hắn ra.

"Cẩn thận!"

Trong thoáng chốc Lý Mộ bị đẩy ra, một bóng đen xuất hiện bên cạnh hắn, đó là con chồn vừa rồi kia, nó quay lại, cơ thể của nó to hơn vừa rồi một vòng. Nó đứng ở nơi đó, hai chân chuyển hướng, ngăn trước cửa hang, hai chân trước duỗi ra, móng vuốt sắc bén loé ra hàn quang thăm thẳm.

Lý Mộ bèn rút Bạch Ất Kiếm, đứng sánh vai cùng Lý Thanh.

Mặc dù Tố Thai cảnh yêu vật còn không biết pháp thuật thần thông, nhưng nhục thể của bọn nó lại cực kỳ nhanh nhẹn, còn nguy hiểm hơn những dã thú linh trí không cao.

Đừng nhìn hình thể con chồn này không lớn, bản chất nó là yêu, không phải dã thú, hổ báo sài lang bình thường trong núi này đều không địch nổi một trảo của nó.

Con chồn kia nhìn bọn hắn, cắn răng nói: "Nhân loại, rời khỏi đây mau!"

Lý Mộ hỏi: “Chẳng qua chỉ là mấy con gà, ngoan ngoãn về huyện nha, lấy công chuộc tội, bồi thường tổn thất cho những thôn dân kia là được rồi, ngươi tu hành không dễ, hà cớ gì phải ngoan cố chống lại?"

Con chồn hừ lạnh đáp: "Nhân loại các ngươi rất xảo quyệt, còn không phải vì hồn phách của chúng ta, đi với các ngươi, chỉ có một con đường chết!"

Nó vừa dứt lời, lập tức nhào tới.

Phía nó lao tới là Lý Thanh, Lý Mộ hiển nhiên còn không đủ để nó coi trọng.

Keng!

Móng vuốt của yêu chồn và Thanh Hồng Kiếm va vào nhau, vang lên mấy tiếng kim loại, tia lửa tung toé. Lý Thanh vẫn đứng im tại chỗ, còn thân thể của con chồn kia lại bay ra ngoài, đâm sầm vào vách núi, trong miệng phun ra máu tươi.

Nhìn con chồn kia bị một chiêu đánh bại, Lý Mộ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Theo lý thuyết, đạo hạnh của Tố Thai cảnh yêu vật cũng xấp xỉ với Lý Thanh, quả quyết sẽ không xuất hiện tình cảnh một kích tất thắng này

Lý Mộ giật mình, nhìn về phía Lý Thanh, hỏi: "Lão đại, cô đến Tụ Thần cảnh rồi?"

Lý Thanh khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận, mà trong mắt con chồn kia đã hiện ra tuyệt vọng, nó vùng vẫy hai lần, vẫn đứng dậy nổi, vô lực tựa trên vách núi đá, nhưng vẫn gắt gao trông coi cửa hang.

Lúc này, trong sơn động dưới vách đá dựng đứng lại có tiếng tích tích tác tác vang lên.

Một bóng xám từ trong sơn động leo ra, Lý Mộ nhìn kỹ một chút thì phát hiện đó là một con chồn.

Bộ lông của con chồn này ảm đảm xám xịt, trong đôi mắt nhỏ hiện ra vẻ bi ai và tuyệt vọng, nó gian nan leo ra khỏi sơn động, dựa người vào con chồn thứ nhất, rồi nhắm mắt lại, không nhúc nhích...

Khi con chồn kia từ trong động bò ra, con chồn thứ nhất chợt có lại sức lực, giãy dụa đứng lên, cắn nát chân chân trước của mình, để vết thương đến bên miệng con chồn thứ hai.

Sau một lúc, thân thể của nó càng thêm suy yếu, nó quỳ trên mặt đất, lên tiếng cầu khẩn: "Những con gà kia đều do ta bắt, các ngươi muốn giết cứ giết ta, chuyện này không liên quan đến nàng..."

Lý Mộ thu hồi kiếm, hỏi: "Ai nói chúng ta muốn giết ngươi chứ?"

Con chồn kia ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi lại: "Các ngươi không giết ta?"

"Tại sao muốn giết ngươi?"

"Các ngươi không lấy hồn phách của ta sao?"

"Ta từng nói ta muốn lấy hồn phách của ngươi à?"

. . .

Nếu không phải con chồn này nhất định phản kháng, ngoan ngoãn cùng bọn hắn trở về thì làm gì bị những vết thương này, Lý Mộ lườm nó một chút rồi hỏi: "Ngươi hút máu là vì nó?"

Con chồn kia một lần nữa leo đến cửa hang, buồn bã đáp: "Nàng bị một người tu hành đả thương, hủy căn cơ, ta chỉ trộm ít gà cho nàng bù huyết khí, chưa từng hại người. . ."

Con chồn này cũng tính là tình có nghĩa, mặc dù con người thân là vạn vật chi linh trưởng, còn sẽ vì tiền đồ, sát hại hôn thê của mình, thế mà một con súc sinh lông vàng lại có thể vì đồng bạn, từ bỏ tính mạng và đạo hạnh nhiều năm, vẻn vẹn điểm này cũng đủ để cho Lý Mộ lau mắt mà nhìn.

Lý Mộ đi đến cửa hang, nói: "Ta xem một chút."

Con chồn kia thấy vậy, mặc dù ánh mắt biến đổi, nhưng không có bất cứ cử động nào.

Nếu nhân loại trước mắt thật sự muốn giết bọn chúng, vừa nãy đã có.thể động thủ, không cần chờ đến bây giờ.

Lúc trước khi giúp Lâm Uyển chữa trị tàn hồn, Lý Mộ phát hiện phật môn pháp lực chỗ tốt, yêu vật, quỷ vật mặc dù khác nhau về bản chất, nhưng phật pháp không có thuộc tính, nếu có thể độ quỷ, chắc hẳn cũng có thể độ yêu.

Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi duỗi ra hai tay, khẽ niệm trước vài câu Tâm Kinh, trên tay dần dần xuất hiện kim quang.

Hắn dùng kim quang bao trùm con chồn kia, rất nhanh, nó liền lần nữa mở mắt.

Lý Mộ phủi tay, khi đứng dậy thì phát hiện Lý Thanh đang dùng ánh mắt ngoài ý muốn nhìn hắn.

Lý Mộ cúi đầu nhìn tay của mình một chút, trong lòng hơi hồi hộp, vội vàng nói: "Lão đại, cô nghe ta giải thích!"