Chương 14: Thế giới dưới nguyên tắc Dyson
Hướng Sơn là một người rất thần kỳ.
Trong mắt Yuki, chàng trai tên Hướng Sơn này chính là người thần kỳ nhất thế giới. Hắn biết rất nhiều thứ mà Yuki, mẹ cậu, thậm chí cả trấn trưởng lẫn bác sĩ Schulz cũng không hề biết. Nhưng bên cạnh đó, hắn cũng thường tin vào những điều kỳ quặc một cách khó hiểu.
Chẳng hạn, hắn đã yêu cầu Yuki phải gọi hắn là “sư phụ”.
Có người nói, cách xưng hô đó bao hàm một loại “khế ước” giữa các hiệp khách với nhau.
Một ví dụ khác, hắn tin chắc rằng “chúng ta có thể đang sống trong một ảo cảnh khổng lồ”. Không chỉ vậy, hắn còn sáng chế ra hẳn một phương thức để kiểm chứng chuyện này.
Đã thế, thành phần cốt lõi của cái thiết bị đó lại là một cỗ máy đầy dầu mỡ bẩn thỉu.
Thế nhưng, dáng vẻ của Hướng Sơn thực sự rất nghiêm túc. Sau khi thử nghiệm xong, hắn yêu cầu Yuki tháo rời cỗ máy ra rồi lại lắp ráp lại từ đầu. Quá trình này lặp đi lặp lại năm lần, chỉ tới khi chắc chắn rằng ngay cả khi không có con chip hỗ trợ thì Yuki vẫn có thể làm được, khi đó hắn mới chịu dừng lại.
Sáng hôm sau, Hướng Sơn và Yuki cùng quay trở về trấn.
Tuy nhiên, lúc này, căn nhà nhỏ của Yuki lại có một vị khách không mời mà đến.
Hoá ra là trấn trưởng.
“Xin chào trấn trưởng tiên sinh.” Hướng Sơn có chút bất ngờ: “Sao ngài lại tới đây?”
“Yog… à không, nên gọi cậu là Sơn mới phải.” Những phần khuôn mặt tự nhiên trên mặt trấn trưởng cố nặn ra một nụ cười bình thường: “Tôi chỉ ghé qua xem cậu làm đến đâu rồi thôi.”
Mắt ông không ngừng liếc về phía phần cơ thể còn lại của Will.
Hướng Sơn bảo Yuki rời đi, sau đó hỏi: “Làm sao ngài biết…”
“Bác sĩ Schulz là cháu trai của tôi. Tôi nghe nói cậu đã mua một số bộ phận từ chỗ nó, nên đoán là cậu định tự mình lắp ráp cơ thể.” Trấn trưởng mỉm cười nói: “Khó tránh khỏi có chút tò mò! Cơ thể của cậu thế nào rồi?”
Hướng Sơn lắc đầu: “Việc này quá khó khăn, tôi chỉ mới bắt đầu thôi.”
Trấn trưởng thoáng thất vọng khi thấy Hướng Sơn không có ý định đưa bộ não của mình vào trong cơ thể nhân tạo hình chó đó.
Ông biết rằng các loại cơ thể nhân tạo võ giả đều có thiết kế riêng biệt, và nhiều linh kiện, cấu trúc bên trong được tạo ra là để tương thích và phối hợp với nhau. Việc tùy tiện thay đổi chúng có thể mang lại kết quả không tốt chút nào.
Trong mắt ông, nếu Hướng Sơn chỉ đơn giản là nhét bộ não vào cái cơ thể hình chó thì đó đã là cách xử lí tốt nhất rồi.
Bất quá, vừa nghĩ đến việc Hướng Sơn có thể là một “hiệp khách”, trấn trưởng liền cảm thấy mình tốt hơn là không nên xen vào.
Ông hỏi: “Vậy cậu có cần giúp đỡ gì không?”
— Đây là... thiện ý? Hay chỉ đơn thuần là muốn làm ăn?
Hướng Sơn suy nghĩ một lúc, rồi trả lời thăm dò: “Hiện tại tôi không có vỏ ngoài phù hợp…”
Vỏ ngoài của cơ thể hình chó này đương nhiên không thể dùng trực tiếp lên người hắn. Hướng Sơn có cảm giác mình cũng biết quyền pháp phỏng sinh, nhưng quyền pháp phỏng sinh không phải loại quyền chuyên dùng cho chiến đấu, mà hắn cũng không quen sử dụng loại quyền đó.
Tuy vậy, Hướng Sơn thật sự rất cần một lớp vỏ ngoài, dù tệ nhất cũng sẽ giúp hắn tránh được cát bụi. Ngoài ra, có một lớp vỏ ngoài cũng phần nào tránh được sự quan sát từ người khác. Ít nhất, sẽ không còn khả năng hắn bị kẻ thù đánh bại ngay từ chiêu đầu tiên.
Để mà nói… việc hắn sống sót từ tay Will Grand Doug đã có thể coi là rất may mắn rồi.
Hắn cũng cực kì cần một chiếc hộp sọ để che đi vết hở trên đỉnh đầu của mình.
Màn chắn não máy dù có kiên cố đến đâu cũng không thể đạt tới tiêu chuẩn như giáp hợp kim. Để não của bản thân lộ ra ngoài khi chiến đấu phải nói là có chút nguy hiểm.
Chỉ có điều, dường như hộp sọ của Hướng Sơn được làm từ một loại hợp kim khá hiếm, nên việc phục hồi nó lại như cũ gặp rất nhiều khó khăn.
Thị trưởng thầm nghĩ một chút: “Việc này không khó. Trong thị trấn có một lò nung 3D. Nếu cậu có thể cung cấp các thông số cụ thể, thì tôi có thể làm một cái đơn giản — tất nhiên, đừng trông đợi quá nhiều vào mấy vật liệu tàn dư từ thời chiến tranh thăng hoa, chúng tôi không nung được những loại nguyên liệu tốt kiểu như nguyên liệu lấy từ chiến hạm đâu.”
Hướng Sơn hơi ấp úng: “Vậy tiền phí…”
“Đừng khách khí như thế, Sơn.” Trấn trưởng vỗ nhẹ lên vai Hướng Sơn: “Cậu đã cứu tất cả chúng tôi. Chút tiền này đâu là vấn đề gì.”
— Thật thế ư?
Hướng Sơn hoài nghi những gì trấn trưởng vừa nói. Khi đi mua linh kiện, hắn có thể cảm nhận được ý đồ dò xét từ bác sĩ Schulz. Bác sĩ Schulz là cháu trai của trấn trưởng. Có vẻ như không phải ai ở đây cũng coi hắn là “vị cứu tinh”.
Trấn trưởng tốt bụng đến như vậy sao?
“Tôi còn chưa hỏi cậu, Sơn. Cậu đã quen với cuộc sống ở trấn trạm thu hồi chưa? Kể từ khi Yuki tìm thấy cậu…”
Hướng Sơn giơ tay, ngắt lời trấn trưởng: “Trấn trưởng, tôi rất cảm kích với thị trấn này. Khi Yuki đánh thức tôi, ngài cũng có mặt. Tôi biết ngài là người đã cứu tôi. Tôi nhớ hết tất cả những điều đó. Ngài là một trong những ân nhân của tôi. Nếu có điều gì cần nói, xin cứ thẳng thắn. Nếu có việc gì mà tôi có thể giúp được, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức.”
Trấn trưởng nhìn chằm chằm vào Hướng Sơn, như đang suy tính điều gì đó. Nhưng Hướng Sơn hoàn toàn không biết phải đọc ánh mắt đó như thế nào. Cuối cùng, như đã nhớ ra việc gì, trấn trưởng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói thẳng. Còn nhiều nhất nửa tháng nữa, quan phúc lợi sẽ tới đây…”
Hướng Sơn giật mình: “Tốt vậy sao? Còn có cả phúc lợi xã hội?”
“Bao giờ chả có phúc lợi xã hội? Đã thu thuế thì phải có phúc lợi, đó là điều đương nhiên mà!” Trấn trưởng cũng thấy sốc: “Sao cậu có thể không biết chuyện này được?”
Hướng Sơn không ngờ rằng trong cái xã hội tưởng chừng như đã quay trở lại thời kì phong kiến này vẫn tồn tại khái niệm về “phúc lợi xã hội”. Hắn gãi đầu: “Kì lạ…. Mình mà lại quên mất… chuyện quan trọng này sao?”
Trấn trưởng lắc đầu như một lão già đang lo lắng cho con cháu của mình: “Cậu quên mất nhiều thứ như vậy, phải làm sao đây…”
Hướng Sơn hỏi: “Nhiệm vụ của quan phúc lợi là gì?”
“Còn có thể làm gì nữa? Quan thuế vụ thu thuế gen, trong nửa tháng tiếp theo, lãnh chúa sẽ thống kê thuế từ các vùng, rồi tiếp đó quan phúc lợi sẽ dựa vào số thuế thu được để công bố phúc lợi…”
Qua lời nói của trấn trưởng, Hướng Sơn mới nhận ra, cái gọi là “phúc lợi” ở đây khác hoàn toàn so với những gì hắn nghĩ.
Tại nơi này, cái gọi là “phúc lợi”, thực chất cũng giống như “thuế”, đều là trẻ sơ sinh.
Chỉ có điều, những đứa trẻ đó không phải để thu vào, mà là được lấy ra từ kho gen của con người.
Chất lượng của chúng thì không có gì để phàn nàn. Quan trọng là chúng có tác dụng ngăn ngừa hiện tượng đồng huyết trong các khu dân cư.
Thông thường, số lượng phúc lợi sẽ bằng với 120% của số thuế.
Thu mười đứa trẻ thì sẽ trả lại mười hai đứa.
Lũ trẻ sau đó sẽ được giao cho những ai sẵn lòng nuôi dưỡng.
Tuy nhiên, người nuôi dưỡng không được phép cho các bé trai theo họ mình, hoặc thay đổi “tên đệm” của các bé gái.
Họ tên đánh dấu cho nhiễm sắc thể Y, tên đệm đánh dấu cho ty thể. Chính vì có nhu cầu này, nên “gia đình” mới được hình thành.
Điều đầu tiên trong nguyên tắc Dyson là “tất cả mọi người đều có nghĩa vụ duy trì tính đa dạng trong gen của nhân loại”, từ chối nghĩa vụ này sẽ tự động mất đi sự bảo vệ từ nền văn minh. Mà một phần lớn các cái tên cũng chính là nhãn hiệu của “sự đa dạng gen”. Phần mở rộng của nguyên tắc Dyson nghiêm cấm con người tuỳ ý sửa đổi tên họ của mình.
Nhưng….
Hướng Sơn có chút ngạc nhiên: “Điều kiện cuộc sống khắc nghiệt như vậy mà vẫn có người đồng ý nhận nuôi trẻ em sao?”
Lí do con người muốn chăm sóc, nuôi dưỡng là vì bản năng “Tiếp nối thông tin di truyền” được khắc sâu vào trong gen. Ngoài ra, trong một số nền văn hoá, “con nuôi” có thể trở thành sự kế thừa về mặt văn hoá của cha mẹ nuôi, kế thừa danh dự của “dòng họ”…. Theo ấn tượng của Hướng Sơn, mọi thứ lẽ ra phải như vậy.
Nhưng bây giờ… đã không phải huyết thống của mình, lại còn không được phép kế thừa họ tên.
Trấn trưởng ngạc nhiên: “Tại sao không muốn? Có các thành viên trong gia đình để giúp đỡ lẫn nhau không phải là một loại phúc lợi ư?”
“Phúc lợi… à… Có lẽ tôi đã hiểu rồi.”
Có thể đối với các “bậc cha mẹ” của thời đại này, việc nuôi trẻ thực sự chỉ như một loại phúc lợi. Ở thời đại hiện giờ, cha mẹ đã không còn phải lo lắng về vấn đề “giáo dục”, bởi vì vào lần cải tạo não bộ đầu tiên, “kiến thức” sẽ tự động được cấy ghép vào trong não. Mà người cyber quả thật cũng dễ nuôi hơn người tự nhiên ở một vài khía cạnh…
Dường như cũng chỉ có vào ban đêm, Yulia mới ngắm nhìn con trai cô qua một chiếc cửa sổ.
Nhưng kể từ lúc nghĩ thông suốt điều đó, Hướng Sơn lại cảm thấy cái thời đại này càng thêm kỳ quặc. Tong mắt hắn, tình yêu của Yulia dành cho Yuki đáng lẽ nên giống như thứ tình yêu từng tồn tại trong thời đại trước, nhưng…
Trấn trưởng có chút kỳ quái: “Điều này có gì kỳ lạ quá sao? Sơn, rốt cuộc cậu đến từ đâu vậy? Nơi đó khác với chỗ chúng tôi rất nhiều sao?”
Hướng Sơn lắc đầu, âm thanh phát ra như tiếng cười khổ: “Tôi cũng không nhớ nữa.”
Trấn trưởng: “Tóm lại, chỉ còn nửa tháng nữa là quan phúc lợi sẽ đến thị trấn này. Nhưng năm nay, quan thuế vụ lão gia không thu đủ thuế… mọi việc kế tiếp, phải xem vận may. Có thể sẽ không có gì xảy, nhưng cũng có thể… chúng ta sẽ mất đi “sự bảo hộ” trong một khoảng thời gian.”
Thức tỉnh lâu như vậy, Hướng Sơn đại khái cũng hiểu được “sự bảo hộ” là thứ gì.
Nếu giải thích theo cách nói của thế hệ cũ, “sự bảo hộ của nền văn minh” bao gồm các loại “quyền được sống”, “quyền được chăm sóc sức khoẻ”, “quyền sở hữu”, “quyền công dân”, cùng với “quyền kinh tế, xã hội và văn hoá” từng tồn tại trước đây.
Hướng Sơn đến giờ vẫn chưa biết hiện tại thứ gì, kẻ nào đang thống trị thế giới, những cẩn thận suy nghĩ lại thì có vẻ như nhiều loại quyền chính trị khác không hề tồn tại đối với mọi người. Vậy nên, không thể nói rằng “sự bảo hộ của nền văn minh” đồng nghĩa với “nhân quyền hoàn chỉnh”.
Với những người đã mất đi sự bảo hộ từ nền văn minh, tất cả quyền của họ đều sẽ trở nên vô giá trị.
Bất kỳ ai cũng có thể đối xử với họ theo bất cứ cách nào mà người đó muốn.
Và nếu những người đã mất đi sự bảo hộ dám tiếp tục gây hại cho người được bảo hộ, họ sẽ chính thức bị coi là “bạo đồ”, và lãnh chúa sẽ có nghĩa vụ tiêu diệt những tên bạo đồ đó.
Mặc dù vậy, nguyên tắc Dyson chưa bao giờ nêu rõ “phải làm đến mức độ nào thì mới bị tiêu diệt”. Về mặt này, quyền tự quyết hoàn toàn nằm trong tay lãnh chúa.
Hướng Sơn từng cảm thấy, cái gọi là “nguyên tắc Dyson”, có lẽ chỉ là một trò ngớ ngẩn được tạo ra sau khi phát triển suy nghĩ “cách quản lý càng ít thì càng là cách quản lý tốt” lên mức cực đoan nhất.
“Nếu tâm trạng của lãnh chúa tốt, thì một tên bạo đồ có thể làm bất cứ điều gì cũng chẳng bị sao. Nhưng cũng có thể, vừa mất đi sự bảo hộ đã bị lãnh chúa giết chết?”