Cả lớp vốn đang ồn ào bỗng chốc im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía bục giảng.
Nhân tộc cấu kết với Tà Ma Tộc là tội ác tày trời.
Các bạn học đã chơi với nhau gần hai năm, không ai tin Lục Nhiên sẽ sa ngã vào ma đạo. Thực ra, mọi người cũng biết Khấu Anh Quyền chỉ đang kiếm chuyện.
Nhưng không thể phủ nhận, Lục Nhiên đã triệu hồi một tà ma trên Đài Kính Thần.
Quan trọng hơn là, tuy thần linh đứng rợp trời, nhưng không một vị nào muốn thu nhận Lục Nhiên, mà ném hắn trên đài để tự sinh tự diệt.
Cuối cùng, vị thần độ lượng, bao dung nhất - Tiên Dương đã xuất hiện.
Ý nghĩa trong đó thật khó mà đoán được.
Khấu Anh Quyền quát: "Hỏi mày đấy!"
Lục Nhiên đáp trả: "Mày cũng ghen với tao vì Yên Chỉ Nhân à? Tiểu tử nhà mày ngay cả đồ nguội cũng không tha nữa?"
"Tao không giống mày!"
Khấu Anh Quyền hừ lạnh: "Tao rất thành kính với thần linh. Tao không bái tà ma, cũng không muốn dính dáng gì đến chúng!"
Lục Nhiên không thèm phòng thủ, tiếp tục công kích: "Mày còn mặt mũi mà ghen? Hôm qua tao chưa giới thiệu hai người với nhau hay sao? Nhìn bộ dạng hèn nhát của mày kìa, ngồi bệt xuống đất, đến ma quỷ cũng không thèm nhìn mày!"
Chửi nhau, chính là chỉ công không thèm thủ!
"Chu choa!" Tiền Hạo ngồi ở bàn đầu tiên không nhịn mà được khen: "Cái miệng này, thật là..."
"Con mẹ nó, mày bớt nói nhảm đi!" Khấu Anh Quyền lập tức nổi nóng, siết cổ Lục Nhiên mạnh hơn.
Chuyện ngày hôm qua khiến gã mất hết mặt mũi, cũng khiến hình tượng mạnh mẽ, oai phong mà gã xây dựng trong mắt các bạn học sụp đổ!
Đây có thể cũng là một trong những lý do khiến Khấu Anh Quyền đến gây sự.
"Buông ra." Lục Nhiên nắm lấy cánh tay Khấu Anh Quyền, trầm giọng nói.
"Xin tha đi, không phải mày là môn đồ của Tiên Dương sao? Dùng bản lĩnh của mày ra đây."
Khấu Anh Quyền chế giễu: "Mày kêu hai tiếng, biết đâu tao sẽ buông."
"Hai cậu!" Khương Như Ức ngồi ở dãy bàn thứ tư cau mày: "Về chỗ ngồi đi, vào tiết tự học rồi."
Thấy hai người vẫn đang giằng co, Khương Như Ức đứng dậy đi về phía bục giảng, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy: "Nhà trường cấm đánh nhau, các cậu muốn bị đuổi học sao?"
"Hừ." Khấu Anh Quyền cuối cùng cũng buông tay, bị Lục Nhiên đẩy lùi về sau vài bước.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Khấu Anh Quyền bỏ đi, ánh mắt trầm xuống.
Không đúng!
Hôm nay Khấu Anh Quyền cư xử có vẻ khác thường.
Vừa gặp đã động tay động chân, trực tiếp siết cổ, tính trấn áp rất mạnh.
"Về chỗ đi." Khương Như Ức nhỏ giọng nói, kéo nhẹ vạt áo Lục Nhiên.
"Ừm." Lục Nhiên khẽ đáp, thấy Khấu Anh Quyền đã ngồi vào chỗ, ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Khấu Anh Quyền vênh váo, liếc nhìn Lục Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Về chỗ." Khương Như Ức lại lên tiếng, cuối cùng cũng kéo được Lục Nhiên về bàn.
Vừa ngồi xuống, cậu bạn nam phía sau vỗ vai Lục Nhiên: "Hôm qua cậu Kính Thần xong thì đi luôn, nên không biết chuyện sau đó. Khấu Anh Quyền kính bái Thần bậc ba - Tù Ma. Cậu cẩn thận nhé, cậu ta đang muốn gây sự với cậu đó!"
Nghe vậy, Lục Nhiên bừng tỉnh.
Chẳng trách hôm nay tiểu tử này lại lớn mật như vậy, hóa ra là gà rừng hóa phượng hoàng rồi?
Hừ, chỉ thiếu điều muốn viết chữ "ưu việt" lên mặt thôi.
Thần bậc ba Tù Ma, quả nhiên lợi hại!
Tọa vị của Tù Ma thậm chí còn cao hơn cả Thần bậc ba Ngọc Phù mà Khương Như Ức đang thờ phụng.
Trong đầu Lục Nhiên hiện lên hình ảnh một bức tượng người đàn ông uy nghiêm mặc áo choàng đỏ.
Thần pháp cơ bản của thần Tù Ma là Huyết Y Bào.
Khi thi triển thần pháp này, các tín đồ có thể khoác lên mình một chiếc áo choàng hư ảo rộng lớn.
Chiếc áo choàng này vừa có thể công vừa có thể thủ, hiệu quả thực chiến rất tốt!
Thần pháp cũng được chia thành các cấp bậc khác nhau.
Nghe nói Huyết Y Bào cấp cao nhất sẽ hóa thành màu đỏ thuần túy như máu, có thể chống đỡ mọi đòn tấn công trên thế gian.
Lục Nhiên âm thầm suy tư, trong lớp lại ồn ào lên.
Dù sao hôm qua mọi người mới Kính Thần, hôm nay đến trường, làm sao quản được cái miệng?
Nhưng mọi người trò chuyện một lúc, đề tài khó tránh khỏi lại quay về Lục Nhiên, dù sao những gì hắn trải qua quá mức ly kỳ.
"Thật không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, Lục Nhiên có thành tích tốt như vậy, cuối cùng lại đi theo Tiên Dương có thực lực yếu nhất."
"Trên đài ngoại trừ Tiên Dương thì chỉ có Yên Chỉ Nhân, cậu ta cũng không còn lựa chọn nào khác!"
"Phong cách của tín đồ Tiên Dương cũng không được tốt lắm, đều trở thành quả hồng mềm ai ai cũng công nhận rồi."
"Không có cách nào khác, thực lực của Tiên Dương vốn là yếu nhất trong số các vị thần, nói là khoan dung độ lượng, thật ra chính là nhu nhược, không dám xung đột, tranh giành tài nguyên với các vị thần khác. Tiên Dương đã như vậy, các tín đồ đương nhiên cũng không thể cứng rắn nổi."
"Ờ ha? Các cậu nói xem, vì sao các vị thần không cần Lục Nhiên?"
Khấu Anh Quyền đột nhiên lên tiếng, giọng nói không lớn không nhỏ: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, là do nó không tôn kính thần linh, không thành tâm!
Ngoại trừ gia nhập môn hạ của Tiên Dương, làm một con dê non nhu nhược dễ bắt nạt, nó còn có thể làm gì?"
Sắc mặt Lục Nhiên trầm xuống, định đứng dậy.
Cái miệng của mày, mẹ nó thật sự là ngứa đòn lắm rồi đây!
Bái nhập môn hạ của Thần bậc ba Tù Ma, lập tức cho rằng đã có chỗ dựa rồi sao?
Thật sự cho rằng người khác đều sợ mày sao?
Khương Như Ức nhanh tay lẹ mắt, giữ vai Lục Nhiên lại, thuận thế đứng dậy bảo mọi người im lặng: "Tất cả im lặng, đừng nói lung tung! Lấy sách ra, tự học."
Âm thanh trong phòng học lập tức nhỏ đi một chút.
Khương Như Ức nghiêm mặt, ánh mắt đảo qua toàn lớp, lúc này mới ngồi xuống.
Nhưng ngày thường nàng quá mức dịu dàng, quản lý kỷ luật, hiệu quả vẫn kém hơn một chút.
Ngắn ngủn mấy chục giây đồng hồ sau, tiếng xì xào bàn tán lại vang lên: "Cậu đừng nói lung tung, cha Lục Nhiên là tín đồ của Ngọc Phù, hơn nữa còn anh dũng hy sinh. Dù sao Lục Nhiên cũng là con cháu liệt sĩ, sao có thể bất kính với thần được."
"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng."
Khấu Anh Quyền hừ lạnh một tiếng: "Con của chuột thì biết đào hang."
Ác ý trong trường học luôn trần trụi như vậy.
Khấu Anh Quyền chưa bao giờ cố ý hạ thấp giọng, khinh thường nói: "Đến bây giờ, phía chính phủ cũng chưa công bố tình hình cụ thể đêm đó. Nếu con trai có thể mời Tà Thần đến, ai biết cha nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nghe được câu này, lửa giận của Lục Nhiên "phừng" một cái bốc lên!
Khấu Anh Quyền chụp mũ cho Lục Nhiên, Lục Nhiên vẫn có thể bình tĩnh đáp trả.
Nhưng khi Khấu Anh Quyền sỉ nhục người cha đã khuất của hắn, thì gã đã đi quá giới hạn rồi!
Lục Nhiên đứng phắt dậy, một tay nhấc ghế, hung hăng ném thẳng về phía sau!
"A?"
"Á đù!" Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ phòng học vang lên tiếng kinh hô.
Chỉ thấy chiếc ghế gỗ bay qua hai hàng phía sau, bay thẳng về phía Khấu Anh Quyền ngồi ở mép lối đi.
"Rắc" một tiếng giòn tan.
Chiếc ghế gỗ chắc chắn đập vào người Khấu Anh Quyền, vậy mà vỡ hơn một nửa!
Đủ để thấy một đòn này của Lục Nhiên hung hãn đến mức nào, dùng lực mạnh đến mức nào.
"Đậu má!"
Khấu Anh Quyền theo bản năng đưa tay đỡ, bị đập trúng, đau đến mức gã phải chửi thề.
Khấu Anh Quyền hoàn toàn không ngờ, Lục Nhiên, kẻ bái Tà Thần đáng lẽ phải bị ngàn người chỉ trích, kẻ bái nhập môn hạ của vị thần yếu nhất, nhu nhược dễ bắt nạt nhất.
Vậy mà thật sự dám ra tay?!
Sự thật đã chứng minh: con dê non này dám!
Lục Nhiên không chỉ dám ném ghế, mà còn xông thẳng tới!