Câu hồn đoạt phách người sống để tu luyện là hành vi của tà tu, bọn chúng bị người người trong tu hành giới tru diệt, ngay cả tà tu đệ lục cảnh Động Huyền cũng khó thoát khỏi cái chết, huống hồ là một bộ khoái nho nhỏ như hắn?
Lý Mộ nhìn lão Vương, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không còn cách nào không vi phạm luật pháp Đại Chu à?"
Lão Vương đưa tay gãi cái đầu loe hoe vài cọng tóc của mình, rồi bảo: "Để cho ta đoán xem, có phải khi ngươi luyện hóa Phục Thỉ, Thôn Tặc hoặc Trừ Uế thì phát hiện không dễ như luyện hóa Thi Cẩu Và Tước Âm phải không?"
Lý Mộ kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi biết!"
Lão Vương cũng không biết thất phách của hắn đã mất hết, hiện tại Lý Mộ muốn ngưng phách mà không phải luyện phách, nhưng y đoán cũng gần đúng tình cảnh hiện tại của hắn.
Lão Vương cười ha ha, nói: "Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy hay sao, mặc dù lão đầu ta chưa từng tu hành, nhưng ngươi tu đạo các ngươi kẻ nào chẳng như vậy, những năm gần đây trong nha môn, người tu hành đến một đợt đi một đợt, ta đã thấy rất nhiều, muốn nói luyện hóa ba cái nghịch phách này đích thật là có đường tắt không phạm pháp. . ."
Lý Mộ vội vàng hỏi: "Đường tắt gì?"
Mặc dù lão Vương chưa từng tu hành, nhưng sống đủ lâu, thấy đủ nhiều, nếu bàn về tu hành, e rằng y còn rõ ràng hơn Lý Thanh.
"Ngươi không thể đoạt phách của người sống, chẳng lẽ còn không thể đoạt phách của yêu?" Lão Vương ném cho hắn một ánh mắt, nói: "Ngươi cho rằng những đạo môn đệ tử kia khắp nơi trảm yêu trừ ma thật là vì nhàn rỗi không chuyện gì làm sao. Bọn họ sau khi giết yêu vật sẽ tiện tay rút hồn lấy phách của chúng để luyện hóa, chẳng phải so với bản thân thành thành thật thật tu hành nhanh hơn nhiều?"
Phương pháp của lão Vương quả thật có thể tăng tốc độ tu hành, nhưng theo Lý Mộ, đoạt hồn phách của yêu cũng không khác đoạt hồn phách của người là mấy.
Lý Mộ lắc đầu, bảo: "Người có người tốt người xấu, yêu cũng có yêu thiện yêu ác, người vì tu hành mà đi giết yêu lấy phách, cùng yêu vì tăng đạo hạnh đi giết người đoạt hồn thì có gì khác nhau?"
"Ta cũng không bảo ngươi đi giết yêu tốt. . ." Lão Vương liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có thể đi giết những ác yêu lấy phách của bọn chúng, vừa có thể vì dân trừ hại, vừa có thể trợ giúp mình tu hành, cớ sao mà không làm?"
Lý Mộ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão Vương kinh ngạc hỏi: "Ngươi không muốn đi đường tắt nữa sao?"
Trong đầu Lý Mộ hiện ra lời khuyên của Lý Thanh, hắn nói: "Dục vọng của con người là vô cùng vô tận, trên đời này vốn không có tà tu, chỉ tu hành giả muốn đi đường tắt, có lẽ ngay ban đầu bọn họ cũng chỉ nghĩ tru sát ác yêu vì dân trừ hại, đồng thời trợ giúp mình tu hành, nhưng khi đã quen thuộc con đường này, bọn họ cũng không cách nào chịu đựng tốc độ tu hành bình thường được nữa, từ từ đưa tay vươn về phía yêu vật không hại người, thậm chí là con người. Đây là một con đường không có lối về. . ."
"Ngươi người này vẫn cứng đầu như trước." Lão Vương lắc đầu, thở dài bảo: "Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, nếu ngươi đi lên con đường này, thì phải thích ứng quy tắc của nó. . ."
Lý Mộ hỏi: "Quy tắc của con đường này là gì?"
Lão Vương nhếch miệng cười một tiếng: "Cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tôm, mạnh được yếu thua, chỉ thế thôi. . ."
. . .
Thật ra lời nói của lão Vương không sai, y làm việc tại huyện nha mấy chục năm, gặp rất nhiều người, thấy rất nhiều chuyện, kiến thức tự nhiên không phải Lý Mộ có thể so sánh.
Lý Mộ chỉ nhớ tới Lý Thanh từng khuyên hắn, tu hành nếu chỉ muốn tìm đường tắt, cuối cùng sẽ chỉ hại người hại mình.
Hắn đi ra trị phòng, nhìn thấy Lý Thanh hai tay ôm kiếm, tựa trên cây cột ở hành lang.
Lý Mộ sửng sốt một chút, "Lão đại . ."
Lý Thanh thở phào một cái, nói: "Ta vốn lo lắng tiếp xúc quá sớm với tu hành đường tắt rất có thể sẽ để cho ngươi ngộ nhập lạc lối, hiện tại xem ra, lo lắng của ta là dư thừa."
Nàng nhìn Lý Mộ, rồi bảo: "Đi theo ta."
Lý Mộ đi theo nàng vào trị phòng, Lý Thanh xoay người, nói: "Đưa tay cho ta."
Lý Mộ thoáng do dự một cái, chậm rãi vươn tay.
Lý Thanh bỗng nhiên cầm tay của hắn. Lý Mộ đang nghi hoặc thì cảm nhận được một cỗ lực lượng tinh thuần từ lòng bàn tay của nàng tràn vào thân thể của hắn.
Sau khi nguồn lực lượng kia tiến vào thân thể Lý Mộ. Trong cơ thể hắn, nộ tình vốn dĩ cứng như băng rất khó luyện hoá, trong chớp mắt liền tan chảy, hoàn toàn hoà vào thân thể của hắn. Điều này đại biểu toàn bộ nộ tình hắn góp nhặt đã được luyện hóa.
Lý Thanh khẽ nói: "Lần trước trên đường về tông môn, ta chém chết một con Ngô Công Tinh chuyên ăn thịt bách tích, rút lấy phách lực của nó, phách sinh tại tình, tình hoà vào phách, rất nhiều đạo môn tu hành giả đều sẽ dùng phương pháp này để luyện hóa Phục Thỉ, Thôn Tặc, Trừ Uế ba nghịch phách khó mà luyện hóa này, nhưng những người có tâm chí không kiên định rất có thể sẽ từ đây rơi vào ma chướng, bởi vậy ta mới không có nói cho ngươi những thứ này. . ."
Nàng nhìn Lý Mộ, nói tiếp: "Trảm yêu trừ ma vốn dĩ không sai, chỉ cần ngươi có thể bảo trì bản tâm, khi tu hành lâu lâu đi đường tắt cũng không phải là chuyện xấu."
Lý Mộ giờ mới hiểu được Lý Thanh dụng tâm lương khổ, mỉm cười, nói: "Lão đại yên tâm, lời nói lần trước của cô, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
Chỉ là đáng tiếc bản thể của con Tích Dịch Tinh kia bị Lý Mộ dùng một tia sét đánh thành tro bụi, thất phách cũng trong khoảnh khắc đó tiêu tán.
"Lý Mộ. . ."
Trương Sơn từ ngoài cửa đi tới, nhìn thấy Lý Mộ và Lý Thanh đang nắm tay nhau, hắn thoáng kinh ngạc một chút, mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Lý Mộ, mau giúp ta thổi con mắt một chút, giống như có hạt bụi bay vào mắt ta, hiện tại chẳng thấy gì cả. . ."
Bầu không khí lập tức im phắng phắt tựa hồ có thể nghe được tiếng kim rơi, cho tới khi Lý Thanh rời đi, Trương Sơn mới thật nhanh đi tới, chấn kinh hỏi: "Lý Mộ, vừa rồi ngươi cùng lão đại làm gì?"
"Tu hành." Lý Mộ đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, "Lão đại giúp ta tu thành, nếu không, nửa năm sau, ngươi còn phải thay ta nhặt xác."
Trương Sơn nghe thế vui mừng, hỏi: "Ngươi được cứu rồi?"
Lý Mộ đáp: "Có hi vọng."
"Quá tốt rồi!" Trương Sơn xoa xoa đôi bàn tay, bảo: "Nếu không chúng ta chơi một ván xem như ăn mừng?"
Lý Mộ lắc đầu, đáp: "Ngươi tìm lão Vương chơi đi, ta còn có chút việc. . ."
Trương Sơn gãi gãi đầu, khó hiểu nói: "Mấy ngày trước ngươi còn thích cá cược hơn ta, hiện tại vì sao lại thay đổi, quả nhiên nam nhân đều giỏi thay đổi. . ."
Lý Mộ không muốn cược cùng hắn, Trương Sơn cũng không đi tìm lão Vương, dù sao hắn đánh bạc là vì thắng, không phải là vì thua.
Lý Mộ rời trị phòng, lại đi tới chỗ của Lão Vương.
Lão Vương đang xem sách, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Thế nào, nghĩ thông suốt chưa, có muốn ta giúp ngươi điều tra gần đây có nơi nào bị yêu vật quấy phá hay không?"
Lý Mộ lắc đầu đáp: "Không có, ta muốn hỏi thăm về một người."
Hắn nhớ lần trước khi từ biệt Tô Hòa, nàng có nhờ hắn điều tra một người, Lý Mộ vốn muốn để lão Vương hỗ trợ tại Hộ phòng tra một chút, nhưng nghĩ lại, Tô Hòa nói vị nam tử kia tên là Thôi Minh, hai mươi năm trước từng làm huyện lệnh Dương Khâu. Lão Vương tại huyện nha không chỉ hai mươi năm, chắc sẽ có chút ấn tượng đối với vị huyện lệnh này.
Lão Vương nhàn nhạt hỏi: "Người nào?"
Lý Mộ nói: "Thôi Minh, hai mươi năm trước từng làm huyệnh lệnh Dương Khâu."
"Hai mươi năm trước à, chuyện lâu lắm rồu đấy, để ta nhớ lại một chút. . ." Lão Vương hơi híp mắt lại dường như đang suy nghĩ. Rất lâu sau, ngay khi Lý Mộ cho rằng y đã ngủ rồi, lão Vương bỗng nhiên mở to mắt, nói: "Nhớ rồi, đích thật có người tên là Thôi Minh, nhưng người này chỉ làm huyện lệnh Dương Khâu nửa năm thì được điều nhiệm đi. . ."
Lý Mộ hỏi: "Điều nhiệm đi đâu?"
Lão Vương lại nheo con mắt lại, nói không chắc lắm: "Ta không nhớ là quận Cửu Giang, quận Ngọc Sơn hay quận Vân Đài, dù sao đều là thăng chức, ta chỉ nhớ được hình như gã cưới được nữ nhi của quận thủ nào đó. . ."
Lý Mộ không biết quan hệ của Tô Hòa và gã Thôi Minh này là như thế nào, chẳng qua hắn vốn chỉ giúp nàng nghe ngóng tin tức, nghe được, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.
Chào từ biệt lão Vương một tiếng, lúc hắn đang toan rời đi lại bị lão Vương gọi về.
Lão Vương gãi đầu một cái, nói: "Trương gia thôn có hai nhà nuôi gà, nhưng không biết gà bị thứ gì cắn chết, máu toàn thân bị hút khô, chắc là do yêu vật gây ra. Hàn Triết xin nghỉ, huyện nha chỉ có Thanh cô nương là rảnh, nếu không các ngươi đi điều tra một chút cuối cùng là chuyện gì xảy ra. . ."
Nhân loại tu hành có đường tắt, yêu vật cũng có.
Bọn chúng có thể thông qua hút tinh huyết của vật sống để luyện hóa huyết khí, gia tăng đạo hạnh của mình. Nhưng yêu vật biết hút máu để tu hành ít nhất cũng là Tố Thai cảnh, linh trí đã cùng nhân loại bình thường không kém bao nhiêu, hút máu người tu hành là tối kỵ, mặc dù đạo hạnh gia tăng càng nhanh, nhưng chết cũng càng nhanh. Cho tới bây giờ, Đại Chu triều đình đối với loại yêu vật này đều là đuổi tận giết tuyệt.
Không dám đi hút máu của người sống, cũng chỉ có thể hút một ít gia cầm gia súc, dạng này do dù người dân báo án, nha môn cũng sẽ không quá mức coi trọng.
Lý Mộ di ra nha môn, ở trên đường tìm Lý Thanh, sau khi nói rõ ràng tình tiết vụ án, hai người liền rời huyện thành, đi về phía Trương gia thôn.