“Có nhầm lẫn nào đó sao?” Yuki nhíu mày: “Sư phụ, hình như không phải vậy. Trong các trò chơi cờ bàn… hoặc điều khiển phương tiện, máy tính rõ ràng vượt trội hơn não sinh vật.”
Hướng Sơn gật đầu: “Đúng thế, nhưng một máy tính giỏi đánh cờ thì chỉ biết đánh cờ. Nó sẽ chẳng bao giờ hiểu được ‘vì sao phải đánh cờ’, thậm chí chưa chắc đã nhận thức được mình đang ‘đánh cờ’. Nếu người tạo ra nó không chỉ định, thì cả đời nó cũng đừng mong làm được việc thứ hai.”
Chuyện này hình như... cũng đã lâu lắm rồi nhỉ? Hạng Sơn cảm thấy đây có thể là chuyện đã xảy ra từ trước khi hắn sinh ra. Thời ấy, có một vị nhạc trưởng. Anh ta là một người mắc hội chứng Down – là một “đứa trẻ thiểu năng bẩm sinh”. Có lẽ bởi vì sinh ra trong gia đình có truyền thống âm nhạc, cho nên đối với anh, việc mô phỏng động tác chỉ huy dàn nhạc giống như một trò chơi. Nhưng thực tế, anh đã bước lên sân khấu với tư cách một “nhạc trưởng”. Vậy trong bộ não của anh, liệu có thực sự tồn tại khái niệm “âm nhạc”?
Có lẽ, trong trái tim của con người bất hạnh đó, vẫn có một điều gì đó liên quan đến âm nhạc.
Nhưng ngoài âm nhạc, mọi thứ khác dường như nằm ngoài tầm hiểu biết của anh. (Tên anh là Chu Châu, từng được mệnh danh là nhạc trưởng thiên tài, tra gg nếu muốn biết thêm thông tin chi tiết)
Trí tuệ được tạo ra bởi máy tính còn cực đoan hơn thế. Dù sao, cho dù là một đứa trẻ thiểu năng bẩm sinh cũng sẽ biết đói, biết khát, biết khóc khi cơ thể thấy khó chịu. Thế nhưng, một trí tuệ nhân tạo sở hữu khả năng nghiền nát đại kiện tướng lại chẳng bao giờ có suy nghĩ “Tôi cần năng lượng” hay “Tôi muốn thêm tài nguyên tính toán.”
“Việc máy tính làm được chưa bao giờ vượt ngoài khả năng của con người. Chúng ta có thể dùng bút và giấy để tính toán… À mà khoan, có lẽ con không biết ‘giấy’ là gì.” Hướng Sơn lắc đầu, đưa tay cầm lấy một thanh sắt gần đó, vẽ xuống đất ký hiệu “q and p”.
Hai giá trị, 1 hoặc 0, TRUE hoặc FALSE.
Nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Tất cả máy tính đều bắt nguồn từ đây mà ra.
“Bây giờ ta sẽ dạy con một thứ gọi là 'phép toán Boolean'." Hướng Sơn nói: "Con người có thể dùng một cây sắt để thực hiện các phép toán Boolean trên mặt đất, từ đó mô phỏng mọi chương trình máy tính – không, phải nói ngược lại mới đúng. Máy tính chỉ là công cụ thay thế bàn tay con người thực hiện phép toán Boolean. Chúng chẳng qua là có thể viết được nhanh hơn, nhiều hơn mà thôi."
"Phương pháp tính toán này được tạo ra bởi nhà toán học vĩ đại George Boolean. Trước ông, những nhân vật như Leibniz và Babbage cũng đã làm một điều tương tự – họ đã cố gắng sử dụng máy móc để tính toán. Babbage có lẽ là người tiếp cận gần nhất đến cảnh giới ấy, nhưng chung quy lại vẫn là chưa thể chạm tới được. Boolean không giống với những tiền nhân khác, giống như Isaac Newton đã mô tả chuyển động của vật chất trong không gian và thời gian, Boolean đã nỗ lực mô tả chuyển động của tư duy. Đó là thành tựu khai thiên ích địa. Đương nhiên, phép tính Boolean vẫn có chút chênh lệch so với tư duy của một con người thực sự, giống với cơ học Newton vẫn có chênh lệch so với thế giới thực tế. Vậy nhưng, đó mới chỉ là khởi đầu."
"Sau Boolean, con người phát hiện ra rằng bánh răng và đòn bẩy có thể tính toán, mạng lưới nơron thần kinh có thể tính toán, mạch điện đóng mở có thể tính toán, ngay cả một đống thiết bị hoá học cũng có thể tiến hành tính toán – phép toán Boolean đã biến tư duy của nhân loại, trở thành một thứ máy móc có thể hiểu được."
Lịch sử của quá trình con người thực hiện phép toán Boolean bằng mạch điện mô phỏng mạng lưới thần kinh còn sớm hơn cả thời Von Neumann – từ năm 1943, nhà thần kinh sinh vật học Warren McCulloch và nhà toán học Walter Pitts đã tạo ra mạng lưới thần kinh nhân tạo đầu tiên có khả năng thực hiện phép toán Boolean.
Trước thời của Boolean, còn có một nhà phát minh tên gọi Joseph Jacquard đã phát minh ra một loại máy dệt vải hoàn toàn mới. Loại máy dệt vải này có thể sử dụng các thẻ đục lỗ để điều khiển kim chỉ dệt dọc, dệt ngang. Những thứ tương tự đã xuất hiện độc lập nhiều lần trong lịch sử nhân loại. Loại “thẻ đục lỗ” đó còn có thể được tìm thấy ở thời kỳ Đông Hán Trung Quốc.
Đó chính là tổ tiên của "băng giấy đục lỗ" của Đồ Linh cơ, là bộ nhớ nguyên thủy nhất, và là "ký ức" đầu tiên của máy móc.
Mà kế hoạch nghiên cứu toán học thuần túy của Hilbert đã góp phần thúc đẩy sự ra đời của Đồ Linh cơ.
Cuối cùng, tất cả những thành tựu này đã hội tụ lại trong tay một người tên là John von Neumann.
Tại đây, một công cụ chưa từng có trong lịch sử loài người đã ra đời. Cuộc sống, xã hội loài người và thậm chí cả chính trị, quân sự đều đã có nhiều thay đổi.
“Nhưng, công cụ suy cho cùng vẫn chỉ là công cụ.” Hướng Sơn nhấn mạnh: “Bản chất của máy tính chỉ là hàng nghìn cánh tay hỗ trợ thực hiện phép toán Boolean. Những gì nó làm được, con người cũng có thể tự làm được nếu vận dụng phép toán Boolean, chỉ có điều là máy tính nhanh hơn gấp nhiều lần – và cái 'nhanh' này chính là thứ đã tạo ra sự thay đổi bản chất.”
“Đối với người bình thường, chỉ cần giao nhiệm vụ cho “những cánh tay” này và chờ đợi là đủ để có được kết quả mỹ mãn. Nhưng làm vậy thì không thể luyện được nội công. Người đạt thành nội công có thể phát huy sức mạnh của những cánh tay ấy lên mức tối đa, thậm chí là truyền tải ý chí của bản thân đến chúng.”
“Vì vậy, con cần bắt đầu học từ phép toán Boolean.”
Trong lĩnh vực nội công, toán học chính là “Đạo”, và phép toán Boolean chính là “Nhất”.
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Bản thân thuật toán Boolean không phức tạp, nó chỉ là một sự mở rộng của logic học. Trình độ toán học ở cấp trung học gần như đã đủ để nhập môn.
Phần còn lại, chỉ là không ngừng luyện tập.
Hướng Sơn dành một chút thời gian để giảng giải một số điểm quan trọng của vấn đề này cho Yuki, sau đó trực tiếp biên soạn một loạt bài tập trong đầu rồi truyền tải vào chip não của Yuki.
Yuki rời khỏi phòng với bước chân nặng nề.
Hướng Sơn hài lòng gật đầu. Trong lòng hắn có một loại cảm giác – như thể hắn đã chờ đợi rất lâu để làm điều này.
Không biết tại sao, lẽ nào là những ký ức trong quá khứ đã ảnh hưởng đến hắn?
Dù sao thì, hắn cũng cảm thấy rất cao hứng.
…………………..
Yuki cuối cùng cũng hoàn thành xong bài tập và quay trở về phòng mình.
Lúc này, cậu phát hiện ra bầu không khí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.
Hướng Sơn ngồi bất động, mắt nhắm như đang thiền định, đối diện với thiết bị đầu cuối. Trên màn hình, vô số ký tự liên tục xuất hiện rồi biến mất, các dòng mã chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp.
Cơ thể máy nhân tạo dạng chó, được kết nối với thiết bị đầu cuối, liên tục thực hiện những động tác phức tạp.
Hướng Sơn đang lĩnh hội ý nghĩa của từng dòng mã, rồi thay thế chúng bằng mã lệnh tự mình viết.
Hắn muốn thử làm chủ loại linh kiện mà mình chưa từng gặp trước đây.
"Yuki, con làm xong bài rồi sao." Hướng Sơn vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi: "Chip não của con có thể tháo ra không? Bây giờ có tiện để ta xem thử một chiếc không?”
Yuki gật đầu: "Có thể..."
Cậu cúi đầu xuống, phần sau hộp sọ mở ra. Sau đó, một con chip dự phòng bắn ra ngoài.
Chip điều khiển trong cơ thể nhân tạo luôn được thiết kế có ít nhất hai chiếc trở lên. Khi một chiếc gặp sự cố, chiếc còn lại sẽ ngay lập tức tiếp quản cơ thể, trong khi chiếc bị lỗi sẽ tự động khởi động lại.
Khác với hộp sọ nhân tạo tích hợp của Hướng Sơn, loại hộp sọ nhân công hiện đại của Yuki rất dễ mở.
Yuki đưa con chip dự phòng của mình cho Hướng Sơn: "Sư phụ, người định làm gì với nó vậy?”
“Rất nhanh thôi, làm xong sẽ giải thích cho con.” Hướng Sơn lắc đầu. Ban đầu không chú ý tới vấn đề này, đúng là sơ suất của hắn. Tại thời đại này, quyền sinh sát của kẻ mạnh đối với kẻ yếu còn nghiêm trọng hơn những gì hắn từng nghĩ. Trước đây, chỉ vì nhận ra bác sĩ Schultz mời hắn lên mạng, cho nên hắn liền ngây thơ kết luận rằng hầu hết mọi người không duy trì kết nối mạng liên tục.
Khi nhận Yuki làm đồ đệ, hắn chỉ tập trung né tránh các tuyến đường có camera giám sát trong trấn.
Nhưng những gì trấn trưởng nói trước đó đã nhắc nhở hắn.
Mặc kệ xã hội vận hành thế nào, không bao giờ được đánh giá thấp khả năng kiểm soát của những kẻ cầm quyền.
Thực tế, hoàn toàn có khả năng tồn tại một tần số bí mật mà người thường không biết hoặc không thể sử dụng. Trên tần số phi dân dụng này, tất cả cơ thể máy nhân tạo đều được kết nối mạng – dù rằng bọn họ đều không hề hay biết.
Điều duy nhất đáng an ủi là, hiện tại những nhóm “thống trị thực sự” dường như đang thiếu nhân lực hoặc gặp khó khăn nào đó, nên chưa thể giám sát mọi người mọi lúc.
— Chậc… Có lẽ trước đây mọi chuyện không nghiêm trọng đến mức này.
— Nhưng mà, tình trạng cực đoan này vẫn nằm trong dự đoán của mình.
"Luyện võ không luyện công, đến cùng cũng bằng không." Ngay từ khi còn nằm trên bản thiết kế, nội công đã bao hàm khả năng đối kháng với tình huống này.
Bởi vậy, sau khi khôi phục một phần nội công cho bản thân, Hướng Sơn bắt đầu giúp Yuki xây dựng khả năng kháng cự trước sức mạnh của ngoại tà, đồng thời dọn sạch các cửa sau trong chip của cậu.
Chẳng mấy chốc, hắn đã kiểm tra một lượt toàn bộ con chip. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, bên trong thứ này có tồn tại một vài giao thức lạ, chỉ có thể liên kết với một số cổng phát tín hiệu nhất định, mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Những cổng này sử dụng tín hiệu bước sóng ngắn, tín hiệu tương đối yếu, khả năng truyền dữ liệu có hạn, đoán chừng chỉ có thể truyền tải âm thanh hoặc hình ảnh chất lượng thấp.
Nhưng điều đó cũng mang nghĩa kẻ cầm quyền có thể tiến hành theo dõi bất kỳ ai, vào bất cứ lúc nào.
"Rất tốt, ít nhất cũng khá may mắn, thời đại này không có quân đội hay cảnh sát, các lãnh chúa nắm quá nhiều quyền lực... Bọn họ tối đa cũng chỉ có thể đoán được mình là một hiệp khách."
Hướng Sơn rất nhanh đã lập trình một tường lửa vào chip của Yuki, ngăn chặn quyền truy cập từ xa qua cổng tín hiệu đó, đồng thời gửi đi các hình ảnh giả. Tiếp đó, hắn còn xoá đi một số giao thức khác.
Tất nhiên, trước khi làm những điều này, hắn đã sao lưu toàn bộ dữ liệu.
Hướng Sơn trả lại chip cho Yuki và nói: “Thử kiểm tra xem đi, có gì không ổn thì nói với ta. Nếu không có vấn đề gì, lát nữa giúp ta một việc nhé.”
Con chip điều khiển mà Hướng Sơn đang sử dụng là loại rẻ tiền do trấn trưởng tặng. Và bên trong con chip đó cũng có thể chứa các lỗ hổng tương tự. Hộp sọ nhân tạo của hắn không thể mở ra dễ dàng như của Yuki. Nếu không có công cụ chuyên dụng, hắn nhất định phải dựa vào sự hỗ trợ của người khác mới có thể lấy ra được.
Điều đó tương đương với việc đặt bộ não của mình vào tay người khác. Hướng Sơn nhất thiết phải có một trợ thủ đáng tin cậy để giúp mình làm việc này.
Hơn nữa, hắn cũng phải ngăn xảy ra tình huống “trợ thủ bị điều khiển từ xa giữa chừng, tay run một cái đâm vào não mình.” Vì thế, hắn mới ưu tiên chuẩn bị "quán đỉnh" cho Yuki.
Yuki vừa chuyển bài tập toán cho Hướng Sơn kiểm tra, vừa chạy nhảy kiểm tra hoạt động của con chip như lời dặn.
Con người từ lâu đã học được rằng “không nên theo đuổi việc lập trình không có lỗi.” Miễn là chương trình chạy được, thì có lỗi cũng không sao.
Theo phân loại kiểu hình lý thuyết (type theory), ngôn ngữ lập trình cấp cao có thể được chia thành "ngôn ngữ kiểu an toàn", "ngôn ngữ kiểu không an toàn" và "ngôn ngữ chuẩn hoá mạnh”. Các ngôn ngữ chuẩn hóa mạnh có thể đảm bảo việc "không có lỗi". Loại ngôn ngữ này có thể mang lại kết quả duy nhất cho bất kỳ chương trình nào và dừng chương trình đó, đồng thời sẽ không bao giờ rơi vào vòng lặp vô hạn. Nhưng cũng vì loại ngôn ngữ chuẩn hoá mạnh này đã loại bỏ khái niệm vòng lặp, khiến nó mất đi tính hoàn mỹ của Đồ Linh, dẫn đến chương trình không thể nhận diện được lỗi và không thể chạy được.
Đơn giản mà nói, ngôn ngữ chuẩn hóa mạnh là cái kiểu “đã chạy thì không lỗi, mà đã lỗi thì không chạy.”
Ngược lại, các hiệp khách lại ưa chuộng “ngôn ngữ kiểu không an toàn.” Người dùng loại ngôn ngữ này sẽ thường xuyên tự hỏi: “Sao code của mình không chạy được nhỉ? Sự khó đoán này là điều hiển nhiên về mặt toán học – ngay cả người viết code cũng không thể dự đoán trước khi chương trình chạy.
Tất nhiên, sự không thể đoán trước này cũng khiến kẻ địch gặp khó khăn.
Hướng Sơn thà chịu chút phiền toái, thử nghiệm nhiều lần trước khi viết chương trình, còn hơn sử dụng loại ngôn ngữ quá an toàn.
Nhưng trình độ của Hướng Sơn có vẻ như cũng không phải dạng vừa. Chip điều khiển của Yuki vẫn điều khiển cơ thể một cách ổn định.