Chương 70: Thiên hạ vị bình (7)

Bắc Lục, Thanh Nhung nguyên.

Kim trướng của Thạc Phong Hòa Diệp.

Thạc Phong Hòa Diệp bị đá từ trong trướng ra ngoài.

“Vương tử điện hạ, lại thua à?” Các tướng lĩnh đang uống rượu trên mặt cỏ vui vẻ hỏi.

Thạc Phong Hòa Diệp xoa cái lưng đau vì cú ngã, “Ờ, hôm nay sắc trời đã tối, về doanh nghỉ ngơi, mai lại đánh tiếp.”

Trong tiếng cười lớn của các bộ tướng, chàng một mình quay lại doanh trướng.

Thạc Phong Hòa Diệp vào trướng của mình, bộ tướng Long Cách Sắc đang chờ chàng.

“Hiện tại lại có chủ tướng trẻ tuổi của ba bộ lạc nhỏ sẵn lòng theo chúng ta xuất chinh Đông Lục lần nữa, nếu vậy, đại đa số thanh niên trong tám bộ Hãn Bắc đều ủng hộ chúng ta rồi… Chúng ta có thể triệu tập năm vạn kỵ binh. Nhưng mấy lão đầu cũng ngày càng mất hứng.” Hắn ghé sát vào Thạc Phong Hòa Diệp, “Họ không có dũng khí Nam chinh lần nữa… Nghe nói, Hãn vương của vài bộ lạc đang mưu đồ bắt lấy ngài, gồm cả phụ thân ta. Họ sợ uy vọng của ngài ngày càng cao, ngay cả phụ thân ngài cũng không hy vọng bị nhi tử thay thế quá sớm. Chúng ta phải chuẩn bị sớm.”

“Mai ngươi và bọn Hách Lan Thiết Viên mang thư của ta đến các bộ, để xem thư xong họ mang người đến Sóc Phương nguyên tập hợp, cũng báo cho mấy lão đầu đến, tới lúc nói cho rõ ràng rồi. Cùng lắm thì chia ranh giới, người theo mấy lão đầu thì ở lại, người theo ta thì dời về phía Nam.” Thạc Phong Hòa Diệp nhìn ánh lửa, đầu mày nhíu chặt.

Đêm hôm sau, ngoài doanh của Thạc Phong Hòa Diệp, một kỵ binh tuần đêm đang đi chầm chậm, một mũi tên nhọn đột nhiên bắn thủng cổ họng hắn. Hắn chưa kịp hô tiếng nào đã ngã ngựa.

Mấy bóng đen cầm cung ẩn mình gần đó, quan sát động tĩnh trong doanh một lát, sau đó xoay người phát ám hiệu.

Cây cỏ ở phương xa lay động, hiện ra vô số bóng dáng. Họ dắt ngựa chiến đã bọc móng bằng vải bố mềm, len lén tiếp cận doanh địa không có rào ngăn.

Một tiếng huýt gió vang lên, những kẻ tập kích đều lật người lên ngựa, điên cuồng gào thét xông vào.

Trong đại trướng, Thạc Phong Hòa Diệp mở choàng mắt, nghe được tiếng chém giết. Chàng lật người dựng dậy, chưa kịp mặc giáp, chỉ khoác áo da, rút chiến đao lao khỏi đại trướng.

Gần như cùng lúc đó, hỏa tiễn từ xa phóng tới xuyên phá doanh trướng của chàng, cắm vào chỗ chàng vừa nằm, bốc cháy ngùn ngụt.

Tiếng kèn lệnh thảm thiết vang lên, các kỵ binh lao khỏi doanh trướng lật người lên ngựa, tiếng chém giết từ khắp nơi hòa vào làm một. Dây lửa bắn qua không trung, rất nhiều doanh trướng đã biến thành những đống lửa lớn. Đội quân tập kích tựa hồ có hơn vài ngàn người, còn trong doanh của Thạc Phong Hòa Diệp lúc này cùng lắm chỉ có hơn một ngàn người.

“Tới hay lắm!” Thạc Phong Hòa Diệp quát to, “Lão đầu tử quả nhiên đủ độc ác. Nhưng hôm nay các ngươi không giết nổi ta, ngày mai ta sẽ san bằng các ngươi!” Chàng múa chiến đao, chỉ huy quân mã hợp thành một đường đột phá vòng vây.

Hách Lan Thiết Viên chờ tướng lĩnh mang binh tới hợp lại, hơn ngàn người này đều trở về từ cuộc chiến đẫm máu ở Đông Lục, dũng mãnh không sợ chết, quân tập kích cũng kính sợ những dũng sĩ này, không dám áp sát tử chiến. Mắt thấy sắp thoát khỏi vòng vây, Thạc Phong Hòa Diệp bỗng quay đầu ngựa chạy ngược lại.

Hách Lan Thiết Viên hét lớn: “Điện hạ ngài điên rồi! Vì nữ nhân đó sao? Nàng còn quan trọng hơn bá nghiệp thiên hạ của ngài sao?”

“Trứng thối mau cút! Mang người đến Lẫm Phong nguyên chờ ta, thiếu một người ta đuổi chết ngươi.” Giọng Thạc Phong Hòa Diệp từ xa truyền đến.

“Ta…” Hách Lan Thiết Viên vốn định chém giết quay lại cùng chàng, nhưng không thể trái lệnh, cắn răng một cái, quát các kỵ sĩ, “Theo ta!”

Mục Vân Nhan Sương ở trong trướng, nhìn ánh lửa và bóng người hối hả bên ngoài, lòng chợt thả lỏng.

Cuối cùng cũng được giải thoát.

Nàng chậm rãi mặc y phục, đi tới trước gương đồng. Trướng bồng đã bốc cháy, nhưng nàng vẫn thản nhiên chải đầu trước gương.

Ngựa chiến hí vang, màn trướng đang cháy bị giật xuống, sao trời hiện ra, tiếng chém giết và gió lạnh đồng thời ập vào.

Mục Vân Nhan Sương đứng dậy, thấy Thạc Phong Hòa Diệp ghìm ngựa quay về, lôi miếng vải cháy hừng hực, cười với nàng: “Muốn chết, không dễ dàng như vậy.”

Mục Vân Nhan Sương tức đến nghiến răng. Lúc này từ sau lưng một kỵ binh tập kích phóng ngựa lại gần, vung đao bổ tới, Mục Vân Nhan Sương không thèm quay đầu, chỉ căm hận nhìn Thạc Phong Hòa Diệp, trực tiếp giơ tay tóm lấy cổ tay của kỵ binh kia, lôi hắn xuống ngựa, đoạt đao chạy như bay vài bước, nhảy lên ngựa chiến, xông về phía Thạc Phong Hòa Diệp: “Ngươi muốn chết thì lại rất dễ đấy!”

Thạc Phong Hòa Diệp kêu “Không hay”, rồi giục ngựa bỏ chạy. Mục Vân Nhan Sương thúc ngựa vung đao hô to: “Thạc Phong Hòa Diệp, ta nhất định phải giết ngươi!”

Năm xưa trên mảnh thảo nguyên này, nàng là thợ săn, chàng là con mồi, nhưng nàng đã tha cho chàng; một năm trước, trên chiến trường ngoài thành Thiên Khải, nàng muốn giết chàng, nhưng lại bị chàng bắt giữ. Chàng vì báo ân, không chịu giết nàng, nàng lại nghĩ là sỉ nhục. Hiện tại, bọn họ lại một lần nữa truy đuổi trên chiến trường gió cát gào rít, dường như sớm có một sợi dây buộc hai người lại với nhau.

Bọn họ truy đuổi một trước một sau, các kỵ binh xung quanh đuổi theo, đều bị họ chém ngã ngựa. Hai người tả xung hữu đột trong ánh lửa, chẳng coi loạn quân ra gì.

Một tướng lĩnh quân tập kích nhìn từ xa, nói với kỵ xạ thủ đứng sau lưng: “Bắn tên!”

“Nhưng Hãn vương nói không thể giết điện hạ, phải bắt sống…”

“Ta không muốn bắn chết hắn. Nhưng tiễn pháp của ngươi không tốt, ngộ sát hắn, cũng không trái với quân lệnh của Hãn vương.”

“Điều này… Đã rõ!”

Kỵ xạ thủ nhất tề bắn ra loạn tiễn, tiếng rít gió trong đêm khiến người ta rét lạnh.

Mục Vân Nhan Sương phủ phục một bên thân ngựa, nhưng ngựa lại trúng tên ngã xuống. Nàng rơi xuống mặt cỏ, vừa lật người nhảy lên, kỵ binh phía sau đã vây tới, quăng dây thừng về phía nàng. Mục Vân Nhan Sương vung đao đẩy ra vài sợi, nhưng cuối cùng vẫn bị một sợi choàng vào cổ, kéo ngã xuống đất.

Tướng lĩnh truy binh phi ngựa tới, nhìn kỹ rồi nói: “Đây không phải Thạc Phong Hòa Diệp…” Chợt đổ ầm khỏi lưng ngựa, cổ họng xuyên một mũi tên.

Thạc Phong Hòa Diệp thả dây cương, cưỡi ngựa cầm cung, liên tục bắn tên. Truy binh bên người Mục Vân Nhan Sương từng người hét lên rồi ngã gục.

Thạc Phong Hòa Diệp xông tới trước mặt Mục Vân Nhan Sương, quát: “Còn không lên ngựa?” Mục Vân Nhan Sương sửng sốt, mắt thấy loạn tiễn lại phóng tới, không kịp nghĩ, nhảy một cái ngồi vào sau lưng Thạc Phong Hòa Diệp. Dưới chân nàng không có bàn đạp, trong tay không có dây cương, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nắm lấy đai lưng của Thạc Phong Hòa Diệp. Thạc Phong Hòa Diệp mang theo nàng xông ra ngoài.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây, tiếng chém giết xa dần, bốn phía an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang và tiếng gió.

Họ đi tới bờ một con sông, thả ngựa uống nước nghỉ tạm. Hai người ngồi trên cỏ, đều không nói lời nào, chỉ nhìn con ngựa chạy chầm chậm trong dòng nước bàng bạc dưới ánh trăng.

“Nếu nàng là nữ nhân của ta thì thật tốt,” Thạc Phong Hòa Diệp nói, “Lúc này chúng ta sẽ vừa cười vừa nhảy cùng nhau, có thể lăn lộn trên thảo nguyên cùng nhau.”

Mục Vân Nhan Sương vẫn trầm mặc, những giọt nước lóng lánh trên tóc nàng.

Thạc Phong Hòa Diệp đột nhiên ôm lấy nàng. Hai người quay cuồng trên mặt cỏ.

Một đêm này trôi qua rất nhanh.

Ánh bình minh le lói, Thạc Phong Hòa Diệp chợt mở bừng mắt.

“Con bà nó… Ta mà lại bị đánh hôn mê…” Chàng nhếch miệng, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, “Răng cũng rơi mất, nữ nhân này ra tay thật ác…”

Chàng giật mình nhảy dựng lên, nhìn bốn phía, Mục Vân Nhan Sương và con ngựa đều đã biến mất.

“Con bà nó, nữ nhân đều như vậy, lúc muốn bay đi thì còn vội hơn cả chim nhạn trên trời. Không những mang tim của ta đi, mà còn mang cả ngựa của ta đi mất…”

...

“Mẫu thân, chúng ta đi đâu?”

Trong xe ngựa lắc lư, Mục Vân Hoán hỏi.

“Tới nơi con phải đến. Nơi đó có bảo tọa của con, tương lai con sẽ ở đó quân lâm thiên hạ.”

“Vì sao họ muốn con làm hoàng đế?”

“Người trên đời này, không ai không muốn trở thành hoàng đế. Vị trí này vốn nên thuộc về con.”

“Con sợ.” Mục Vân Hoán dán sát vào mẫu thân, “Con không muốn họ đều nhìn con.”

“Đừng sợ. Làm hoàng đế, mới có thể làm chủ số phận của chính mình, số phận của người trong thiên hạ. Phụ thân của con vốn nên là hoàng đế, đáng tiếc người chưa kịp lên vị trí kia, con nhất định phải kế thừa tất cả mọi thứ người nên có.”

Mục Vân Hoán không nói gì nữa.

Trong đại điện, Mục Vân Sênh nhìn đôi mẫu tử tiến tới trước mặt.

“Tham kiến bệ hạ.” Lăng Nhụy phủ phục quỳ lạy. Mục Vân Hoán lại chỉ hiếu kỳ nhìn lên nóc đại điện.

“Bình thân đi.” Mục Vân Sênh bước xuống dưới thềm, nhìn Mục Vân Hoán.

Lăng Nhụy khẩn trương nhìn trộm ánh mắt của thanh niên hoàng đế, trong ánh mắt đó không có chút hung ác nào. Chàng như đang nhìn hài tử của chính mình.

“Con tên Mục Vân Hoán? Hài tử của huynh trưởng ta?”

Mục Vân Hoán gật đầu: “Mẫu thân con nói, vị trí của người vốn là của con.”

Bách quan im phăng phắc, không dám thở mạnh. Mục Vân Sênh cười ha hả.

“Chờ con tròn mười lăm tuổi, có thể ngồi lên vị trí kia. Nếu con thích, hiện tại cũng có thể lên ngồi lúc nào cũng được.”

“Bệ hạ thúc thúc, làm hoàng đế vui không?”

“Thật sự chẳng có gì vui.” Mục Vân Sênh lắc đầu.

“Vậy người muốn giao hoàng vị cho con để được đi chơi đúng không?”

“Làm hoàng đế phải gánh vác rất nhiều việc, hưng vong của thiên hạ… Mệt ơi là mệt. Ta không thích hợp làm hoàng đế.”

“Không phải ai ai cũng muốn làm hoàng đế sao, sao không chọn một người đảm đương?”

“Vì… Hoàng đế chỉ có thể họ Mục Vân.”

“Vì sao?”

“Thật ra cũng không có lý do gì. Nhưng đây là đế quốc tổ tiên lưu lại cho chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận nó, tiếp tục truyền nó xuống đời sau.”

“Nhưng dù sao nó cũng sẽ mất đi. Đó có phải giống trò đánh trống truyền hoa không, truyền tới tay ai người đó xui xẻo?”

Mục Vân Sênh cười to: “Tuổi con còn nhỏ như vậy, mà lại nhìn được thấu triệt. Đáng tiếc thiên hạ thật ra rất nhỏ, hoàng đế chỉ có thể có một, nên người trong thiên hạ mới nào tranh nào cướp, triều đại thay rồi lại đổi, chẳng qua chỉ là thay một gia tộc làm hoàng đế, cũng chẳng có gì khác biệt.”

“Nếu thiên hạ lớn thật là lớn, lớn vô biên, vậy ai ai cũng có thể làm hoàng đế, sẽ không cần đánh nhau nữa.” Mục Vân Hoán vui vẻ nói.

“Tìm đâu ra thiên hạ lớn vô biên đây?” Mục Vân Sênh than, “Huống chi thiên hạ có lớn hơn, cũng không chứa nổi lòng người.”