Chương 7: Trăm năm sau một thất bại

Chương 7: Trăm năm sau một thất bại

Tia lửa điện bắn tung toé ra xung quanh.

Chiếc dùi cui điện cao năng này không hổ là vật phẩm quân dụng. Những tia điện mà nó phát ra thậm chí có thể được nhìn thấy bằng mắt thường.

Nếu để cho một người bình thường sử dụng thì người đó hoàn toàn có nguy cơ bị dòng điện giật ngược lại khi muốn tấn công kẻ địch - tầm với của chiếc dùi cui điện đó phải nói là quá ngắn, bên cạnh đó, cho dù điều khiển dòng điện đi xuyên qua không khí hoặc truyền đi từ mặt đất thì dòng điện ấy vẫn có thể duy trì sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Cũng chỉ có dòng điện với cường độ đó mới có thể tạo thành sát thương hữu hiệu với một người máy.

Móng vuốt của Will vừa mới chạm tới được “cơ thể” của Sơn liền bị một vụ nổ thổi bay đi. Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dòng điện mạnh mẽ vẫn kịp chạy qua cơ thể Sơn với tốc độ ánh sáng.

Đau quá.

Toàn bộ tế bào thần kinh của hắn dường như đang run rẩy bởi vì bị điện giật.

Hướng Sơn ngã gục xuống đất.

Cảm giác cạn kiệt năng lượng, cảm giác đứng giữa ranh giới sinh tử, cộng hưởng với nỗi đau đớn không kể xiết càng đánh thức thêm nhiều ký ức ẩn sâu trong hắn.

Hắn nhớ lại khung cảnh quyền chưởng giao nhau, nhớ lại những tổn thương đau đớn.

Hắn nhớ lại… nhớ lại…

- “Hướng sơn khó vượt” … Cái danh xưng này… Ta…

- Ta đã từng…

Có vẻ như hắn lại nhớ ra được thêm nhiều điều.

Những dòng cảm xúc mãnh liệt lấn át đi suy nghĩ của Hướng Sơn. Tâm trí hắn hỗn loạn đến mức hắn còn chẳng thể điều khiển nổi cơ thể như bình thường. Chàng trai cứ như vậy mà gục xuống trên mặt đất, cơ thể run rẩy.

Cùng lúc đó, con chó Will cũng ngã xuống mặt đất. Thanh dùi cui điện được cắm sâu vào trong chiếc động cơ phản lực bên thân trái của hắn. Sơn đã đâm nó vào vừa đủ lực. Khi hắn rơi xuống từ trên không trung, chiếc dùi cui điện không rơi ra mà vẫn cứ bám chặt vào trên đó và tiếp tục phóng điện. Xương sống của Will đã hoàn toàn bị bao phủ bởi dòng điện.

Apennine ngẩng đầu nhìn hình chiếu đồng hồ.

Hiện tại mới chỉ trôi qua một phút năm giây. Xét trên lý thuyết, Will Grand Doug vẫn còn ba phút năm mươi lăm giây để đánh bại gã nhà quê này.

Nhưng y cảm thấy không cần thiết phải đợi nữa. Thứ phế vật này trông không có vẻ gì là có thể tự thoát khỏi hoàn cảnh đó.

[Đã nhìn ra võ đạo của hắn chưa?]

Thư ký đáp lại: [Ngay cả trong thời khắc sinh tử, hắn cũng không để lộ bất cứ dấu hiệu gì của việc sở hữu võ công hoàn chỉnh. Khả năng cao không phải là ngụy trang, có lẽ chỉ là thiên phú ngoại công của hắn tương đối tốt mà thôi.]

Apennine cảm thấy dopamine đang dần hình thành trong não hắn. Đây là một hiện tượng rất hiếm gặp. Thông thường, phải có sự trợ giúp của các chương trình phụ trợ thì y mới có thể kích thích não bộ sản sinh ra thứ đó. Apennine có chút kinh hỉ trước kết quả này.

Không cần tính thời gian nữa.

Apennine bước vào trong vòng tròn và tiến về phía Sơn.

“Này, ...” Apennine nói với Sơn. Nhưng dáng vẻ của Sơn lúc này trông rất kỳ lạ. Toàn thân hắn run rẩy, còn chiếc máy phát âm của hắn thì phát ra tiếng nhiễu sóng.

Đôi mắt của Hướng Sơn liên tục mở ra rồi lại đóng lại. Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở hai con mắt ấy. Đây không phải là một loại lỗi.

Hắn vốn đã quen với việc dùng cách “khóc” để thể hiện nỗi bi thương trong lòng. Nhưng bây giờ, hắn lại chẳng thể nào khóc được nữa - hắn đã không còn tuyến lệ, mà chiếc máy phát âm cũng không thể hiểu được những cảm xúc phức tạp như vậy để có thể tạo ra giọng nói phù hợp.

Dòng nước mắt không thể chảy ra khiến đôi mắt hắn cảm thấy rất khác lạ.

Không chỉ dừng ở đó, toàn thân hắn đều có cảm giác đau đớn khó tả. Nó chỉ là nỗi đau ảo. Thân thể này không hề có xúc giác hay bất cứ loại cảm biến nào có tác dụng tương tự. Cái cơ thể từng lớn lên và trưởng thành cùng với hắn đã sớm không còn nữa rồi.

- Tại vì sao mà mình vẫn còn sống…

- Không đúng, liệu mình có thật sự đang sống hay không?

Hướng Sơn không thể nào gánh chịu nổi những cảm xúc ấy. Hắn theo bản năng giơ tay phải lên và đập liên tục không ngừng lên thân thể mình.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

Dường như chỉ có bằng cách này, hắn mới có thể cảm nhận được “nhịp đập của trái tim”.

Dường như chỉ có bằng cách này, hắn mới có thể có cảm giác bản thân vẫn đang sống.

Mặc cho biết rõ đây là một thói quen xấu của một con người thời đại trước, nhưng mà…

Nó phải được thực hiện.

Vì sao hắn lại sống lại?

Vì sao hắn lại tỉnh lại trong một cái thế giới méo mó đến nhường này? Vì sao mà ngay cả tên của chính mình cũng quên mất, phải khoác lên người cái tên của kẻ thù để sống trong cái thế giới như địa ngục này.

Tại vì…

“Mình thua rồi…”

Lúc này, hắn hận không thể đập nát đôi mắt ấy thành từng mảnh, nhưng dù thế, ngay cả một giọt nước mắt cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Hướng Sơn hét về phía người đang đứng trước mặt: “Mình thua rồi… Mình thua rồi! Mình thua rồi! Mình thua rồi! Mình thua rồi!”

Hắn đã thua rồi.

Hình như là chuyện của rất nhiều năm trước nhỉ? Rốt cuộc hắn đã ngủ say bao nhiêu năm vậy?

Trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, hắn đã thua một trận quyết đấu - có lẽ đó là trận “võ giả quyết đấu” quan trọng nhất trong lịch sử nhân loại.

Hắn vẫn chưa thể nhớ lại hết tất cả các chi tiết của quá khứ, nhưng rất có khả năng những điều kỳ quái đang diễn ra trên thế giới này đều có liên quan tới việc đó.

- Mình đã ngủ say bao nhiêu năm rồi? Rốt cuộc là thế giới đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian mình mất đi ý thức?

- Cái địa ngục người không ra người này…. liệu có quan hệ gì với hắn hay không?

Nỗi lo sợ, nghi ngờ, sợ hãi, phẫn nộ, hoang mang nhấn chìm lấy từng ngóc ngách trong cơ thể hắn.

Hắn chẳng còn biết phải làm gì ngoài ra sức gào thét: “Mình đã thua rồi!”

“Ngươi….” Apennine không thể hiểu nổi ý nghĩa trong những hành động và lời nói của Hướng Sơn. Y không biết Hướng Sơn đang nhắc đến một trận chiến đã diễn ra từ không biết bao nhiêu năm trước mà chỉ tưởng rằng tên nhà quê này bị doạ sợ đến choáng váng đầu óc, vội vàng nhận thua.

- Cái bộ dạng này…. Người như hắn thật sự từng là một võ giả ư?

Apennine lắc đầu, từ bỏ ý định mời chào ban đầu.

Bất luận là làm cấp dưới hay thuỳ thái dương, tên rác rưởi này đều không đạt tiêu chuẩn.

Khi này, sự hưng phấn bên trong y đã lắng xuống hầu như không còn.

Vị tiểu thiếu gia quay người, đi tới chỗ Will Grand Doug và rút cây dùi cui điện ra. Con chó đó đã bị ngất tạm thời do điện giật, con chip trong đầu hắn đang cưỡng chế khởi động lại, nghi thể của hắn đang cố gắng đánh thức não sinh vật.

Nhưng ngay trong một khoảnh khắc sau, Apennine bỗng nhiên cầm lấy thanh dùi cui điện đâm mạnh một phát.

Chiếc dùi cui điện xuyên thẳng qua lồng ngực con chó. Có chất nhầy màu xám bạc văng ra khắp nơi.

Đấy là vị trí não sinh vật của Will.

“Con chó vô dụng mất mặt.” Apennine vung vẩy chiếc dùi cui điện, sau đó ném nó cho người thư ký: “Lấy mười tám đứa trẻ làm thuế gen cho lần này.”

“Mười tám đứa….” Trấn trưởng vừa định tranh luận thì Apennine liền trừng mắt: “Ngươi mà dám nói nhảm thì đừng hi vọng ta thu cái gì cả!”

Những người lính lặng lẽ bước tới, kiểm tra cân nặng và các dấu hiệu thể chất khác của đám trẻ. Có một đứa trẻ bị loại bỏ do có vẻ như đã bị ngất do tiếng ồn được tạo ra lúc bọn họ mới đến. Cuối cùng, những người lính chọn ra mười tám đứa trẻ khoẻ mạnh nhất và trở về bên trong tàu phi hành.

Bụi đất lần nữa tung bay mịt mù.

Trấn trưởng lại có thêm một nỗi lo mới. Thuế gen vẫn chưa nộp đủ, cũng không biết đại lão gia suy nghĩ cái gì. Nhưng có thể khẳng định một điều, trấn này sắp gặp rắc rối rồi.

Tuy vậy, chỉ một lát sau, một thứ khác đã nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của trấn trưởng.

Đó là thi thể của con chó.

Apennine không mang xác của Will Grand Doug đi.

Đấy chính là nghi thể chuyên dụng dành cho võ giả đó nha!

Trấn trưởng không kìm được mà nuốt nước miếng ực ực.

Lúc này, sau khi con chip vừa như bùng cháy trong đầu cuối cùng đã nguội đi, Hướng Sơn nhặt lấy bình ắc quy trên mặt đất, nối lại với cơ thể rồi đứng lên. Hắn nâng xác con chó lên vai, quay lưng lại với đám người và bước từng bước một vào trong trấn. Một bên chân của hắn hiện tại đã không còn chạy nổi nữa. Từ khi mới bắt đầu lúc nãy, hắn đã không thể không chiến đấu bằng cách liên tục dự đoán lộ tuyến chuyển động của Will Grand Doug.

Nếu như hắn có một bộ nghi thể có thể phát huy thực lực của hắn…. Không, cho dù có là nghi thể võ giả loại tồi tệ nhất thì chắc chắn hắn cũng đã có thể nhẹ nhàng giết chết con thú nuôi này!

Một tiếng kêu lớn có vẻ như bắt nguồn từ một chiếc loa chợt vang lên: “Này! Chẳng phải tên đó thua rồi sao? Tại sao hắn còn dám độc chiếm chiến lợi phẩm vậy?”

Trong mắt đa số mọi người, dường như Hướng Sơn chỉ là dựa vào vận may để mà uốn éo cơ thể né đòn, cuối cùng bị doạ đến ngã lăn ra đất. Tốc độ Hướng Sơn không nhanh hơn con chó, sức lực cũng chỉ càng yếu hơn. Trên thực tế, ngoại trừ bản thân người chiến đấu là Will, chỉ có những võ giả cực kì thông hiểu ngoại công mới có thể nhìn ra các “dự đoán” của Hướng Sơn.

Trong suy nghĩ của đám cư dân trấn, Hướng Sơn đã hoàn toàn thất bại.

Giữa đám người xuất hiện một chút hỗn loạn. Một bộ nghi thể chuyên dụng cho võ giả có giá trị đến mức nào chứ? Bọn họ không biết số tiền cụ thể, nhưng chắc chắn con số ấy đủ để khiến cho người khác phát điên.

Tuy nhiên, trấn trưởng đột nhiên hét lớn: “Lũ ngu các người im miệng hết ngay cho ta! Cái lũ đần độn, ngu xuẩn này!”

……………………………………………

Trấn trạm thu hồi nhanh chóng thoát ra khỏi trận phong ba thu thuế và tiến hành tổ chức lễ hội.

Ừm…. Mặc dù nói như vậy thì có hơi kỳ quặc, nhưng đúng thật là cái trấn này coi ngày thu thuế là một ngày lễ kỉ niệm. Mỗi một vị quan thuế vụ sẽ phụ trách một khu vực lớn bao gồm nhiều trấn khác nhau. Vào ngày thu thuế, lộ trình di chuyển của quan thuế vụ là như nào hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của vị đó. Cũng chính bởi vì vậy, những ngày này, mọi người trong trấn đều buộc phải nghỉ việc và đứng nguyên một chỗ đợi tiếp đón quan thuế vụ.

Mà một năm cũng chỉ có mấy lần những dịp như thế này.

Cư dân trấn bình thường không có một ngày nào là không phải làm việc.

Vì vậy, năm nào cũng thế, chỉ cần quan thuế vụ rời đi là tất cả mọi người lại cùng tụ họp lại với nhau để ăn mừng.

Chúc mừng nhau lại sống qua được thêm một năm, sau đó thì tập trung ăn uống, trò chuyện và thư giãn.

Những món đồ trang trí dùng khi tiếp đón quan thuế vụ sẽ được gỡ xuống vào ngày hôm sau và cất lại vào trong kho của trấn.

Tuy quá trình thu thuế năm nay không mấy suôn sẻ, thậm chí kết quả cũng không thể coi là viên mãn… nhưng ít nhất thì dù sao đại lão gia cũng đã thu thuế!

Hơn nữa cả quá trình ấy ly kì và bất ngờ đến như vậy, đương nhiên là có rất nhiều cái để nói rồi!

Về phần mấy vấn đề như “thu ít hơn định mức một đứa trẻ” …. Đó là việc của trấn trưởng. Bọn họ có lo lắng thêm nữa thì cũng đâu có giải quyết được gì đâu.

Chẳng thà dành thời gian tiêm cho mình một chút rượu với thuốc phiện còn hơn!

Rất nhanh liền có người bắt đầu tự biên tự diễn, nói cái chàng trai “Jorge” kia quả nhiên không phải loại tầm thường, lại còn mắt mình sáng như đuốc, liếc một cái là thấy ngay sự lợi hại của cậu ta.

Tất nhiên, vẫn có một số người tỏ ra ghen tị với cỗ nghi thể võ giả mà “Jorge” đã lấy được. Theo suy nghĩ của bọn hắn, chắc chắn là “Jorge” sắp phát tài rồi.

Lợi dụng điều đó, có một vài người khác cố tình nói với giọng điệu chua chát, cho rằng “Jorge” chẳng qua là nhờ những người công nhân lên trước tiêu hao phần lớn sức lực của con chó nên mới có thể đắc thủ. Bộ nghi thể của con chó kia đáng lẽ phải là của mọi người mới đúng, bán nó đi rồi chia đều tiền cho mọi người mới là cách giải quyết công bằng.

Ấy thế nhưng, nhóm người đầu tiên lại phản bác, bảo rằng các ngươi đang đánh rắm cái gì đấy, khôn hồn thì đừng có mà bốc phét, bịa đặt như vậy.

Lời qua tiếng lại không ngớt, chẳng bao lâu sau, hai bên liền xông vào đánh nhau – Cái này cũng chỉ là chuyện thường ngày.

Chỉ cần không đánh đến mức không thể làm việc nổi thì có ra sao trấn trưởng cũng sẽ mặc kệ - Dù sao thì bác sĩ duy nhất trong cái trấn này chính là cháu trai của lão, vậy nên những việc như này cũng giúp tăng thêm phần nào thu nhập.

Yuki vô cùng ghét mấy chuyện ẩu đả hỗn loạn như thế. Cậu quyết định tránh khỏi đám đông và đi về nhà.

Cậu gõ nhẹ cửa: “Jorge, cậu có ở trong này không…”

Cánh cửa mở ra, để lộ một khuôn mặt trắng toát: “Nhóc con, sau này cậu đừng gọi tôi như vậy nữa. Tôi đã nói rồi, đó không phải tên tôi. Với cả, đây là nhà của cậu mà, cậu vào ra thế nào cũng được, đâu cần xin phép.”