Chương 42: Cẩu tặc vô sỉ

Liễu Hàm Yên chưa trở về Vân Yên các, mà giữa trưa ở lại chỗ này dùng cơm. Từ khi nàng phát hiện Trú Nhan Phù thật sự có hiệu quả, nàng không còn tiết chế ăn uống nữa.

Nàng có trả tiền, cũng không tính là ăn chực, đồng thời một nửa món ăn trên bàn là do nàng làm, ngược lại Lý Mộ rất sẵn lòng nàng giúp mình một tay, hơn nữa trù nghệ của Liễu Hàm Yên cao hơn hắn rất nhiều, hắn sẽ càng không khách khí.

Người vui vẻ nhất đương nhiên là Vãn Vãn, thức ăn trong chén nàng đã chất cao như ngọn núi nhỏ, từ đầu đến cuối không nói một lời chuyên tâm đào cơm.

Liễu Hàm Yên ăn cơm cũng ra dáng thục nữ lắm, nàng nuốt xong thức ăn trong miệng rồi mới nói chuyện với Lý Mộ.

"Cứ thế trước đi, « Hóa Điệp » ban đầu là do ngươi viết, đến lúc đó ta lại để người ta soạn thành lời nhạc. Về phân tiền công, vai diễn cũng sẽ trả thù lao cho ngươi, bán sách thì ta đề nghị ngươi chia tiền lời với thư quán. . ."

"Ngươi xem đó mà làm là được. . ."

Lý Mộ đối với bạc còn lâu mới hứng thú như Trương Sơn, chuyện hắn để ý là làm cách nào để thu hoạch cảm xúc của người nghe và ngươi xem. Liễu Hàm Yên cơm nước xong xuôi thì trở về cửa hàng, nàng cần trù tính một loạt công việc cải biên Lương Chúc.

Đầu tiên, Lý Mộ luyện kiếm một lúc ở trong sân theo quyển kiếm phổ mà Lý Thanh cho hắn.

Pháp thuật cố nhiên lợi hại, nhưng thân thủ cũng phải theo kịp. Khi tu hành giả cấp thấp giao đấu, đạo hạnh cao thấp cũng không phải là nhân tố quyết định, công phu quyền cước cũng quan trọng giống vậy.

Đến trung tam cảnh, vũ khí lạnh và công phu quyền cước bình thường có tác dụng cực kỳ nhỏ bé trong lúc chiến đấu.

Lý Mộ luyện tập kiếm mấy lần thì về phòng, khoanh chân ngồi trên giường, đoạn lấy ra quyển cơ sở pháp kinh Huyền Độ cho hắn, bắt đầu thấp giọng đọc.

Tu hành nhập môn Phật môn đơn giản hơn Đạo môn rất nhiều.

Khi niệm kinh này, Lý Mộ có thể cảm nhận được thiên địa chi lực rất mỏng manh đang xao động quanh người hắn.

Người khác có lẽ không cảm giác được, nhưng hắn lại thường xuyên tìm đường chết, không biết bị thiên địa chi lực phản phệ bao nhiêu lần, cho nên đối với thiên địa chi lực cực kỳ nhạy cảm.

Điều này nói rõ, phật môn cơ sở pháp kinh cũng không thuộc về phạm trù thần thông, mà có thể quy về "Đạo thuật", phù hợp quy luật vận hành của thiên địa, gần như tương đương với bản « Tâm Kinh » yếu vô số lần.

Niệm vài câu, Lý Mộ bỗng nhiên mở to mắt, trong đầu toát ra một ý nghĩ.

Nếu tụng bản kinh này có thể tăng trưởng pháp lực, như vậy tụng Tâm Kinh thì sao?

Nói là làm, Lý Mộ lập tức buông quyển pháp kinh xuống, bắt đầu thấp giọng đọc Tâm Kinh, thì quả nhiên hắn phát hiện tia phật môn pháp lực trong thể nội du tẩu nhanh hơn rất nhiều.

Điều này có nghĩ là, khi niệm Tâm Kinh, tốc độ tăng trưởng pháp lực của hắn cũng sẽ tăng tốc. Điều duy nhất không tốt là trên người hắn sẽ xuất hiện một cái quang luân sáng lóng lánh như mặt trời. Vì không để người ta phát hiện, hắn chỉ có thể yên lặng tu luyện trong phòng ngủ của mình, việc này để hắn hơi buồn rầu.

Lý Mộ không biết hòa thượng khác có giống hắn hay chăng, lần sau có cơ hội, hắn sẽ hỏi Huyền Độ một chút.

Mấy ngày kế tiếp, ngược lại huyện nha bình an vô sự, không có đại sự gì phát sinh, khu Lý Mộ quản hạt thì càng yên bình đến nỗi cả mấy vụ ẩu đả nho nhỏ cũng chẳng có.

Lý Mộ dành phần lớn thời gian trong trị phòng, khổ tâm nghiên cứu Dược Nham Thuật. Đây là pháp thuật duy nhất Luyện Phách kỳ có thể tu tập, ngoại trừ Đạo Dẫn Chi Thuật.

Gọi là pháp thuật, thật ra chính Khinh Thân Thuật, sau khi luyện được thuật này, thân sẽ nhẹ như yến, vượt nóc băng tường, đi trên mặt nước, nửa đêm chui vào nhà góa phụ đều không phải là vấn đề.

Nghe thì giống như kinh công trong tiểu thuyết võ hiệp, Lý Mộ so sánh cẩn thận một phen thì phát hiện, đây chính là khinh công.

Chỉ có điều trong tiểu thuyết võ hiệp, muốn thi triển khinh công thì cần nội lực, còn ở đây cần pháp lực. Nếu nhất định phải nói cả hai khác nhau ở điểm nào, đó chính là khinh công đại thành, ít nhất cần công lực vài chục năm thậm chí mấy chục năm, mà Lý Mộ chỉ mất ba ngày đã nắm giữ được bí quyết của Dược Nham Thuật.

Hắn đứng trong viện nhà mình, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái thì có thể nhảy vào sân nhỏ của Liễu Hàm Yên.

Ngoài ra, nếu dùng Dược Nham Thuật chạy hết tốc lực, mặc dù không nhanh bằng Thần Hành Phù, nhưng cũng vượt qua xe ngựa.

Kỳ thật, công việc thường ngày của bọn bộ khoái rất tự do, rất nhiều người đều tuần tra cho có lệ rồi đi làm việc riêng của mình, tỉ như Trương Sơn thích đi sòng bạc, Lý Tứ thì ngẫu nhiên ghé vào một nhà thanh lâu trên đường, đến thời điểm ăn cơm càng có thể tự do hoạt động...

Lý Mộ về nhà, sau khi thay y phục xong thì lén lút đi tới Vân Yên Các.

Vân Yên các, quán trà.

Trước đây vào giờ này, trong quán chỉ có lác đác vài người khách, hôm nay lại gần như kín chỗ.

Đó là vì gần đây quán trà có một người kể chuyện mới, mặc dù tuổi tác của người này không lớn lắm, nhưng câu chuyện hắn kể rất mới lạ, có một phong cách riêng, rõ nét, mới đầu kỹ xảo kể chuyện còn chưa lưu loát, nhưng hai ba ngày sau thì bỗng dưng thuần thục hẳn, nghiễm nhiên đã không thua mấy vị kể chuyện lão làng, vỏn vẹn trong mấy ngày hấp dẫn không ít người tới nghe.

Chỉ có điều, mặc dù hắn kể rất hay, nhưng lại có một cái tật để cho người ta nghiến răng nghiến lợi.

Đó chính là mỗi khi hắn kể đến đoạn cao trào nhất thì sẽ dừng lại, chỉ để lại một câu "muốn biết sự thể thế nào, xin nghe hồi sau sẽ rõ", thói này làm cho toàn bộ khách trong sảnh đường khó chịu lắm...

Nếu không phải vì chuyện của hắn thực sự đặc sắc , kể đi kể lại trăm ngàn lần vẫn lôi cuống, e rằng quán trà này đã bị mấy vị khách tức giận giở bỏ

Như thường lệ, sau giờ cơm trưa là thời gian người kia kể chuyện.

Một vị khách gọi lên một ấm trà, ánh mắt nhìn lướt qua bình phong trên đài, rồi quay sang hỏi tiểu nhị:

"Tiểu nhị, ngươi biết người kể chuyện kia ở chỗ nào không, ta rất thích chuyện của hắn, muốn tặng hắn mấy món quà..."

Đây không biết là lần thứ mấy có khách hỏi thăm nhà của vị công tử kia, tiểu nhị nghe vậy, bất đắc dĩ cười đáp: "Tiểu nhân không biết..."

Người nọ nghiến răng nghiến lợi nhìn bình phong trên đài một chút, nói: "Lão tử đã nói thì giữ lời, hôm nay nếu hắn lại dám trêu đùa chúng ta nữa, lão tử sẽ đánh gãy chân hắn!"

Trên đài, sau bình phong, Lý Mộ dán một tấm phù lục lấy được từ chỗ Lý Thanh lên trán, một lát sau, chậm rãi kể: "Một ông lão, một vườn bồ đào, tiếng kêu vô định nửa đêm, quỷ ảnh thấp thoáng trong nước, vì sao trong vòng một đêm vườn bồ đào biến thành đất hoang? Là ai trong nháy mắt làm ông lão sụp đổ? Mục đích của hai con Thủy Quỷ là gì? Tất cả câu trả lời đều nằm trong câu truyện Tiểu Lý hôm nay..."

Người kể chuyện dẫn dắt rất tốt, giọng kể trầm ấm và diễn cảm, mọi người nhanh chóng nghe say sưa.

Chuyện kể rằng vào thời Tiền Triều, tại huyện Dương Khâu, có một ông lão trồng một vườn bồ đào ven bờ Bích Thủy Loan, vì ông lão thường xuyên tưới tiêu nền bồ đào mọc rất tốt.

Một đêm nọ, ông lão ngồi hóng mát dưới giàn bồ đào, thì vô tình nghe thấy hai con Thủy Quỷ ở sông bàn với nhau là sáng mai sẽ kéo chân một người thanh niên đi ngang đây xuống để thế mạng chúng. Vào ngày hôm sau có một người trẻ tuổi đi ngang qua bờ sông, lúc bị Thủy Quỷ lôi xuống nước, ông lão nhân hậu bèn ra sức kéo anh ta lên...

Thế là, Người trẻ tuổi kia được cứu sống, nhưng ông lão vì cứu anh ta mà bị Thủy Quỷ quấn thân, về sau có một vị đạo sĩ tốt bụng đi ngang qua Bích Thủy Loan, vì được ông lão mời một bữa cơm nên vị đạo sĩ chủ động giúp ông lão vây khốn hai con Thủy Quỷ, cũng khuyên ông ta hãy chạy thẳng về hướng tây, không nên quay đầu lại, đợi đến hừng đông sau khi gà gáy rồi hẵng về...

Lý Mộ ngồi sau bình phong, trầm giọng kể tiếp: "Sau khi gà gáy, ông lão vẫn không dám trở về, mà chờ đến giữa trưa khi mặt trời lên bằng con sào, lão mới thấp thỏm trở về, nhưng mà, khi tới Bích Thủy Loan, lại thấy một cảnh để lão rất khó tin. . ."

Đám người nín hơi ngưng thần, yên tĩnh chờ đoạn tiếp theo.

Lý Mộ im lặng một lát, rồi lên tiếng: "Muốn biết hồi sau như thế nào, ngày mai cùng một thời gian, không gặp không về. . ."

"Cẩu tặc vô sỉ!"

"Lại sử chiêu này!"

"Cuối cùng ông lão kia nhìn thấy gì, cút ngay ra cho ta, lão tử có tiền!"

. . .

Lý Mộ thừa cơ hấp thu một đợt nộ tình, khi hắn từ sau đài chạy đi thì phát hiện một đám người khí thế hùng hùng hổ hổ đứng chặn trước cửa sau. Hắn sững sờ một lúc, rồi trong nháy mắt lộ ra vẻ giận giữ, hỏi: "Các người nhìn thấy tên cẩu tặc kia không?"

Người cầm đầu cau mày, hỏi lại: "Hắn không có ở bên trong à?"

Lý Mộ lắc đầu, đáp: "Không có, ta mới vừa ở bên trong, hắn có lẽ còn chưa chạy đâu, hiện tại vây bắt hắn còn kịp. Tên cẩu tặc kia mỗi lần đều dừng ở đoạn cao trào, tuyệt đối đừng để cho ta bắt được hắn, nếu tóm được ta nhất định đánh gãy chân chó của hắn. . ."