Chương 47: Trọng Quang

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày càng nặng, dường như trước khi mùa xuân đến, tuyết phải dày đặc một hoàng cung.

Tiểu cô nương ngồi trên sàn nhà cùng với thiếu niên đều hướng mắt ra ngoài ngắm tuyết rơi.

"Người sau khi chết, sẽ chuyển kiếp. Giang thái phó cũng như vậy, nhất định kiếp sau sẽ hạnh phúc, đại phú đại quý, trăm tuổi vô ưu.”

Thiếu niên nhẹ giọng ừ một tiếng.

Tiểu cô nương cúi đầu xuống, nhìn bóng dáng cô đơn của thiếu niên.

Không gian tĩnh lặng.

Thiếu niên không nói một lời, ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt, nhưng khiến người ta cảm nhận được hắn đang vô cùng đau lòng.

Hắn sẽ bi thương vì thái phó của mình sắp qua đời, sẽ vô cùng khắc sâu những công ơn nhiều năm trước không bao giờ quên...Người như vậy, sao về sau lại biến thành người tàn hại trung thần, giết người tùy ý?

....

Buổi tối một ngày trong Vĩnh gia năm thứ mười ba, nguyên lão tam triều qua đời, điều này đã khiến cả triều kinh động.

Giang các lão, đã từng là nguyên lão tam triều, từng để lại nét bút rực rỡ nồng đậm ở triều Đại Khánh, đêm nay đã về với tổ tiên.

Cả đời hắn làm vô chuyện tốt, là một ngọn núi lớn trong lòng các văn nhân ở trong triều Đại Khánh, hắn chết, đã khiến không khí bi thương hiu quạnh trên triều Đại Khánh tăng lên.

Sinh thời hắn từng là thái phó của Phế thái tử, một tháng trước, Vĩnh Giai Đế đã từng nói qua, muốn Giang lão các "rời núi" làm thái phó cho Tân Thái tử, nhưng chưa kịp đặt bút viết Thánh chỉ, trên triều đã truyền đến tin tức Giang lão các về với tổ tiên.

Không thể nghi ngờ rằng trên dưới triều đều cảm thấy tiếc thương đau khổ, ngay cả Vĩnh Gia đế cũng vì vậy cảm thấy đau thương.

Nhưng không ai có thể ngờ được, trước khi Giang lão các qua đời đã làm một hành động, mà sau này có thể làm đảo loạn cả triều Đại Khánh.

Di trúc duy nhất trước khi Giang lão các qua đời chính là nhờ người đưa đồ tới Kiến Chương cung.

Việc này lại khiến người ta nhớ tới chuyện Giang lão các vì Phế thái tử quỳ ba ngày ba đêm kia.

Nhất cử nhất động của Giang lão các, đều khiến mọi người cùng nhau để ý tới Kiến Chương Cung.

Dường như lúc này mọi người mới giật mình nhớ tới, thì ra vẫn còn một Phế Thái tử đang ở Kiến Chương cung.

Nhưng không ai ngờ được chỉ hành động nhỏ của Giang lão các đã tạo ra sóng to gió lớn.

Nhóm đệ tử của Giang lão các sau khi hắn chết cùng nhau sôi nổi đệ sổ con lên, đều nói việc mưu phản năm đó, Phế Thái tử còn nhỏ , chuyện này là mẫu tộc có tội, với lại hài tử cũng vô tội, hy vọng bệ hạ có thể khoan dung.

Trước khi Phế Thái tử bị phế, hắn có tiếng là hiền dung, từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, là người gặp qua không quên, tính cách ôn hòa lễ độ, mỗi người đều khen hắn sau này nhất định là một minh quân.

Lúc đó Giang lão các cũng đặt cho hắn tự sớm, tự là Trọng Quang.

Trần Thu, Trần Trọng Quang.

—— Thuấn mục cái trùng đồng tử(*), nghe đồn phế Thái Tử khi sinh ra trời hạ dị tượng, nhưng tuổi tác dần lớn thì dị tượng cũng dẫn biến mất.

(*)Thuấn mục cái trùng đồng tử(舜目蓋重瞳子) :Thuấn mục cái trùng đồng tử, hựu văn Hạng Vũ diệc trùng đồng tử, Vũ khởi kì miêu duệ da?

舜目蓋重瞳子, 又聞項羽亦重瞳子, 羽豈其苗裔邪? (Hạng Vũ bổn kỉ 項羽本紀) Mắt vua Thuấn có hai con ngươi. Lại nghe nói mắt Hạng Vũ cũng có hai con ngươi. Phải chăng (Hạng) Vũ là dòng dõi của vua Thuấn?Chỉ dòng nhánh của một trường phái học thuật trước.

Trọng Quang nghe đồn chính là Đế Vương chi tướng(*).

(*) Hic, có lên mạng tra rùi không ra, không biết nghĩa là gì nữa.

Nhưng cũng chính dị tượng này, thiếu chút này dẫn tới họa sát thân cho thiếu niên.

Bảy năm trước, Trọng Quang là mọt kinh tài tuyệt diễm bị phế, mà tin tức này cũng dẫn đi vào lãng quên.

Sổ con cứ dần dần được đưa lên, ký ức về vị Phế thái tử Trọng Quang này được khơi dậy, trên triều càng ngày càng có nhiều người nhắc tới hắn.

Mọi người đều cho rằng hiện giờ hai chân của hắn đã bị phế hoàn toàn, vô duyên với Đại vị, bệ hạ cũng nên khoan dung với hắn, giải lệnh cấm túc, một lần nữa phê duyệt cho Phế Thái Tử đi Nam thư phòng.

Mảnh khổ tâm của Giang lão các cuối cùng cũng không lãng phí. Trước khi Đoan vương được lập thành Thái tử, đương nhiên thiếu niên nên bị mọi người quên lãng, nhưng sau khi Đoan vương được phong Thái tử, một khi thiếu niên bị quên đi, chờ đợi hắn chính là vô số sát khí...

Giống như trong nguyên tác, có vô số đả kích ngấm ngầm hay công khai, dù thiếu niên đã khổ đến tột cùng, cơ thể đã bị thương vô cùng nặng, cũng chỉ đổi lấy sự nhân từ duy nhất từ Đoan vương:Sung quân vào hoàng lăng.

Có lẽ trong cuộc đời của Giang lão các, điều hắn hối hận nhất dính là lấy tự cho thiếu niên là Trọng Quang, sau khi lấy tự này, trời sinh dị tượng, dường như báo hiệu một chuỗi bi kịch của thiếu niên sắp bắt đầu.