Chương 8: Thương hải tang điền, thù khấu còn tại - Biển đã hoá vườn, kẻ thù còn đó
Yuki cẩn thận ngồi xuống trước mặt Hướng Sơn. Không rõ tại sao nhưng cậu có cảm giác “Jorge” ở trước mặt mình có hơi khác lạ.
Con người từ khi sinh ra đã có sẵn khả năng truyền đạt cảm xúc, thái độ bằng nhiều cách khác nhau bên cạnh việc giao tiếp bằng lời nói. Điều này giống như là một trình dịch thuật tự nhiên vậy. Một người có thể có thể chuyển hoá cảm xúc của mình thành một thông điệp bí mật được truyền tải tới những người khác thông qua hành vi, thái độ và biểu cảm, mà phương pháp diễn giải loại thông điệp này cũng lại nằm trong chính bộ não con người.
Yuki đã nhận được một thông tin sau khi giải mã các chi tiết khác nhau do “Jorge” thể hiện – hắn lúc này có rất nhiều điểm khác biệt so với hồi trước.
“Xin lỗi nhé, nhóc.” Hướng Sơn gãi gãi đầu: “Vừa rồi tôi hơi mất kiểm soát cảm xúc… Thế nên đã làm cho chỗ này trở nên hơi lộn xộn.”
Trên đỉnh đầu hắn hiện tại là một chiếc nắp ấm nước. Đầu của người máy sinh học không cần đến những cấu trúc bổ sung như đường hô hấp hay thực quản, dẫn đến vị trí của não sinh vật sẽ được đặt thấp hơn so với người thường một chút. Nhưng Hướng Sơn hiện giờ đã đánh mất đi tất cả thiết bị điện tử vốn có, bên trong khoang sọ của hắn, ngoại trừ não sinh vật, mặt phân cách của phần não cơ học đã lộ rõ ra ngoài.
Chuyện này khiến hắn khá lo sợ việc tĩnh điện có thể làm cho bụi bặm lọt vào trong.
Yuki ngước nhìn cái đầu nắp ấm kia, cậu có cố thế nào cũng không nghiêm túc nổi.
“Cậu mới nhớ ra cái gì hả, Jorge?” Yuki hỏi.
Hướng Sơn gật đầu nhẹ.
Hắn có chút lưỡng lự. Yuki là một kiểu người máy sinh học, điều đó mang ý nghĩa những ký ức trong đầu cậu chưa chắc đã thuộc về chính bản thân cậu – Hướng Sơn không có hiểu biết về công nghệ phẫu thuật cải tạo của thời đại này, ví dụ như việc liệu nó có thể ngầm để lại “cửa sau” trong não nhằm mục đích giám sát được hay không?
Thậm chí, hắn cũng chẳng biết kẻ thù của mình trong thế giới này có địa vị gì và liệu nói tên mình ra có mang lại nguy hiểm hay không.
Phải qua một hồi lâu sau, hắn mới chịu nói: “Yuki, bây giờ tôi sẽ kể cho cậu một số chuyện. Cậu nhất định không được cho bất cứ ai khác biết về nó, nếu không, rất có thể cậu và mẹ cậu sẽ gặp phải nguy hiểm vô cùng lớn, cậu đã hiểu chưa? Đương nhiên, cậu cũng có thể chọn không nghe, tôi sẽ không ép buộc cậu...”
Trên mặt Yuki lộ ra vẻ lo lắng. Nhưng rất nhanh, chút xíu lo lắng ấy liền bị sự hưng phấn lấn át hết: “Cậu nhớ ra rồi đúng không? Cậu vốn là một đại nhân vật đúng không? Cậu còn có kẻ thù rất lợi hại nữa…”
Hướng Sơn thở dài, đưa tay xoa đầu Yuki. Mấy tháng ở chung đủ để hắn hiểu được cậu bé này có một lòng hiếu kỳ rất lớn. Hắn tỏ ra nghiêm túc: “Nếu như cậu thật sự muốn nghe thì phải thề sẽ không kể những chuyện tôi sắp nói cho cậu cho bất cứ ai khác. Cậu có làm được không?”
“Chắc chắn rồi!” Yuki hào hứng gật đầu.
Hướng Sơn lại thở dài. Hiện tại, trừ Yuki ra thì hắn không còn ai khác để tin tưởng nữa. Bởi vậy, nếu hắn muốn tìm kiếm thông tin thì chỉ còn cách duy nhất là bắt đầu từ cậu.
Hướng Sơn nói: “Yuki, cậu đã từng nghe qua cái tên “Hướng Sơn” chưa?”
“Hướng Sơn… Ý cậu là tên cậu là Sơn ấy hả?” Cậu nhóc hào hứng nói: “Hướng Sơn nghe rất có khí thế đó nha!”
Nghe vậy, Hướng Sơn không khỏi cảm thấy hơi bối rối. Cái tên đó của hắn là do ông nội đặt, cũng không có ngụ ý gì đặc biệt. Nhưng vào thời của hắn, đảm bảo là ai nghe được cái tên này cũng đều phải tỏ ra sợ hãi thán phục.
- Tên của mình đã biến mất rồi?
- Một sự kiện lịch sử lớn như vậy mà cũng có thể biến mất khỏi nhận thức con người sao? Cái sự kiện mà đã làm thay đổi toàn bộ lịch sử tiến hoá của trái đất….
- Rốt cuộc mình đã ngủ say bao lâu rồi?
Hướng Sơn ôm chặt lấy bả vai Yuki: “Cậu thật sự không nhớ ra được chút gì sao? Những thứ liên quan tới cái tên này ấy? Hoặc là mấy cái tên có phát âm tương tự cũng được – cậu có biết sự kiện gì liên quan đến nó không? Mấy loại danh xưng như ‘Hướng Sơn khó vượt’, ‘Hám Sơn Nan’ thì sao?”
Yuki chỉ biết lắc đầu.
Hướng Sơn ngồi vật ra giường. Không biết tại sao, nhưng Yuki có cảm giác Hướng Sơn đột nhiên trở nên rất suy sụp.
“Này Hướng Sơn, trước kia cậu là một người rất nổi tiếng sao?” Yuki có chút hiếu kỳ: “Việc tớ chưa từng nghe nói đến tên cậu khiến cậu thấy bị đả kích lớn đến thế hả?”
Hướng Sơn gật đầu nhẹ: “Đúng là trước kia tôi rất nổi tiếng…. Chắc là tất cả mọi người trên toàn thế giới đều biết đến tên tôi cũng nên.”
“Hahaha, đồ bốc phét, toàn thế giới?” Yuki cười phá lên: “Cậu đâu phải quán quân Paralympic! Hay là cậu thử nói xem lúc trước cậu đã làm được cái đại sự gì đi.”
Hướng Sơn ôm đầu, cúi gằm mặt: “Tôi vẫn chẳng nhớ ra được thêm gì.”
Mặc dù hắn đã có thể nhớ lại tên của mình và một số chuyện khác, nhưng những gì bản thân hắn từng trải qua vẫn còn là một lớp sương mù mù mịt.
Hướng Sơn đại khái có thể đoán được nguyên nhân. Vì để theo đuổi đỉnh cao của võ đạo…. Vì để theo đuổi tiềm năng cực hạn của não sinh vật, hắn đã lưu trữ tất cả những ký ức mang tính trần thuật mà có thể được chuyển hoá ngôn ngữ máy móc của bản thân vào một thiết bị lưu trữ thông tin bên ngoài. Bên trong bộ não của hắn chỉ còn những ký ức không mang tính trần thuật và những tri thức thuần tuý không thể được chuyển hoá một cách chính xác.
Hắn đã đánh mất quá nhiều thứ.
Cứ cho là ký ức trong não sinh vật của hắn có thể được khôi phục lại thì thiết bị lưu trữ thông tin đã mất cũng không thể tìm lại được.
Bây giờ, những gì hắn có thể nhớ cũng chỉ có tên của mình và kẻ thù, cùng với những tư liệu mang tính kỹ thuật khác.
Hướng Sơn có chút hoang mang: “Này Yuki, nếu như cậu đã không biết về ‘Hướng Sơn’…. Thế thì cái tên ‘Yogmoth Voigt’ thì sao?”
Yuki cố gắng tìm kiếm cái từ đó trong bộ cứng ổ nhớ của mình, nhưng kết quả vẫn là không thu hoạch được gì. Cậu lắc đầu, lo lắng nhìn Hướng Sơn.
“Thật kỳ lạ, tên của mình không có ai nhớ thì thôi đi, nhưng hắn thân là ‘người chiến thắng’, làm sao có thể có chuyện bị tất cả mọi người quên lãng?” Hướng Sơn để lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Chẳng lẽ mình không phải là ngủ say mấy chục năm, mà là mấy trăm mấy ngàn năm?”
Yuki cười lớn: “Này Hướng Sơn, cậu bị ngốc hả? Ngay cả với một bộ não đã được cải tạo hoàn toàn thì tế bào não cũng đâu thể ngủ đông mấy chục năm trong tình trạng không có chất dinh dưỡng bổ sung được. Cậu nhiều nhất là bị ném đi năm, sáu năm trước thôi.”
Nói tới đoạn này, cậu nhóc ngưng cười: “Nếu là như vậy thì biết đâu chừng bạn bè người thân của cậu vẫn sống đó! Hiện giờ cậu đã khôi phục lại được trí nhớ, có lẽ có thể….”
“Tôi không thể nhớ nổi dáng vẻ của bọn họ….” Hướng Sơn lắc đầu, sắc mặt hoang mang: “Rốt cuộc bọn họ là ai tôi cũng chẳng nhớ nữa.”
Hắn lại lần nữa rơi vào lớp sương mù dày đặc.
“À này, Yuki, hiện tại là năm bao nhiêu vậy?”
“Năm bao nhiêu…. Ý cậu là….” Yuki suy nghĩ một chút: “Hình như là…. Năm 209 thì phải?”
“Năm 209 sau công nguyên hả?” Hướng Sơn tỏ ra kinh ngạc: “Là sau công nguyên hả?”
“Công nguyên là cái gì?” Yuki lắc đầu: “Sao cậu toàn nói mấy thứ kỳ quặc vậy?”
“Yuki, cậu có biết năm đầu tiên – hoặc nên gọi là năm 001 có xảy ra sự kiện gì trọng đại hay không?”
Cậu nhóc tiếp tục lắc đầu: “Tớ chỉ nhớ là năm 003 có diễn ra một sự kiện tên là chiến tranh thăng hoa….”
“Chiến tranh…. Thăng hoa….”
Hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với từ này.
Nhân loại đã quên đi cách tính kỷ niên công nguyên và áp dụng một phương thức tính kỷ niên hoàn toàn mới. Hắn đã ngủ say suốt 209 năm sao? Không phải! Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể thấy được sự bất hợp lý trong đó. Tế bào não của hắn tuyệt không đảm bảo bất cứ điều kiện cần thiết nào để kiên trì suốt 209 năm đằng đẵng.
Hay là, cái “năm đầu tiên của tân kỷ nguyên” này là được tính từ thời của hắn, chỉ có điều người của thế hệ sau đã xác định lại kỷ nguyên dựa trên một sự kiện lịch sử mà hắn biết?
Ví dụ như “Chiến tranh thế giới lần thứ hai” được con người thời nay biết tới với tên gọi “Chiến tranh thăng hoa”.
- Ha ha…. Làm sao có thể….
Hướng Sơn cảm thấy suy nghĩ của mình thật nực cười.
Cảm giác bị dính bug trên đôi mắt kia lại lần nữa xuất hiện.
Thật ra, nếu xét trên việc sự sinh tồn của trấn trạm thu hồi đều dựa vào một cái bãi rác thì chiến tranh thăng hoa sớm nhất cũng phải xảy ra trong thời đại thông tin.
Xem ra thời gian hắn ngủ say lâu hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Nhưng tại sao hắn lại sống lại chứ?
Sự tái sinh của hắn hình như chẳng có tí ý nghĩa gì. Chính cái tên của hắn đã bị vùi lấp dưới đống tro tàn của lịch sử, và có vẻ kẻ thù của hắn cũng có cái kết tương tự. Đã chẳng còn ai nhớ đến hai người nữa. Mà trong tình huống đó, hắn vẫn vì nhớ đến tên của kẻ thù để rồi tỉnh dậy từ trong một bãi rác.
Vì cái gì chứ?
- Không, không đúng.
“Mình và tên Yog kia đều dùng cùng một loại…. Cùng một loại gì…. Chết tiệt, chẳng nhớ gì cả. Bộ phận sinh vật của chúng ta đều ứng dụng cùng một kỹ thuật. Nếu mình đã còn sống thì hắn càng không thể chết được.”
“Hơn nữa cái thế giới méo mó này…. Trái đất biến thành bộ dạng như bây giờ chắc chắn có liên quan mật thiết đến cái gọi là ‘sự kiện đã thay đổi lịch sử tiến hoá’ trong trí nhớ của mình!”
Hướng Sơn vô thức siết chặt nắm đấm.
“Ngay cả khi chỉ còn lại một cái đầu…. Mình phải biết rốt cuộc bản thân là ai, chuyện gì đã xảy ra khi mình ngủ say. Mình phải…. mình phải….”
“Hướng Sơn….” Yuki nắm lấy một tay Hướng Sơn.
“Hả? Cái gì? Thật xin lỗi, tôi lơ đãng quá.”
“Xin lỗi nhé….” Yuki cúi đầu: “Là do tớ ngu ngốc quá. Nếu tớ biết quá khứ của cậu thì chắc cậu sẽ không buồn như này đâu phải không?”
“Không, là lỗi của tôi mới đúng.” Hướng Sơn lắc đầu, cười nói: “Ai bảo tôi còn chưa đủ nổi tiếng chứ.”
“Vừa rồi cậu mới nghĩ về bạn bè người thân trước kia hả?”
“Không……” Hướng Sơn lắc đầu. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tiếp theo đây tôi sẽ kể cho cậu một bí mật vô cùng lớn. Nếu cậu mà cảm thấy quá đáng sợ thì tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”
Yuki lại trở nên căng thẳng: “Là chuyện gì vậy?”
“Ngoại trừ tên, tôi cũng vừa mới nhớ ra thân phận của mình.” Hướng Sơn đưa mắt nhìn xác con chó đang nằm trên một cái bàn: “Xin lỗi nhé nhóc con, tôi không phải là vận động viên như cậu mong đợi. Tôi là một hiệp khách – một hiệp khách rất lợi hại.”
“Thì ra cậu là…. Cái gì?” Sắc mặt Yuki cứng đờ lại: “Hiệp khách?!”
Cậu nhìn Hướng Sơn chằm chằm: “Hiệp khách?”
Hướng Sơn gật đầu, nghiêm túc nói: “Còn là một hiệp khách rất lợi hại.”
…………………
Khi không khí lễ hội dần tan đi – hay nói cách khác, khi tiếng ồn của cuộc ẩu đả trên đường phố dần lắng xuống thì tiếng chuông cửa nhà cháu trai trấn trưởng, Dresden Schulz tiên sinh, vang lên.
Schulz tiên sinh là một người có trình độ cải tạo tương đối cao. Khuôn mặt của anh ta được thay thế hoàn toàn bởi kim loại, với đôi mắt phẳng và biểu cảm nghiêm túc trừu tượng được cố định trên mặt như vật trang trí – nghe nói đấy là ngoại hình của một vị siêu anh hùng máy móc thời cổ đại.
Khi Hướng Sơn thấy một người đàn ông có khuôn mặt của Người Sắt ra mở cửa, hắn cảm thấy vô cùng sững sờ.
Cũng may là Yuki không biết về mấy thứ như “Người Sắt”. Cậu nhảy dựng lên và hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, Hướng…. Ý cháu là ‘Sơn’ cần một số linh kiện. Cậu ấy nghe nói chỗ bác sĩ có nên mới tới đây. Cậu ấy đang định tự làm một cái….”
“Dừng lại đi nhóc con, cậu đang hào hứng quá rồi đấy.” Hướng Sơn ấn tay lên vai Yuki: “Bác sĩ Schulz phải không? Tôi định làm cho mình một bộ nghi thể thoải mái hơn nhưng lại thiếu rất nhiều linh kiện. Tôi nghe nói chỗ của ngài là có đầy đủ linh kiện nhất.”
Bác sĩ Schulz gật đầu nhẹ: “Tôi hiểu rồi. Mời vào.”
Anh ta mở cửa ra để Hướng Sơn và Yuki vào nhà. Yuki lập tức lao thẳng vào, đi được vài bước còn quay đầu lại nhìn bác sĩ, trong mắt tràn ngập hai cảm xúc: “khoe” và “muốn khoe mà không được”.
Bác sĩ Schulz gãi đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy đứa trẻ đó hào hứng như vậy….”
“Chắc là do hưng phấn quá mức đấy.” Hướng Sơn giải thích: “Tôi mới nhớ lại được một số… chuyện đã qua. Lúc nãy tôi có nói với thằng bé, nếu sau này nó giúp tôi được một số chuyện thì tôi sẽ truyền thụ cho nó một phần tay nghề của mình.”
Bác sĩ Schulz tỏ ra cảnh giác: “Là sửa chữa?”
Anh ta biết chàng trai có chút hiểu biết trong việc sửa chữa.
Cái trấn này chỉ cần một bác sĩ mà thôi. Nhà Schulz có ba đứa con, theo kế hoạch sẽ còn thêm một đứa nữa. Nếu như đứa tiếp theo không bị đưa vào kho gen người, thì bác sĩ Schulz định sẽ bồi dưỡng cả 4 đứa thành những bác sĩ hàng đầu. Mà mỗi một thị trấn thì chỉ cần có một bác sĩ. Mấy đứa con của anh ta còn chẳng đủ chỗ, lấy đâu ra chỗ cho người khác nữa?
“Có thể là một số kỹ năng sửa chữa đơn giản, cũng có thể là một số kỹ năng khác.” Hướng Sơn vỗ vai bác sĩ: “Đương nhiên là chút tay nghề ấy của tôi sao mà sánh bằng với ngài được!”