Lý Mộ từ cửa sau của Vân Yên Các chạy ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, rồi đi một mạch về nhà.
Mặc dù thu thập ai tình cũng không thuận lợi như dự liệu của hắn, nhưng nếu trước tiên có thể thông qua nộ tình ngưng tụ ra phách thứ hai Phục Thỉ, với hắn mà nói, cũng không tính là chuyện xấu.
Dù sao mặc kệ phách nào đi chăng nữa, sớm hay muộn đều phải ngưng tụ. Hắn là một tên độc thân chó, xem như ngưng tụ được Tước Âm cũng tạm thời vô dụng.
Hôm nay Lý Mộ đã hấp thu không ít nộ tình, hẳn nên chúc mừng niềm vui ngoài ý muốn này. Thế là hắn vừa ngâm nga giai điệu Lương Chúc vừa định xào hai món ngon để tự thưởng bản thân. Bỗng nhiên, cổng bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Lý Mộ giật nảy mình, còn tưởng rằng Liễu Hàm Yên tiết lộ nhà của hắn, những kẻ nghe sách ở quán trà giết tới cửa, nhìn kỹ lại thì phát hiện chỉ có một mình Liễu Hàm Yên.
Lý Mộ liếc nàng một cái, hỏi: "Có việc gì không?"
Liễu Hàm Yên bước nhanh tới bên cạnh hắn, hỏi: "Sơn Bá bệnh chết, còn Anh Đài thì sao, về sau Anh Đài thế nào?"
Lý Mộ còn tưởng rằng xảy ra đại sự gì, vừa rửa rau vừa thuận miệng đáp: "Anh Đài bị ép xuất giá, khi kiệu hoa đi ngang qua phần mộ Sơn Bá. Biết đó là mộ của tình lang, Anh Đài rời kiệu hoa đến trước mộ khóc lóc thảm thiết và cúng tế, bỗng nhiên trời nổi cơn giông, ngôi mộ tách, thấy thế Anh Đài nhanh nhẹn nhảy vào trong đó. Mộ khép lại, trời quang mây tạnh, hai con hồ điệp từ trong một bay ra, quấn quýt giữa nhân gian. . ."
Liễu Hàm Yên kinh ngạc nhìn hắn, có chút khó tin hỏi: "Anh Đài tự vẫn sao, Sơn Bá không có phục sinh?"
Lý Mộ lườm nàng một chút, nói: "Cô cho rằng đây là những tiểu thuyết linh dị kia hả, nói chết thì chết, nói sống liền sống?"
Liễu Hàm Yên kiên quyết nói: "Không được, ngươi nhất định phải để Sơn Bá phục sinh, sau đó cùng Anh Đài song túc song phi. . ."
"Bọn họ không phải đã biến thành hồ điệp song túc song phi sao?"
"Chuyện này không giống!"
. . .
"Không thể thay đổi."
Thái độ của Lý Mộ cũng vô cùng kiên quyết, không có chỗ thương lượng.
Lương Chúc sở dĩ là Lương Chúc, có thể lưu truyền thiên cổ, chẳng phải vì nó là một thiên tình sử bi thảm sao, nếu biến thành kết cục đại đoàn viên, đó còn là Lương Chúc nữa ư?
Đây là sỉ nhục Lương Chúc, cũng là sỉ nhục Lý Mộ.
Liễu Hàm Yên chớp chớp đôi mắt to ngập tràn nước nhìn hắn, cầu khẩn nói: "Van ngươi. . ."
Nghĩ không ra nàng cứng không được lại chuyển sang mềm, Lý Mộ suýt nữa bị ánh mắt của nàng hòa tan, vội vàng dời ánh mắt, bảo: "Coi như cô nhìn ta như vậy, ta cũng không thay đổi!"
Liễu Hàm Yên thu hồi ánh mắt, cả giận nói: "Sao ngươi có thể nhẫn tâm thế!"
"Trên đời nào có chuyện hoàn mỹ như vậy?" Lý Mộ lắc đầu, đáp: "Không phải tất cả tình yêu đều có kết thúc viên mãn như mọi người kỳ vọng."
"Ngươi thật sự không thay đổi?"
"Không thay đổi, một chữ không thay đổi."
Liễu Hàm Yên tựa hồ rất tức giận, ngực phập phồng rời đi, Lý Mộ lại chẳng thèm để tâm. Nữ nhân vốn là động vật cảm tính, nàng hy vọng Lương Chúc có một kết cục mỹ hảo cũng không kỳ quái, chờ cảm xúc của nàng bình ổn lại thì tốt ngay thôi.
Hắn tiếp tục ngâm nga điệu hát dân gian, nghĩ thầm, con cá ban nãy mua ở chợ nên hấp hay làm dấm đường đây, Vãn Vãn giống như thích ăn chua ngọt, vậy thì làm dấm đường đi. . .
Lý Mộ vừa mới chuẩn bị đánh vảy cá, bên ngoài lại có tiếng bước chân.
Liễu Hàm Yên quay trở lại, nghi ngờ hỏi: "Ngươi hát ca khúc nào thế, vì sao ta chưa từng nghe thấy. . ."
Lý Mộ đáp: "Hoá Điệp. . ."
Liễu Hàm Yên ngạc nhiên hỏi: "Hóa Điệp còn có từ khúc?"
Lý Mộ trả lời: “Ừ, là viết bừa."
Liễu Hàm Yên nói: "Ngươi xướng lại ta nghe xem. . ."
Lý Mộ kinh ngạc hỏi: "Cô không cần đi trông cửa hàng à?"
"Cửa hàng của ta, ta muốn khi nào đi thì đi." Liễu Hàm Yên ngồi bên cạnh Lý Mộ, nói: "Nhanh lên, hát lại vài câu xem, từ khúc này có chút thú vị. . ."
Lý Mộ đưa dao cho nàng, bảo: "Thế cô giúp ta giết con cá này đi, ta còn phải hầm con gà kia nữa."
Nữ tử khác có lẽ sẽ tương đối kháng cự những việc này, nhưng Lý Mộ rất rõ ràng, Liễu Hàm Yên cũng không phải là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nàng xử lý cá còn thuần thục hơn Lý Mộ, sau khi làm xong, còn vẽ đóa hoa đào lên hai bên mặt cá, trong bụng thì nhét hành, gừng, tỏi, rồi để sang một bên chờ thấm gia vị.
Lý Mộ không phải nhạc sư chuyên nghiệp nên nhớ khúc Lương Chúc không trọn vẹn, nhưng cũng có thể xướng một đoạn dài.
Sau khi Liễu Hàm Yên nghe xong, thì nhìn Lý Mộ với ánh mắt đầy kinh ngạc. "Tiết tấu của từ khúc này có nhanh có chậm, nhịp điệu thay đổi, hơn nữa rất phù hợp với Hóa Điệp, nhất định không phải do ngươi hát bừa..."
Lý Mộ lắc đầu, điềm nhiên đáp: "Không tin thì thôi."
Liễu Hàm Yên đánh giá hắn vài lần, rồi rời đi. Chỉ chốc lát sau, Vãn Vãn chạy tới, khi thấy Lý Mộ đang bận rộng trong bếp và con cá đã ướp gia vị sẵn, bèn vui vẻ nói: "Hôm nay chúng ta ăn cá à..."
Lý Mộ hỏi: "Ngươi muốn ăn kiểu gì hấp, nấu, sắc, nướng hay dấm đường?"
Thiếu nữ suy nghĩ rồi đáp: "Hấp đi, tiểu thư thích ăn hấp."
Lý Mộ thả cá vào trong nồi hấp, còn Vãn Vãn ngồi trước lò nhóm lửa. Hắn đi vào trong sân, luyện hóa nộ tình hôm nay hấp thu được.
Một lúc sau, bên tai Lý Mộ bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương vang lên.
Giai điệu quen thuộc để Lý Mộ rất ngạc nhiên, suýt nữa cho rằng mình đã về kiếp trước.
Tiếng nhạc đến từ tiểu viện sát vách, là khúc Lương Chúc, mặc dù vẫn có tí xíu khác biệt so với bản gốc, nhưng Liễu Hàm Yên chỉ nghe Lý Mộ hát một đoạn lại có thể phổ ngược tám chín phần mười từ khúc, trên phương diện âm nhạc nàng để Lý Mộ không phục không được.
Có thể ở thế giới xa lạ nghe được ca khúc quen thuộc đề lòng Lý Mộ vô cùng thỏa mãn và vui vẻ, tâm tình không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Tiếng nhạc dừng lại không bao lâu, Liễu Hàm Yên lại đi tới, hỏi Lý Mộ: "Từ khúc này có khúc phổ hoàn chỉnh không?"
"Tạm thời không có." Lý Mộ lắc đầu, lại bảo: "Chờ ta nghĩ ra cả bài, sẽ hát cho cô nghe. . ."
Phù lục lần trước Lý Thanh cho hắn đã mất tác dụng, hắn sẽ tìm cơ hội xin nàng mấy tấm nữa, đến khi ấy, hắn có thể hát ra toàn bài Lương Chúc.
"Ta có một ý nghĩ." Liễu Hàm Yên nhìn hắn, nói với giọng điệu thương lượng : "Mấy ngày nay ta sẽ bảo bọn họ kể Hóa Điệp nhiều một chút, nếu Hóa Điệp được hoanh nghênh, khi đó chúng ta để thư quán khắc thành sách, nhạc phường và hí lâu cũng có thể cải biên thành kinh kịch, soạn tấu khúc . ."
Không thể không nói, Liễu Hàm Yên rất có đầu óc buôn bán, thế hiện tại nàng đã nghĩ xây dựng Lương Chúc thành thương hiệu, khai thái đa lĩnh vực. . .
Lý Mộ muốn là thất tình, mặc dù hắn chẳng hề để ý giá trị buôn bán của nó, nhưng lời nói của Liễu Hàm Yên lại giúp hắn nghĩ ra cách thu thập ai tình.
Nếu ai tình của nhóm người là nhằm vào Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cho nên Lý Mộ không cách nào hấp thu, nhưng nếu hắn là Lương Sơn Bá thì sao?
"Những việc này cô có thể tự mình làm chủ." Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên, nói: "Ta chỉ có một yêu cầu."
Liễu Hàm Yên bảo: "Ngươi yên tâm, tiền thù lao nhất định sẽ để cho ngươi hài lòng. . ."
Lý Mộ lắc đầu đáp: "Không phải chuyện tiền nong."
Liễu Hàm Yên nghi ngờ hỏi: "Thế là chuyện gì?"
Lý Mộ nghiêm túc đáp: "Sau khi Hóa Điệp chuyển thành kịch, ta muốn diễn Lương Sơn Bá!"
Liễu Hàm Yên hỏi: "Ngươi biết diễn kịch?"
Lý Mộ nói: "Không biết, nhưng ta có thể học."
Liễu Hàm Yên lắc đầu nói: "Một phút huy hoàng trên sân khấu, mười năm khổ luyện trong cánh gà, ngươi không học được. . ."
Lý Mộ bỗng nhiên thở dài, bảo: "Thật ra từ nhỏ, ta đã mơ được diễn kịch, ta chỉ muốn trước khi ta chết có thể đứng trên sân khấu một lần để không còn nuối tiếc. . ."
"Tốt tốt. . ." Lòng Liễu Hàm Yên siết chặt, nàng vội vàng nói: "Không phải chỉ là diễn kịch à, ta để cho ngươi diễn là được. . ."
. . .
Để che đậy một lời nói dối cần hàng nghìn lời nói dối khác.
Bản thân Lý Mộ cũng không nhớ rỡ bắt đầu từ khi nào, ở trước mặt Liễu Hàm Yên hắn có thể nói dối hết sức tự nhiên, mặt không đỏ, tim không đập.
Người khác lấy chân thành đối đãi, hắn lại che che lấp lấp. Điều này khiến trong lòng hắn rất áy náy.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, nam nhân khác lừa gạt nữ hài tử đơn giản là vì thân thể của các nàng, còn hắn lợi dụng sự cảm thông của Liễu Hàm Yên chỉ vì ngưng phách, vì bảo mệnh, cũng không phải thèm thuồng thân thể của nàng, càng không muốn lừa tiền của nàng. Việc này chỉ có thể xem như lời nói dối thiện ý.