Chương 49: Như ngày hôm qua (2)
Hai năm sau khi rời khỏi thủ đô, cứ 15 âm lịch, hai anh em họ sẽ gửi tin nhắn, tâm sự tình hình gần đây.
So với Lục Nhiên, hoàn cảnh qua đêm của em gái tốt hơn nhiều, con bé có thể ở trong nhà, yên ổn vượt qua trước mặt thần linh - Kiếm Nhất mà mẹ thờ cúng.
"Các cậu có mang điện thoại không?" Lục Nhiên dò hỏi.
Đặng Ngọc Đường lắc đầu, Điền Điềm ngồi ghế sau vội tìm kiếm, đưa điện thoại tới: "Đây."
Vỏ điện thoại di động của cô ấy là một con thỏ hoạt hình màu hồng, trông rất đáng yêu.
Lục Nhiên nhận lấy điện thoại, rồi lại đưa qua: "Pass."
"Ồ." Điền Điềm vươn bàn tay nhỏ bé, liên tục bấm vào màn hình.
Lục Nhiên không cẩn thận nhìn thấy một chút: "0607, sinh nhật cậu hả?"
Điền Điềm nhanh chóng rụt tay về, không lên tiếng.
Lục Nhiên: "Sao không nói trước? Bọn tôi tổ chức ăn mừng cho cậu nha!"
"Mùng 7 tháng 6." Đặng Ngọc Đường suy tư nói: "Âm lịch, không phải là ngày chúng ta lập đội sao?"
Nghe vậy, Điền Điềm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn mọi người nữa.
Khương Như Ức thông minh, dường như hiểu ra điều gì.
"Cũng có thể là mật mã ngân hàng, đừng hỏi nữa." Khương Như Ức mở miệng giải vây đúng lúc, một tay đặt lên lưng Điền Điềm.
Khi bàn tay nàng xoa lên xoa xuống, thân thể cứng đờ của Điền Điềm dần thả lỏng.
Khương Như Ức mỉm cười, nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh.
Cô ấy chỉ hơi thẹn thùng, không giỏi biểu đạt mà thôi.
Trong lòng cô ấy cũng cất giấu rất nhiều tâm sự.
Mấy phút sau, xe chạy vào sân vận động rộng lớn, dừng lại ở trước nhà thi đấu.
"Tất cả mọi người, xuống xe!"
Một giọng nói truyền đến từ phía trước, Lục Nhiên nhanh chóng gửi tin nhắn đi, rồi xuống xe cùng với mọi người.
Sân vận động dưới màn mưa hoàn toàn yên tĩnh.
Bãi cỏ xanh, sân bóng rổ, sân tennis… Đều không có một bóng người.
"Chúng ta làm quen với hoàn cảnh một chút." Trương Phong gọi bốn người, cùng nhau đi vào trong nhà thi đấu.
Bên trong và bên ngoài tòa nhà, khác nhau một trời một vực.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, e rằng phải có hơn ngàn người!
Từng chiếc giường đơn được sắp xếp gọn gàng, phân chia rõ ràng, phần lớn người dân đều ở trên giường của mình nghịch điện thoại, xem máy tính bảng.
Cũng có từng nhóm nhỏ tụ tập chơi bài, khẽ tám chuyện.
Thỉnh thoảng có tiếng cười khẽ, cũng làm dịu bầu không khí ngột ngạt.
Vì sao mọi người trong nhà thi đấu đều cố ý hạ thấp giọng?
Bởi vì ở những chỗ giao nhau giữa các dãy giường có rất nhiều bàn thờ nhỏ, trên tấm đệm trước bàn thờ đều có một Vọng Nguyệt Nhân đang quỳ.
Nhìn sơ qua, trong không gian rộng lớn như vậy, e rằng phải có ba, bốn mươi bàn thờ nhỏ.
Trong bàn thờ bày từng cây ngô đồng nhỏ.
Thần bậc sáu - Bích Ngô!
Đây là thần linh loại thực vật điển hình, đặc điểm của thần pháp phái Bích Ngô là phòng ngự và trị liệu.
"Trở lại rồi."
Lục Nhiên lẩm bẩm, cảm giác như mới ngày hôm qua.
"Hàng ngang 30 giường, hàng dọc 30 giường, tính cả trẻ em, tổng cộng một nghìn người dân." Trương Phong khẽ nói, dẫn các thành viên trong đội đi tham quan.
"Ghi nhớ bố cục trong nhà thi đấu, chú ý khoảng cách giữa các giường. Tuy rằng vị trí các em đứng gác không ở trong nhà thi đấu, nhưng nếu cần thiết, chúng ta có thể vào bất cứ lúc nào."
Khi tiểu đội di chuyển, một số người dân nhìn họ với ánh mắt thân thiện.
Thân phận của Lục Nhiên và những người khác rất rõ ràng, dù sao họ cũng mang theo vũ khí bên mình, hơn nữa còn có Vọng Nguyệt Nhân dẫn đầu.
Cũng có một bộ phận người dân không mấy thân thiện với những người trẻ tuổi này.
"Địa chủ!"
"Tôi cướp ~"
Không xa phía trước bên tay phải, một ông anh đầu trọc đang nằm thoải mái trên giường, chơi đấu địa chủ trên điện thoại.
Nhận thấy có người đi tới, anh ta ngẩng lên, ánh mắt lướt qua đám người Lục Nhiên.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Điền Điềm nhỏ nhắn, yếu đuối, ông anh đầu trọc dữ dằn kia lại liếc xéo cô gái.
Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ chán ghét, không hề che giấu!
"Cậu biết anh ta hả?" Khương Như Ức khẽ nhíu mày.
Điền Điềm lặng lẽ lắc đầu.
Ác ý ập đến đột ngột, tưởng chừng như vô cớ, nhưng thực ra có nguyên nhân của nó.
Trong mắt một số người, những tín đồ trẻ tuổi như Lục Nhiên cực kỳ không đáng tin cậy!
Nếu thực sự gặp phải tình huống nguy hiểm, thậm chí những tín đồ này còn hoảng loạn hơn cả người thường!
Nhưng quần thể tín đồ lại có thể chất vượt trội hơn người thường, một khi họ hoảng loạn, sẽ gây ra hỗn loạn lớn hơn.
Thà loại người mới này tự coi mình là người thường, cùng nhau chấp nhận sự che chở của Vọng Nguyệt Nhân còn hơn!
Vấn đề là thế hệ tín đồ trẻ tuổi cần được rèn luyện và trưởng thành, lần đầu tiên làm nhiệm vụ gác đêm là điều không thể tránh khỏi.
Ông anh đầu trọc kia cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, tiểu đội lại có Vọng Nguyệt Nhân dẫn đầu, nếu không, có lẽ anh ta đã lên tiếng rồi.
"Lục Nhiên?" Khương Như Ức dừng bước, bởi vì Lục Nhiên phía trước đã dừng lại.
Ông anh đầu trọc sầm mặt, trừng Lục Nhiên đang đứng trước mặt: "Nhìn gì?"
Tín đồ thì làm sao?
Lũ ranh con, chúng mày muốn đi đâu thì đi, đừng có phân đến chỗ của tao!
Lại thấy Lục Nhiên chỉ vào giường nói: "15 tháng trước, tôi đã ngủ trên chiếc giường này."
Ông anh đầu trọc ngồi dậy: "Mày có ý gì, muốn chiếm cái giường này? Không cho người khác ngủ?"
Không ngờ, Lục Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, chỉ tay lên phía trên:
"Khoảng mười giờ đêm hôm đó, tôi tận mắt nhìn thấy một con Liệt Hồn Ma ngoi lên, ngay tại đó!"
Ông anh đầu trọc: ???
Lục Nhiên lại chỉ vào chân của ông anh đầu trọc: "Nếu không phải Vọng Nguyệt Nhân phản ứng nhanh, con Liệt Hồn Ma kia đã rơi xuống cuối giường của tôi rồi!"
"Fuck!" Ông anh đầu trọc vội vàng rụt chân lại: "Chú em, đừng dọa anh, tim anh chịu không nổi."
"Anh đánh bài hay quá!"
"Nhanh lên nào, tôi đợi đến hoa cũng tàn rồi ~"
Trong điện thoại có những giọng nói vang lên.
Vẻ mặt dữ tợn của ông anh đầu trọc gần như biến mất vì sợ hãi: "Chú em, anh, cậu thích cái giường này, anh đổi cho cậu nhé? Ban đêm cậu trực mệt rồi thì đến đây nghỉ ngơi, anh đi ngay bây giờ!"
"Anh này, bình tĩnh!" Trương Phong lập tức quay lại, ấn ông anh đầu trọc ngồi xuống giường: "Giường đã đăng ký rồi thì không được tự ý đổi. Đừng sợ, Tà Ma Tộc không xuất hiện ở những vị trí cố định. Trong nhà thi đấu có rất nhiều tượng thần, cũng có rất nhiều Vọng Nguyệt Nhân canh gác, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt, xin yên tâm."
Lục Nhiên gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, an toàn, không đau đớn! Lúc đó, tôi còn chưa kịp hét lên thì đã xong rồi."
Ông anh đầu trọc: "..."
Sau khi trấn an ông anh đầu trọc, Trương Phong quay sang nhìn Lục Nhiên: "Ám ảnh tâm lý là điều không thể tránh khỏi. Nhưng em đã không còn như xưa, em phải học cách đối mặt với nó, chứ không phải lúc nào cũng sống trong sợ hãi."
Lục Nhiên ngước nhìn trần nhà, đôi mắt sáng ngời: "Trương ca hiểu lầm rồi."
Trương Phong: "Ồ?"
Lục Nhiên ôm chặt Hà Quang Đao được bọc vải, nhìn về phía nơi Liệt Hồn Ma từng xuất hiện: "Em không sợ. Ngược lại, em hy vọng đêm nay có thể gặp lại nó, tự tay tiêu diệt nó!"
"Trời đất ơi, mẹ ơi, bà ơi!"
Ông anh đầu trọc bật dậy, khóc lóc: "Đổi, nhất định phải đổi cái giường này!"
"Em đừng nói nữa!" Trương Phong vội vàng đẩy Lục Nhiên, nhanh chóng đi ra xa.