Chương 13: Hiệp nghĩa trường tồn
“Mặc Địch là một con người.” Hướng Sơn đáp: “Cậu phải biết, Mặc Địch là một người rất thông minh, rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là một cá nhân. Ông ấy có thể nói thế đạo này là ‘sai lầm’, nói 'kiêm tương ái’ trong cái thời đại đen tối ấy đã rất không tầm thường rồi. Vậy nhưng, sau Mặc Địch, trên thế giới cũng xuất hiện rất nhiều người thông minh không kém ông, thậm chí có người còn xuất sắc hơn cả ông. Ông ấy ra đời quá sớm, vô số đạo lí mà người sau phát hiện ra, ông lại không hề biết.”
“Trên thực tế, triết lý của hiệp khách ra đời rất muộn. Trong quá trình đó, nó đã hấp thu và thấm nhuần lời nói của rất nhiều nhà thông thái sau này. Tuy vậy, đối với một hiệp khách, câu nói ‘kiêm tương ái’ vẫn là một điều bắt buộc phải khắc ghi vào trong thâm tâm.”
Yuki nhăn mặt: “Cái này khó quá đi. Tên khốn Neville đó suốt ngày chế giễu tớ, muốn tớ yêu thương hắn ta như yêu thương mẹ thì….”
“Không, cậu không cần phải làm đến mức đó.” Hướng Sơn lắc đầu: “Cậu đương nhiên có thể yêu thương một người nhiều hơn những người khác, hoặc căm ghét một người nhiều hơn những người còn lại. Ý nghĩa câu nói ‘kiêm tương ái’ của các hiệp khách chỉ đơn giản là mong con người sẽ cố gắng hơn một chút để ‘tất cả mọi người có thể sống một cuộc sống tốt hơn’.”
— Vì tự do của toàn nhân loại, ta sẽ thành tâm bảo vệ….
— Ủa… Rốt cuộc là ký ức từ đâu ra vậy… Ai đã nói câu đó… Đừng bảo là mình nhé? Trước kia mình từng trẻ trâu như vậy sao?
Xiang Shan lén ghi chú lại trong sổ tay điện tử của mình, nhắc nhở rằng sau này nếu có điều kiện, nhất định phải sắm một tuyến lệ nhân tạo có xúc giác.
Yuki ngơ ngác hỏi lại: “Như thế… không phải rất tốt sao?”
“Đúng vậy, nó rất tốt. Nhưng mà… chà, trên phương diện thực tiễn, điều này thực ra vẫn có một số vấn đề nhất định. Trong thực tế, những học thuyết của Mặc Địch lão tiên sinh không hề chấm dứt được cái thời kỳ hỗn loạn ấy. Thứ đã chấm dứt cái thời đại đen tối và hỗn loạn ấy là một sức mạnh khác — sức mạnh của trật tự và pháp luật.”
Trong lịch sử, mặc dù những môn đồ của phái Mặc Gia đã cố gắng hết sức để ngăn cản chiến tranh, nhưng cuối cùng họ cũng chỉ có thể xử lí phần ngọn, chứ chưa thể giải quyết gốc rễ vấn đề
Thứ sức mạnh đã chấm dứt thời kỳ loạn lạc ấy chính là sức mạnh của Pháp gia nổi lên ở phía tây.
“Trật tự và pháp luật là những thứ rất tuyệt vời. Giải thích theo cách dễ hiểu, do có ‘Nguyên tắc Dyson’, nên mọi người mới biết rằng nếu phá huỷ não sinh vật của người khác sẽ phải trả một cái giá rất lớn, kết quả là mọi người sẽ cố gắng để tránh làm việc đó. Từ đó sẽ làm chùn bước những kẻ muốn làm điều ác và bảo vệ người thiện lương. Trong phần lớn thời gian, vai trò của luật pháp chính là như vậy. Có thể nói, trong đa số các trường hợp, luật pháp là sức mạnh bảo vệ con người. Nếu có thể, tôi cũng không muốn vi phạm pháp luật, từ bỏ mảnh đất được pháp luật bảo vệ.”
“Có sự lựa chọn…” Yuki lại tỏ vẻ bối rối. Những gì Hướng Sơn nói hôm nay quả thực vô cùng thâm ảo.
“Có thể có người bởi vì khao khát bạo lực, muốn phát tiết lệ khí bẩm sinh mà trở thành hiệp khách. Thế nhưng điều đó không có nghĩa tất cả đều như vậy. Ít nhất, tôi không muốn chủ động chống lại thứ sức mạnh bảo vệ con người này. Dù vậy, thật đáng tiếc, pháp luật không đơn thuần chỉ là sức mạnh bảo vệ dân chúng.”
“Bản chất của pháp luật là hiện thân ý chí của giai cấp thống trị.”
“Giai cấp…” Đầu óc Yuki trở nên choáng váng. Lại thêm một từ ngữ khó hiểu khác.
“Cậu có biết cầu thang không? Cầu thang được chia thành từng bậc nối tiếp nhau. Trong tình huống thông thường, sẽ không có chuyện hai bậc cầu thang ở cùng một độ cao, tương tự vậy, ‘giai cấp’ là các nhóm người sở hữu những địa vị khác nhau trong xã hội. Trong đó, có một nhóm có địa vị vượt trội hơn tất cả những nhóm còn lại. Pháp luật là hiện thân của ý chí của ‘nhóm đứng đầu’ này, và nó sẽ luôn ưu tiên bảo vệ lợi ích của họ.”
Yuki ôm đầu suy nghĩ một lát, rồi tức giận nói: “Vậy chẳng phải nhóm đứng đầu này chính là ‘kẻ mạnh’ sao?”
“Nhóm đứng đầu, tức giai cấp thống trị, chính là ‘kẻ mạnh’. Mà trong nhân loại, rất dễ xuất hiện hiện tượng ‘kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu’.”
— "Thiết lập mặc định cơ bản” của con người là rào cản cho sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại…
— Gặp ma rồi… Câu này là của ai đây?
Hướng Sơn bỗng nhiên cảm thấy đầu óc đau như búa bổ.
Dẫu vậy, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh: “Sẽ luôn có kẻ mạnh muốn chà đạp kẻ yếu, muốn lăng nhục kẻ yếu – chúng sẽ dùng mọi cách để có thể tước đi từng giọt máu, từng thớ thịt trên thân kẻ yếu… A, ngại quá, đối với cậu, nói là 'tháo rời linh kiện’ sẽ dễ hiểu hơn nhỉ? Tóm lại, chúng sẽ luôn tìm cách để bóc lột kẻ yếu. Và có thể vào thời điểm đó, sẽ có một thế lực mới dần phát triển từ yếu đuối trở thành mạnh mẽ, thay thế những kẻ mạnh trước đó và tạo ra một thế giới công bằng hơn. Tuy nhiên, quá trình phát triển này vừa là tất yếu lịch sử, vừa chứa đựng sự ngẫu nhiên – nó có thể bị kẻ mạnh bóp nghẹt trước khi kịp trưởng thành.”
“Lúc này, sẽ cần tới một loại sức mạnh khác – đó là ‘sự phản kháng của kẻ yếu’. Sức mạnh của ‘kiêm tương ái’ không thể thay đổi thế giới hay quét sạch bóng tối. Nó chỉ có thể có thể trở thành thanh kiếm trong tay kẻ yếu, là sự phản kháng bất đắc dĩ nhất.”
Yuki hơi ngạc nhiên, trong ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng: “Tớ còn tưởng rằng hiệp khách nào cũng rất mạnh mẽ chứ! Nghe cậu nói vậy, có cảm giác bọn họ đều rất đáng thương…”
“Hiệp khách, nếu chỉ xét về cá nhân, không nghi ngờ gì là rất mạnh. Nhưng thứ họ phải đối đầu là sức mạnh của tập thể kẻ mạnh. Ở cấp độ này, sức mạnh cá nhân chẳng là gì – ý nghĩa tồn tại của võ công là để trở thành thanh kiếm trong tay kẻ yếu, cho họ một cơ hội đối đầu với kẻ mạnh.”
Kẻ sĩ mà giận, hai thây nằm đất, máu vương năm bước, thiên hạ phủ tang.
Võ công chính là loại sức mạnh như vậy đấy. Nó không thể giúp con người lật đổ tập thể kẻ mạnh, nhưng nó có thể trao cho kẻ yếu cơ hội đe doạ kẻ mạnh.
Gần trong gang tấc, nhân tẫn địch quốc.
Cho dù có nắm giữ cả một quốc gia, một bạo quân cũng chẳng thể đánh bại được một hiệp khách ở khoảng cách gần trong gang tấc.
Dưới điều kiện hạn chế, mạnh yếu cứ như vậy mà nghịch chuyển.
Tào Mạt thề nơi Kha, đòi đất Lỗ xâm lấn. Chuyên Chư dâng thịt nướng, giúp Ngô định ngôi quân. Chương Đệ khóc giữa chợ, báo thù trong chốn xí. Cắt cổ để kêu oan, vung tay làm đại sự. Bạo Tần khiếp hồn phách, kẻ nhát cũng thêm gan.
Yuki gật đầu như đã hiểu đôi chút, nhưng rồi lại nảy ra một thắc mắc khác: “Nhưng kẻ xấu cũng có thể học võ công mà, đúng không?”
Biết đặt câu hỏi, là một dấu hiệu rất tốt. Hướng Sơn cảm thấy đứa trẻ này rất có “tố chất”.
“Đó chính là cốt lõi của võ công – Võ công là một loại thuật ám sát. Nó cho phép kẻ yếu dùng cái giá nhỏ nhất để vung kiếm về phía kẻ mạnh. Mà đối với những kẻ áp đặt bạo quyền lên nhân dân kia, loại kỹ thuật này cũng chính là thứ đáng sợ nhất.”
“Hả?” Yuki không hiểu lắm: "Vậy nó có thể gây hại cho người tốt không?"
Hướng Sơn mỉm cười: “Không thể phủ nhận điều đó, bởi vì võ công chỉ là ‘kỹ thuật’. ‘Kỹ thuật’ không có ý chí riêng, nó có thể bị bất kỳ ai sử dụng. Tuy nhiên, tư duy thiết kế của loại kỹ thuật này lại là dựa trên lý thuyết trò chơi.”
*Game Theory - lý thuyết trò chơi là một lĩnh vực nghiên cứu trong toán học ứng dụng, tập trung vào phân tích cách người chơi (cá nhân hoặc nhóm người) đưa ra quyết định trong những tình huống cạnh tranh. (Tra gg nếu muốn biết thêm thông tin chi tiết)
“Thứ chúng ta gọi là ‘bạo quyền’ là sự áp bức của một số ít những kẻ mạnh nắm giữ tài nguyên đối với số đông kẻ yếu không có tài nguyên. Thứ mà ‘bạo quyền’ e sợ nhất chính là sự ám sát nhằm vào đầu não – Bởi vì nó được xây dựng dựa trên ‘tính hợp pháp’ mà một số ít người đó đã tước đi từ những người khác. Và số lượng người trung thành tuyệt đối với bạo quyền cũng sẽ không quá nhiều. Khi đó, chỉ cần ‘số ít người’ này bị tiêu diệt, ‘bạo quyền’ sẽ tự động diệt vong.”
”Trong khi đó, dưới một hệ thống quản lý hiện đại, những người hội tụ với nhau vì một lý tưởng cao cả lại không hề sợ hãi sự ám sát. Bởi lẽ, trong một xã hội như vậy, dù một cá nhân có bị ám sát, sẽ luôn có người khác đứng lên lấp vào khoảng trống của họ. Tính hợp pháp của quyền lực họ nắm giữ không phải nhờ thiên mệnh ban cho, hay vinh quang từ huyết mạch cổ xưa, mà là từ nhân dân — nhân dân chính là người chứng nhận cho tính hợp pháp đó."
“Chi bằng nói, nếu không thật sự cảm nhận được sự bất công, tại sao kẻ yếu lại vung kiếm về phía kẻ mạnh? Nếu trên khắp bốn bể, không có cô hàn, cũng chẳng còn bất công, sao lại có hiệp khách lựa chọn rút kiếm? Khi ấy, hiệp nghĩa tự nhiên sẽ tàn phai. Dù có vài kẻ cuồng đồ nổi lên, cũng sẽ bị người dân dẹp tan như sóng triều – kẻ yếu sẽ tự nguyện chống lại chúng.”
“Cậu đã biết về ‘Đồ Linh cơ’ và ‘nội công’ rồi. Tiếp theo, đây là sự thật thứ hai mà một hiệp khách cần phải biết – ‘Công pháp ngoại môn’ trên bản chất chính là ‘thuật ám sát’.”
Võ học Cyber không bắt nguồn từ những môn cổ võ được lưu truyền lại từ xa xưa. Nếu phải truy về cội nguồn, nó thực chất được phát triển từ “chiến thuật thợ săn” ra đời ở Pháp từ khi súng trường có nòng xoắn xuất hiện trên chiến trường, rồi được hoàn thiện thêm nhờ các lý thuyết tác chiến hiện đại.
Súng nòng xoắn, nhờ có các đường rãnh, sở hữu tầm bắn và sức xuyên phá vượt xa những loại súng trước đó. Vào khoảng thời gian đó, thợ săn là những người đầu tiên được hưởng lợi từ loại súng này. Trong Chiến tranh Anh-Pháp, Pháp đã chiêu mộ những thợ săn để xâm nhập vào sâu trong phòng tuyến địch, thực hiện chiến thuật “du kích” và “bắn tỉa”. Từ đó, trong tiếng Pháp xuất hiện từ "thợ săn" (chasseur). Thậm chí cho đến thế kỷ 21, "thợ săn" vẫn còn là tên gọi của một nhánh quân đội tinh nhuệ của Pháp.
Đây là một "chiến thuật" được hiện thực hóa nhờ công nghệ, dùng sức mạnh cá nhân để tạo ra sức ảnh hưởng lớn nhất lên chiến tranh.
“Chiến thuật” và “kỹ thuật” ảnh hưởng lẫn nhau. Có lẽ bởi vì kỹ thuật ngày càng phức tạp, hoặc cũng có thể là do một số loại vũ khí được thiết kế chỉ dành cho “kẻ mạnh” – khiến kẻ mạnh càng thêm mạnh, người yếu càng thêm yếu. Kết quả là trong suốt một khoảng thời gian dài, sức ảnh hưởng của cá nhân lên cục diện chiến tranh trên thực tế đã liên tục bị thu hẹp.
Mãi cho đến khi… có một nhóm thanh niên sáng tạo ra võ thuật Cyber.
Loại thuật ám sát này là sự kết hợp từ tinh hoa của mọi học thuyết chiến tranh đặc công như du kích, bắn tỉa, ám sát... từng tồn tại trong quá khứ. Với vô hạn khả năng mà thân thể Cyber tạo ra, các hiệp khách luôn có thể sử dụng những con đường vượt ngoài sức tưởng tượng của con người để tiến vào trong phạm vi năm bước của bạo chúa, gần trong gang tấc.
Điều quan trọng nhất là, bản thể của võ công thật sự rất khó bị xoá bỏ.
“Bản thể của võ công” chính là thuật toán.
Tất cả những động tác cơ thể khác nhau, những sách lược đối kháng đa dạng đều được chuyển hoá về dạng mô hình lý thuyết trò chơi và viết thành ngôn ngữ lập trình, đồng thời được mã hoá lại bằng các thủ pháp bí truyền để biến chúng thành các tập tin mà trí tuệ nhân tạo không thể nhận diện.
Sau đó, tiến hành lưu trữ chúng trên mạng dưới dạng blockchain.
Chừng nào công nghệ thông tin còn tồn tại, thì khi đó, thông tin về “võ công” sẽ không thể bị xoá bỏ.
Chừng nào công nghệ thông tin còn tồn tại…. chừng nào “mạng” còn tồn tại, thì khi đó, "bạo quyền" sẽ không bao giờ có thể tận diệt hiệp khách.
— Đúng rồi, mình nhớ ra rồi…
Hướng Sơn đứng lên, tay cầm lấy một thanh sắt vụn: “Cậu đã hiểu chưa, Yuki? Đây chính là thanh đao được thiết kế để chống lại bạo quyền. Nó có thể bị sử dụng để chém ngược về phía kẻ yếu, nhưng tổn thương nó gây ra cho kẻ áp bức sẽ luôn mạnh hơn tổn thương người dân phải chịu – nó có sát thương cộng thêm đối với những kẻ áp bức.”
“Nhưng phần ‘sát thương cộng thêm’ này lại rơi vào trên ‘Nội công’ và ‘Công nghệ thông tin’. Nếu không hiểu về khả năng lưu trữ phi tập trung của blockchain, ‘võ công’ cũng sẽ chỉ bị kẻ mạnh lũng đoạn và tiêu diệt. Kẻ yếu vĩnh viễn không có cơ hội tiếp xúc với nó. Miễn là võ học nội gia còn, hiệp nghĩa sẽ mãi trường tồn.”
“Vậy nên, từ bây giờ, cậu sẽ bắt đầu học nội công!”