Chương 6: Cyber chi võ

Chương 6: Cyber chi võ

Chàng trai cảm thấy sự rung động ở bắp chân. Hắn nhận ra con chó đã ngoạm lấy chân mình, nhưng hắn lại không hề lo lắng chút nào.

Vào lúc tung đòn khuỷu tay khi nãy, hắn vừa mới nhớ lại một chuyện khác, một chuyện vô cùng quan trọng.

- Tất cả công pháp ngoại môn đều tuân theo nguyên lí cơ học Newton.

Công nghệ của nhân loại còn lâu mới có thể đạt đến trình độ sử dụng nghi thể hình người để di chuyển với tốc độ cận tốc độ ánh sáng, càng không thể có máy móc cấp độ hạ nguyên tử, bởi vậy không cần xem xét về những gì mà Einstein hay Bohr đã nói.

Mọi vật luôn duy trì trạng thái đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều với vận tốc không đổi nếu không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không. (Định luật 1 Newton)

Khi một vật chịu tác dụng của ngoại lực thì nó sẽ sinh ra gia tốc. Hướng của gia tốc trùng với hướng của ngoại lực. Độ lớn của gia tốc tỉ lệ thuận với độ lớn của ngoại lực và tỉ lệ nghịch với khối lượng quán tính của vật. (ĐỊnh luật 2 Newton)

Lực tác dụng giữa hai vật là lên lẫn nhau. Lực tác dụng và phản lực giữa hai vật có cùng độ lớn, cùng nằm trên một đường thẳng, nhưng ngược chiều. (Định luật 3 Newton)

Trong trận chiến với con chó, chàng trai dần nhớ lại những chiến thuật thường được sử dụng trong quyền pháp phỏng sinh. Hắn biết chiến lược ưu tiên hiện tại của con chó là lật người cắn vào chân địch thủ, nhờ đó mà quyết định tiếp tục tiến lên một bước.

Bởi vì xương chân của hắn được làm từ những thanh thép rắn chắc, không có dây thần kinh cảm giác đau như người thường cho nên hắn không hề sợ bị cắn, chưa kể cũng sẽ không có chuyện cơ bắp bị căng cứng và không thể phát lực do cảm giác đau đớn.

Vừa rồi khi tấn công con chó bằng cùi chỏ, chàng trai đã dùng con mắt máy để tính toán tốc độ của đối thủ, sau đó tính toán đại khái trọng lượng của nó bằng một vài công thức đơn giản. Đồng thời hắn cũng căn cứ vào sự thay đổi cơ thể của con chó khi bị dính đòn đánh ấy để tính toán trọng tâm cơ thể của nó.

Thậm chí, trong đầu hắn còn hiện ra một số suy đoán về cấu trúc cơ thể của con chó.

Khối lượng của nó rất nhẹ, có thể nói là nhẹ hơn cả hắn rất nhiều. Xét trên mật độ cơ thể, chắc chắn không thể có chuyện bên trong con chó này chứa một lò cung cấp năng lượng thông qua sự phân hạch của các nguyên tố nặng.

Bởi vì trọng lượng có hạn, thành ra sức mạnh của nó cũng bị giới hạn theo. Nếu chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn thì nó khó lòng phá hoại sự thăng bằng của chàng trai.

Vì vậy, hắn sẵn sàng để cho con chó cắn lấy một phát.

Con chó phát giác có gì đó không đúng, định nhả ra, nhưng chàng trai đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức khép hai chân lại, hai cái bắp chân – hai thanh thép cứ như vậy mà kẹp chặt lấy miệng và ngực của con chó ấy. Hắn nâng cánh tay phải lên và đập mạnh xuống.

Lớp da sinh học của con chó biến chuyển, miệng tạo thành hình nụ cười giễu cợt. Một tiếng “cốp” vang lên, cổ tay chàng trai đột nhiên bị biến dạng nghiêm trọng.

¬ – Thế mà lại gắn thêm trọng lượng vào phần móng vuốt nhằm gia tăng sát thương?

Chàng trai vừa cảm thấy sốc vừa tức giận vô cùng. Thứ này đã hoàn toàn chệch khỏi mục đích ban đầu của quyền pháp phỏng sinh.

Dù sử dụng một nghi thể nhỏ yếu, thậm chí có phải từ bỏ việc trang bị vũ khí, cũng dám dùng tư thái của một kẻ yếu để đối đầu với kẻ địch hùng mạnh – Thứ quyền của kẻ dũng ấy……. Thứ quyền của kẻ dũng ấy! Nó không đáng bị sử dụng như vậy!

Con chó định dùng móng vuốt để tấn công hệ thống thuỷ lực ở phần chân. Thấy vậy, chàng trai liền thả con chó ra. Nó lập tức xoay người lại và nhảy vọt lên ngực hắn.

- Dừng lại! Dừng lại!

- Ngươi…. Cách dùng của ngươi chỉ đang vũ nhục anh linh của các nghĩa sĩ mà thôi!

Hắn cảm thấy đầu óc mình như đang sôi sùng sục. Con chip rẻ tiền trong hắn đã sắp bùng cháy, và linh hồn của hắn cũng vậy.

Hắn không ngăn nổi những luồng ký ức đang ập về như những cơn sóng dữ dội.

Đến khi tỉnh hồn lại, hắn đã dùng một quyền đấm bay con chó luôn rồi.

Nhưng con chó vẫn bình an vô sự, trong miệng của nó còn đang ngậm lấy cái “xương sọ” không não của chàng trai. (Là cái nắp ấm được nhắc đến ở chương 2)

Chiếc đầu trống rỗng của hắn hiện giờ đã lộ hết ra ngoài.

Apennine nheo mắt lại, bình tĩnh hỏi thư ký: [Người này có phải hiệp khách không?]

Hàng loạt đòn công thủ vừa rồi của chàng trai đã khơi dậy sự cảnh giác của y.

[Tuy nhiên, những động tác của hắn không thể quy vào bất cứ loại quyền thuật nào, mà giống của một người ngoại đạo hơn.] Thư ký phân tích: [Hơn nữa trong đầu của hắn chỉ có một con chip điều khiển duy nhất – có nghĩa là hắn không thể luyện được bất kỳ loại võ học nội gia nào. Một hiệp khách sẽ không cho phép chính mình rơi vào tình cảnh mất đi nội công. Trong khoảnh khắc mất đi nội công, bọn chúng sẵn sàng chọn lấy cái chết cho mình ngay lập tức.]

[Nhưng để mà nói thì mức độ cải tạo của hắn thực sự rất cao. Ngoại trừ bộ não, mọi thứ khác đều là nghi thể – mặc dù cái nghi thể đó vô cùng nát.]

[Có lẽ là một võ đạo gia đơn thuần, chỉ luyện ngoại môn, không có cơ hội tiếp xúc với nội gia.] Thư ký phỏng đoán: [Khả năng cao là hắn đã thua trong một trận đấu khiến cho mất đi toàn bộ thuật toán võ đạo và bộ nhớ kinh nghiệm. Tuy vậy, không thể không nói, thiên phú của hắn đúng là cực kì đáng sợ. Dường như hắn chỉ đang dùng mỗi não sinh vật để tiến hành đưa ra dự đoán trong chiến đấu… Bằng cách nào mà hắn có thể làm được như vậy?]

Apennine gật đầu. Chuyện này không quá khó để lý giải. Nguyên tắc Dyson nghiêm cấm trực tiếp giết người, bất luận là ai làm việc đó cũng đều sẽ được coi như là đã mất đi “sự bảo hộ”. Nhưng nói theo cách khác, chỉ cần không phá huỷ não sinh vật thì muốn làm gì cũng được.

Tên kia rõ ràng đã mất đi thiết bị lưu trữ ký ức, nhưng lớp hàng rào não máy lại hoàn hảo, không chút hư hại.

“Cuộc chiến giữa các võ thuật gia, hử.” Apennine tự nhủ, y không có hứng thú tìm hiểu sâu hơn vào chi tiết.

Cái gọi là võ thuật gia cũng chỉ là thứ tồn tại hèn mọn như thế mà thôi. Bọn hắn không được tiếp xúc với con đường của nội gia, cho dù có luyện công pháp ngoại môn tốt đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ được coi là nửa con rối.

Lúc này, y đang quan tâm nhiều hơn đến chàng trai đang chiến đấu.

Giờ đây, cuộc chiến giữa người và chó đã bước vào thời khắc quan trọng nhất. Con chó một lần nữa bị chàng trai hất văng ra xa. Nó điều chỉnh tư thế ở giữa không trung, dang rộng tứ chi và đáp đất một cách nhẹ nhàng, sau đó nó gồng sức ở bốn chân trong khi hạ thấp người xuống.

“Tư thế này…”

Một tia sét loé lên trong tâm trí chàng trai. Hắn dần nhớ lại thêm những thông tin về những thứ cơ bản nhất của quyền pháp phỏng sinh – phỏng thú đạo, ví dụ như quá trình sáng tạo và phát triển môn quyền thuật này….

Các thuật toán thần kinh bắt đầu điên cuồng tính toán ngay trước cả khi ý thức của hắn kịp suy nghĩ.

Hắn ngả người về sau giống như một người bị gãy lưng.

- Lại là như này…

Con chó nhe răng giận dữ. Không biết tại sao, nhưng kể từ khi bắt đầu, nó đã có cảm giác rằng hình như tên khốn dùng nghi thể rác rưởi này có thể dự đoán và lên kế hoạch đối phó lại hành động của nó sớm trước một giây. Rõ ràng nó là kẻ nhanh hơn, thế mà….

Con chó còn chưa kịp hoàn thành suy nghĩ thì một bóng đen đã lao vụt tới.

Đó là chân phải của chàng trai.

Hắn đổ người về phía sau, cơ thể và đôi chân tạo thành một loại cân bằng cơ học kỳ diệu.

Trong chớp mắt, một thứ trông như khung đỡ cố định công nghiệp xuất hiện trên chân trái và đỡ lấy cơ thể hắn.

- Mọi lực đều tuân theo cơ học Newton… Một lực có thể được chia thành vô số lực thành phần… Lực thành phần này có thể được truyền tới mặt đất thông qua các cấu trúc phù hợp…

Khung đỡ có tác dụng cung cấp sự thăng bằng ổn định. Phần khớp cầu ở hông chàng trai xoắn lại, bộ truyền động thuỷ lực đã được nạp đầy được giải phóng chỉ trong một cái nháy mắt.

Có tiếng “két két” phát ra.

Đây là lần đầu tiên con chó cảm nhận cảm giác “bị nghi thể công nghiệp đánh trúng.”

Khung đỡ ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai. Vào thời điểm cú đá của chàng trai sút văng con chó ra xa, khi ấy nó mới chỉ hoàn thành một nửa mục tiêu của mình. Điểm đến cuối cùng của một cước ấy chính là chiếc dùi cui điện. Hắn đá chiếc dùi cui điện lên và đưa tay bắt lấy nó.

Khi hắn rút chân lại, chiếc khung đỡ kêu lên “răng rắc” và gãy ra làm đôi. Chàng trai không tỏ ra quá quan tâm về việc đó, dù sao nó cũng đã thực hiện xuất sắc sứ mệnh được giao phó.

Còn người dân trấn thì thở dài tiếc nuối.

Khi bụi đất dần hạ xuống, con chó kia thế mà đã ở ngay trên ranh giới của vòng tròn.

Chỉ thiếu một chút nữa là chàng trai đã chiến thắng rồi.

Bây giờ thời gian mới qua có một phút mà thôi.

“Haha…… hahahahahaha!” Một tràng cười giận dữ phát ra từ bên trong cơ thể con chó. Trong tiếng cười đó không có lấy chút vui vẻ, thoải mái nào, nó thể hiện rõ cho người khác thấy rằng chủ nhân của tiếng cười ấy đang cực kì phẫn nộ. Miệng con chó mở ra 180 độ…. Không, dọc theo đường vòng cung của phần miệng, cả đầu của nó đang từ từ tách ra làm hai.

Không ngờ đằng sau khuôn mặt của con chó này còn ẩn giấu bộ mặt của một con người.

Thứ đó đúng là kinh tởm đến mức buồn nôn.

Nếu chàng trai vẫn còn hệ tiêu hoá thì chắc hẳn hắn đã nôn mửa ra khắp mặt đất rồi.

Đây không còn chỉ là “khinh nhờn anh linh của các nghĩa sĩ” nữa. Nó chẳng khác nào đang thẳng thừng chà đạp tôn nghiêm của nhân loại dưới chân.

Hắn có thể chắc chắn rằng các đặc vụ sử dụng quyền pháp phỏng sinh trong thời đại của hắn sẽ không làm một điều kinh tởm đến như vậy. Họ sẽ chỉ đặt não vào trong khoang bụng của nghi thể động vật, sau đó nếu cần cảm nhận cái gì thì cứ dùng chính những giác quan của nghi thể đó là được.

Ngươi giữ lại cái khuôn mặt đó lại làm gì chứ? Là để nhắc nhở người khác ngươi đã từng là con người, bây giờ từ bỏ tôn nghiêm, thế nên trở thành một con chó quý giá hơn những con chó bình thường khác sao?

Khuôn mặt trong mồm con chó căm tức nhìn cái nghi thể rác rưởi trước mắt: “Tên nhà quê, ngươi cũng có chút tài đấy. Báo tên lên cho ta!”

- Tên…. Tên….

Một tia lửa khác lại bùng lên giữa những dây thần kinh đang cháy bỏng. Phải rồi, là tên. Cái tên mình đã từng sử dụng khi sánh vai cùng những người nghĩa sĩ, những người anh hùng….

Sao có thể quên được chứ? Sao có thể choàng lên mình cái tên của kẻ thù….

“Sơn.” Chàng trai nói ra cái tên mà hắn vừa mới nhớ lại.

Sơn trong “Hướng sơn”.

Hướng Sơn trong “Hướng sơn khó vượt”.

*Lấy trong câu “Quan Sơn khó vượt, nào ai sót thương người lạc lối?” trích Đằng Vương Các tự. “Hướng sơn khó vượt” có nghĩa na9 đã đạt đến độ cao khó có thể vượt qua. (Câu 2 là từ cmt của 1 anh bạn trên qidian).

“’Sơn’ phải không? Hãy cảm thấy vinh hạnh đi. Ta, Will Grand Doug, sẽ khắc ghi nỗi nhục mà ngươi đã mang lại cho ta, đồng thời sẽ đối xử với ngươi như một võ giả. Một chiêu tiếp theo của ta sẽ phá huỷ bình ắc quy của ngươi, sau đó là xé đứt tay trái của ngươi, tiếp theo là tay phải, tiếp đó nữa là các khớp nối chân của ngươi…”

Theo từng lời tự thuật của con chó, lớp da ở phần nửa sau cơ thể hắn từ từ phình to lên và tách ra, để lộ hai chiếc động cơ phản lực khí áp ở hai bên cơ thể.

Vị trí não sinh vật và động cơ phản lực của hắn cách nhau quá gần, sự biến tính protein ở nhiệt độ cao rất dễ tạo thành sát thương chí mạng cho hắn. Nếu muốn phát huy uy năng chân chính của nghi thể thì buộc phải cởi bỏ lớp nguỵ trang cùng với kích hoạt hệ thống làm mát.

Sau những lời mô tả của con chó, hình ảnh của một vị đại sư quyền pháp phỏng sinh bỗng hiện lên trong đầu Hướng Sơn. Hắn nắm chặt chiếc dùi cui điện bằng cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, dùng tư thế cầm kiếm để nghênh đón đối phương.

- Phản xạ của não sinh vật khó lòng mà theo kịp chuyển động của nghi thể hiện đại. Cho nên, lúc này phải tin tưởng vào phán đoán của bản thân, tin tưởng vào ký ức trong đầu, tin tưởng vào những tàn dư còn sót lại từ quá khứ…. “Võ hồn”!

“Hây!”

Thân ảnh con chó lao vụt tới trước mặt hắn chỉ trong nháy mắt. Thấy vậy, Hướng Sơn lập tức giơ dùi cui điện lên. Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người là, hắn không hề hướng chiếc dùi cui điện về phía trước. Nghi thể của hắn chung quy lại vẫn là do rác rưởi tạo nên, không thể đối kháng trực tiếp với nghi thể chuyên dụng của võ giả.

Móng vuốt con chó vượt qua thế đứng của Hướng Sơn, đập thẳng vào chiếc bình ắc quy.

Một vụ nổ nhỏ xảy ra.

Trong khoảnh khắc ấy, Hướng Sơn cảm giác được năng lượng trong cơ thể đang nhanh chóng hao mòn… cạn kiệt…

Những luồng ký ức không thể kiểm soát lại lần nữa tuôn trào. Nhưng lần này, ký ức của hắn dường như hoà lẫn vào với hiện thực.

Một bàn tay… Một bàn tay to lớn được bao phủ bởi từ trường plasma, xé toạc lồng ngực của “bản thân”, lấy đi lõi năng lượng….

Lúc đó…

Chiếc dùi cui điện trong tay Hướng Sơn đâm thẳng lên trên.

Miệng Will cắn chặt lấy cánh tay trái của “Sơn”.

Ngay lập tức, chiếc dùi cui điện được đưa vào trong một bên động cơ phản lực.

Khi ấy, tia sét toả ra khắp nơi, bao phủ lấy hai người.