"Đa tạ tiên sư!"
"Đa tạ tiên sư!"
. . .
Hai con chồn quỳ trên mặt đất, hướng nhân loại dập đầu hành lễ trông có vẻ quỷ dị, nhưng Lý Mộ lại chẳng để ý việc này vì còn đang mãi nghĩ cách giải thích với Lý Thanh về chuyện hắn có pháp lực phật môn.
"Lần trước ta gặp lại vị cao tăng từng cứu ta, ông ấy nói ta cùng phật hữu duyên, rồi hỏi ta có muốn xuất gia làm hòa thượng không? ta bèn thẳng thừng từ chối, sau đó ông ấy đưa ta một bản pháp kinh, bảo ta khi rảnh rỗi thì lấy ra đọc, về sau ta phát hiện niệm cuốn kinh này thân thể lại có thể phát sáng..."
Lý Mộ nghiêm túc nhìn Lý Thanh, nói: "Chuyện đã xảy ra chính là như vậy, nếu lão đại không tin, có thể đi Kim Sơn Tự tìm Huyền Độ đại sư kiểm chứng, ta sẽ không xuất gia, về sau ta còn muốn cưới vợ..."
Dù sao đạo môn và phật môn cũng là hai nhà, hơn nữa còn có khuynh hướng đối lập về hương hỏa và tín đồ, thế nên hắn không thể để cho Lý Thanh hiểu lầm mình chân đứng hai thuyền.
Càng không thể để nàng hiểu lầm hắn đã quy y phật môn, tứ đại giai không.
Lý Thanh chỉ hơi bất ngờ, cũng không tỏ vẻ trách cứ hay bất mãn. "Phật Đạo chỉ là hình thức tu hành, ngươi chọn đạo nào cũng được. Chỉ là, hiện tại chuyện quan trọng nhất đối với ngươi chính là ngưng phách, đợi đến khi ngưng đủ thất phách, bất kể ngươi chọn đạo nào để tu luyện đều là quyền tự do của ngươi."
Lý Mộ giải thích: "Ta cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, chỉ khi nhàn rỗi mới lấy ra đọc, ta sẽ không làm hòa thượng, làm hòa thượng không thể thành thân..."
Giải thích xong chuyện này, Lý Mộ một lần nữa nhìn về hai con Hoàng Thử Lang Tinh, bảo: "Mặc dù các ngươi không hại người, nhưng trộm những gia súc gia cầm kia lại làm cho bách tính Trương gia thôn vô duyên vô cớ bị tổn thất, nhất định phải bồi thường cho họ."
"Vâng, vâng!" Con chồn kia liên tục gật đầu, đáp: "Tiểu yêu không có tiền bạc của con người, nhưng những năm gần đây cất một ít dược liệu, không biết có thề dùng bọn chúng để thay thế hay không?"
Chẳng qua là vài con gà hai con dê, dược liệu hai con yêu tinh nhìn trúng, niên hạn khẳng định không thấp, thừa sức bồi thường tổn thất cho những thôn dân kia.
Lý Mộ liếc bọn chúng một cái, bảo: "Trước tiên cùng chúng ta về huyện nha, cụ thể làm sao bồi thường còn phải xem ý huyện lệnh đại nhân."
Nếu chỉ là một ít việc vặt vãnh như trộm gà bắt chó, Lý Mộ có thể tự mình điều giải, nhưng dính dáng đến yêu vật đồng thời gây khủng hoảng cho người dân trong thôn, nên vụ án này có hơi rắc rối đôi chút, Lý Mộ không tự mình làm chủ được.
Con chồn liên tục gật đầu, "Tiểu yêu nghe tiên sư."
Lý Mộ quay đầu nhìn Lý Thanh, nói: "Lão đại, trời sắp tối rồi, chúng ta trở về đi."
Hắn mới nhấc chân bước tới thì bị Lý Thanh nắm lấy cổ tay.
Lý Thanh một tay nắm Thanh Hồng, một tay chắn phía trước Lý Mộ rồi bảo: "Đứng đằng sau ta."
Lý Mộ hơi ngờ ngợ nhưng vẫn nghe lời nàng, khi hắn quay sang nhìn hai con chồn thì phát hiện bọn nó đang nằm run lẩy bẩy trên mặt đất.
Mà không biết lúc nào, bầu không khí xung quanh bọn họ lặng yên như tờ, cả tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ và tiếng tru của các loài dã thú ở đằng xa cũng biến mất.
Grào!
Sau một tiếng hú dài, bụi rậm phía đằng xa bỗng nhiên vang lên những tiếng sột soạt,một gã hán tử mình trần, cơ bắp lực lưỡng chui ra từ trong bụi rậm.
Gã vừa xuất hiện, một cỗ khí thế vô hình đập vào mặt Lý Mộ để hắn suýt nữa không cách nào đứng vững, áp lực từ hán tử này còn lớn hơn con Tích Dịch Tinh.
"Hóa Hình yêu vật. . ."
Không hề nghi ngờ, người này cũng là một tên Hóa Hình yêu vật, hơn nữa đạo hạnh còn cao thâm hơn con Tích Dịch Tinh, cũng không biết bản thể là gì mà cách xa như vậy vẫn cho Lý Mộ áp lực rất lớn.
Lý Mộ âm thầm thi triển Thiên Nhãn Thông, lần nữa trông qua thì nhìn thấy không phải là một hán tử cường tráng, mà là một con mãnh hổ màu trắng, con hổ này cao hơn một trượng, vô cùng uy mãnh, yêu khí trên người càng phóng lên tận trời.
Nó nhìn bọn người Lý Mộ, nhếch miệng cười một tiếng, liếm răng nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là hai con Hoàng Bì Tử và hai nhân loại, hôm nay có đồ mặn ăn rồi. . ."
Lý Thanh hỏi: "Ngươi từng ăn thịt người?"
Hổ Yêu cười to hai tiếng, đáp: "Thịt người ngon hơn những sơn tinh dã quái này nhiều lắm, nhưng nếu vị tiểu nương tử này nguyện ý làm phu nhân của ta, ngược lại ta có thể tha cho ngươi một cái mạng. . ."
Lời nó còn chưa dứt, một đạo kiếm khí nhằm vào đầu nó chém tới.
Grào!
Hổ Yêu nổi giận gầm lên một tiếng, cười lạnh nói: "Đã ngươi không nguyện ý, vậy ta liền ăn ngươi, đến lúc đó, đạo hạnh của ta tiến thêm một bước, nói không chừng có thể tấn cấp đệ tứ cảnh, rốt cuộc không cần trốn chui trốn nhũi ở trong rừng sâu núi thẳm này nữa. . ."
Một tiếng hổ gầm để đầu Lý Mộ kêu ong ong, hai con chồn kia còn tệ hơn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lý Mộ đứng ở đằng xa nhìn Lý Thanh chiến đấu với con Hổ Yêu kia, mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng lại không giúp đỡ được gì.
Con Hổ Yêu này khác với con Tích Dịch Tinh mà Lý Mộ từng gặp, gã rất có thể đã đến Hoá Hình đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa thì tiến vào trung tam cảnh, đó là tương đương với Thần Thông cảnh của đạo môn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có đại uy năng, loại yêu quỷ có đạo hạnh này, xem như Lý Mộ lấy ra hết át chủ bài cũng không làm nên trò trống gì.
Lý Thanh tay cầm Thanh Hồng, vũ khí của Hổ Yêu là cái đuôi của gã, đánh nhau ở cự ly gần như vậy, thuật pháp phù lục gì đều không thể thi triển, tất cả đều dựa vào kỹ năng chiến đấu của bản thân.
Mặc dù chiến đấu diễn ra ngay trước mặt nhưng hắn lại chẳng thể giúp được gì cả.
Lôi pháp của hắn chỉ có thể đánh vào vật cố định, trừ phi Hổ Yêu đứng bất động một chỗ, nhưng việc này hiển nhiên là không thể nào.
Lý Mộ nhìn một hồi, dần dần nhìn ra một chút môn đạo.
Con Hổ Yêu này da dày thịt béo, chiếc đuôi linh hoạt giống như roi thép, uy lực lại chẳng thua pháp khí, nếu Lý Mộ bị cái đuôi của nó quét trúng, không chết cũng phải gãy mấy cái xương.
Mặc dù nó hung hãn nhưng đánh nhau lại chẳng có chiêu số nào, toàn dựa vào bản năng dã thú, Lý Thanh thoạt nhìn nhỏ yếu nhưng kiếm pháp lại tinh diệu tuyệt luân. Hai bên trao đổi mấy chục chiêu, Hổ Yêu đã bị đâm vài kiếm, nếu không phải nó da dày thịt béo thì đã sớm bị trảm dưới kiếm của Lý Thanh.
Grào!
Hổ Yêu lại nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong miệng phun ra một đoàn khói đen, Lý Thanh lách người né tránh, thuận thế vung tay áo lên, một lá bùa bay ra rồi bốc cháy giữa không trung, bốn phía bỗng nhiên nổi trận cuồng phong, thổi tan khói đen.
Grào! Grào! Grào!
Hổ Yêu gầm liên tục ba tiếng, bỗng nhiên có vô số u ảnh bay ra khỏi người nó, những u ảnh này có hình người, cũng có hình động vật, sau khi bay ra từ thể nội Hồ Yêu thì đánh về phía Lý Thanh. Nàng vội múa tít trường kiếm, kiếm quang lấp lánh, mỗi kiếm chém xuống liền có một u ảnh bị đánh tan, nhưng sau một khắc, bọn chúng liền ngưng tụ trở lại, không sợ chết tiếp tục nhào lên.
Lý Thanh thấy thế đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, những u ảnh này đều là âm linh chi thể, nhưng chẳng biết tại sao lại liên tục phục hồi như thể có Bất Tử Chi Thân, mặc dù không tạo cho nàng uy hiếp quá lớn, nhưng cũng không ngừng tiêu hao pháp lực và thể lực của nàng.
Ngay vào lúc này, cổ tay của nàng bỗng nhiên bị tóm lấy.
"Đứng đằng sau ta."
Lý Mộ nắm lấy cổ tay Lý Thanh, xoay người chắn trước người nàng, trên thân lóe lên kim quang rực rỡ.
Khi những u ảnh kia tới gần kim quang, trên thân liền bốc lên khói đen, không ngừng kêu thảm thiết, đành phải trốn ra xa, không dám tới gần.
Hổ Yêu thấy những quỷ ảnh này vô dụng thì hút mạnh một hơi, một lần nữa hút những u ảnh này vào thể nội.
Cùng lúc đó, phật quang trên người Lý Mộ cũng chậm rãi tiêu tán.
Đương nhiên, đó cũng không phải là hắn chủ động triệt tiêu, mà là « Tâm Kinh » tiêu hao pháp lực quá nhiều, Lý Mộ chỉ mới tu luyện ra từng tia phật môn pháp lực yếu ớt, tối đa chỉ kiên trì được mấy chục giây mà thôi.
Hổ Yêu lạnh lùng nhìn bọn hắn, hai cánh tay bỗng nhiên biến thành vuốt hổ, dưới ánh trăng, móng vuốt sắc bén lóe hàn quang lạnh lẽo.
Ngay vào lúc này, có người ở sau lưng vỗ vỗ bờ vai của nó.
Hổ Yêu một trảo chộp ngược ra sau lưng, nhưng không ngờ lại chộp vào hư không.
Nó bỗng nhiên quay đầu, nhìn hòa thượng đứng phía trước, cả giận nói: "Dã hòa thượng từ đâu tới!"
"A Di Đà Phật." Hòa thượng chắp một tay lại giới thiệu: "Bần tăng Huyền Độ, đến từ Kim Sơn tự, không phải là dã hòa thượng. . ."
Hổ Yêu liếm môi một cái, cười lạnh nói: "Xem ra hôm nay có thể ăn một bữa no nê."
Hòa thượng ngẩng đầu nhìn gã, mặt tỏ vẻ thương xót, khuyên giải: "Nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đồ, ngươi vì tự thân tu luyện mà hại tính mạng con người là chỗ Thiên Đạo bất dung, ngươi đã phạm nghiệp chướng, chi bằng để cho bần tăng độ ngươi một lần, tiêu trừ nghiệp chướng, cũng thuận đường vãng sinh cực lạc. . ."