Chương 43: Đường tắt

Đám người theo cửa sau của Vân Yên Các chen nhau ùa vào, còn Lý Mộ chậm rãi đi trở về nha môn.

Mấy ngày nay, hắn gặp một vài vấn đề về tu hành.

Hắn vốn tưởng rằng tìm được phương pháp thu thập nộ tình thì sẽ nhanh chóng ngưng phách thứ hai, nhưng sự thực là, mặc dù hắn góp nhặt nộ tình rất nhiều, lại khó mà luyện hóa, tuy cùng là một trong thất tình, nhưng luyện hóa nộ tình khó gấp mấy lần hỉ tình.

Lý Mộ không biết việc này có bình thường hay không, hắn phải đi nha môn tìm Lý Thanh hỏi một chút.

Trong huyện nha Dương Khâu, Lý Thanh nghe xong nghi vấn của hắn thì cũng không tỏ ra bất ngờ.

"Độ khó luyện hóa thất phách cũng không giống nhau, Thi Cẩu, Tước Âm, Phi Độc, Xú Phế là thuận phách, nên sẽ dễ dàng luyện hóa hơn ba nghịch phách là Phục Thỉ, Thôn Tặc, Trừ Uế nhiều lắm. Đây là vì hỉ, ai, ái, dục đều là thuận tình, mà nộ, cụ, ố là nghịch tình, luyện hóa nghịch tình khó gấp mấy lần thuận tình. . ."

Lý Mộ có thể hiểu đại khái như sau, cảm kích, thương hại, tình yêu, tình dục đều là cảm xúc chủ động nên dễ dàng luyện hóa, mà phẫn nộ, sợ hãi, chán ghét là cảm xúc tiêu cực bị động, khó mà luyện hóa, cứ như vậy, độ khó con đường ngưng phách của hắn tăng lên mấy lần so với dự liệu...

Lý Thanh chỉ giải thích cho hắn sự khác nhau của mấy loại cảm xúc, cũng không cho Lý Mộ phương pháp giải quyết, đồng nghĩa, chuyện này không có đường tắt để đi.

Nhưng cũng may mỗi khi ngưng được một phách, một chức năng nào đó của cơ thể hắn sẽ hồi phục, chỉ cần ngưng tụ được phách thứ tư, nhục thể sẽ biến hóa về chất, hắn cũng sẽ không chết trong vòng nửa năm.

Lý Mộ đã ngưng tụ được một phách, chỉ cần ngưng tụ thêm ba phách nữa sẽ giải quyết tình trạng khẩn cấp trước mắt.

Ba loại cảm xúc Ái, Ố, Dục khó mà thu thập, Lý Mộ chỉ có thể chọn Nộ, Ai, Cụ, nhưng không ngờ nộ tình và cụ tình đều là nghịch tình, luyện hóa gian nan, kể từ đó thời gian nửa năm có chút gấp gáp.

"Cũng không cần quá lo lắng." Lý Thanh an ủi: "Cho dù nộ tình khó luyện hóa, nhưng trong vòng một tháng cũng đủ rồi, việc ngươi cần phải nghĩ là làm cách nào trong vòng nửa năm nay thu thập hai loại cảm xúc khác..."

Mấy mẩu chuyện của Tiểu Lý tối đa kể được hai tháng, Lý Mộ liền có thể thu thập đủ nộ tình để ngưng tụ phách thứ hai, mà đối với đường tắt thu hoạch ai tình và cụ tình, hắn cũng đã có ý nghĩ sơ bộ.

Dẫn đạo thất tình ra khỏi cơ thể người khác cũng sẽ không tổn thương thân thể của họ, chỉ tiêu hao thể lực của họ mà thôi. Mặc dù hành vi này hơi vô đạo đức, nhưng vì mạng sống, Lý Mộ cũng không còn lựa chọn khác.

Trên bản chất, cách này khác với cách tu luyện câu hồn đoạt phách của yêu quỷ tà tu. Bằng không, người ghét ác như cừu như Lý Thanh sẽ không khoanh tay đứng nhìn Lý Mộ làm như vậy.

Vì giảm bớt cảm giác khó chịu của mọi người, mỗi lần Lý Mộ chỉ dẫn đạo một phần nhỏ từ trên người họ, mặc dù làm vậy sẽ kéo dài thời gian thu thập nộ tình, nhưng đối với thân thể người khác gần như không có ảnh hưởng gì. Theo người nghe càng ngày càng đông, tâm tình của tất cả mọi người tụ tập lại vẫn rất khổng lồ đấy.

"Ta ra ngoài tuần tra." Lý Thanh đi tới cửa, thì bỗng nhiên dừng bước lại, hỏi: "Ông lão trồng bồ đào cuối cùng thấy cái gì?"

Lý Mộ sửng sốt một chút, lúng túng nói: "Lão đại, cô. . ."

Lý Thanh khoát tay áo, nói: "Ngươi là vì ngưng phách, chỉ cần không phải làm chuyện thương thiên hại lý, thì chẳng hề gì, nhưng. . ."

"Nhưng cái gì?"

"Ông lão trồng bồ đào cuối cùng thấy cái gì?"

Lý Mộ ho nhẹ một tiếng, đáp: "Lão ta nhìn thấy hai con Thủy Quỷ kia, người trẻ tuổi ngày đó đi ngang qua và tên đạo sĩ kết phường trộm sạch bồ đào của lão. . ."

. . .

"Bồ đào?" Trương Sơn ôm một quyển sách trong ngực, từ bên ngoài đi tới, hỏi: "Bồ đào ở đâu, Lý Mộ ngươi mua bồ đào hả?"

"Không có bồ đào, ngươi nghe nhầm đó. . ."

Bóng dáng Lý Thanh đã biến mất, Lý Mộ ngồi lại vị trí của mình, tiếp tục luyện hóa nộ tình trong thân thể.

Trương Sơn ngồi tại bàn bên cạnh, hăng hái lật quyển sách kia.

Sau một canh giờ, Lý Mộ đứng dậy, cảm nhận được chỉ luyện hóa hơn 10% nộ tình trong thể nội, bất đắc dĩ thở dài.

Trương Sơn vừa ngoài tuần tra, quyển sách dạy cộm hắn ôm trong ngực khi nãy thì đặt trên bàn cạnh Lý Mộ.

Lý Mộ đang buồn chán, bèn thuận tay lấy tới, tùy tiện lật vài tờ, phát hiện nội dung quyển sách này rất thú vị.

Quyển sách này tên là « Thập Châu Yêu Vật Chí », nó giới thiệu rất chi tiết một vài loại yêu quỷ tinh quái hay gặp trong Thập Châu Tam Đảo, cũng miêu tả rất cặn kẽ đặc điểm của chúng nó.

Lý Mộ tiện tay lật đến một tờ, là giới thiệu Biên Bức Tinh. Trên sách viết, Bức Yêu hai mươi năm Khai Thức, 50 năm Tố Thai, trăm năm Hóa Hình, hút máu cả người lẫn động vật, có thể phóng âm ba công kích. . .

Nguyên Phong năm thứ mười ba, Bức Yêu quấy phá Chu huyện Bắc Quận, hại người hơn mười, cuối cùng bị ba vị đệ tử của Phù Lục phái liên thủ trảm chết. . .

Nếu con dơi có thể sống đến hai mươi năm, sẽ từ từ sinh ra linh trí, sau năm mươi năm, linh trí thành thục, thân thể dần dần thuế biến, trăm năm liền có thể hóa thành hình người, thiên phú thần thông là âm ba công kích, tăng thêm bọn chúng giỏi về phi hành tránh né , tu hành giả bình thường rất khó là đối thủ của bọn nó.

Các loại yêu như Thổ Long, Chu Cung thường lấy lưỡi làm vũ khí, giỏi ẩn nấp, tiềm hành. . .

Thổ Long và Chu Cung chỉ chính là các loài thằn lằn và tắc kè hoa, điều này khiến Lý Mộ không khỏi nhớ tới con Tích Dịch Tinh kia, vậy mà có thể tự thay đổi màu sắc của bản thân, ngụy trang thành thân cây, nếu không phải hắn đã ngưng phách thứ nhất, ngày đó căn bản không phát hiện được nó.

Những Hóa Hình yêu vật này có đạo hạnh tương đương với tu hành giả Tụ Thần cảnh, lại có chủng tộc thiên phú mà nhân loại không có thành thử hết sức khó chơi. Lý Mộ lại lật vài trang thì thấy một chỗ để hắn thích thú.

"Hồ tộc, trí thông minh có một không hai trong quần yêu, giỏi mị công, huyễn thuật, có thể học đạo pháp thần thông, mỗi tiến một cảnh thì mọc thêm một đuôi, vừa tới ba đuôi là Yêu Hồ, bốn đến sáu đuôi là Linh Hồ, bảy, tám đuôi là Huyền Hồ, cáo sinh cửu vĩ gọi là Thiên Hồ, đoạt thiên địa tạo hóa, nghịch càn khôn Âm Dương, là Chí Tôn trong yêu, có thể hiệu lệnh quần yêu. . ."

"Hậu duệ Thiên Hồ có được huyết mạch của Thiên Hồ, tự xưng là Hồ Tiên nhất tộc, chấp nhất nhân quả nhân gian, có ân tất báo, có thù tất phục, gặp phải nên kết thiện nhân, tuyệt đối không thể gieo ác quả, nhớ lấy nhớ lấy. . ."

Nhắc đến Hồ tộc, Lý Mộ liền nghĩ tới con hồ ly biết nói chuyện mà hắn từng cứu.

Khi ấy Lý Mộ chỉ lo băng bó chân cho nó, nhớ mang máng nó giống như chỉ có một đuôi, cũng không chắc lắm. Tuy nói đây chẳng qua là một con hồ ly, nhưng cũng là hồ ly cái, nên hắn cứ nhìn chằm chằm cái mông của nó cũng không tốt lắm.

Hậu duệ Thiên Hồ có ân tất báo, cũng không biết nó có phải là hậu duệ Thiên Hồ hay không. Nếu phải thì nó sẽ làm cách nào báo đáp Lý Mộ đây, phải chăng sẽ biến thành một cô nương đến báo ân...

"Trương Sơn, ngươi có phải lại trộm sách của ta nữa không?"

Lý Mộ đang suy nghĩ lung tung thì lão Vương khập khễnh từ bên ngoài đi vào, cái giọng oang oang của lão cắt ngang tượng tưởng của hắn. Lý Mộ đành khép quyển sách lại, rồi bảo: "Sách ở chỗ này."

"Trương Sơn đâu?" Lão Vương đi tới, nổi giận mắng: "Đồ chó này, thừa dịp ta đi nhà xí lại tới trộm sách, cũng không biết hắn đã trộm bao nhiêu sách của huyện nha đem đi bán, nếu không phải khi ta chết còn cần hắn giúp xử lý hậu sử, ta đã sớm bắt hắn đi gặp đại nhân. . ."

Lão Vương phụ trách các loại hồ sơ trong nha môn, vì lẽ đó phòng của y lớn hơn phòng của người khác. Trong phòng ngoại trừ chứa hồ sơ, còn trưng bày một ít tư liệu khác.

Ví dụ như quyển « Thập Châu Yêu Vật Chí » trong tay hắn, lúc tra án nhiều khi cần dùng đến.

Dựa vào quyển sách này, nơi nào có án yêu vật quấy phá liền có thể phán đoán do yêu vật nào làm, yêu vật này có đặc điểm gì, có thần thông gì, phải làm thế nào khắc chế, sau khi tra rõ ràng, huyện nha mới đưa ra đối sách thích hợp.

Nhìn thấy sách trong tay Lý Mộ, lão Vương vội vàng đi tới, bảo: "Quyển sách này có tác dụng lớn, cũng không thể bán, bằng không, về sau các ngươi tra án sẽ khó khăn lắm đấy. . ."

Lý Mộ đưa quyển sách cho y, thuận miệng hỏi: "Lão Vương, chỗ ngươi có sách liên quan tới đạo môn luyện phách hay không?"

"Người tu hành phải dùng đúng không, ta giúp ngươi tìm xem. . ." Lão Vương nhận bảo bối « Thập Châu Yêu Vật Chí », rồi khập khễnh đi trở về trị phòng của mình.

Lý Mộ đi theo phía sau y, nhìn lão Vương tìm đông tìm tây trên từng dãy giá sách, hồi lâu mới từ trong góc rút ra một quyển thư tịch ném cho Lý Mộ, bảo: "Ngươi xem một chút trên này có viết hay không. . ."

Lý Mộ thổi bụi đất trên bìa sách rồi lật ra, thì phát hiện quyển sách mỏng này thật sự có viết phương pháp và khẩu quyết của luyện phách.

Chỉ có điều, quyển sách này viết cho người tu hành có đủ thất phách, còn Lý Mộ thì ngược lại, hắn cần ngưng phách trước nên căn bản không dùng được, hắn cũng không tìm được phương pháp luyện hóa nộ tình trong sách này.

Lý Mộ ném nó qua một bên, thở dài hỏi: "Chẳng lẽ tu hành thật sự không có đường tắt để đi?"

"Ai nói tu hành không có đường tắt để đi?" Lão Vương liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tu hành có rất nhiều đường tắt, chỉ có điều, ngươi có thể nghĩ tới đường tắt, đều viết trong luật pháp Đại Chu, có ít người ngại mình luyện phách quá chậm, liền đi đoạt phách người khác, có ít người ngưng hồn không thành, liền bắt hồn để bổ sung, chỉ cần ngươi gan lớn, tu hành khắp nơi đều là đường tắt. . ."