Bất luận vị hoàng đế nào trên đời này đều không cho phép ngoại trừ người thừa kế của mình có tướng đế vương.
Vì thế nên để bù đắp lại lỗi lầm của mình, Giang lão các đã đưa quyển sách tâm huyết cả đời này của mình đến Kiến Chương Cung, với ý muốn thế nhân lại một lần nữa nhớ đến vị Phế thái tử, so với việc để đệ tử của mình bị quấn vào tranh vị phức tạp, mà lão giả này càng sợ đệ tử của mình sẽ chết khi không ai biết, chết trong sự im lặng.
Phần dụng tâm sâu sắc này chỉ sợ chỉ có mình thiếu niên hiểu được.
Cũng bởi vậy mà thiếu niên lại một lần nữa bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, đẩy lên giưâ tầm mắt của triều đình.
Tuy rằng tin tức ở Kiến Chương Cung bế tắc, nhưng tin đồn nhảm nhí ở bên ngoài đôi khi truyền vào trong, Khương Tiểu Viên cũng biết đang xảy ra chuyện gì.
Thật ra nàng không hiểu được cuộc tranh vị ở trên triều phức tạp như thế nào, nhưng mọi chuyện lại vượt quá xa dự đoán của nàng, ít nhất chuyện này không xảy ở trong nguyên tác.
Nàng cẩn thận đối chiếu chuyện xảy ra với trong nguyên tác, cuối cùng cũng hiểu được đang diễn ra chuyện gì,
Trong nguyên tác, chuyện này không gợi lên bao sóng to gió lớn, có lẽ bởi vì khi đó trong nguyên tác vẫn còn chó giữ nhà là Lưu Ký đang canh giữ.
Làm chân chó của Dung phi, tất nhiên hắn phải ngăn không cho món quà cuối cùng kia vào Kiến Chương Cung, chỉ cần tin tức hắn truyền đến đủ nhanh, Dung phi sau khi thu thập đủ tin tức để phản ứng nhanh chóng, nhanh chóng bóp chết mọi chuyện có thể xảy ra khi còn trong nôi.
Nhưng ở hiện thực, không lâu trước đây, Ngũ hoàng tử đã điều Lưu Kỳ đi nơi khác, cũng tương đương với việc Dung phi mất đi một con mắt ở Kiến Chương Cung.
Một nhân vật nhỏ như vậy bị điều đi nơi khác, ấy vậy mà lại gây ra mọt chuyện lớn như vậy, tuy thiếu niên đa mưu túc trí nhưng khi không có góc nhìn thượng đế cũng không thể tưởng tượng ra được.
Còn Khương Tiểu Viên trăm triệu không nghĩ tới bản thân chỉ với một hành động nhỏ như bướm đập cánh vậy đã gây ra một chuyện lớn như vậy,
Nàng không đoán được mọi chuyện diễn ra như vậy đến tột cùng là tốt hay xấu, nhưng nàng biết, Giang thái phó là một người đáng tin tưởng, là người mà thiếu niên luôn kính trọng, nếu đây là chuyện mà Giang thái phó liều mạng làm trước khi chết, tất nhiên sẽ có ý của hắn.
Nhưng hiển nhiên, trên triều đã chú ý tới thiếu niên, nhưng lại không mang đến bất kì ưu đãi cho Kiến Chương Cung.
Ngược lại, Kiến Chương Cung đã lâm vào một hoàn cảnh khốn đốn trước nay chưa từng có.
...
Hậu cung vốn là thiên hạ của nữ nhân, tuy rằng Kiến Chương Cung đã được cả triều chú ý tới nhưng thực ra vẫn nằm trong sự khống chế của nữ nhân.
Từ trước Dung phi vốn không để kiến Chương Cung vào trong mắt, nhưng đến khi nhận được tin tức từ trên triều, mới biết được bản thân đang bị bịt tai che mắt tới tận bây giờ, vậy mà mọt phế nhân như vậy có thể gây ra sóng to như vậy trên triều, tức khắc giận tím mặt.
Nên tất nhiên Kiến Chương Cung sẽ không có kết quả tốt.
Cơn tuyết mạnh nhất mùa đông năm nay kết thúc, cơn mưa se lạnh của mùa xuân đã đến Biện Kinh.
Hẳn là cơn mưa chuyển xuân, nên ngay cả bọn thái giám cũng bắt đầu có cung trang mới, nhưng ở Kiến Chương Cung, Thượng Y Cục chậm chạm không tới.
Thật lâu sau, khi có một tiểu thái giám bước tới đây, lại nói bởi vì toàn bộ Thượng Y Cục đều đang bận rộn chuẩn bị y phục mới cho Đoan Vương thụ phong Thái tử, ước chừng phải chuẩn bị mười tám bộ, nên tốn rất nhiều sức người và của, không có thời gian để chuẩn bị đồ mùa xuân cho Tam điện hạ.
Tiểu thái giám nói chuyện lễ phép, chân thành, nhưng thật ra mỗi năm khi thời gian chuyển mùa đến thiếu niên chỉ nhận được một bộ đồ màu trắng mà thôi. Đó là từ năm ngoái trở về trước, có lẽ cảm nhận được sát ý trong cung, nên ngay cả bộ đồ màu trắng đơn bạc cũng không mang đến nữa, chỉ lấy ra một miếng vải cũ kỹ, thậm chí có cả vết chuột cắn để mang đến qua loa lấy lệ.