Về phần “tại sao Yuki lại hào hứng như vậy”, Hướng Sơn đương nhiên biết rõ.
Thằng bé ấy hưng phấn như thế là vì Hướng Sơn đã đồng ý sẽ dạy cho nó một phần bản lĩnh của mình.
Hướng Sơn thừa nhận việc để lộ thân phận của mình ra trước ánh sáng ít nhiều có phần mạo hiểm. Hắn thậm chí đã cân nhắc đến trường hợp xấu nhất – ý nghĩa của hai chữ “hiệp nghĩa” ở thời đại này đã bị bóp méo hoàn toàn, và hiệp khách đã chẳng còn chút danh vọng nào. Trong trường hợp đó, hắn sẽ bắt buộc phải đánh ngất Yuki và rời khỏi cái trấn nhỏ này ngay lập tức.
Nhưng vấn đề là hắn thực sự vô cùng thiếu hiểu biết về cái thời đại quỷ dị này. Hướng Sơn rất cần có một người nào đó thuộc thời đại này để giúp đỡ hắn. Mặt khác, hắn cũng không thể tự mình hoàn thành một số cải tạo dính dáng đến não bộ. Nếu muốn khôi phục lại võ công thì hắn nhất thiết phải có một người trợ giúp.
Yuki là người duy nhất mà hắn có thể tin tưởng được cho đến lúc này. Hướng Sơn đã sống chung với cậu được mấy tháng, hắn biết đứa bé này là người tốt bụng, thông minh, đồng thời cũng mang trong mình sự tò mò, muốn đi khám phá thế giới này.
Dưới con mắt của Hướng Sơn, đứa trẻ này sẽ có giá trị rất lớn nếu được đào tạo thành một trợ thủ, hay thậm chí là một đệ tử.
Liên quan đến việc tiết lộ thân phận của mình, Hướng Sơn cũng đã trải qua những cân nhắc nhất định.
Sau khi so sánh giữa rủi ro và lợi ích, lựa chọn cuối cùng của Hướng Sơn chính là thẳng thắn.
Mới vài phút trước, Hướng Sơn đã tận mắt nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của Yuki, từ kinh ngạc đến sợ hãi, cuối cùng là nhẹ nhõm.
“Tớ đã thấy cậu trở nên tức giận khi chứng kiến cách mọi người bị đối xử.” Yuki nói: “Tớ tin cậu là một người tốt, một hiệp khách tốt.”
Sau đó, Hướng Sơn hỏi Yuki có thể tìm mua linh kiện và mượn một bộ dụng cụ đặc biệt ở đâu. Yuki liền đưa hắn tới chỗ của bác sĩ Schulz.
“Ừm, phần lớn linh kiện cậu cần tôi đều có.” Bác sĩ Schulz liếc mắt nhìn danh sách mà Hướng Sơn đưa, gật gù: “Tuy nhiên, một số trong đống này có giá không rẻ đâu, như vậy thì...”
“Yên tâm đi, tôi có cách trả tiền.” Hướng Sơn lấy ra một cái xương sống từ trong chiếc túi mang theo người. Chiếc cột sống này toả ra ánh xám bạc lấp lánh, nặng trĩu, không có vẻ gì là được tạo thành từ canxi và protein, mật độ của nó gần ngang với kim loại.
Chiếc cột sống này chính là di vật mà Will Grand Doug để lại.
Thứ này chính xác là một chiếc cột sống của một con người bình thường. Đây là chuyện mà Hướng Sơn chỉ vừa mới nhớ ra. Tại thế kỉ 21, con người đã đạt được những tiến bộ vượt bậc trong các lĩnh vực sinh học phân tử và kỹ thuật di truyền. Con người khi này có thể tiến hành biến đổi gen để cho phép cơ thể tổng hợp các protein có chứa nguyên tố kim loại.
Nếu một người sử dụng virus biến đổi gen để ghép một đoạn gen mới vào cơ thể mình và kiên trì dùng thuốc ức chế miễn dịch để ngăn chặn phản ứng đào thải giữa cơ thể gốc và protein mới, thì loại protein này sẽ tạo thành tế bào mới dần dần thay thế các tế bào ban đầu, cuối cùng khiến cho con người tiến hoá từ “Người tinh khôn (Homo sapiens)” thành một sinh vật hoàn toàn mới.
Loài người mới được biến đổi từ người tinh khôn này sở hữu khả năng thích ứng mạnh mẽ đối với các bộ phận nghi thể cơ giới hoá. Các protein gốc kim loại trong cơ thể hắn sẽ tạo thành các dây điện và điện trở tự nhiên. Giới hạn của “giao diện não cơ giới” sẽ bị hạ thấp đến mức tối đa, đồng thời khả năng chống lại các tổn thương vật lí của tế bào sẽ tăng lên đáng kể và việc đưa ổ cứng vào trong cơ thể con người sẽ không còn gây hoại tử cho các tế bào xung quanh.
- Điều đó cũng có thể là nguyên nhân vì sao Hướng Sơn có thể tỉnh lại sau khi đã hôn mê vô số năm.
Kể từ một thời điểm nhất định, tiến trình cơ giới hoá của nhân loại bắt đầu lao nhanh phi mã như một con ngựa hoang mất cương.
Hướng Sơn không nhớ thêm được điều gì nữa. Nhưng hắn còn nhớ rõ, tại thời đại của hắn, cột sống vẫn là một bộ phận rất quan trọng. Cột sống kim loại hoá có thể được coi như một đường truyền tín hiệu tự nhiên với dung lượng khổng lồ và còn tự động tương thích với các tín hiệu thần kinh của cơ thể mà không cần quá nhiều cải tạo và điều chỉnh. Rất nhiều người tiến hành cải tạo cơ giới hoá đều sẽ giữ lại não, tiểu não, hành tuỷ và cột sống.
Và hiện tại, nghi thể võ giả của Will Grand Doug vẫn đang áp dụng công nghệ ấy.
Hướng Sơn còn nhớ Julia, mẹ của Yuki, đã bán cột sống của mình. Thứ này đến giờ vẫn còn rất đáng tiền.
Bác sĩ Schulz sợ hết hồn: “Cậu muốn bán thứ này ư?” Anh ta nhìn bộ nghi thể người que của Hướng Sơn: “Cậu không định giữ cho bản thân dùng à?”
Hướng Sơn ra vẻ thờ ơ, nói: “Tôi không có thuốc.”
“Thuốc?”
“Là cái loại… cần lúc thay cột sống ý… Là gì ấy nhỉ?” Hướng Sơn thử hỏi thăm dò.
Sau khi tiếp nhận các đoạn gen gốc kim loại, khả năng kháng lại quá trình tự chết theo chương trình Apoptosis của tế bào sẽ tăng lên, và tất cả các thụ thể trên bề mặt màng tế bào ban đầu đều được viết lại, khiến cho các loại virus nguyên bản trên trái đất không còn có thể gây hại tới tân nhân loại. Bên cạnh đó, nhiệt độ cơ thể tăng cao cũng làm cho con người miễn dịch với hầu hết các loại vi trùng, nấm và kí sinh trùng cũ. Nhưng điều này không có nghĩa là con người đã khắc phục được phản ứng đào thải. Nếu một người sử dụng cột sống của người khác thì cơ thể người đó vẫn sẽ sinh ra phản ứng đào thải.
- Tất nhiên, đây là những gì mà Hướng Sơn còn nhớ trong thời đại đó.
Hướng Sơn không biết liệu công nghệ trên trái đất đã tiến bộ bao xa trong khoảng thời gian hắn hôn mê. Yuki cũng khó mà hiểu biết quá nhiều về những vấn đề chuyên môn như này, vậy nên hắn đành phải thử dò xét bác sĩ Schulz.
Bác sĩ Schulz gật đầu: “Đúng vậy nhỉ… thuốc ngâm truyền tin đảo ngược đúng là rất khó kiếm.”
Anh ta cũng không nghi ngờ gì nhiều. Suy cho cùng, người bình thường cả đời chưa chắc đã cần thay cột sống dù chỉ một lần.
“Đúng đúng đúng, là thuốc ngâm truyền tin đảo ngược!” Hướng Sơn gật đầu lia lịa, ra vẻ vừa mới nhớ ra – may là hắn bây giờ không cần mặt mũi, không biết xấu hổ, ngay cả máy phát âm cũng là loại rẻ tiền vô cảm, không cần phải diễn xuất.
- Thuốc ngâm truyền tin đảo ngược… Đây là lần đầu tiên mình nghe đến thứ này… Truyền tin ở đây có liên quan đến RNA thông tin không nhỉ?
Chuyên môn của Hướng Sơn là kỹ sư, nhưng hắn mơ hồ nhớ rằng hắn và một người bạn chuyên ngành sinh học của mình từng nói chuyện về chủ đề liên quan.
- Theo giáo lý trung tâm của sinh học phân tử, DNA sẽ sao chép thông tin di truyền lên RNA thông tin, sau đó RNA thông tin sẽ được phiên mã thành một chuỗi polypeptide dài. Tiếp theo, chuỗi polypeptide dài đó được đưa qua các tế bào để tổng hợp thành protein… enzyme sao chép ngược? Không, hẳn là không có chuyện này đâu…
- Quá trình này đã có thể đảo ngược thêm một bước rồi sao?
Xem ra công nghệ kỹ thuật vẫn đang không ngừng tiến bộ. Hướng Sơn đoán thế. Vào thời đại của hắn, ngoại trừ các trường hợp đặc biệt như thể đạm độc prions, các hoạt động sống khác về cơ bản đều tuân theo “giáo lý trung tâm”, một quá trình biểu hiện thông tin di truyền sinh học. Hầu như không có cách nào để bạn có thể đảo ngược các hoạt động sống trong tế bào của một sinh vật cao cấp.
“Nhưng…” Bác sĩ Schulz lướt xuống cuối danh sách: “Chỗ của tôi không có một số linh kiện được nêu trong này… Với cả, loại thông số kỹ thuật này không phải là áp dụng cho nghi thể đâu, phải không? Còn cái cuối cùng, tấm sắt dày không quá 1 mm và rộng từ 3 cm trở xuống? Nếu cậu muốn tìm mấy thứ này thì tốt nhất nên đến chỗ thùng tái chế phế liệu ở phía đông trấn mà kiếm.”
Hướng Sơn giải thích: “Cái này là để chế tạo một số… công cụ phụ trợ.”
“Xét trên cái danh sách này, chắc là cậu chưa được đào tạo chuyên nghiệp đúng không?” Bác sĩ Schulz lắc đầu: “Nhiều thông số kỹ thuật cậu viết không đúng tiêu chuẩn. Tôi không biết cậu định chế tạo loại nghi thể nào, nhưng dù sao nghi thể của võ giả chuyên nghiệp vẫn là một thứ rất khó có được. Tôi không muốn thấy cậu lãng phí những linh kiện hiếm có đó. Hay là, cậu có muốn lên mạng xem bản thiết kế không?”
“Lên mạng?” Hướng Sơn nghe vậy thì giật nảy mình. Hắn nhớ rằng những thứ như Internet đã phải biến mất vì chiến tranh. Hắn thật sự không ngờ trong cái thế giới tồi tàn, rách nát này lại có sự tồn tại của tín hiệu Internet.
“Cái trấn này của bọn tôi tương đối nghèo, không có tín hiệu mạng công cộng. Nhưng trong nhà tôi có lắp đặt một cái tư nhân. Cậu ngồi ở phòng khách cũng có thể bắt được. Tôi có thể cho cậu mật khẩu truy cập một lần...”
Nói tới đây, anh ta ngưng lại một chút: “Tuy nhiên, cậu tốt nhất không nên tuỳ tiện tải xuống bất cứ thứ gì, cũng đừng nên mở bản xem trước của tín hiệu hình ảnh ba chiều.”
Hướng Sơn quả thực có phần động tâm.
Nhưng sau cùng, hắn quyết định từ chối và lắc đầu: “Không cần đâu bác sĩ, cảm ơn ý tốt của ngài. Mạng Internet chắc chắn là rất đắt đỏ, tôi không thể chiếm tiện nghi của ngài được.”
“Cái xương sống kia đã đủ để tôi kiếm được một vố lớn rồi.” Bác sĩ Schulz vỗ nhẹ lên vai Hướng Sơn: “Hơn nữa, dù sao cậu cũng là ân nhân của cái trấn này. Tôi nên cảm ơn cậu mới phải.”
“Không được, tôi không quen nhận ân huệ của người khác mà không có lý do. Để lần sau đi. Nếu cần tôi sẽ tự đến hỏi mượn.” Hướng Sơn vẫn quyết từ chối ý tốt của bác sĩ Schulz.
Bác sĩ Schulz không tiếp tục mời nữa. Anh ta nhanh chóng tìm thấy đủ các linh kiện mà Hướng Sơn yêu cầu, đồng thời cho hắn mượn một bộ dụng cụ giải phẫu chuyên nghiệp.
Sau khi xác nhận Hướng Sơn đã đi xa, Schulz liền đi lên lầu.
Trấn trưởng đang ở trong một căn phòng trên đó.
“Chú, cậu ta không chịu lên mạng.” Sắc mặt Schulz thể hiện rõ sự kỳ quặc: “Tại sao chú lại bảo cháu mời cậu ta lên mạng?”
Bác sĩ Schulz thực sự không hiểu nổi yêu cầu của chú mình. Nhưng dù thế thì anh ta vẫn làm theo. Chú là người hiểu biết nhiều nhất cả trấn, lúc còn trẻ từng đi đây đi đó, biết được một số bí mật.
“Dresden…” Trấn trưởng gọi tên Schulz: “Trước hết cháu hãy tắt Internet đi đã.”
Schulz gật đầu, ngắt kết nối Internet thông qua màn hình não cơ giới ở sau gáy.
Bình thường hắn toàn làm như thế để tiết kiệm tiền mạng.
“Cháu biết không, Dresden?” Dường như trấn trưởng đang hồi tưởng quá khứ: “Hồi còn trẻ, ta đã đắc tội một gã quan viên, dẫn đến không thể không bỏ xứ tha hương.”
Schulz gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chú cũng khá may mắn, sau này tên quan đó đã chết…”
“Hắn đã bị hiệp khách ám sát.” Trấn trưởng im lặng một lát rồi nói: “Vị hiệp khách đó là do ta gọi đến...”
“Cái gì?” Schulz hét ầm lên.
Cấu kết với hiệp khách chính là trọng tội vi phạm nguyên tắc Dyson!
“Thằng chú mày không cấu kết với hiệp khách. Chẳng qua là trùng hợp gặp được một vị hiệp khách nên cầu cứu mà thôi.” Trấn trưởng hừ một tiếng: “Ông nội của cháu, tức cha ta từng nói với ta rằng loại bạo đồ như hiệp khách thật ra rất dễ lợi dụng. Chỉ cần cháu tỏ ra khiêm tốn với chúng thì chúng sẽ không làm khó gì cháu. Trái lại, bọn chúng sẽ vì một loại cảm giác vinh quang tà ác nào đó mà đi hành thích đám quan viên mà chúng cho là có tội. Điều này là kiến thức sinh tồn vô cùng quan trọng của chúng ta.”
Schulz kêu lên: “Thế mà chú chưa nói với cháu bao giờ…”
“Đó là trước đây… Bí mật này càng ít người biết càng tốt.” Trấn trưởng trầm ngâm trong chốc lát: “Nhưng tình hình hiện giờ khác rồi. Quan thuế vụ chỉ thu mười tám đứa bé, thấp hơn con số tiêu chuẩn. Chúng ta không biết hắn định đối phó với chúng ta như thế nào, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của ‘hiệp khách’ thôi.”
Schulz hiểu ngay: “Ý chú là…. Sơn là một hiệp khách?”
“Ta không biết Sơn tiên sinh đã làm gì trước khi mất trí nhớ, nhưng ta biết tất cả các hiệp khách đều có một thói quen, đó là bọn họ sẽ không tuỳ tiện lên mạng. Ta từng dành vài ngày ngắn ngủi bên cạnh một hiệp khách, mỗi lần trước khi lên mạng, bọn họ đều sẽ phải chuẩn bị thật kỹ càng.” Trấn trưởng thấp giọng nói: “Ta không dám chắc Sơn tiên sinh có phải hiệp khách hay không, nhưng có vẻ cậu ta quả thực có thể chiến đấu – đặc biệt là sau khi thu được bộ nghi thể võ giả kia.”