Chương 9: Con dê non (1)

Ngày hôm sau, sáng sớm.

"Ưm..." Lục Nhiên ngồi xếp bằng trên giường, vươn vai một cái thật mạnh.

Hắn thức trắng đêm để tu luyện, hấp thu thần lực, cố gắng để cho "sương mù" trong cơ thể đậm đặc hơn nữa.

Cảm giác được thần lực tẩm bổ này thật tuyệt vời.

Lục Nhiên đứng dậy khỏi giường, chắp hai tay trước ngực, hướng về phía bàn thờ bên cửa sổ, cung kính cúi chào: "Tiên Dương đại nhân, chào buổi sáng!"

Bức tượng ngọc Tiên Dương trên bàn thờ vẫn im lặng, không để ý đến hắn.

Lục Nhiên cũng không bận tâm, hắn đi thẳng vào phòng tắm, tắm nước lạnh cho sảng khoái.

Trước khi ra khỏi cửa, Lục Nhiên lại chào tạm biệt thần linh đại nhân: "Tiên Dương đại nhân, con đi học đây!"

Bạch Ngọc Tiên Dương: "..."

《Tín đồ của ta là một kẻ lắm lời》

Thành phố Vũ Hạng là một thành phố nhỏ, dân số chỉ hơn mười vạn người. Từ khu dân cư Vũ Hạng đến trường Nhất Trung chỉ cách 2,5 km, đi bộ nửa tiếng là đến nơi.

Tuy nhiên, hôm nay Lục Nhiên lại mất nhiều thời gian hơn.

Hắn cố tình đi đường vòng, đến một khu đất hoang vắng, dừng chân rất lâu trước một tòa chung cư bỏ hoang.

Đây là nơi cha của Lục Nhiên qua đời.

"Cha, con đã trở thành tín đồ của thần linh rồi."

Lục Nhiên mỉm cười: "Ngọc Phù đại nhân không chọn con, đáng tiếc, con còn định gọi cha một tiếng sư huynh nữa."

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc ngắn của Lục Nhiên.

Giống như có một bàn tay to lớn ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Nụ cười trên mặt Lục Nhiên dần biến mất, im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ nói: "Hẹn gặp lại."

Nói xong, hắn bước đi.

Càng đến gần trường học, càng có nhiều học sinh hơn.

Mặc dù tất cả mọi người đều mặc đồng phục xanh trắng, nhưng gương mặt của Lục Nhiên đã thu hút không ít ánh nhìn khác thường.

Rõ ràng, sau sự kiện Kính Thần ngày hôm qua, Lục Nhiên đã trở thành người nổi tiếng trong trường.

Lục Nhiên bước nhanh qua sân trường, cúi đầu đi vào tòa nhà dạy học, thẳng tiến đến lớp 11A4.

"Bạn học, xem bói không?"

Lục Nhiên vừa mới lên đến tầng ba đã bị một cô nàng chân dài chặn đường.

"Thường Oánh?" Lục Nhiên nhận ra cô gái này.

Cô là lớp phó thể dục lớp A1, dáng người cao ráo, vung cây rìu rất oai phong, từng đạt giải nhất môn võ học toàn khối, có thể coi là nhân vật nổi bật.

Thường Oánh cũng là học viên trong buổi lễ Kính Thần ngày hôm qua, là người đầu tiên Kính Thần cho lớp mình, thậm chí là cho cả trường.

Còn vị thần mà cô kính bái chính là Linh Thiêm đại nhân ở hàng thứ tư.

"Lục… Lục Nhiên à!" Thường Oánh cũng vừa mới nhận ra người đến là ai, nói năng có chút lắp bắp.

Khi nhìn thấy Lục Nhiên, các học sinh thường có chút mất tự nhiên.

Có lẽ là do liên tưởng đến tà ma xinh đẹp đáng sợ - Yên Chỉ Nhân.

Lục Nhiên cười nói: "Hôm qua cậu mới trở thành tín đồ của Linh Thiêm, hôm nay đã hành nghề rồi?"

"Hì hì."

Thường Oánh lắc lắc chiếc ống quẻ cũ kỹ trong tay: "Nói sao nhỉ, bạn học Lục thân mến, xem một quẻ nhé? Tình yêu, học tập, vận mệnh, cái gì cũng xem được, đảm bảo chính xác!"

Lục Nhiên đánh giá "thiếu nữ lực điền" trước mặt, nói: "Rõ ràng trông cậu giống tanker hơn! Trở thành tín đồ của Linh Thiêm rồi, con đường phát triển có phải lệch lạc hay không?"

Nói thật, Thường Oánh rất đặc biệt.

Mỗi lần nhìn thấy cô, Lục Nhiên đều có cảm giác như đang nhìn thấy vẻ đẹp hoang dã, tràn đầy sức mạnh của người phụ nữ trong xã hội mẫu hệ nguyên thủy.

"Tôi không phải có hai tay sao?"

Thường Oánh phản bác: "Một tay cầm quẻ xem bói, một tay vung rìu chém người! Trước khi chém, còn có thể xem thử đối phương sống được bao lâu. Nếu mạng đối phương quá cứng, tôi cũng có thể chuồn trước... Khụ khụ."

"..."

Thường Oánh vội vàng đổi chủ đề: "Hôm qua cậu đối mặt với tà ma mà mặt không biến sắc, đúng là tấm gương cho chúng ta noi theo! Vậy nên, tôi giảm giá cho cậu 80%, 80 đồng một quẻ, chúng ta làm bạn nhé."

Nghe vậy, Lục Nhiên lập tức bỏ đi.

80 đồng!

Đùa à, đủ để tôi ăn bao nhiêu cây xúc xích rồi?

Chi bằng cậu chặn cửa nhà vệ sinh, trấn lột tôi luôn đi, đưa tiền như vậy còn sảng khoái hơn...

Thường Oánh vội vàng đuổi theo: "Đừng đi mà Lục Nhiên! Cả buổi sáng chẳng có ai mắc lừa... khụ khụ, ý tôi là tôi vẫn chưa khai trương."

Lục Nhiên: ???

Thường Oánh khá hào phóng, đưa tay ôm lấy vai Lục Nhiên: "Thế này nhé, coi như khai trương đại cát, tôi xem bói miễn phí cho cậu một quẻ! Tan học cậu mua cho tôi một gói que cay là được!"

"Giỏi đấy~" Lục Nhiên không nhịn được cười: "Que cay cũng được à?"

"Xem đi nào!" Thường Oánh cười lớn, lập tức lắc chiếc ống quẻ cũ kỹ.

Điều kỳ lạ là, chiếc ống quẻ rõ ràng trống rỗng, nhưng lại phát ra tiếng "lạch cạch".

Cùng với một luồng năng lượng dâng lên, bên trong ống quẻ xuất hiện vài quẻ trúc hư ảo.

"Đúng rồi!" Lục Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Cậu xem cho tôi về phương diện nào?"

"Hả?" Tay Thường Oánh run lên, một quẻ trúc rơi ra.

Lục Nhiên suýt nữa thì bật cười, cậu còn chưa biết xem gì mà đã lắc rồi?

Vù~

Quẻ trúc hư ảo từ từ bay lên, chậm rãi xoay tròn, trông rất kỳ diệu.

Trên quẻ không có thơ văn, chú thích gì cả, chỉ có duy nhất một chữ: Hạ!

Lục Nhiên: "..."

Thường Oánh: "..."

Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.

Lục Nhiên bực bội đẩy Thường Oánh ra, bước về phía lớp 11A4.

Phía sau vang lên giọng nói yếu ớt của Thường Oánh: "Lục Nhiên, que cay của tôi..."

"Đi chỗ khác chơi đi!" Lục Nhiên không quay đầu lại, bước thẳng vào lớp.

Thường Oánh cảm thấy rất xấu hổ, lại lắc lắc ống quẻ thô sơ của mình.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi lừa đảo, nghiệp vụ quả thật chưa thành thạo.

"Chu choa, tân lang đến rồi à?"

Cùng với một giọng điệu mỉa mai, một bóng người cao lớn khác tiến lên, khoác vai Lục Nhiên.

"Hửm?" Lục Nhiên quay đầu lại.

Hôm nay bị gì vậy, sao ai cũng khoác vai bá cổ mình?

Nhìn thấy gương mặt trước mắt, Lục Nhiên lập tức mất hết hứng thú, Khấu Anh Quyền!

Lục Nhiên khẽ cau mày, bình thường hai người không ưa gì nhau, gần như không có tiếp xúc cơ thể.

Khấu Anh Quyền có hành động bất thường như vậy, chắc chắn là không có ý tốt!

Nhìn thì có vẻ như gã đang khoác vai Lục Nhiên, nhưng thực chất là đang siết cổ Lục Nhiên: "Hôm qua về nhà, có lén lút cấu kết với tà ma không?"

Lục Nhiên: ???

Tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà đã giỏi chụp mũ rồi.

Sau này đi làm chắc còn ghê gớm nữa.