Chương 16: Một Số Vấn Đề Liên Quan Tới Trình Độ Công Nghệ

— Mình thế mà… có thể đọc hiểu tất cả mọi thứ.

Không cần sơ đồ, không cần chú thích… thậm chí không cần sự trợ giúp từ máy móc.

Từng dòng mã, từng cụm lệnh, hắn đều có thể dễ dàng hiểu rõ.

Điều này không nên xảy ra.

Ở thời đại này, con người đã hoàn toàn quên đi những khái niệm như “công nguyên” hay “thế vận hội”, điều đó cho thấy, hắn đã ngủ một giấc rất dài.

Xét đến các sản phẩm sinh hoá như “dung dịch ngâm truyền tin đảo ngược” mà bác sĩ Schulz nhắc đến, trình độ kỹ thuật công nghệ của thời đại này rõ ràng vượt xa so với kỷ nguyên mà hắn quen thuộc – thậm chí, hắn có thể chắc chắn rằng những sợi cơ bắp điện tử của Will Grand Doug vẫn còn là một điều không tưởng vào thời đại của hắn.

Nhưng riêng về công nghệ máy tính thì lại…

“Không phải chứ, giờ đã là thời đại nào rồi mà mấy người vẫn còn dùng ngôn ngữ C…”

— Mặc dù là một biến thể, nhưng xét về bản chất, các đoạn mã điều khiển cơ bản của cơ thể này vẫn là dựa trên ngôn ngữ C.

Dẫu có tân tiến hơn so với ngôn ngữ C mà hắn biết, nhưng…

“Trong lĩnh vực khoa học máy tính, con người đã thực sự ngừng tiến bộ?”

Hướng Sơn cảm thấy bộ vi xử lý của mình như đang quá nhiệt… hoặc là có gì đó trong cơ thể hắn… không ổn…

— Tại sao ở lĩnh vực mấu chốt nhất này, lại không có bất kỳ bước tiến công nghệ nào?

— Nhân loại đã trèo sai cây công nghệ… Không, có lẽ vấn đề không nằm ở đó…

— Không phải “khoa học máy tính ngừng phát triển”, mà là… “toán học hoặc vật lý đã đình trệ”?

Lĩnh vực khoa học hiện đại thực chất tương tự như một toà cao ốc. Các ngành học cơ bản đóng vai trò là nền móng, còn các ngành khác là cấu trúc. Chỉ khi các ngành học nền tảng phát triển, các ngành khác mới có thể tiến xa thêm.

Ví dụ, nếu không có quang học, sẽ không có kính hiển vi, cũng không tồn tại học thuyết tế bào.

*Học thuyết tế bào hay thuyết tế bào là một lý thuyết khoa học miêu tả các tính chất của tế bào cũng như giải thích nguồn gốc của sự sống bắt nguồn từ các tế bào, đồng thời cũng là tiền đề cho học thuyết tiến hóa Darwin.

Không có cơ học lượng tử, loài người sẽ không thể bước vào lãnh địa của nguyên tử, và sinh học phân tử cũng sẽ không tồn tại.

Và vân vân.

Thứ quyết định trình độ phát triển của công nghệ máy tính chính là toán học và khoa học vật liệu – hay toán học và vật lý vật chất ngưng tụ.

Hướng Sơn đưa tay lên trán.

Hắn hoàn toàn không biết nên vui hay nên buồn. Tri thức còn sót lại trong đầu hắn vẫn còn hữu dụng, hắn cũng không mất đi cơ hội để “phản công”, đây là điều đáng mừng. Nhưng… loài người…

— Bình tĩnh đi nào, Hướng Sơn.

Chàng trai tự nhắc nhở mình.

Đây chỉ là một cơ thể võ giả cấp thấp. Có lẽ đối với những người dân ở đây, lãnh chúa của họ là tồn tại chí cao vô thượng. Nhưng cũng có thể trong mắt những kẻ ở tầng lớp cao hơn, vị lãnh chúa đó chỉ là một tên giàu xổi hạ lưu mà thôi. Con chó này cũng chỉ có thể xem như một võ giả xếp ở tầng dưới chót thôi… Một con chip như vậy không thể đại diện cho đỉnh cao công nghệ của nhân loại hiện tại.

Hướng Sơn ngồi trên ghế, im lặng hồi lâu.

“Sư phụ?” Yuki cảm nhận được sự khác lạ trong tâm trạng của hắn.

Hướng Sơn phất tay, ánh mắt dán vào màn hình của thiết bị. Hắn kéo qua lướt lại một lúc.

“Dù chỉ là một kẻ ở tầng dưới chót… nhưng mã điều khiển này cũng tệ quá mức rồi đó. Không chỉ thiếu tối ưu hoá, mà ngay cả tính đóng gói cũng không có.”

“Đóng gói” là một kỹ thuật lập trình tinh vi. Nó có thể ẩn một nhóm mã, chỉ để lại các cổng cần thiết cho chương trình vận hành. Quá trình này giống như phong ấn cội nguồn ma lực của chương trình, chi cho phép nó hoạt động trong giới hạn cho phép.

Đóng gói không chỉ tránh những thao tác sai lầm từ người dùng thiếu hiểu biết, mà còn tăng tính tiện lợi khi sử dụng. Nó ẩn đi các chi tiết thực thi, buộc người dùng chỉ được truy cập dữ liệu thông qua những phương thức được lập trình viên quy định.

“Đóng gói là quá trình tách biệt các yếu tố cấu thành khái niệm và hành vi trừu tượng.” Một ký ức cũ chợt ùa về. Đây là điều một lập trình viên từng nói với hắn: “Mục đích của đóng gói là phân tách giao diện của khái niệm trừu tượng với phần thực thi.”

Việc không có đóng gói không chỉ làm giảm tính thực tiễn của mã điều khiển, mà còn cho phép những kẻ xâm nhập trái phép vào con chip có thể tuỳ ý chỉnh sửa và thao túng các đoạn mã lệnh.

Đóng gói, chính là “nhâm đốc tiểu chu thiên” của nội công Cyber.

Chỉ khi hoàn thành đóng gói, những khái niệm trừu tượng đã cấu thành nên nội công, thì mới được xem như tự thành một giới, không bị ngoại tà xâm nhập. Đó là bước đầu để nhập môn.

Thoạt đầu, Hướng Sơn còn tưởng rằng trong đó có thể chứa cạm bẫy nào đó.

Nhưng không.

Không bẫy, không virus, không gì cả.

Hướng Sơn cúi đầu, lẩm bẩm: “Yuki, cậu nhìn thấy chưa… Luyện võ không luyện công, đến cùng cũng bằng không.”

Một võ giả, dù có tu luyện ngoại công mạnh mẽ đến đâu, nếu nội lực chỉ ở mức độ này…

Thì bất cứ một hiệp khách nắm vững nội công đều có thể chơi đùa với hắn trong lòng bàn tay.

Những gì con mắt nhân tạo của hắn thấy được chỉ là những hình ảnh cài đặt sẵn. Những gì đôi tai nhân tạo của hắn nghe được chỉ là những âm thanh thiết lập sẵn. Ký ức của hắn sẽ mặc cho người khác tuỳ ý xem, máy phát thanh của hắn sẽ chỉ có thể phát ra những âm thanh mà người khác muốn hắn phải nói.

Một võ giả cường đại, cũng chỉ ngang bằng một con rối mạnh mẽ.

Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn không cải tạo hoá. Tuy nhiên, một võ đạo tông sư tự nhiên sẽ chẳng bao giờ có thể địch nổi, dù là võ giả cyber loại yếu nhất. Tốc độ truyền tín hiệu thần kinh tối đa của con người là 100 m/s, hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của người cyber. Xương cốt thì được cấu tạo từ protein và canxi, chỉ cần va chạm nhẹ với kim loại hay sợi carbon cũng đủ để vỡ tan thành từng mảnh.

Nếu không có nội công để chống lại ngoại tà, thì ngay cả quyền để phản kháng cũng không tồn tại.

Có lẽ, mã điều khiển của đám tôi tớ này được viết như vậy, chính là để chúng không thể nảy sinh bất cứ lòng phản kháng nào?

— Hơn nữa, có thể khẳng định rằng kể cả là trong số đám tôi tớ đó, con chó này cũng chỉ thuộc hàng phế thải mà thôi.

Thế giới này vẫn còn những hiệp khách dám phản kháng lại những kẻ cầm quyền. Mà hầu hết các hiệp khách ấy đều tinh thông nội công. Họ có thể dễ dàng chơi đùa với những tên võ giả không biết nội công này.

Những kẻ cầm quyền kia có thể chọn tự mình đối mặt với hiệp khách, hoặc sử dụng đội quân tôi tớ với mã điều khiển đã được đóng gói cẩn thận.

Tuy lũ tôi tớ này có mã điều khiển được đóng gói, nhưng đó căn bản không đủ để gọi là nội công – bọn chúng cùng lắm là nhận được sự “truyền công” từ cường giả, từ đó thu được khả năng phong bế bản thân, ngăn được ngoại tà xâm lấn. Trên thực tế, chúng hoàn toàn không biết cách sử dụng loại sức mạnh ấy.

Yuki trợn to hai mắt: “Không… không thể nào khủng bố đến vậy đâu, đúng không?”

Cậu không dám tin. Một võ giả từng diễu võ giương oai, ngang nhiên xé toạc cổ họng người khác như đang chơi đùa kia, trong mắt các đại lão gia thực chất chỉ là… chỉ là….

Thứ tôi tớ đê tiện, thấp hèn đến thế sao?

Dù đây là phân tích của sư phụ, Yuki vẫn khó lòng chấp nhận.

“Cậu không thể không tin, Yuki.” Hướng Sơn nhìn vào cơ thể con chó máy trống rỗng: “Bản chất của nó cũng chỉ là một kẻ yếu…. Một kẻ yếu đến đáng thương. Nhưng có lẽ nó còn chẳng thể nhận ra điều đó.”

— Ngươi rốt cuộc đã biến Trái đất thành cái gì thế này!

Một cơn giận không rõ lý do xuất hiện, khiến chính Hướng Sơn cũng cảm thấy sợ hãi.

Hắn đang nổi giận với ai? Ai có thể đủ khả năng để biến thế giới thành thế này?

“Việc quan trọng nhất bây giờ là phải viết lại chương trình cho những con chip này.” Hướng Sơn cầm lấy thiết bị y tế đặt bên cạnh: “Yuki, vài giờ tới có lẽ cậu sẽ không hiểu được chuyện gì đang diễn ra đâu. Trước mắt, hãy xử lí bộ não theo quy tắc của nơi này đi.”

“Rõ.” Yuki ngoan ngoãn gật đầu, dùng một ít nhựa cũ bọc bộ não lại, rồi đi ra ngoài.

Hướng Sơn sau đó lấy ra thiết bị lưu trữ thông tin từ con chó võ giả và kết nối vào với thiết bị y tế. Trước tiên, hắn sao lưu toàn bộ hệ thống thiết bị y tế vào thiết bị lưu trữ, rồi truy cập vào phần quản trị hệ điều hành.

Chiếc máy phát thanh của hắn mô phỏng tiếng huýt sáo.

Cảm ơn nhà sáng lập Microsoft, vị tỷ phú cuối thế kỷ 20, cha đẻ của hệ điều hành Windows.

Không ngờ rằng, hệ thống này lại là một biến thể của hệ điều hành Windows – khả năng cao ở thời điểm này, Microsoft cũng chẳng còn để theo đuổi vấn đề vi phạm bản quyền nữa rồi. Bản thân Windows đã từng là hệ điều hành phổ biến nhất trong lịch sử máy tính, và vào những năm 2050, Microsoft thậm chí còn là một trong những tổ chức có đóng góp lớn nhất cho cộng đồng mã nguồn mở.

Đa số mọi người đều vô cùng quen thuộc với Windows. Đối với lập trình viên mà nói, đây là một trong những tâm pháp cơ bản bắt buộc phải học.

“Tôi sẽ ghi nhớ những đóng góp mà ngài đã làm ra cho thế giới này, Bill Gates.”

……………..

Yuki vui vẻ bước trên phố.

Thật kỳ lạ. Rõ ràng chỉ mới qua một đêm, nhưng thế giới trong mắt cậu đã hoàn toàn đổi khác. Cậu vẫn không có cha, nhưng lại có thêm được một người sư phụ. Mặc dù là một người kỳ quặc, nhưng nhất định là một đại hiệp khách. Và về sau cậu cũng có thể trở thành người giống vậy.

Lũ trẻ từng bắt nạt cậu cũng xuất hiện trên đường. Nhưng chúng chỉ dám liếc nhìn một cái, rồi lẳng lặng bỏ đi. Bọn chúng biết, người mà Yuki nhặt về rất lợi hại.

Yuki cười rạng rỡ. Dù chưa học được gì, nhưng cậu cũng đã hiểu ra, những người từng bắt nạt cậu cũng chỉ là “kẻ yếu” – trong tương lai, cậu sẽ trở thành thanh kiếm của kẻ yếu, trở thành hiệp khách!

“Bộp”. Có lẽ vì quá mải mê suy nghĩ, Yuki vô tình đụng phải ai đó.

“Đi đứng cái kiểu gì thế? Mắt hỏng thì phải biết đường mà sửa đi chứ!” Người bị va phải có vẻ vô cùng tức giận, giọng nói phát ra từ máy phát âm có phần run rẩy: “Mày là thằng nhóc con nhà Yulia đúng không? Mày có ý gì đấy hả?”

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!” Yuki theo bản năng co rúm người lại, che chắn cơ thể tự nhiên của mình: “Vừa rồi cháu mải suy nghĩ quá, thật sự rất xin lỗi!”

“Mày, mày nghĩ cái gì… hừ!” Người kia nắm lấy cậu, nhưng do dự một chút, rồi buông ra: “Lần sau nhớ cẩn thận vào cho tao!”

Lúc này, Yuki mới nhận ra đó là Willy, một công nhân bốc vác trong thị trấn. Từ nhỏ, Willy đã lớn lên trong nghèo khó, không có tiền để thay thế các bộ phận phù hợp cho lao động, nên cuộc sống của anh ta chẳng mấy dư dả. Willy chỉ có thể làm công việc phụ trợ cho những người công nhân hạng nặng mỗi khi họ đang bận rộn.

Vậy nhưng công việc này cũng chẳng kéo dài được lâu.

Yuki nhớ rằng mẹ cậu từng thuê người này giúp đỡ. Chỉ có điều, về sau Yulia cảm thấy anh ta đòi giá quá cao, lại làm việc thiếu nhiệt tình, nên đã không hợp tác với anh ta nữa.

Cậu lè lưỡi một cái, rồi nhanh chóng bước đi, tiến đến khu vực thu gom chất thải hữu cơ bên cạnh cánh đồng.

Các bộ phận hữu cơ của người cyber cũng sẽ tạo ra chất thải. Cho dù là người cyber có tỷ lệ cải tạo gần như hoàn chỉnh, chỉ còn giữ lại bộ não tự nhiên, như Hướng Sơn cũng không phải ngoại lệ. Thỉnh thoảng, cổ họng Hướng Sơn sẽ tiết ra một ít dịch lỏng. Đó chính là sản phẩm thải ra từ quá trình trao đổi chất.

Bất quá, lượng chất thải mà đa số người cyber thải ra không chỉ có từng đấy.

Bên cạnh nơi này là một nhà vệ sinh công cộng, dưới lòng đất là bể phân huỷ, nơi chứa các quần thể vi khuẩn được tạo ra bằng kỹ thuật di truyền, có khả năng phân hủy hiệu quả chất thải và các rác thải khác. Mặt khác, các chất hữu cơ lẻ tẻ khác cũng có một cổng vào riêng. Cổng vào này trông giống như một ao nước nhỏ. Chỉ cần ném rác vào, chúng sẽ từ từ chìm xuống, sau đó đi qua các đường ống phức tạp và cuối cùng là kết thúc ở bể phân hủy.

Lớp nước che phủ lối vào có tác dụng ngăn vi khuẩn bên ngoài xâm nhập và chặn khí độc từ bể thoát ra ngoài.

Yuki ném bộ não, vẫn đang được bọc trong lớp nhựa, vào bể. Một tiếng “tõm” vang lên, nước bắn tung tóe.

Nếu là Hướng Sơn, có lẽ hắn sẽ chắp tay trước ngực trong khoảnh khắc này. Dù không theo đạo Phật, hắn vẫn tin rằng những cử chỉ tượng trưng từ nền văn hóa cổ xưa là một cách bày tỏ sự tôn kính với đối thủ và sự sống.

Nhưng Yuki thì khác, cậu chỉ nhẹ nhàng ngâm nga bài hát rồi xoay người rời đi.