Chương 47: Vọng Nguyệt (2)

Chương 47: Vọng Nguyệt (2)

Đặng Ngọc Đường tiện tay đưa chiếc khăn đỏ qua: "Cho cậu!"

Lục Nhiên: "Hả?"

"Tặng cậu đấy." Đặng Ngọc Đường cười: "Lần trước, không phải cậu nói muốn thử đội xem sao à?"

"Hì hì ~" Lục Nhiên lập tức không chê nữa: "Ngại quá!"

Miệng thì nói vậy, nhưng Lục Nhiên lại nhanh chóng nhận lấy chiếc khăn đỏ.

Khương Như Ức nhìn Lục Nhiên, trong lòng cạn lời, Điền Điềm thì che miệng cười trộm.

"Ha ha!" Đặng Ngọc Đường cười lớn, đắc ý nhìn Khương Như Ức: "Lớp trưởng Khương cược thua rồi nhé!"

Khương Như Ức bất đắc dĩ gật đầu, nhận lấy hai cái khăn đầu màu đỏ Đặng Ngọc Đường đưa tới: "Cảm ơn."

"Cược cái gì?" Lục Nhiên rất khó hiểu.

Đặng Ngọc Đường: "Tôi đã chuẩn bị cho mỗi người trong tiểu đội chúng ta một cái, lớp trưởng nói quá quý, không thể nhận. Sau đó hai chúng tôi đánh cược, nếu cậu nhận, cậu ấy sẽ nhận."

Lục Nhiên hơi xấu hổ, lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Đặng thiếu gia, chị cậu làm việc gì vậy?"

Đặng Ngọc Đường: "Chị ấy thuộc chi đội Vọng Nguyệt, thuộc Cục Thần Dân, làm việc ở thị cục thành phố Vân Sơn."

Thành phố Vũ Hạng là một huyện, mà thành phố Địa cấp quản lý Vũ Hạng chính là thành phố Vân Sơn.

Nơi đó có dân số hàng trăm vạn, càng có Thần bậc bảy - Vu Nha đại nhân đứng sừng sững.

"Cục Thần Dân, chi đội Vọng Nguyệt." Lục Nhiên đã hiểu.

Vậy mà chị gái nhà họ Đặng lại là cớm!

Cho nên cô mới xuất hiện ở ven sông Vũ Liệt, cho nên cô mới quản rộng như vậy.

Cục Thần Dân là cơ quan chấp pháp của Đại Hạ.

Khác với Cục Cảnh sát trên ý nghĩa thông thường, Cục Thần Dân nhằm vào quần thể tín đồ, chức trách chủ yếu cũng là gõ tín đồ phạm tội v.v.

Chi đội Vọng Nguyệt là một cơ cấu nội bộ của Cục Thần Dân, người thuộc bộ phận này được gọi chung là "Vọng Nguyệt Nhân".

Vọng Nguyệt là một dạng trăng, còn gọi là trăng tròn.

Trong âm lịch của Đại Hạ, mỗi ngày trăng đều có tên gọi tương ứng, mà "Vọng Nguyệt" chính là ngày 15 âm lịch.

Mỗi đêm rằm, Vọng Nguyệt Nhân chính là chỗ dựa của người dân thành phố, cũng là thần hộ mệnh thành phố đáng tin cậy nhất.

"Sao đột nhiên lại nhắc tới chị ấy?" Đặng Ngọc Đường không rõ lắm.

Khương Như Ức để Điền Điềm quấn khăn đỏ lên cánh tay mình, đôi mắt đẹp thoáng liếc nhìn Lục Nhiên.

"Rảnh quá hỏi một chút chứ sao." Lục Nhiên khẽ lẩm bẩm, trong lòng thở dài một hơi.

Đại Ác Mộng lại là một công chức, hơn nữa còn là một người chấp pháp của Thần Dân!

Muốn đánh mông cô, khó càng thêm khó.

Không cẩn thận, mình rất dễ bị dẫm.

"Chị cậu tên là gì?" Lục Nhiên hỏi dồn: "Cụ thể một chút."

"Đặng Ngọc Tương, Ngọc trong ngọc thô, Tương trong Tiêu Tương."

"Ồ." Lục Nhiên gãi đầu, không ngoài dự đoán, gãi trúng mũ áo mưa.

Mình thật sự gọi sai tên cô rồi.

"Cậu cứ hỏi chị ấy làm gì?" Con trai nhà họ Đặng vốn hùng dũng, đột nhiên hoảng sợ.

Lục Nhiên: "Hỏi chút thôi, căng thẳng cái gì?"

Sắc mặt Đặng Ngọc Đường kỳ quái: "Tôi biết trong mắt người khác, chị tôi xinh đẹp, thực lực mạnh, còn rất giàu. Nhưng Lục huynh, cậu nghe tôi khuyên một câu, nhất định đừng trêu chọc chị ấy!"

"Tôi trêu chọc chị ấy?" Lục Nhiên nhếch miệng cười.

Chị cậu đúng là xinh đẹp đến mức chảy nước mũi, hơn nữa còn là kiểu dùng tiền lau cũng không tiếc.

Nhưng cô lại là người chuyên quản lý những tín đồ thần linh như tôi!

Chuyên môn đúng khẩu vị như vậy, sao tôi có thể tự chui đầu vào rọ chứ?

"Lục huynh, tôi vẫn luôn coi cậu là anh em!" Đặng Ngọc Đường khoác vai Lục Nhiên.

Lục Nhiên: "..."

Tôi cũng không muốn làm anh rể cậu.

Hơn nữa, thân hình nhỏ bé này của tôi cũng không chịu nổi thanh đao dài của cô!

"Xong rồi, chị Như Ức." Điền Điềm buộc xong khăn đỏ, khẽ nói.

"Ừ." Khương Như Ức đáp nhẹ, thờ ơ nhìn chiếc nơ bướm được thắt từ khăn đỏ trên cánh tay.

Điền Điềm tràn đầy mong đợi, chờ đối phương buộc khăn đỏ cho mình.

Thế nhưng, Khương Như Ức chỉ nghịch chiếc nơ bướm, không để ý tới cô gái.

Điền Điềm há miệng, cuối cùng vẫn không dám nói, lặng lẽ cất khăn đỏ của mình vào túi.

Bên cạnh, Đặng Ngọc Đường vẫn kiên trì khuyên nhủ: "Lục huynh, nhất định đừng nhảy vào hố lửa!"

"Cậu hiểu lầm rồi." Lục Nhiên bất đắc dĩ giải thích: "Hôm qua, lúc tôi luyện tập, vừa đúng lúc gặp chị cậu đi tuần tra, sau đó..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chị cậu đánh tôi một trận thôi!" Lục Nhiên buồn bực nói: "Tôi không muốn nói, cứ như tôi đi mách lẻo vậy."

"Hóa ra là vậy." Đặng Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì có gì không thể nói, cậu mách lẻo với tôi cũng vô ích. Tôi cũng không dám ho he gì."

Lục Nhiên: ???

Bảo là tín đồ Hồng Cân dũng mãnh vô song cơ mà?

Người đẹp Khương hoàn hồn, cúi đầu nhìn Điền Điềm đang im lặng: "Khăn đỏ của cậu đâu?"

"Ở, ở trong túi." Điền Điềm khẽ nói.

"Để mình buộc cho cậu."

"A, được." Tâm trạng u ám của Điền Điềm lập tức tan đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười, vội vàng lấy khăn đỏ ra.

"Chị ấy làm gì cậu?" Đặng Ngọc Đường vẫn đang truy hỏi.

"Đừng nhắc nữa, chị cậu là tín đồ của Bắc Phong Đao, cậu cũng không nói với tôi!"

Lục Nhiên thở dài, miệng vẫn lẩm bẩm: "Đánh tôi te tua, bò lăn bò toài..."

Đặng Ngọc Đường: "Hả?"

Lục Nhiên xua tay, không muốn nói nữa.

"Haha!" Đặng Ngọc Đường cười to: "Chị tôi ra tay đúng là không biết nặng nhẹ, nhưng sau khi đánh người xong, chị ấy sẽ chỉ dạy vài câu. Lục huynh, chị ấy không dạy cậu vài chiêu sao?"

Trong lòng Lục Nhiên khẽ động, nhìn chiếc khăn trùm đầu màu đỏ trong tay.

Hôm qua, đúng là Đại Ác Mộng đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho hắn:

Cô nhắc nhở Lục Nhiên nhiều lần, phải học cách lắng nghe tiếng gió, chứ không phải chỉ dùng mắt để nhìn thế giới.

"Đúng là có dạy tôi." Lục Nhiên cầm khăn đỏ, gấp thành dải dài, thử bịt mắt mình.

Đặng Ngọc Đường nhìn một lúc lâu, vẫn không hiểu: "Rốt cuộc chị tôi dạy cậu cái gì?"

"Không nhìn ra sao?" Lục Nhiên bịt mắt, cẩn thận lắng nghe môi trường ồn ào xung quanh.

Đặng Ngọc Đường nghi ngờ nhìn Lục Nhiên.

Phải nói là, tạo hình dùng khăn đỏ bịt mắt này thực sự hơi ngầu!

"Tôi hiểu rồi!" Hai mắt Đặng Ngọc Đường sáng lên: "Chị ấy dạy cậu cosplay Ninja Rùa hả?"

Lục Nhiên: ???

Đậu má cậu cũng xem tạp nham thật đấy?