Chương 18: Bạo Đồ Leif

"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!" Willy nằm vật vã trong thùng xe của Enoch, hai mắt trợn ngược nhìn trời: "Người! Người kìa! Ha ha ha... Đông người quá... Vui ghê... A a a a! Ha ha ha ha!"

"Phế vật." Enoch gắt lên, giọng đầy khó chịu. Gã không ngờ rằng Willy lại kém cỏi đến mức này.

Nguyên tắc Dyson nghiêm cấm sản xuất và tiêu thụ hầu hết các chất gây nghiện. Một khi vi phạm, liền sẽ mất đi sự bảo hộ. Tuy nhiên, ethanol là ngoại lệ, cho phép sử dụng cá nhân, nhưng nếu không phải dùng làm nhiên liệu, thì lượng thiêu thụ cũng bị kiểm soát chặt chẽ, không được vượt quá 0,3% trọng lượng cơ thể người dùng.

Dẫu vậy, một số thứ "không gây nghiện về mặt sinh lý" vẫn có thể được mua bán hợp pháp.

Ví dụ như tiêm testosterone trực tiếp qua lớp màn chắn não máy, kết hợp với dùng điện áp để kích thích não bộ.

Nghe nói, trò này đã có mặt và trở thành một kiểu truyền thống kể từ khi nguyên tắc Dyson mới xuất hiện. Theo truyền thống, những người đàn ông đánh xong một ván game võ hiệp, hoặc xem xong một trận đấu, thường sẽ chọn cách chơi như vậy.

Enoch đặc biệt ưa chuộng kiểu chơi này. Gã đã trở thành một cơ thể cơ khí hạng nặng từ trước khi dậy thì. Về lý mà nói, gã không còn cơ quan tiết ra testosterone, và thậm chí cũng chẳng cần chất này để duy trì chức năng của một số bộ phận [như xương cốt hay cơ bắp].

Đáng lẽ ra, cả đời hắn sẽ không thể có khái niệm về “giới tính khác”.

Enoch vĩnh viễn cũng không quên được lần đầu gã cái thử dịch vụ đó. Khi dòng chất lỏng ấy được tiêm vào não, gã cảm thấy toàn thân mình như bùng cháy. Đó là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, không từ ngữ nào miêu tả nổi. Những xung điện hỗn loạn phát ra từ não sinh vật khiến cơ thể máy móc của gã phải hoang mang.

Không thể giải thích…

Nhưng có một thôi thúc mãnh liệt, như thể muốn phá vỡ cơ thể này, muốn thoát ra khỏi lớp vỏ kén đang kìm hãm nó.

Enoch không nhớ ngày hôm đó mình đã trở về thị trấn như thế nào. Gã chắc hẳn đã đâm hỏng thứ gì đó. Khi ấy, Yulia đã chửi mắng gã rất nặng lời. Nhưng trong sâu thẳm, bản năng nguyên thủy mách bảo rằng gã muốn xâm nhập vào dữ liệu của Yulia... hoặc một thứ gì đó tương tự. Gã muốn được chạm vào... muốn…

Nhất định là do mũi tiêm đó nên gã mới phát điên.

Cũng vì thế, Enoch rất hiểu trạng thái hiện tại của Willy. Một kẻ nghèo túng như hắn có lẽ cả đời cũng chưa chắc đã được thử qua loại kích thích nào tương tự.

Trong những năm qua, Enoch đã tiêu tốn không ít tiền ở trạm dịch vụ. Lần này, gã dẫn Willy đến đây cũng chẳng tiếc gì. Ngoài mơ ước "ở bên Yulia", Enoch còn có tham vọng trở thành "khách quen" của trạm dịch vụ. Nghe nói, chủ trạm dịch vụ sở hữu những tài liệu nghiên cứu hình ảnh về nhân loại của thời đại cổ xưa, cực kỳ bí ẩn, chỉ có một số ít khách hàng thân thiết mới được chiêm ngưỡng.

Hắn muốn trở thành một trong những người đó…

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên.

Enoch có chút bực mình. Dù không có cảm biến xúc giác, các hệ thống cảm biến khác của gã vẫn đủ nhạy để nhận ra có điều bất thường. Hệ thống điều khiển báo rằng đột nhiên có thêm khoảng 200kg trọng lượng bám lên thân xe. Kết hợp với tiếng động kia, Enoch ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gã lại bị Hoạt Luân Khách đeo bám rồi.

Hoạt Luân Khách là một lũ lưu manh vặt tụ lại thành nhóm. Chúng chẳng có việc làm tử tế, chỉ loanh quanh chạy việc lặt vặt kiếm sống. Vì không có tiền mua động cơ tử tế, hầu hết bọn chúng sử dụng giác hút chân không, dây xích và ròng rọc để di chuyển hoặc bám chặt lấy những chiếc xe tải bị nhắm làm mục tiêu.

Vì vậy, những người làm nghề vận tải đa số đều ghét cay ghét đắng đám kí sinh trùng này.

Enoch bật bản đồ, cố gắng lục lọi trong trí nhớ để tìm một khúc cua – tốt nhất là một khúc cua thật gấp để có thể hất văng tên Hoạt Luân Khách kia ra.

Trong những tình huống như này, dù Hoạt Luân Khách có bị ngã chết cũng sẽ không tính là vi phạm nguyên tắc Dyson. Bản thân hành vi của tên Hoạt Luân Khách vốn đã là “xâm phạm tài sản, vật tư cá nhân trong khi không được chủ sở hữu cho phép” – đặc biệt là “nhiên liệu”. Dù hành vi của Hoạt Luân Khách không đến mức khiến chúng mất đi “sự bảo hộ”, nhưng nó cũng không đáng được bảo hộ. Nếu trong quá trình phản kích, vật chủ có lỡ làm Hoạt Luân Khách mất mạng thì cũng sẽ không bị mất “sự bảo hộ”.

Bỗng nhiên, có hàng loạt tiếng “đoàng, đoàng, đoàng” vang lên. Các giác hút dường như đã rơi ra, nhưng rồi lại bám lại càng chặt hơn. Mỗi lần như vậy, chúng lại di chuyển gần hơn về phía đầu xe.

— Cái quái gì thế?

Enoch giật mình, lập tức phanh gấp. Một bóng đen lao vọt qua trước mặt gã. Cùng lúc đó, Willy bị hất ra khỏi thùng xe, rơi “bịch” xuống đất. Gã xoay gấp bánh xe để chuyển hướng khẩn cấp.

Nhưng đã quá muộn, một chiếc giác hút đã chạm được đến phần đầu xe.

Tiếng xích kéo vang lên, một cơ thể máy nhỏ bé màu bạc, có tới bốn cánh tay, tiến dần tới: “Này, người bạn Enoch thân mến, dừng xe lại, được chứ?”

Giọng nói của người đó nghe rất lịch sự. Enoch vốn định hất mạnh đầu xe để phản kháng, nhưng hành động của đối phương đã khiến gã lập tức khựng lại.

Một khẩu súng dài nửa mét đang chĩa thẳng vào vị trí não sinh vật của gã.

Đây là một khẩu súng hiện đại sử dụng cơ chế kích hoạt điện từ. Nó có thể bắn liên tiếp nhiều viên đạn trước khi lực giật đẩy ngược nòng súng. Những viên đạn này giống như các ngọn giáo hợp kim rời rạc, đủ sức xé toạc lớp vỏ của một cỗ máy dân dụng như Enoch.

Enoch căng thẳng đến mức động cơ phát ra những âm thanh ù ù bất thường: “"Leif tiên sinh... Xin lỗi... Tôi... tôi chỉ là không nhận ra ông thôi!"

Enoch biết người này. Đây là Leif, một tên bạo đồ đã mất "sự bảo hộ" từ nhiều năm trước vì tội giết người.

Đánh mất sự bảo hộ là một điều vô cùng tồi tệ. Nó đồng nghĩa với việc bất kỳ ai giết ngươi cũng sẽ không phải lo sợ việc cũng mất đi sự bảo hộ. Các lãnh chúa và võ giả dưới trướng sẽ không hề ngăn cản ai tìm đến để săn giết ngươi.

Dựa trên cơ sở này, chỉ khi ngươi tiếp tục vi phạm nguyên tắc Dyson, lãnh chúa mới có thể ban hành lệnh truy nã đối với ngươi.

Nói cách khác, mất đi "bảo hộ” không có nghĩa là “chết ngay tức khắc”, chỉ có nghĩa là đoàn thể bạo lực đệ nhất thiên hạ sẽ không ngăn cản những người khác giết ngươi.

Trả thù cá nhân, báo oán gia tộc hay bất kỳ lý do nào khác đều không bị ngăn cấm.

Trong hoàn cảnh đó, những tên bạo đồ mà còn có thể sinh tồn, tất nhiên cũng phải có chút bản lĩnh.

Giết một kẻ mất bảo hộ, sẽ không làm mất đi sự bảo hộ của nền văn minh.

Bởi vậy, ở các khu dân cư xung quanh thành thị, sự "trật tự và văn minh" vẫn được duy trì.

Nhưng ở những vùng hoang dã cách xa thành thị, luật rừng mới là quy luật tối cao.

Những kẻ mất bảo hộ trốn chạy vào nơi hoang vu để tránh né sự truy sát, nhưng ở đó, chúng lại lao vào giết chóc lẫn nhau.

Tiếp đó, chúng lại tập hợp thành nhóm, sưởi ấm và chăm sóc cho nhau.

Đó chính là "Bạo đồ".

Những bạo đồ sống sót trong điều kiện khắc nghiệt ấy phần lớn là võ giả, hoặc ít nhất cũng phải thông thạo võ thuật.

Với người dân bình thường, chúng là tồn tại không thể trêu chọc nổi.

Enoch biết rõ Leif. Cơ thể máy của hắn rất thấp bé, chưa đến 1,5 mét, nhưng cực kỳ vạm vỡ. Chữ "Z" đỏ chói trên trán của hắn chính là tờ giấy thông hành, cho phép hắn hành sự không chút lo sợ.

Enoch gặp Leif lần đầu tại trạm dịch vụ. Hắn, với cơ thể vẫn còn nhiều bộ phận sinh học, thường sử dụng dịch vụ ở trạm dành cho người, không phải trạm của các cỗ máy lớn như Enoch.

Enoch chưa bao giờ dám dây vào hắn. Chỉ có một lần, Leif nổi hứng ghé vào khu của các cỗ máy lớn, tiêm vào não một liều thuốc kích thích thần kinh.

“Rẻ tiền! Giả tạo! Nhưng… phê thật!” Hắn thốt lên sau cơn phấn khích.

Khi đó, Enoch đang đậu ngay bên cạnh. Gã cả gan đáp lại một câu: "Đúng vậy."

Mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở vài lần chạm mặt tại trạm dịch vụ. Đôi khi, Leif lại ghé qua trạm bên này để tiêm một mũi testosterone hoặc dùng điện cực kích thích não. Enoch đối xử với vị cường nhân này cũng rất ân cần. Nếu như vừa văn ở sát bên, trong lúc thần kinh còn phấn khích, có khi, Leif sẽ kể vài câu chuyện giết người, đốt phá trong hoang dã cho gã nghe.

Mỗi lần như vậy, Enoch lại cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt. Những bạo đồ như Leif, dù đã mất đi sự che chở của nền văn minh, vẫn sống một cách vô cùng tiêu sái.

Được trò chuyện với một kẻ như thế khiến Enoch cảm thấy mình có gì đó vượt xa người thường.

Đối diện Leif, Enoch không dám tỏ chút thiếu tôn trọng nào.

“Leif tiên sinh, lần này ông vào trong thành có chuyện gì vậy?” Enoch cố gắng điều chỉnh tần số máy phát thanh sao cho nghe thật lễ phép: “Lúc nãy chúng tôi ở trạm dịch vụ, tôi không thấy ông. Xin lỗi vì đã không chào hỏi.”

“Ồ, anh bạn Enoch thân yêu à, người ngoài nghe cậu nói vậy sẽ nghĩ lí do tôi vào thành chỉ duy nhất là để tận hưởng dịch vụ đấy.” Leif gõ nhẹ lên trán: “Lão đại của chúng tôi sẽ kiểm tra ký ức đấy. Cậu như vậy chẳng phải là hại tôi rồi sao?”

“Tôi… tôi…” Enoch lúng túng, lo sợ đến mức các bộ phận cơ khí của gã bắt đầu hoạt động không đồng bộ.

Nếu không vì đã quen biết Leif từ trước, chắc hẳn gã đã sợ đến mức gặp phải lỗi luôn rồi.

“Đừng như vậy, đừng như vậy mà, bạn hiền.” Leif gỡ giác hút ra một cách trìu mến, vỗ nhẹ lên nắp xe của Enoch: “Nói chuyện với một kẻ đã mất sự bảo hộ như tôi không làm cậu gặp phiền phức đâu. Đừng lo lắng quá.”

Thực tế, “mất sự bảo hộ” chỉ có nghĩa là “mất sự bảo hộ”. Một công dân bình thường không có bất cứ nghĩa vụ nào yêu cầu phải đi tìm giết đám bạo đồ ấy, cũng không bắt buộc phải tránh xa bọn chúng. Ngươi có thể đối xử với chúng theo bất kỳ cách nào mình muốn – giết chết, cướp bóc, giao dịch làm ăn, hay thậm chí là kết bạn cũng đều không thành vấn đề.

Một số bạo đồ có bản lĩnh cao cường, biết tự kiềm chế đôi khi vẫn sẽ vào trong thành. Nguy cơ bọn chúng bị người khác tấn công là vô cùng cao, nhưng những kẻ có ý định nhắm tới chúng cũng sẽ không thể không cân nhắc về cái giá phải trả.

Lũ lưu manh này thường vào thành để mua sắm, sửa chữa và hưởng thụ dịch vụ.

Ngoài ra, chúng cũng sẽ nghe ngóng, tìm hiểu một chút thông tin cần thiết.

Nhưng bạo đồ cũng có luật riêng. Ví dụ, chúng sẽ không tuỳ tiện tấn công các khu dân cư được lãnh chúa bảo hộ. Lí do mà chúng vẫn còn sống sót đến giờ đơn giản là vì lãnh chúa cùng với những “võ giả” khác cảm thấy tội lỗi của chúng chưa đủ, cái giá cho việc giết chết bọn chúng là quá lớn.

Nhưng một khi vượt quá một giới hạn nhất định, khiến lãnh chúa cảm thấy rằng "chúng nên bị giết", thì mọi thứ coi như chấm hết.

Vì vậy, chúng chỉ thỉnh thoảng tấn công những người ở một mình ngoài hoang dã, trong quá trình này thậm chí có thể cố gắng không để lộ tung tích, ngoại hình của bản thân, còn với những khu dân cư được bảo hộ, bọn chúng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ động đến.

Tuy nhiên, nếu một khu dân cư mất đi sự bảo hộ thì… ha ha, tự biết rồi đấy.

“Enoch bạn hiền, tôi vừa nghe được một tin rất thú vị.” Leif mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ nham hiểm: “Tôi nhớ cậu đến từ trấn trạm thu hồi, đúng không?”