Chương 11: Thần Đao Chân Ghế (1)

Con người thật sự sẽ thay đổi.

Hai năm qua, giáo viên chủ nhiệm Lý Nghiên Châu luôn tận tình khuyên bảo, thường xuyên dặn dò học sinh phải giữ vững bản tâm.

Đặc biệt là với những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sau khi thoát khỏi hàng ngũ phàm nhân, hóa thân thành tín đồ của thần linh...

Thể chất vượt trội, thần pháp đặc biệt, cùng với sự che chở của thần linh mạnh mẽ, đủ để khiến một người mất đi sự cân bằng trong tâm lý!

Hay nên gọi là lộ rõ bản chất?

"A!"

"Cẩn thận!" Mọi người đều rất kinh ngạc trước những chuyện xảy ra đột ngột.

Hành động tiếp theo của Lục Nhiên càng khiến mọi người nhận ra, hắn tuyệt đối không phải chỉ muốn đánh một cái rồi thôi!

Lục Nhiên ném ghế xong cũng không hề dừng lại, mà xông thẳng tới.

Chỗ ngồi của Khấu Anh Quyền ở cách Lục Nhiên hai hàng ghế phía sau, khoảng cách không xa.

Lục Nhiên bước chân trái về phía trước, giẫm lên lối đi, chân phải đã co lên.

Hắn nhắm vào vị trí của Khấu Anh Quyền, tung một cú đá gối!

Hung hãn, tàn nhẫn!

"Con mẹ mày..."

Sắc mặt Khấu Anh Quyền cực kỳ khó coi, một tay hất ghế vỡ ra, tiếng bàn ghế va chạm vang lên không ngừng.

Nhưng gã vừa mới hất ghế ra, đã bị một cú đá gối hung ác lao tới!

"Cái quái gì?"

"Trời ơi!" Trong lớp học hỗn loạn, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.

Cú đá gối này của Lục Nhiên vô cùng chuẩn xác và tàn nhẫn, nhắm thẳng vào mặt Khấu Anh Quyền!

"Bốp!" một tiếng.

Cú đá gối trúng vào cánh tay đang đỡ của Khấu Anh Quyền, kéo theo cả cổ tay đập vào miệng Khấu Anh Quyền.

Rầm rầm!

Cùng với một loạt tiếng động hỗn loạn, Khấu Anh Quyền ngã nhào, cả người lẫn ghế đều bị đánh ngã xuống đất.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc!

"Trời đất mẹ ơi!"

"Cái này, cái này, cái này?"

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Giữa những tiếng la hét, Lục Nhiên quỳ trên mặt đất, giơ nắm đấm về phía Khấu Anh Quyền.

Bốp! Bốp! Bốp!

Hết cú đấm này đến cú đấm khác, tất cả đều nhắm vào cằm đối phương!

Muốn gây chuyện phải không?

Miệng chó thích sủa phải không?

Tín đồ của Thần bậc ba Tù Ma rất ngầu phải không?

"Hừ!!"

Đột nhiên có một luồng năng lượng cuồn cuộn bộc phát.

"Cút!" Trên người Khấu Anh Quyền xuất hiện một chiếc áo choàng hư ảo, vạt áo vung lên, hất văng Lục Nhiên ra ngoài.

Thần pháp Tù Ma - Huyết Y Bào!

Ở hàng ghế sau, một thiếu niên cao lớn oai phong đứng bật dậy.

Đặng Ngọc Đường bước ngang một bước, đứng chắn lối đi, nhìn chằm chằm vào Lục Nhiên đang bị hất bay tới.

Lục Nhiên cao 177cm, nặng 66kg, tuy không cường tráng nhưng cũng không quá gầy yếu.

Đối mặt với quả bom thịt người này, Đặng Ngọc Đường lại không hề hoảng loạn, quyết đoán tiến lên đón đỡ.

Y một tay đỡ lưng Lục Nhiên, một tay ôm eo Lục Nhiên, sau đó khéo léo hóa giải lực đạo, kéo Lục Nhiên lùi lại mấy bước.

Lục Nhiên vốn nên đập vào bàn học, nhưng lại bị lệch hướng, loạng choạng đứng ở lối đi.

"Mẹ nó, tao nể mặt mày lắm rồi đấy!" Khấu Anh Quyền bò dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Là một tín đồ của Tù Ma, lại bị một con dê non đè xuống đất đánh trước mặt tất cả các bạn học, quả thực là một sự sỉ nhục lớn!

"Thằng dê con, mày chán sống rồi!" Khấu Anh Quyền xông về phía Lục Nhiên như trâu húc mả.

"Dừng lại! Đừng đánh nữa!" Khương Như Ức ở phía trước lớp học nhanh chóng chạy tới, kéo Khấu Anh Quyền lại.

Có thể thấy, Khấu Anh Quyền thật sự nổi điên, dù bị lớp trưởng kéo lại nhưng vẫn cố bước về phía trước.

"Cảm ơn." Lục Nhiên đột nhiên quay đầu, liếc nhìn về phía sau.

Đặng Ngọc Đường: ???

Thay vì cảm ơn tôi, cậu nên chú ý đến Khấu Anh Quyền đang hùng hổ xông tới kia kìa?

Vào lúc quan trọng như vậy mà vẫn còn thời gian để nói lời cảm ơn?

Ừm... Lịch sự đấy!

Ngay sau đó, Lục Nhiên nhấc chiếc ghế của Đặng Ngọc Đường lên.

Nhìn thấy cảnh này, Đặng Ngọc Đường nở một nụ cười kỳ lạ.

Vậy nên, câu "Cảm ơn" này không phải là cảm ơn tôi đỡ cậu, mà là cảm ơn tôi đã cung cấp ghế?

Cùng lúc đó, trong lớp học hỗn loạn, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi: "Cậu ngu à, Lục Nhiên! Vẫn còn muốn đánh nữa?"

"Đừng trúng kế, Khấu Anh Quyền chỉ muốn cậu đánh nhau với nó thôi."

"Chạy nhanh đi, nó là tín đồ của Tù Ma, còn học được thần pháp Huyết Y Bào, cậu không phá được lớp phòng ngự của nó đâu!"

"Vẫn còn nghĩ đến chuyện phá phòng ngự nữa à? Tôi cười chết mất, Lục Nhiên không bị Huyết Y Bào nghiền nát là may rồi!"

Các bạn học tuy nói đủ thứ linh tinh, nhưng ngoại trừ lớp trưởng Khương, chẳng ai dám ngăn cản Khấu Anh Quyền đang nổi cơn thịnh nộ.

Mà đối mặt với Khấu Anh Quyền mạnh mẽ, Lục Nhiên lại không hề lùi nửa bước!

Hắn cầm chiếc ghế, không lùi mà vẫn tiến.

"Ồ?" Đặng Ngọc Đường nhìn bóng lưng kiên quyết của Lục Nhiên, đôi mắt sáng lên.

Cậu thật sự dám sao?

Biết rõ không thể làm mà vẫn dám làm?

Cái gì mà oan gia ngõ hẹp chứ, thật là quá kích thích!

Chậc chậc, thích rồi thích rồi... Hửm?

Đặng Ngọc Đường nghiêng đầu, đột nhiên nhận ra một vấn đề:

Lục Nhiên nhìn như đang xông về phía Khấu Anh Quyền, nhưng thực chất là đang xông về phía mình?

"Tôi sai rồi!" Lục Nhiên đột nhiên hét lớn, khiến mọi người đều ngơ ngác.

Thần pháp Tiên Dương - Âm Thanh Thương Xót!

Vừa nãy trên bục giảng, mày muốn tao cầu xin tha thứ phải không?

Được thôi, tao sẽ chiều mày!

"Tôi sai rồi, đừng đánh tôi, tôi biết sai rồi!" Lục Nhiên gào khóc, trong đó còn mang theo cả tiếng nức nở.

Mọi người đều câm lặng.

Dưới tiền đề các học sinh đều là lính mới, thần pháp cơ bản của phái Tiên Dương vẫn có tác dụng.

Đặc biệt là khi các bạn học đã có ấn tượng trước đó, tác dụng càng rõ ràng hơn.

Dù sao Khấu Anh Quyền là tín đồ của Thần bậc ba Tù Ma, còn có thần pháp Huyết Y Bào với hiệu quả thực chiến rất mạnh.

Còn Lục Nhiên thì sao?

Hắn là tín đồ của Thần bậc chín Tiên Dương, ngay cả thần pháp cũng chỉ dùng để khóc lóc cầu xin tha thứ.

Hơn nữa, Khấu Anh Quyền cao lớn vạm vỡ, khí thế hung hăng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Nhiên.

Bên nào mạnh bên nào yếu, rõ ràng như ban ngày!

Con người ít nhiều đều có lòng trắc ẩn.

Tiếng khóc của Lục Nhiên quá thê thảm, lập tức khiến một số bạn học động lòng, bầu không khí trong lớp học bỗng thay đổi.

Nhưng ngay sau đó, mọi người đều hoàn toàn ngỡ ngàng!

Bởi vì Lục Nhiên đã nhấc ghế lên, hung hăng đập về phía Khấu Anh Quyền.

Vừa đập, Lục Nhiên vừa gào khóc cầu xin: "Đừng đánh tôi, tôi sai rồi! Tôi xin cậu, đừng đánh tôi nữa!"

Mọi người: ???

Trong phút chốc, biểu cảm của các bạn học vô cùng đặc sắc!

Khấu Anh Quyền quả thực bị tiếng cầu xin tha thứ của Lục Nhiên ảnh hưởng, nếu không thì đà xông lên của gã đã không giảm bớt.

Ngay lúc Khấu Anh Quyền bị phân tâm, chiếc ghế đã đập thẳng vào mặt gã!

"Mày, mày!!!" Áo choàng trên người Khấu Anh Quyền vung loạn xạ, gã tức giận đến run người, suýt nữa thì nghẹt thở.

Khương Như Ức ở phía sau cũng trợn tròn đôi mắt đẹp.

Cái gì vậy?

Đây là cái gì vậy?

Sao có thể vừa cầu xin tha thứ vừa đánh người chứ!

Mặt mũi thì khóc lóc thảm thiết, ghế đẩu thì vung tới tấp?