Chương 19: Trò Chơi Của Người Bảo Hộ

"Đúng vậy..."

Sau lớp mặt nạ thép lạnh lùng, khuôn mặt sinh học của Leif thoáng hiện nụ cười. Bạo đồ không bao giờ vào thành một mình, tránh việc lúc đang tận hưởng dịch vụ thì bị người xử lí. Vừa rồi, đồng bọn của Leif đã sử dụng nội công để thâm nhập vào hệ thống giám sát đường phố, thi triển thủ đoạn thiên thị địa thính, phát hiện ra Enoch. Lúc đó, Leif nhớ ra Enoch có liên quan tới một tin tình báo quan trọng mà họ vừa thu thập được, vì vậy đã lập tức đuổi theo.

"Mục đích vào thành của Leif tiên sinh tôi đây, là để thu thập thông tin. Cậu biết không? Ngoài hoang dã kia, không có một ai dám dùng mạng, nguyên do cũng là vì sợ mấy 'đại lão gia' phía trên bất chợt giáng xuống một quả 'Cây gậy của chúa', thổi bay cả cái căn cứ." Leif nói với giọng điệu lịch sự: "Còn tôi thì chỉ đang làm công cho lão đại, thu thập chút tin tức mà thôi. Nhưng hôm nay, tôi nghe được một tin rất thú vị – ở trấn trạm thu hồi của cậu, xuất hiện một võ giả? Còn đánh bại hộ vệ của quan thuế vụ? Ta nghe nói việc này đã làm tổn hại danh dự của quan thuế vụ lão gia, khiến quan thuế vụ lão gia rất không vui, ngay cả thuế gen cũng không thu đủ!”

“Không phải! Tên khốn ‘Yog’ đó chỉ gặp may thôi! Hắn….”

“Đoàng” một tiếng, Leif lạnh lùng bắn thẳng vào lốp xe Enoch. Tiếng kim loại nổ tung, bánh xe méo mó, từng mảnh vụn văng tung tóe.

“Leif tiên sinh hỏi gì thì cậu cứ trả lời cái đó! Người bạn Enoch thân mến.”

Dù không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hệ thống cân bằng trong xe Enoch đã phát cảnh báo dồn dập. Gã biết lốp xe của mình đã tan tành. Enoch vạn phần hoảng sợ, vội vàng kể lại toàn bộ mọi chuyện.

“Ồ, hóa ra là như vậy…” Leif gật đầu vẻ hài lòng.

Bỗng từ mặt đất vọng lên tiếng hét thảm thiết: “Đau quá! Enoch! Đau quá! Tôi đang làm gì thế này!”

Động cơ của Enoch rung lên mạnh mẽ. Gã lúc này mới nhớ đến Willy mới bị văng ra ngoài, vẫn còn nằm trên mặt đất. Nhưng ngay trước khi Enoch kịp phản ứng, Leif đột nhiên nổ một phát súng, bắn thẳng vào đầu Willy.

Dòng dịch màu xám bạc tóe ra như suối.

Enoch hét lên kinh hãi: “Ông làm cái gì vậy!”

“Anh bạn Enoch à, tôi không hy vọng thông tin về cuộc nói chuyện giữa chúng ta bị truyền ra ngoài. Cậu hiểu chứ?” Ngữ khí của Leif vẫn hào hoa phong nhã như cũ.

“Ông giết Villy rồi! Ông giết Willy rồi! Ông giết người rồi! Ông giết...”

Enoch lập tức ngắt hệ thống phát thanh.

Bởi họng súng của Leif đang nhắm thẳng vào não sinh vật của gã.

“Thế mới đúng chứ!” Leif gật đầu, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.

Enoch run rẩy hỏi: “Vậy tôi phải giải thích thế nào đây…”

“Cứ nói là do bọn bạo đồ giết, hahahaha, đó chính là sự thật còn gì!” Leif cười lớn, như thể vừa nghe được một trò đùa hay ho nào đó.

Động cơ xe của Enoch rung lên dữ dội. Gã bắt đầu thấy hối hận vì đã dây vào tên bạo đồ này.

“Để tôi nói cho cậu một tin vui nhé, anh bạn Enoch.” Leif tiếp tục nói: “Do thị trấn của các cậu không nộp đủ thuế gien, rất có khả năng lãnh chúa sẽ ra lệnh rút sự bảo hộ từ nền văn minh trong nửa tháng đến một tháng tới...”

Enoch khởi động động cơ, gã không kìm nổi ý muốn bỏ trốn.

“Đương nhiên, chúng tôi cũng đâu phải loại ác quỷ gì. Chúng tôi không có ý định giết sạch toàn bộ người trong thị trấn đó đâu, về điều này cậu có có thể yên tâm. Chúng tôi sẽ chỉ lấy một chút vật tư thôi – việc này thì đâu có liên quan gì tới cậu. Cậu thử nghĩ mà xem, số vật tư trấn trưởng nắm trong tay, nhiều hơn của cậu biết bao nhiêu? Dựa vào cái gì mà lão ta có được nhiều đồ tốt như thế? Với cả, dựa vào quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ tổ chức của tôi sẽ lấy đồ của cậu sao? Cậu nhìn xem, bình thường Leif tiên sinh muốn gì nào? Muốn đồ của cậu chắc?” Vừa nói, Leif vừa gắn một chiếc giác hút nhỏ vào đầu xe Enoch: “Tôi đây chỉ muốn biết thêm chút thông tin thôi – ví dụ như tên Yog đó, hắn đã trải qua những chuyện gì. Nếu có thêm hình ảnh thì càng tốt!”

—Yog…….

Nghe đến cái tên ấy, Enoch bỗng ngừng run sợ. Hắn hỏi: “Yog cũng là mục tiêu của các ông?”

“Cơ thể cải tạo của võ giả không phải đồ tầm thường đâu.” Giọng nói của Leif càng thêm thân thiết: “Có vẻ cậu và hắn không ưa gì nhau. Chẳng phải thế lại càng tiện sao?”

Enoch chần chừ một lát, rồi nói: “Yog được một đứa trẻ cứu ra từ bãi rác – a, đúng rồi, các ông có thể đừng giết đứa trẻ đó được không…”

Vài phút sau, Leif đứng vẫy tay, tiễn Enoch đang chậm chạp lái xe rời đi trong sợ hãi.

Chính giữa tầm nhìn của Leif, một dòng chữ màu xanh lục trong suốt hiện lên.

[Ngươi thực sự coi hắn là bạn sao?]

[Hắn thú vị mà. Nói về việc chơi testosterone, hắn chính là một thi nhân đấy.] Leif đáp.

[Thứ đó có gì thú vị chứ?] Kình Bạo Khuê không thể hiểu nổi. Tiêm vào não bộ mấy thứ hormone mà con người đã chẳng còn cần từ lâu, để khuấy động những cảm xúc nguyên thủy ấy, rốt cuộc thú vị chỗ nào?

Leif: [Ngươi phải tự mình thử một lần mới hiểu được…]

[Miễn đi. Nội công của ta vẫn còn ở Ngôn ngữ cảnh. Đời này của ta còn muốn chạm tới Số học cảnh. Ta không có ý định tiêm mấy thứ vớ vẩn đó vào đầu đâu – mà này, ngươi thấy thế nào về tên ‘Yog’, hoặc là tên ‘Sơn’ đó?]

Leif: [Đã mất đi tất cả thuật toán võ đạo mà vẫn có thể đánh bại Will Grand Doug. Không tệ chút nào. Nếu hắn đồng ý tiếp nhận ký ức của tổ chức, nói không chừng có thể trở thành thủ lĩnh một đội đấy.]

[Tên Will phế vật kia cũng đâu phải là cha hắn, ‘Cuồng Khuyển’ Grand Doug. Dù ngoại công của ta không bằng nội công, muốn dùng võ đạo quân sự để đánh bại hắn cũng chỉ là chuyện dễ như ăn bánh.]

Leif: [Không có thuật toán võ đạo, ngươi lấy gì mà đánh? Thôi được rồi, tin tình báo đã có, lát nữa cử người cẩn thận theo dõi, chờ lãnh chúa ra quyết định là xong. Quay về đi!]

………………………..

Cách đó ba cây số, trong một căn mật thất, viên thư ký mở mắt, quay sang nói với Apennine: "Thiếu gia, đã xong rồi."

Apennine nhìn những dòng chữ không ngừng cập nhật trên màn hình, khẽ gật đầu.

Bọn họ là lực lượng trung kiên của nền văn minh. Luận "nội công", dĩ nhiên vượt xa đám bạo đồ không đủ tư cách để được gọi là "hiệp khách" đó.

Ngay khi kẻ có ID là “Kình Bạo Khuê” cố tra tìm hình ảnh của Enoch, hắn đã bị viên thư ký để mắt tới. Vạn Cơ Chi Phụ vĩ đại luôn giám sát từng cá thể một cách công bằng. Dù là lãnh chúa cũng không thể vi phạm nguyên tắc này.

Đó là lý do tại sao đám bạo đồ vẫn được ngầm cho phép tồn tại trong chừng mực. Không có pháp luật nào quy định một người đáng phải chết vào lúc nào.

Một khi vượt qua ranh giới nhất định, bị lãnh chúa nhận định là "phải giết", thì những ngày tháng tự do của chúng cũng coi như chấm dứt.

Nhân loại, suy cho cùng, vẫn được tự do.

Viên thư ký lắc đầu: "Thiếu gia, tôi vẫn không hiểu. Dù thứ ngài muốn lòng trung thành hay bộ não của 'Sơn', thì chắc chắn vẫn còn nhiều biện pháp tốt hơn, tại sao phải…"

“Cả lòng trung thành và bộ não của hắn đều rất đáng giá, nhưng tên ‘Sơn’ đó hiện tại thật sự quá tầm thường, thiếu sắc bén.” Apennine lắc đầu: “Ta làm vậy là có chủ ý. Ta muốn hắn giao chiến với đám sơn tặc ở vùng đất hoang, tôi luyện bản thân. Nếu hắn trưởng thành, ta sẽ lấy lòng trung thành của hắn. Còn nếu hắn thất bại và chết đi… ta sẽ dựa vào biểu hiện của hắn để quyết định có lấy bộ não ấy hay không."

……………………………

Càng làm việc, Hướng Sơn càng thêm nghi hoặc.

Hắn trước kia rốt cuộc là ai? Sao cái gì hắn cũng biết vậy?

Hướng Sơn bắt đầu từ một hệ thống trống rỗng, tự tay viết lại toàn bộ mã nguồn tầng thấp. Ban đầu, hắn còn phải nghĩ xem mình đang làm gì. Nhưng càng về sau, mọi thứ càng trở nên trơn tru, như thể các dòng mã cứ liên tục tuôn ra từ nơi sâu thẳm trong tâm trí hắn mà không cần ý thức điều khiển.

Bộ não này, hệ thần kinh này, dường như được sinh ra là để viết lên vô tận những dòng mã.

Cứ như thể hắn đã huấn luyện bản thân cho việc này từ lâu lắm rồi.

Ngay cả khi không còn thiết bị lưu trữ ký ức nào, hắn vẫn có thể thực hiện được như thường.

Như thể hắn đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu trước đó.

— Nhưng tại sao?

Nếu như nói “vấn đề Đồ Linh đình cơ”, hay phương pháp ngừng quan tưởng là thủ đoạn trảm phá ảo cảnh, và việc dùng não sinh vật để ghi nhớ kỹ lưỡng là điều tất nhiên, thì tại sao có những thứ khác cũng phải dùng não sinh vật để ghi nhớ?

Việc bị tước đoạt thiết bị lưu trữ ký ức chẳng phải cũng đồng nghĩa là não sinh vật không còn chút khả năng tự vệ nào sao?

Trong tình huống như vậy, nếu kẻ địch có bất cứ ý định gì, thì hắn chắc chắn sẽ chết.

Hướng Sơn chỉ nhớ rằng mình từng thua một trận chiến rất quan trọng… nhưng tại sao sau thất bại ấy, hắn vẫn còn có thể sống sót?

Hắn không thể nào lý giải được.

Tuy nhiên, công việc trong tay cũng không vì thế mà dừng lại.

Sau khi mã hóa lại toàn bộ hệ thống, hắn cẩn thận sao lưu dữ liệu từ một con chip điều khiển vào thiết bị đầu cuối, rồi giữ cho thiết bị này, chip điều khiển và cơ thể nhân tạo dạng chó được kết nối đơn thuần với nhau. Hắn không ngừng nhập lệnh, nhằm kiểm tra từng nhóm mô-đun chức năng ở cấp độ phần cứng.

Đôi chân của con chó không ngừng cử động, co duỗi, trông như đang nghịch nước vậy.

“Lợi hại quá.” Yuki chăm chú nhìn không chớp mắt. Từ lâu, cậu đã mơ tưởng đến điều này. Người ta kể rằng những bác sĩ cường đại có thể điều khiển cơ thể nhân tạo của người khác. Điều này khiến nhiều người sinh ra sự kính sợ từ trong bản năng đối với bác sĩ Schultz.

Và giờ đây, sư phụ cũng làm được!

“Sư phụ! Ngài có thể dạy con cái này được không?”

Hướng Sơn đặt công việc trong tay xuống, hỏi: “Con thực sự muốn học chứ?”

Yuki gật đầu lia lịa.

Hướng Sơn trầm ngâm suy nghĩ. Lập trình kỳ thực không có gì khó khăn. Nếu chỉ yêu cầu làm những thứ đơn giản, kiến thức phổ thông ở các bậc trung học đã là đủ rồi. Chỉ cần hiểu rõ ý nghĩa của từng từ khóa, sau đó luyện tập lặp đi lặp lại là có thể làm được.

Đừng xem thường những đứa trẻ như Yuki, dù không được đến trường nhưng chúng vẫn nắm vững các kiến thức cơ bản. Theo lời kể của Yuki, từ lúc khoảng ba tuổi, khi lớp protein kim loại bắt đầu bao phủ hàng rào máu não và hình thành màn chắn não máy sơ khai, chúng sẽ trải qua lần cải tạo đầu tiên. Trong quá trình này, một con chip sẽ được cấy vào não, cung cấp cho chúng lượng lớn kiến thức về toán học, vật lý, và hóa học.

Hướng Sơn không rõ giới hạn của con chip này, nhưng hắn đã thử kiểm tra Yuki bằng một số câu hỏi. Xét trên các kiến thức về “hàm số”, cậu bé có lẽ đã đạt trình độ trung học phổ thông.

Vậy nên, những nền tảng cơ bản là đã đủ.

Việc học một ngôn ngữ lập trình thông thường thực ra dễ hơn rất nhiều so với học một ngoại ngữ. Với những lập trình viên học qua khoá học cấp tốc, việc này thậm chí không được xem là “học một ngôn ngữ”. Phần còn lại chỉ là học cách viết “những câu lệnh mà máy móc có thể hiểu”. Và điều đó, chỉ cần luyện tập nhiều là được.

Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở mức đó, thì mãi mãi cũng không thể trở thành một lập trình viên vĩ đại.

Nói theo cách hiện giờ, những người chỉ đạt trình độ đó chắc chắn không thể tu thành nội công thượng thừa.

Đối với một lập trình viên, toán học vừa quan trọng, vừa không quan trọng. Nếu chỉ muốn viết những chương trình đơn giản có thể hoạt động, thì học một ngôn ngữ lập trình và sự chăm chỉ luyện tập đã là đủ. Nhưng để trở thành một lập trình viên cường đại hơn, không thể dừng lại ở đó.

“Rất tốt, Yuki. Nhưng bài học đầu tiên sẽ khá nhàm chán đấy.” Hướng Sơn cố gắng nhớ lại.

Trong trí nhớ, người bạn lập trình viên của hắn đã từng nói cái gì mà…

— Còn chưa nhìn thấy “Long”, làm sao có thể kết luận “Đồ long kỹ” là vô dụng? Các cậu phải hiểu rõ máy móc, hiểu rõ Đồ Linh cơ, hiểu rõ toán học!”

“Thật ra, con người hiện tại vẫn chưa tạo ra được trí tuệ nhân tạo hoàn chỉnh. Tất cả chỉ là trí tuệ nhân tạo ‘ngớ ngẩn’ mà thôi.” Hướng Sơn mô phỏng lại giọng điệu ấy, giảng giải cho đồ đệ: “Những gì máy tính làm được, với đủ thời gian và nguồn lực, con người cũng có thể làm được. Mà những gì máy tính không thể làm, con người vẫn làm được...”