Chương 46: Vọng Nguyệt (1)
Đêm nay, Lục Nhiên vui quá đỗi.
Phòng ngủ lại quá nhỏ, không chứa nổi niềm vui trong lòng Lục Nhiên, hắn bèn trèo cửa sổ ra ngoài, chạy tới chạy lui trên con đường trong khu dân cư.
Trong màn mưa phùn, tiếng xì xì vang lên liên tục!
Từng làn tiên vụ phác họa ra quỹ tích di chuyển của Lục Nhiên.
Cho đến khi thần lực trong cơ thể tiêu hao gần hết, Lục Nhiên mới dừng lại, nhìn đôi chân dê sương trắng của mình dần dần biến mất.
"Sảng khoái ~!"
Lục Nhiên lau khuôn mặt ướt sũng, lắc mạnh đầu.
Đã lâu rồi không có cảm giác tự do như vậy.
Hắn vừa cảm thán vừa đi qua bãi cỏ, lại trèo vào từ cửa sổ phòng ngủ nhỏ.
"A ~" Người Lục Nhiên ướt đẫm, nằm vật ra đất, thở phào một hơi dài.
Có thần pháp này gia trì, ngày mai chiến đấu phòng thủ thành phố, mình lại có thêm vốn liếng!
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Nhiên đột nhiên nhận ra Tiên Dương đại nhân rất chiều hắn.
Mục đích ban đầu khi Tiên Dương sáng tạo ra thần pháp Tiên Đề là để các tín đồ có thể tránh xa nguy hiểm, tránh né xung đột.
Đương nhiên thần linh cho phép các tín đồ luyện tập thần pháp, nhưng vừa rồi Lục Nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi luyện tập, đơn giản là do quá vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Lục Nhiên đứng dậy đi đến trước bàn thờ: "Cảm ơn Tiên Dương đại nhân!"
Tượng ngọc Tiên Dương trắng muốt, im hơi lặng tiếng.
Lục Nhiên ngẫm nghĩ, thỉnh cầu: "Ngày mai, con chắc chắn sẽ dùng thần pháp này để giao chiến trực diện với Tà Ma Tộc, chứ không phải tránh né, mong ngài cho phép."
"Về sau."
Lâu rồi Tiên Dương đại nhân không hiển linh, cuối cùng cũng truyền âm.
Lục Nhiên lập tức phấn chấn: "Về sau?"
"Không chỉ ngày mai, mà là về sau."
Lục Nhiên siết chặt nắm đấm, quả nhiên là câu trả lời này!
Từ đầu đến cuối, thái độ của Tiên Dương đều là khuyến khích Lục Nhiên chiến đấu, chưa bao giờ để hắn trốn tránh hay nhận thua!
Có thể thấy rõ điều này từ việc Tiên Dương dạy thần pháp đặc biệt - Âm Thanh Sợ Hãi cho hắn.
Lục Nhiên chắp tay trước ngực, trầm giọng nói: "Con nhất định sẽ cố gắng để Tiên Dương phái tỏa sáng rực rỡ, không phụ sự kỳ vọng của ngài!"
"À." Lục Nhiên lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: "Thần pháp Tiên Đề có cách sử dụng đặc biệt nào không?"
Nếu có thể giống như thần pháp - Âm Thanh Thương Xót, tạo ra một Âm Thanh Sợ Hãi, vậy chẳng phải mình lời to sao?
Căn phòng im ắng.
Lục Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không nhận được hồi đáp.
Không có phiên bản đặc biệt sao?
Lục Nhiên hơi thất vọng, nhưng không dám nói ra.
Tất cả là do những ngày qua, Dương tổng thần bí và bá đạo đã mang đến quá nhiều bất ngờ, thật sự đã làm hư hắn rồi.
Lục Nhiên không nói nữa, hắn ngồi xếp bằng trước bàn thờ, hấp thu thần lực trong trời đất, chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến phòng thủ thành phố ngày mai.
Mưa rơi suốt đêm, Lục Nhiên cùng với cơn mưa rả rích thức trắng đêm.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, tiếng còi báo động trầm thấp lại vang lên trong thành phố:
"Ù ~~~"
Lục Nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời, trong đó có năng lượng lưu chuyển.
Hắn đứng dậy, xung quanh cơ thể có sương mù lượn lờ, đi tới cửa sổ.
Mây đen bao phủ, trời vẫn mưa nhỏ.
Xem ra tối nay không thể nhìn thấy trăng tròn rồi.
Trong lòng Lục Nhiên thở dài, một tay sờ lên Thần Lực Châu - Khê phẩm đeo trên cổ, cảm nhận thần lực dồi dào bên trong.
Những ngày qua, mỗi khi hắn tu luyện trước bàn thờ, đều rót thần lực vào trong ngọc, tất cả chỉ vì ngày 15 âm lịch này.
"Ù ~~~"
Tiếng còi báo động vẫn vang vọng trong thành phố, kéo dài không dứt.
Lục Nhiên không chần chừ nữa, đi rửa mặt, sau đó đến phòng ngủ chính, lấy thanh Hà Quang Đao của cha.
Mười mấy phút sau, Lục Nhiên mặc áo mưa màu đen, ôm thanh Hà Quang Đao được bọc vải, bước đi trên con phố vắng tanh.
Điều không thể tránh khỏi là trên đường đi, hắn trở thành tâm điểm chú ý.
Nhất là khi đi qua khu dân cư, trên ban công, sau cửa sổ của các nhà dân có thể thấy người dân tò mò nhìn ra.
Thậm chí có người còn hô lớn, gọi Lục Nhiên, giục hắn nhanh chóng về nhà, đừng chạy lung tung.
Hôm qua, người bình thường còn có thể ra ngoài mua sắm, hôm nay thì hoàn toàn không được!
Lục Nhiên không đáp lại lời nhắc nhở của những người dân nhiệt tình, chỉ cảm thán trong lòng.
Trước đây, hắn cũng là một trong số những người dân này, không hề có năng lực kháng cự, chỉ có thể cầu xin thần linh phù hộ, cố gắng vượt qua đêm 15 này.
Thậm chí Lục Nhiên còn không có tư cách ở nhà!
Bởi vì, chỉ khi trong nhà có thờ thần tượng, bạn mới có thể ở nhà.
Dù là do chính bạn thờ cúng, hay là người thân thờ cúng, bạn đều có thể quỳ lạy trước bàn thờ, cầu xin một đêm bình yên.
Những người như Lục Nhiên, chỉ có thể đến nơi trú ẩn dưới sự tổ chức của chính phủ, run rẩy chờ đợi qua đêm.
Bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Lục Nhiên đã trở thành một tín đồ, có thần pháp, càng có dũng khí vung đao với Tà Ma Tộc.
Cảm giác này...
"Phù." Lục Nhiên thở phào một hơi thật sâu, ôm chặt thanh Hà Quang Đao trong ngực, nhìn những con phố trong màn mưa.
Mười bảy năm, cũng đến lượt mình ra sân.
Khi Lục Nhiên đến trường, sân trường đã chật kín người. Hầu hết học sinh đều mặc áo mưa, xem ra mọi người đều nghĩ giống nhau, không ai có thể vừa cầm ô vừa chiến đấu.
"Lục huynh!" Đặng Ngọc Đường vẫy tay từ xa.
Vấn đề là trong tay y còn cầm một chiếc khăn đỏ, dáng vẻ vẫy gọi người khác trông thật kỳ lạ.
"Lục huynh, không vui à?" Đặng Ngọc Đường nhìn Lục Nhiên nghiêm mặt.
Điền Điềm đứng sau lưng Khương Như Ức, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò nhìn Lục Nhiên.
"Không sao." Lục Nhiên lắc đầu.
Trên đường đến trường, hắn lại đến ven sông Vũ Liệt một chuyến, muốn cho mình và mèo thêm một cơ hội.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Lúc này, trong ngực Lục Nhiên vẫn chỉ có đao, không có mèo mướp.
Hy vọng nó có thể sống sót qua đêm nay.
"Cậu sao vậy?" Khương Như Ức nhìn Lục Nhiên, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.
"Thật sự không sao mà!" Lục Nhiên thuận miệng nói, quay sang nhìn Đặng Ngọc Đường, chê bai: "Lần sau khi gọi tôi, đừng có vẫy khăn."
Làm tôi giống như đang đi tìm gái làng chơi vậy ~