"Đậu má?"
"Ôi trời..."
"Há há há há! Cười chết mất thôi! Lục Nhiên, cậu đúng là nhân tài! Há há há!"
"Khấu Anh Quyền, cậu có phải là người không! Đừng đánh Lục Nhiên nữa, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!" Giữa đám đông hỗn loạn, vang lên một giọng nữ phẫn nộ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nữ sinh này vốn là người tốt bụng nên mới bị ảnh hưởng sâu sắc như vậy.
"Tao, tao!!!" Khấu Anh Quyền sắp tức đến nổ phổi.
Mắt nào của cậu thấy tôi đánh Lục Nhiên?
Không phải là nó đang vung ghế đập tôi sao?
Rắc!
Vạt áo của Khấu Anh Quyền vung lên, chiếc ghế trong tay Lục Nhiên vỡ tan tành.
Năng lượng dâng trào cùng với cuồng phong, cuốn theo mảnh vụn của chiếc ghế khiến Lục Nhiên liên tục lùi lại, ngã nhào xuống đất.
Thần pháp Huyết Y Bào quả thực công thủ toàn diện, danh bất hư truyền.
Lục Nhiên cuộn tròn trên mặt đất, tay trái che đầu, những mảnh gỗ vỡ vụn rơi lách tách, còn một chân ghế rơi trúng người hắn.
"Buông ra!" Khấu Anh Quyền đột ngột xoay người, lại vung mạnh vạt áo.
"Á!" Khương Như Ức lập tức bị hất văng ra ngoài.
Khấu Anh Quyền cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế, cơn phẫn nộ của gã lúc này đã lên đến cực điểm!
"Thằng dê con!" Khấu Anh Quyền vừa mắng vừa quay đầu lại: "Con mẹ mày, tao..."
Chữ này vừa thốt ra đã bị chặn lại.
Bởi vì Lục Nhiên đã bò dậy, tay cầm một chân ghế, lao đến trước mặt gã.
Nhân lúc Khấu Anh Quyền mở miệng chửi, Lục Nhiên đâm một nhát... à không, đâm một chiếc chân ghế vào miệng đối phương.
Chính là cái miệng này!
Lục Nhiên nắm chặt chân ghế, dùng sức xoay!
Chính! Là! Cái! Miệng! Này!
Thần pháp cơ bản của Tù Ma Phái - Huyết Y Bào có lực phòng ngự quả thực rất mạnh.
Đối với Lục Nhiên ở giai đoạn hiện tại mà nói, hắn không có năng lực đánh nát bộ áo choàng hư ảo này.
Tuy áo choàng có thể bảo vệ được thân thể Khấu Anh Quyền, nhưng không che phủ được khuôn mặt Khấu Anh Quyền!
"Ặc!"
Khấu Anh Quyền trợn tròn mắt, bị chân ghế bẩn thỉu thô ráp đâm cho miệng đầy máu tươi.
Bộ dạng cực kỳ thảm hại!
Mà theo chân ghế vào cổ họng, dạ dày Khấu Anh Quyền càng sôi trào.
"Ọe ~"
Phản xạ bản năng của cơ thể khiến Khấu Anh Quyền liên tục lùi về phía sau.
Sắc mặt Lục Nhiên trầm xuống, sải bước xông tới trước, từ một tay cầm "chân ghế" đổi thành hai tay cầm.
Giờ khắc này, chân ghế trong tay hắn như một thanh Đường Hoành Đao, đâm vào miệng Khấu Anh Quyền, xông thẳng lên bục giảng phía trước.
Hai mắt Khấu Anh Quyền trợn tròn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi!
Tay phải gã cuốn lấy áo choàng hư ảo, nhanh chóng vung về phía tay Lục Nhiên.
Lục Nhiên lập tức buông “đao”, nhanh chóng ngồi xổm xuống, mặc kệ đuôi áo choàng lướt qua đỉnh đầu.
Cùng lúc đó, Lục Nhiên đạp chân xuống đất, hung hăng lao về phía Khấu Anh Quyền, ôm chặt lấy hai chân đối phương.
"Beee!!!"
Dưới áo choàng của Khấu Anh Quyền, tiếng dê kêu đột nhiên vang lên.
Thần pháp Tiên Dương - Âm Thanh Thương Xót!
Đối mặt tung chiêu cuối, cứ kêu là được!
Đánh đến mức này, Lục Nhiên đương nhiên sẽ không cho rằng đối thủ sẽ động lòng trắc ẩn.
Nhưng chỉ cần có thể ảnh hưởng đôi chút đến tâm thần của đối phương, vậy là đủ rồi.
Dưới ánh mắt kinh hãi của đám bạn học, hai người lao về phía bục giảng đột nhiên thay đổi quỹ tích hành động.
Lục Nhiên ôm chặt lấy hai chân của Khấu Anh Quyền, lao đầu về phía cửa sổ!
Giữa ngày hè nóng nực, cửa sổ phòng học đều được mở ra.
"Lục Nhiên!"
"Đậu má!"
"Đây là tầng ba! Lục Nhiên, đây là tầng ba!!"
Lục Nhiên phớt lờ, bước chân vẫn không dừng lại.
Tầng ba thì sao?
Chẳng phải Khấu Anh Quyền là tín đồ Tù Ma sao? Chẳng phải gã cảm thấy Huyết Y Bào rất cứng sao?
Lại đây, để tao xem thử mày cứng đến mức nào!
"Lục Nhiên!"
Khương Như Ức lúc trước bị đánh bay ra ngoài, vốn đang đứng bên cạnh bảng đen, thấy cảnh này, nàng vô cùng lo lắng.
Ngày thường Lục Nhiên không phải như vậy.
Hôm nay, nghe Khấu Anh Quyền những câu như "Con của chuột thì biết đào hang", "Phía chính phủ không công bố tình hình cụ thể", "Con trai sùng bái Tà Thần, ai biết cha nó làm sao" mà chửi rủa như vậy...
Lục Nhiên thật sự bùng nổ!
Khương Như Ức sợ xảy ra chuyện lớn, trong lúc cấp bách, nàng lập tức giơ tay lên, vẽ gì đó trong không trung.
Ngay sau đó, một tấm bàn đá bạch ngọc bán trong suốt bay ra ngoài, bên trong còn có phù văn màu lam tím mà nàng vừa vẽ.
Phù văn đó xiêu vẹo, giống như một con rắn nhỏ màu lam tím.
Thần Pháp Ngọc Phù - Điện Cố Phù!
Xẹt xẹt~ Vù!
Bạch ngọc thạch phù lóe lên, đánh trúng ngực Khấu Anh Quyền.
Hai người vốn dĩ đang quấn lấy nhau, từng luồng điện như những con rắn nhỏ, trong nháy mắt bò đầy người hai người.
Trận đấu quá kịch tính và căng thẳng, mọi người lúc này mới nhớ ra, trong lớp còn có một tín đồ của cường thần.
Thần bậc ba - tín đồ của môn hạ Ngọc Phù - Khương Như Ức!
"Ầm" một tiếng nặng nề.
Do quán tính, Khấu Anh Quyền đụng mạnh vào bệ cửa sổ, ngã ngồi xuống đất.
Còn Lục Nhiên thì run rẩy, bị Khương Như Ức chạy tới kéo về phía sau.
Hai người cuối cùng cũng tách ra!
"Cái gì mà ồn ào vậy?" Từ cửa phòng học, truyền đến tiếng quát lớn của giáo viên chủ nhiệm.
Ngay lập tức, trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Lý Nghiên Châu liếc mắt một cái đã thấy Lục Nhiên toàn thân run rẩy, ngã xuống đất không dậy nổi, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bà vô cùng tức giận, quát lớn: "Nhà trường đã ra lệnh cấm, không cho phép đánh nhau! Các em muốn bị đuổi học sao?"
Trong lúc khiển trách, Lý Nghiên Châu lại nhìn thấy Khấu Anh Quyền ngồi dựa vào bệ cửa sổ, sắc mặt trắng bệch.
Bà còn nhìn thấy Khấu Anh Quyền miệng đầy máu, trong miệng còn ngậm một cái chân ghế...
Vừa rồi Lý Nghiên Châu còn hơi nghi ngờ, tưởng rằng Khương Như Ức và Lục Nhiên đánh nhau.
Bây giờ nhìn thấy người đánh nhau còn lại là Khấu Anh Quyền, trong lòng Lý Nghiên Châu đã rõ, lại càng thêm tức giận!
Hai năm qua, quan hệ của hai học sinh này luôn không tốt, nhưng đều chỉ dừng lại ở lời nói, còn biết kiềm chế.
Bây giờ các em hay rồi!
Từng người một đều trở thành tín đồ thần linh, đã dám động thủ rồi sao?
"Lấy ra, nhổ cái chân ghế ra cho tôi!"
Sắc mặt Lý Nghiên Châu tái mét: "Em xem em trông như thế nào nữa! Mặt mũi của Tù Ma Môn đều bị em làm mất hết!"
Dù giáo viên chủ nhiệm có quát lớn như vậy, Khấu Anh Quyền vẫn chưa hoàn hồn.
Vừa mới dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, gã vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.
Lý Nghiên Châu khó nén nổi cơn tức giận: "Khấu Anh Quyền!!"
"Ưm ưm!" Khấu Anh Quyền khó khăn lắm mới hoàn hồn, hai tay run rẩy, rút chân ghế ra khỏi miệng.
Nhưng khi cổ họng chạm vào đầu gỗ, gã lại thấy buồn nôn.
"Ọe ~"
Dạ dày Khấu Anh Quyền cuồn cuộn.
Gã nôn hết bánh bao, dưa muối, cháo kê chưa tiêu hóa ra ngoài, kèm theo đầy máu tươi trong miệng.
Lý Nghiên Châu phẫn nộ quát: "Hai đứa ra hành lang đứng phạt cho tôi!"
Bên này, Lục Nhiên cuối cùng cũng hồi phục, hắn một tay vịn vào bục giảng, loạng choạng đứng dậy.
"Cút ra ngoài!" Tiếng quát của giáo viên chủ nhiệm khiến tai Lục Nhiên ù đi: "Ngay lập tức!"
Lục Nhiên nhìn về phía cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng học, từng bước lùi ra sau.
Vừa đi, hắn vừa nhìn Khấu Anh Quyền đang chật vật dưới cửa sổ.
"Hừ."
Lục Nhiên nhếch mép, một tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch, rời khỏi phòng học.
"Hỏng rồi."
Phía sau phòng học, Đặng Ngọc Đường lẩm bẩm, nhìn theo bóng lưng tiêu sái của hắn rời đi: "Hỏng rồi, hỏng rồi."
Lục Nhiên này, thật sự là cố tình nhắm vào tiểu gia ta mà đến ư?