Chương 15: Bắt Đầu Sống Lại

“Nếu tâm trạng của lãnh chúa tốt, thì một tên bạo đồ có thể làm bất cứ điều gì cũng chẳng bị sao. Nhưng cũng có thể, vừa mất đi sự bảo hộ đã bị lãnh chúa giết chết?”

Trấn trưởng gật đầu: “Lãnh chúa có thể tuyên bố tạm thời rút lại sự bảo hộ đối với thị trấn chúng tôi. Khi đó, cả trấn này sẽ bị coi là một ‘quần thể’ phi pháp.”

Hướng Sơn sững sờ lại: “Vậy… nếu như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra…”

Hắn nhớ rằng Yuki đã từng đề cập tới đám bạo đồ ngoài nơi hoang dã.

“Đám trộm cướp ngoài hoang dã ấy mà.” Trấn trưởng thở dài nặng nề: “Thường thì chúng sẽ không dám đụng đến những thị trấn được bảo hộ. Nhưng đôi lúc, cũng có tiểu trấn nào đó bị rút lại sự bảo hộ. Khi này, nếu người dân ở đó chạy đến được các khu dân cư khác, thì họ vẫn sẽ có thể giữ lại ‘sự bảo hộ cá nhân’. Nhưng nếu họ còn ở lại thị trấn đó, họ sẽ bị coi là ‘không được bảo hộ’. Và đám trộm cướp kia có thể tuỳ ý cướp phá…”

Hướng Sơn dần hiểu ra, cái gọi là “sự bảo hộ của nền văn minh” thực ra có hai phần. Một là “bảo hộ quần thể”, tức là “khu vực an toàn, hai là “bảo hộ cá nhân”, tức “lương dân”.

Chỉ khi “lương dân” ở trong “khu vực an toàn”, sự bảo hộ mới phát huy hiệu lực tuyệt đối. Bằng không, sự bảo hộ có được áp dụng hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của “người bảo hộ”.

Trong thời đại này, bất cứ ai không vi phạm “nguyên tắc Dyson” đều sẽ mặc định được coi là “lương dân”. Còn người đã mất đi sự bảo hộ cũng vẫn có thể bước chân vào khu vực an toàn nếu muốn – miễn là họ không sợ bị đánh chết.

Hướng Sơn ngạc nhiên hỏi: “Vậy tại sao mọi người không đến các khu dân cư khác?”

“Trước hết, sản lượng lương thực ở các nơi đó có hạn, không đủ để nuôi sống tất cả chúng tôi. Nếu cư dân ở những thị trấn đó không đồng ý cho chúng tôi trú tạm… họ có thể dùng cái cớ ‘bảo vệ tài sản cá nhân’ để trục xuất chúng tôi.”

“Mặt khác, lũ bạo đồ cũng hoàn toàn có thể tấn công những người mà đang trên đường tới một thị trấn khác.” Trấn trưởng tiếp tục nói: “Trong trấn có một tuyến đường được giám sát. Bình thường, bọn chúng sẽ không dám phá hoại tuyến đường đó, vì điều đó tương đương với việc làm tổn hại danh dự của lãnh chúa. Nhưng nếu chúng ta đi chệch khỏi đường chính để tới một khu dân cư khác…. Thì chúng chỉ cần dùng EMP là có thể khiến toàn bộ chúng tôi biến mất một cách thần không biết quỷ không hay.”

*Vũ khí xung điện từ hay gọi là vũ khí EMP là 1 loại vũ khí hủy diệt hàng loạt, phóng xung điện từ ngắn đôi khi còn được gọi là nhiễu điện từ quá độ. Tùy thuộc vào nguồn phát mà nó có thể như là 1 bức xạ điện hoặc từ trường. Ảnh hưởng của EMP sẽ gây rối loạn và tổn hại lên các thiết bị điện tử, nếu ở mức năng lượng cao (như sét đánh) thậm chí có thể làm hư hại các công trình kiến trúc.

Hướng Sơn cảm thấy lạnh sống lưng, dù hắn đã không còn dây thần kinh cảm nhận nhiệt độ.

Qua lời nói của trấn trưởng, hắn hiểu được hai điều.

Thứ nhất, thời đại này đúng thực là quá loạn lạc.

Thứ hai, bất cứ bộ phận cảm quan của một người nào cũng có thể cho thành tai mắt cho những kẻ cầm quyền.

Nếu không, trấn trưởng cũng không cần phải cố ý nói “dùng EMP”.

Đúng là một thời đại tồi tệ đến cực điểm…

Trấn trưởng thở dài: “Nếu có thể chống trả, chúng tôi cũng muốn thử cố hết sức có thể. Sơn, khi lũ bạo đồ tấn công, cậu sẽ giúp chúng tôi chứ?”

Nhìn vào vẻ mặt của trấn trưởng, Hướng Sơn một lần nữa cảm thấy cấp bách.

Khác với cảm giác áp bách sinh ra khi hắn nhớ lại về “Yogmoth”, đây là cảm giác cấp bách đối với nguy cơ đang chực chờ trước mắt.

“Thời gian không còn nhiều.” Hướng Sơn tự nhủ: “Phải nhanh chóng lên mới được.”

Sau khi trấn trưởng rời đi, Hướng Sơn gọi Yuki trở lại.

Những việc tiếp theo cần làm chắc chắn sẽ khiến Yuki rất thích thú.

Hướng Sơn dự định dùng các bộ phận từ cơ thể con chó kia để làm thành các linh kiện cho cơ thể mới của mình.

Trước đó, khi lấy xương sống ra, hắn đã bắt đầu mổ xẻ từ vết thương trên ngực của con chó. Vết thương này nằm ngay sau khuôn mặt đáng kinh tởm của nó, xuyên qua não sinh vật được đặt trong lồng ngực.

Bộ não sinh vật này nằm trong một lớp màng chắn được tạo thành từ các protein kim loại, ngăn cách nó với phần não máy, và kết nối với các ống dẫn dưỡng chất và một máy trao đổi dưỡng khí độc lập. Phía trên đại não là một tiểu não đã được cải tạo đáng kể, và gần như chỉ được “treo” trên cột sống.

Bằng con dao mượn của bác sĩ, hắn nhanh chóng lột bỏ lớp lông ngoài của con chó.

“Oa…” Yuki đứng xem bên cạnh, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Dưới lớp lông đó không phải lớp vỏ kim loại, mà là một thứ cơ bắp màu xanh nhạt, bán trong suốt nào đó.

Đúng vậy, là cơ bắp. Vô số sợi bán trong suốt được xếp chồng lên nhau. Các bộ phận phát điện được đặt giữa các sợi cơ và được kết nối ở hai đầu. Đây dường như là một loại vật liệu đại phân tử nhớ hình, khi được nạp điện sẽ nhanh chóng co lại như cơ bắp thật sự.

*Hợp kim nhớ hình: vật liệu có thể trở lại hình dạng ban đầu sau khi bị tác động vật lý hoặc hóa học. Ví dụ, vỏ ô tô biến dạng sau va chạm chỉ cần nhúng vào nước nóng là khôi phục hình dáng ban đầu.

Vẻ đẹp của nó quả thực là không thể tả hết được bằng lời.

Ánh mắt Hướng Sơn tập trung vào bộ lông trên tay.

Thứ này rõ ràng không phải da thú thật. Ngay cả khi điều chỉnh đôi mắt đến cấp độ phóng đại của kính hiển vi quang học, Hướng Sơn cũng không thể tìm thấy tuyến mồ hôi hay nang lông. Thành phần chính của bộ lông này có vẻ như là một vật liệu đại phân tử như silicon, khá dẻo dai, ít nhất Hướng Sơn không thể xé rách nó chỉ đơn thuần bằng lực cánh tay.

Nhưng dù bản thân loại vật liệu đó có thoáng khí đến đâu, lớp “lông” phủ ở bên ngoài sẽ khiến nó chẳng còn chút “tính giải nhiệt” nào cả.

Đối với cách làm đánh đổi “hiệu năng” lấy hình thức này, Hướng Sơn chỉ có thể bày tỏ sự bối rối khó hiểu.

Nếu Will Grand Doug không có lớp da này, thì có lẽ gã đã không cần mở lỗ thông khí lớn đến như vậy, hắn đương nhiên cũng sẽ không có cơ hội để ra tay.

“Hướng Sơn…” Yuki kéo tay Hướng Sơn.

Hắn lắc đầu: “Lúc có người ngoài, cậu gọi tôi thế nào cũng được. Nhưng khi chỉ có hai người chúng ta, cậu phải gọi tôi là ‘sư phụ’. Đó là quy tắc của hiệp khách trên giang hồ.”

“Sư phụ…” Yuki cong môi: “Vậy… những linh kiện này phải làm sao mới có thể chuyển sang cơ thể của cậu?”

Cậu nhìn vào đôi chân của Hướng Sơn. Vẫn là hai thanh thép đặc.

So với những sợi cơ bắp như một tác phẩm nghệ thuật công nghiệp kia, thật không hài hoà chút nào.

“Nếu tôi không lầm, từng sợi cơ điện tử này đều có thể được tháo rời riêng lẻ. Vậy nên, nếu bị hư hỏng cũng có thể dễ dàng thay thế…” Hướng Sơn dùng tuốc nơ vít từ tính gõ nhẹ vài cái vào bộ phận phát điện, tiếp đó, hắn tháo mở đôi tay, đôi chân ra rồi mân mê thêm một chút. Các sợi cơ bỗng tự động tách rời ra sau khi hắn tháo bộ phận phát điện.

Hướng Sơn đặt bộ phận phát điện sang một bên: “Ừm, thì ra là như thế… Xem ra tôi may mắn rồi.”

Trừ một vùng cơ bắp ở ngực bị chiếc dùi cui điện xuyên thủng khiến các sợi cơ không còn có thể hoạt động, toàn bộ các phần cơ khác vẫn đều nguyên vẹn.

Hắn chuyển ánh mắt xuống vết thương xuyên thấu trên ngực. Trong quá trình lấy cột sống, cả não và tiểu não đã hỏng hoàn toàn. Hắn quyết định tạm thời bỏ những thứ đó qua một bên.

Tuy vậy, Yuki nhắc hắn rằng, theo quy định, loại thành phần hữu cơ như này bắt buộc phải được đem ra cánh đồng của thị trấn để tái chế thành dưỡng chất.

Hướng Sơn vẫn chưa quen với cách nhìn “xem bộ não con người là tài nguyên”. Nhưng nếu xét trên góc độ “lợi ích xã hội là lớn nhất”, chuẩn mực đạo đức mà Yuki quen thuộc cũng không hề sai trái. Hắn gật đầu, ra hiệu cho Yuki xử lí bộ não theo quy tắc của nơi này.

Yuki vẫn mải mê quan sát cách sư phụ tháo rời linh kiện, không nỡ rời đi. Vì vậy nên bộ não kia tạm thời được đặt trên bàn.

Bên cạnh bộ não, còn có ba con chip và một số bộ nhớ dữ liệu.

Trong ba con chip, có hai cái dùng để điều khiển cơ thể nhân tạo. Một cái trong đó được cài sẵn để dự phòng, phòng khi cái kia gặp lỗi hoặc gặp trục trặc. Con chip còn lại chuyên để chuyển đổi tín hiệu não máy, giúp bộ não kiểm soát cơ thể nhân tạo tốt hơn.

Bộ nhớ thì có thể chứa những thứ như thuật toán võ đạo hay dữ liệu kinh nghiệm.

Đúng vậy, thuật toán võ đạo.

Tín hiệu thần kinh ở người có thể truyền đi với tốc độ từ vài mét đến vài trăm mét trên giây. Con số chính xác phụ thuộc vào từng loại dây thần kinh – giá trị cụ thể sẽ khác nhau tuỳ theo mỗi dây thần kinh. Ở khía cạnh khác, không nói tín hiệu điện sinh học bên trong các tế bào thần kinh, thế nhưng tín hiệu hoá học giữa các tế bào thần kinh với nhau có tốc độ chậm chạp đến mức chỉ có thể dùng cụm từ “như rùa bò” để hình dung.

Trong phần lớn thời gian, tốc độ phản ứng của một con người nhanh hay chậm hoàn toàn phụ thuộc vào số lần mà một tín hiệu cần phải di chuyển qua lại giữa các tế bào thần kinh.

Dù vậy, so với tín hiệu điện gần chạm đến tốc độ ánh sáng trong các dây kim loại, tín hiệu thần kinh của con người chẳng khác gì gần như “bất động”.

Vì thế, ý thức con người đơn giản là không thể theo kịp các chuyển động của cơ thể nhân tạo. Chỉ có cách phân giải tín hiệu từ cơ thể nhân tạo thành dữ liệu ngắn nhất, rồi chuyển thành các kích thích đơn giản nhất và truyền vào não, và để não tự phản ứng lại như một phản xạ bản năng – chỉ có như thế, con người mới có thể đuổi kịp cơ thể nhân tạo hiện đại cường độ cao.

Dẫu vậy, Đồ Linh cơ cũng có việc mà Đồ Linh cơ không làm được, chính vì vậy, não người mới có thể tiếp tục tồn tại trên thân võ giả.

Nói cách khác, “võ công” từ đầu vốn đã được thiết kế như vậy.

Việc lập trình một “chương trình bản năng” để “thích ứng” với các thuật toán võ đạo trong não sinh vật là chuyện mà một võ giả bắt buộc phải làm được – thậm chí ở một mức độ nào đó, điều này sẽ quyết định độ cao tối đa mà một võ giả có thể chạm tới được.

Phía sau bộ não là một cục pin. Nó có chất lượng cao cấp hơn nhiều so với loại rác rưởi mà Hướng Sơn đã dùng trước đó, với dung lượng gấp ít nhất là 50 lần, rất phù hợp cho những trận chiến cường độ cao kéo dài.

Chưa hết, Hướng Sơn còn phát hiện trong khoang bụng con chó có một… động cơ đốt trong?

Hắn lấy một đoạn dây kẽm, rồi nhúng vào phần dung dịch còn sót lại trong động cơ. Vì hiện tại không có khứu giác và vị giác, hắn đặt sợi dây kẽm dưới một mảnh thép nhỏ và cố ma sát để tạo ra lửa.

Ngọn lửa màu xanh nhạt loé lên trong giây lát rồi biến mất. Hướng Sơn điều chỉnh lại đôi mắt máy, nhờ vậy, hắn cũng phát hiện có một chút hơi nước đọng lại trên miếng thép.

Là ethanol.

Thì ra, con chó này sử dụng nhiên liệu ethanol.

“Đây là…” Hướng Sơn suy nghĩ một lát rồi quyết định quan sát cấu trúc cơ học bên trong cơ thể con chó.

“Động cơ này được nối với miệng? Trong trường hợp pin không tạo đủ, động cơ đốt trong sẽ góp thêm lực…”

Tuy hiệu suất chuyển đổi năng lượng của động cơ nhiệt là rất thấp so với một cục pin có công suất ổn định, nhưng khả năng phát lực mạnh mẽ của nó lại rất ấn tượng.

Điều này sẽ rất hữu dụng để gia tăng sức bạo phát với tiền đề là công suất tối đa của pin không đổi.

Sau khi kiểm tra các chiến lợi phẩm, Hướng Sơn lấy ra thiết bị sửa chữa cỡ nhỏ mà hắn mượn từ bác sĩ.

Bây giờ, là thời gian cho phần quan trọng nhất.

Đó là xử lí các con chip.

“Thiết bị sửa chữa cỡ nhỏ” hay còn gọi là “thiết bị y tế cầm tay” là một loại thiết bị thông minh chuyên dụng. Nhìn phía trước, nó trông rất giống một chiếc điện thoại thông minh từ thế kỉ 21, nhưng dày hơn nhiều. Mặt sau của nó là một cấu trúc đặc biệt gồm các thanh kim loại 1024*1024. Khi ấn nhẹ vào, nó sẽ tạo ra một giao diện vừa khớp với bề mặt cần quét.

Thiết bị này có thể đọc hầu hết các loại chip và hệ thống lưu trữ hiện đại. Thậm chí, cả những chiếc ổ cứng cổ điển cũng không nằm ngoài khả năng của nó.

Hướng Sơn đã tháo rời thiết bị này ra từ trước. Hắn tạm thời gỡ bỏ card mạng, và gắn một nam châm ở vị trí không làm ảnh hưởng đến hoạt động của thiết bị nhằm đảm bảo rằng dữ liệu trong đó sẽ không bị rò rỉ.

Sau đó, Hướng Sơn lấy một con chip điều khiển, và đặt vào mặt sau của thiết bị. Các thanh kim loại lập tức bị lõm xuống, tiếp xúc hoàn hảo với cổng kết nối trên chip, tạo thành một khe cắm như thể đã có sẵn trên thiết bị đó.

Ngay sau đó, dữ liệu đã được đọc ra.

“Hử?”

Nếu còn chân mày, chắn chắn lúc này Hướng Sơn sẽ nhíu lại.

“Có chuyện gì thế, sư phụ?” Yuki tò mò hỏi: “Cậu không hiểu được những dữ liệu đấy sao?”

“Không hiểu thì cũng không có gì đáng lo ngại…” Hướng Sơn lẩm bẩm: “Nhưng tôi nghĩ… không thể nào lại như thế này?”

— Mình thế mà… có thể đọc hiểu tất cả mọi thứ.