Nhưng dù vậy thì sốt ruột cũng vô dụng, nhiệm vụ 【 giúp bạo quân giải độc 0/1 】trước sau vẫn không có tiến triển gì.
Hệ thống vẫn chưa nâng cấp xong, tuy đã để lại kí hiệu nhưng thấy vẫn chưa thấy người liên lạc, còn bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
....
Giữa dòng thời gian chờ đợi dài dằng dẵng, mùa đông năm Vĩnh gia thứ mười ba, thời gian đã đi đến lúc giao mùa.
Kiến Chương cung dần dần đi vào sự lãng quên của mọi người, nhưng thiếu niên xảy ra một chuyện khiến cuộc sống của hắn xảy ra biến hóa lớn. Cuộc đời của hắn thêm một tiểu yêu quái thích lảm nhảm, mỗi ngày đều hỏi đông hỏi tây bên tai hắn , khiến cho cuộc sống nhàm chán của hắn thêm sinh động.
Mùa đông dần kết thúc, cửa cung của Kiến Chương Cung cuối cùng cũng có người gõ cửa, thì ra có người tặng đồ.
Đây đúng là một chuyện vô cùng hiếm lạ, khiến cho nhóm tiểu thái giám bàn tán lúc lâu, nhưng sau khi nhìn thấy người đến tặng đồ là thống lĩnh ngự tiền thị vệ , cả nhóm lắp bắp kinh hãi không dám ho he gì.
Từ sau khi Ngũ Hoàng tử bị cấm túc, cả một Kiến Chương Cung to lớn trong cung dường như đi vào quên lãng, không nói tới ngoài cung.
Có thể điều động thống lĩnh ngự tiền thị vệ tới tặng đồ, có thể biết người này có lai lịch không nhỏ, ít nhất phải từ tâm phẩm trở lên.
Nhưng Trần Thu đã làm Phế Thái tử bảy năm, trêu triều làm gì còn ai nhớ hắn nữa?
Nhưng rất nhanh đáp án xuất hiện.
"Lý mỗ nhận sự gửi gắm của Giang các lão, gửi món quà này tới cho Tam điện hạ."
Rốt cuộc làm Ngự tiền thị vệ phải có chút mặt mũi, càng không nói tới Giang lão các, nhóm thái giám nhìn nhau, không dám lên cản, còn nhóm cấm quân ..... Nhìn thấy trưởng quan của mình, sao dám ngăn cản?
Mà người duy nhất dám ngăn đón là Lưu Kỳ, bây giờ đang ngồi ở một góc rửa bô rồi.
Thì thế món quà từ Giang lão các, thuận lợi được đưa vào Kiến Chương Cung.
Giang lão các là ai?
Khương Tiểu Viên không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng trong nguyên tác, hình như Giang lão các từng là thái phó của thiếu niên.
Thiếu niên liền nói chuyện của Giang lão các cho nàng nghe.
Đây chính là một nhân vật quan trọng, nhất là đối với cả triều Đại Khánh. Hắn không chỉ là nguyên lão tam triều, mà cũng chính là thái phó của Thái tử cũng chính là thiếu niên năm đó, ơn với thiếu niên phải như núi.
Giang thái phó nhờ người gửi đồ tới cho thiếu niên, chính là một cái xe lăn tốt, và một quyển ghi chú do chính Giang thái phó tự tay viết.
Chất lượng của xe lăn rất tốt, cuối cùng thiếu niên không cần dùng quải trượng để di chuyển, tiện hơn rất nhiều, trong quyển lưu viết là những dòng chữ nhỏ rậm rạp, tất cả đều được Giang thái phó tự tay viết, là tâm huyết cả đời của hắn.
Chính vì thế vào đêm hôm nay, thiếu niên đã ngồi trước án thư cả một đêm không ngủ.
Khương Tiểu Viên cùng với hắn thức cả một đêm, khi đến sáng sớm mới nghe thấy thiếu niên lên tiếng.
"Thái phó sắp chết rồi."
Bảy năm trước, thời điểm Tần gia bị phán tội, văn võ cả triều, chỉ có duy nhất một quan văn già nua hắn đến Cần Chính điện ở ngoài quỳ đến mức không dậy nổi, muốn cản lại cơn giận của Vĩnh Gia Đế, cũng vì lưu lại một con đường sống của Tiểu Thái tử mới tám tuổi.
Thiếu niên rõ ràng chuyện này hơn một ai khác, Giang thái phó không phải là người trung quân, cũng không phải vì lập trường của bản thân, nhưng ngày quỳ đến mức không dậy nổi kia, cũng chỉ vì mạng nhỏ của tiểu đồ đệ này.
Trong bảy năm này, thái phó chỉ có duy nhất tiểu đồ đệ là hắn, nhưng vì tị hiềm, ngay cả một phong thư cũng không gửi cho hắn, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên gửi thứ hắn cần nhất bây giờ, gửi lại cho hắn món đồ tâm huyết nhất của mình.
Hiện tại, người duy nhất trên đời này quan tâm hắn, sắp rời khỏi rồi....
Thiếu niên nhẹ giọng hỏi nàng, "Người sau khi chết sẽ đi đến nơi nào?"