Chương 48: Như ngày hôm qua (1)
"Lục Nhiên."
"Hả?" Lục Nhiên bỏ khăn đỏ xuống, quay đầu nhìn Khương nữ thần.
Nàng mặc áo mưa màu trắng, rất hợp với gương mặt xinh đẹp trắng trẻo, thuần khiết mà tĩnh lặng.
Thiếu nữ hỏi: "Cậu thăng cấp chưa?"
Lục Nhiên cười nói: "Cậu đoán xem?"
Hình như mấy ngày trước đã từng diễn ra cảnh tượng này rồi?
Khương Như Ức vừa tức vừa buồn cười liếc Lục Nhiên: "Ai thèm biết."
Dáng vẻ kiêu ngạo tự tin này của hắn, ai cũng có thể đoán ra đáp án.
"Hehe." Lục Nhiên cười toe toét.
Dám dùng đũa khi ăn cỗ với mình? Mình lại lấy túi ni lông ra nữa đây!
Xin lỗi mọi người.
Tôi lại làm màu rồi!
"Tốt!" Đặng Ngọc Đường hô to, dọa Lục Nhiên giật nảy mình: "Cậu cũng học được Tiên Đề rồi chứ?"
Lục Nhiên gật đầu tỏ vẻ đương nhiên: "Yên tâm."
Đặng Ngọc Đường tin tưởng, Lục huynh đúng là không phụ sự mong đợi.
Đồng đội lại thăng cấp, Đặng Ngọc Đường vừa hâm mộ vừa cảm thấy áp lực.
Nhưng trong lòng y vui mừng nhiều hơn, dù sao Lục Nhiên càng mạnh thì khả năng sống sót của mọi người trong tiểu đội càng cao!
Đặc biệt là sau khi có thần pháp - Tiên Đề, tốc độ di chuyển của Lục Nhiên có thể nhanh hơn, có thể hỗ trợ toàn đội tốt hơn!
"Giỏi quá." Điền Điềm ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên, miệng nhỏ hơi há ra.
Lục Nhiên nhìn dáng vẻ đáng yêu của Điền Điềm, không nhịn được đưa tay ra xoa đầu cô ấy.
Tuy mọi người bằng tuổi nhau, nhưng Điền Điềm ngoan ngoãn dễ thương, luôn cho người ta cảm giác như em gái nhỏ?
"Ưm." Điền Điềm cúi đầu, mặt đỏ bừng, cũng không dám né tránh.
Cuối cùng vẫn là Khương nữ thần ra tay cứu giúp, kéo Điền Điềm ra sau lưng, che đi thân hình nhỏ nhắn.
"Tất cả tập hợp, xếp hàng theo số đội!" Trên bục, một thầy giáo nam cầm micro, lớn tiếng ra lệnh.
Trên sân hỗn loạn, tiếng thầy giáo vẫn tiếp tục vang lên: "Hôm nay, các em sẽ tham gia nhiệm vụ phòng thủ thành phố, bảo vệ thành phố này!"
Trong lúc thầy giáo lải nhải, học sinh đã xếp hàng xong.
Trên sân thể dục trang nghiêm, không khí cũng trở nên ngột ngạt.
So với lần sát hạch ở thôn Ác Khuyển trước đó, phòng thủ thành phố ngày 15 này nguy hiểm hơn gấp trăm lần!
Như cô chủ nhiệm Lý Nghiên Châu đã nói, hôm nay quân đội không chọn ra tà ma yếu nhất cho học sinh luyện tập.
Đêm nay, nếu sơ suất, thật sự sẽ chết người!
"Chú ý!" Thầy giáo nói lớn: "Tiểu đội được thầy gọi tên, lần lượt lên bục."
Đặng Ngọc Đường đột nhiên nói: "Hình như tôi thấy chị tôi rồi."
"Ồ?" Lục Nhiên nhìn ra xa, tìm kiếm bóng dáng Đại Ác Mộng.
Quả nhiên, giữa đám áo mưa màu tối, hắn thấy một bóng người màu vàng nổi bật.
"Chức vụ của chị cậu không thấp?" Lục Nhiên đến gần sau lưng Đặng Ngọc Đường, khẽ nói.
Trước bục, một nhóm Vọng Nguyệt Nhân xếp hàng ngay ngắn, Đại Ác Mộng và 5 người khác đứng bên cạnh đội ngũ.
Đặng Ngọc Đường lắc đầu: "Chị ấy mới đi làm mấy tháng, sao có chức vụ cao được."
Lục Nhiên nhướn mày, vậy vị trí này... Vì cô là người của thị cục?
Có khả năng.
Dù ở Cục Thần Dân thành phố Vân Sơn, Đặng Ngọc Tương chỉ là lính quèn, nhưng ở thành phố Vũ Hạng này, cô là người được cơ quan cấp trên phái xuống.
"... Tiểu đội số 33!"
"Tiểu đội số 57!"
"Tiểu đội số 98!"
"Có!" Đặng Ngọc Đường vô thức đáp lời, giọng rất to.
Dưới ánh mắt của các học viên, nhóm 4 người nhanh chóng đi qua, đến trước bục.
"Mười tiểu đội các em, mỗi đội sẽ có một Vọng Nguyệt Nhân dẫn dắt, đến sân vận động phía Tây thành phố làm nhiệm vụ." Thầy giáo trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi, mọi việc phải nghe theo sự sắp xếp của Vọng Nguyệt Nhân!"
Trong lúc nói chuyện, từng nam nữ mặc áo mưa đen lần lượt đến trước đội của mình.
Vọng Nguyệt Nhân dẫn dắt tiểu đội số 98 là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt khá hiền lành.
"Đi thôi." Người đàn ông lên tiếng trước, vẫy tay với 4 người.
Đặng Ngọc Đường dẫn đầu, đi theo.
Nhưng khi đi đến bên cạnh bục, Đặng Ngọc Đường cất tiếng chào: "Chị."
Lúc trước, Đặng Ngọc Đường nói rất to, giờ phút này lại có vẻ không muốn chào nhưng không dám không chào.
Lục Nhiên thì thoải mái, vẫy tay: "Chào chị!"
"Ừ." Đặng Ngọc Tương không để ý đến em trai mình, mà nhìn Lục Nhiên từ trên xuống dưới.
Cô hơi hất đầu ra hiệu, tư thế khá phóng khoáng: "Tiểu Lục Nhiên, đừng chết nhé."
"Hay nói chị là chị của em nhé." Lục Nhiên giơ ngón tay cái lên: "Biết quan tâm người khác quá!"
"Khà khà ~ "
"Haha." Lập tức, mấy đồng nghiệp ở thị cục đều cười phá lên.
"Nhóc con." Đặng Ngọc Tương cũng cười mắng: "Xéo mau!"
Đặng Ngọc Đường: "..."
Đặng Ngọc Đường vốn không muốn chào bỗng cảm thấy bị lạnh nhạt.
Mình bị sao thế này?
Từ nhỏ đến lớn, mình toàn tránh chị ấy như tránh tà, hôm nay làm sao vậy?
Lục Nhiên không nói nữa, nhướn mày, vẻ mặt dò hỏi.
Đặng Ngọc Tương phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu Lục Nhiên đang hỏi gì.
Chỉ thấy nụ cười trên mặt cô hơi thu lại, khẽ lắc đầu.
"Được rồi." Lục Nhiên thở dài trong lòng, đi theo đội ngũ.
"Tiểu Đặng là chị em à?" Vọng Nguyệt Nhân dẫn đội nhìn Lục Nhiên.
"Của cậu ấy." Lục Nhiên vỗ lưng Đặng Ngọc Đường: "Nếu chị ấy là chị em, em đã không sống đến giờ."
Sắc mặt Vọng Nguyệt Nhân kỳ lạ, nhìn Đặng Ngọc Đường.
Đặng Ngọc Đường đành gật đầu.
Có lẽ là chị tôi, tuy rằng... Trông chị ấy không thân thiết với tôi lắm, nhưng chắc là vậy.
"Anh, xưng hô thế nào ạ?" Lục Nhiên nhân tiện hỏi.
Người đàn ông tự giới thiệu: "Trương Phong, gọi Trương ca là được. Tôi là người của đại đội Vọng Nguyệt - Cục Thần Dân thành phố Vũ Hạng, là tín đồ Kiếm Liên."
Khương Như Ức nhìn cô gái bên cạnh, khẽ nói: "Gặp sư huynh rồi."
Điền Điềm tò mò nhìn về phía tín đồ đồng môn, đúng lúc Trương Phong nghiêm mặt nói: "Từ giờ trở đi, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc, các em phải phục tùng mệnh lệnh! Nhiệm vụ phòng thủ lần này không phải trò đùa, các em phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình."
"Vâng!"
"Vâng." Mấy người nghiêm túc đáp lại.
Mười tiểu đội lên xe buýt của Cục Thần Dân, đi trên đường phố vắng tanh, đến sân vận động phía Tây thành phố.
Thành phố Vũ Hạng có rất nhiều nơi trú ẩn, mà Lục Nhiên khá quen thuộc với sân vận động phía Tây thành phố này.
Thậm chí ngày 15 âm lịch tháng trước, Lục Nhiên còn ở đây qua đêm.
Khi xe đi vào đường sân vận động, thấy tòa nhà hình tròn đó từ xa, Lục Nhiên lại có cảm giác không chân thật.
Hôm nay tháng trước, hắn đã ở trong sân vận động, chán chường nằm trên giường lướt điện thoại.
Lúc đó, mẹ còn tranh thủ gọi điện thoại, động viên an ủi hắn.
Mà bây giờ...
Lục Nhiên vô thức sờ túi.
Quả nhiên, lại quên mang điện thoại.
Đúng là có Tiên Dương thì quên mẹ.
Hơn nữa, từ sau khi trở thành tín đồ, mình khổ luyện ngày đêm, cũng lâu rồi không liên hệ với em gái.