Chương 69: Thiên hạ vị bình (6)

Đô ngự sử phủ.

“Tiểu hài tử đó đã được Lăng Nhụy mang tới đại doanh của Cô Tùng Trực, làm sao bây giờ? Nếu Cô Tùng Trực có lòng khác, chỉ sợ sẽ khởi binh bất kì lúc nào.” Phương Khô Vinh giơ thư báo mới nhận được.

“Tốt, tới thật nhanh.” Vũ Văn Thận Cẩn cười, “Hoặc hiện tại tới đại trướng của hắn, theo phe hắn; hoặc lập tức bẩm báo bệ hạ, điểm binh phòng bị. Lúc này đây chính là thời khắc chúng ta chọn lựa sẽ trung với ai.”

“Việc này… làm người ta khó lòng chọn lựa. Thái tử Trang Kính là chúa công năm xưa, có ơn sâu nặng với chúng ta, chúng ta vì ngài ấy mới theo bệ hạ; nhưng bệ hạ cũng đối đãi với chúng ta không tệ. Một người là huynh đệ của thái tử Trang Kính, một người là nhi tử của ngài, chúng ta phải làm sao cho phải?”

“Đừng nghĩ nữa, chúng ta không phải loại người phản bội chúa công, chúa công hiện tại của chúng ta chính là bệ hạ. Làm bề tôi của người, trung với vua, máu tanh lưu trên chiến bào là được, tiếng xấu cứ để chúng ta gánh chịu.”

Phương Khô Vinh cắn răng: “Ngươi nói phải, tất cả tội lỗi, để chúng ta gánh chịu! Hãy kết thúc chiến loạn ở đây.”

“Thời gian cấp bách, chúng ta chia hai ngả. Ngươi đi tấu bệ hạ, ta đi truyền chiếu, lệnh các doanh điểm binh đề phòng, sau đó dẫn một đội quân mã tới thẳng đại doanh của Cô Tùng Trực, nói là phụng thánh mệnh, muốn hắn giao mẫu tử kia ra, xem hắn ứng phó thế nào. Nếu không chịu giao, tất là đã phản, ta lập tức dẫn đại quân tấn công.”

“Giả truyền thánh mệnh?!” Phương Khô Vinh khốc kinh hãi hỏi.

“Giả truyền gì chứ? Nếu bệ hạ biết được, chẳng lẽ lại không lập tức hạ lệnh như thế? Thời gian khẩn cấp, không kịp xin chỉ rồi mới hành động. Ngươi phải tiền trảm hậu tấu.”

“Ta hiểu rồi.”

Tiếng bước chân điều động đại quân đã phá vỡ màn đêm Thiên Khải.

...

Cung Phàm Lâm.

“Nếu chàng có một hài tử, sẽ đặt tên nó là gì?” Phán Hề ngả vào lòng Mục Vân Sênh.

Mục Vân Sênh trầm tư không đáp.

Phán Hề mỉm cười: “Niên hiệu của chàng là Vị Bình, là bởi sống không đúng thời, gặp phải loạn thế. Nếu hi vọng hài tử có thể bình thản không lo cả đời, chẳng bằng gọi là Mục Vân Bình đi.”

“Trưởng tử của Thái tổ chẳng phải cũng có tên này sao? Nhưng cả đời hắn không hề bằng phẳng, xem ra tên phải đặt ngược lại mới tốt. Vậy cứ gọi là Mục Vân Vị Bình đi.”

“Giống niên hiệu của chàng à? Vậy sau này người trong thiên hạ nhắc tới hoàng đế Vị Bình, sẽ là vị nào?”

“Nếu ta có nhi tử, ta chỉ hy vọng nó vui vẻ cả đời, có thể tìm được thứ mình yêu thích, sao nhất định phải kế thừa hoàng vị? Làm hoàng đế, thực sự không có gì tốt.”

“Làm hoàng đế dù hung hiểm, nhưng chẳng phải bình dân bách tính càng mệnh như cát bụi hay sao.” Phán Hề than.

“Nếu có đất đai vô tận, lúa gạo sung túc, vậy sẽ không ai phải tranh đoạt đất đai, cũng không ai muốn làm hoàng đế nữa.”

“Đáng tiếc, lòng người chẳng bao giờ biết đủ. Dù có đất đai vô tận, chỉ sợ cũng không dung được một khối dã tâm.”

Ngoài cung chợt truyền đến tiếng bẩm báo của nội thị: “Nội sử thị lang Phương Khô Vinh có việc gấp cầu kiến bệ hạ.”

“Việc gấp?” Mục Vân Sênh lắc đầu, “Phán Hề, xem ra lại là một đêm không ngủ rồi. Nàng ngủ trước đi, xử lý xong chính sự ta lại tới.”

“Ừ, chàng mau đi đi, quốc sự quan trọng hơn.”

Mục Vân Sênh đứng dậy đi ra ngoài.

“Tiểu Sênh nhi.” Phán Hề bỗng gọi chàng từ phía sau.

Chàng quay đầu, “Sao vậy, Phán Hề?”

Nàng mỉm cười nhìn hắn: “Không có gì. Ta muốn cười tiễn chàng rời đi.”

...

Ngoài thành Thiên Khải, đại doanh quân Phong Giáp.

Hai quân cầm cự lẫn nhau trước doanh. Giáp sắt dày đặc, phản chiếu ánh trăng.

“Cô Tùng Trực, giao hài tử đó ra đây!” Vũ Văn Thận Cẩn hô lớn.

Cô Tùng Trực trên ngựa nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu ta giao ra, ngươi sẽ giết nó.”

“Vậy ngươi muốn tạo phản sao?”

Cô Tùng Trực lại lắc đầu, “Nếu bệ hạ muốn ta chết, ta lập tức tự sát. Nhưng thái tử Trang Kính đối với ta ân trọng như núi, muốn ta giết chết đời sau của người, ta không làm được! Muốn ta nhìn người khác giết nó, ta cũng không làm được!”

Vũ Văn Thận Cẩn biết cuộc nói chuyện sẽ không đi tới đâu, hắn chậm rãi giơ tay.

Ba ngàn lính cung nỏ nhất tề nâng nỏ lên.

Bên người Cô Tùng Trực, quân Phong Giáp nâng đao thuẫn lên, trên đồng trống dưới ánh trăng là một mảnh hàn quang lấp lóe.

Huyết chiến sắp tới.

“Bệ hạ giá lâm!” Tiếng la từ xa truyền đến.

Vũ Văn Thận Cẩn, Cô Tùng Trực biết, thời khắc quyết định đã tới.

Mục Vân Sênh giục ngựa nhẹ nhàng tiến tới, bên người chỉ có vài dũng sĩ bảo vệ.

Chàng xuyên qua quân trận của Vũ Văn Thận Cẩn, di thẳng tới trước trận quân Phong Giáp.

Mục Vân Sênh nhìn lướt qua đội quân do chính mình sáng tạo ra, lúc này, họ lại giơ binh khí chĩa vào chàng.

Chàng chậm rãi nâng tay, chỉ vào đội quân ấy.

“Quỳ xuống.”

Giọng chàng không lớn, nhưng trong màn đêm an tĩnh lại rõ ràng đến khác thường.

Một vạn quân Phong Giáp nhất tề buông đao thuẫn, quỳ rạp xuống đất, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Không có một tia do dự.

Binh sĩ quân Phong Giáp đều là nạn dân trôi dạt khắp nơi năm xưa, khi họ bị kỵ binh dẫm đạp, quằn quại kêu khóc, là thiếu niên Mục Vân Sênh đứng ra, quát bọn họ: “Các ngươi còn muốn trốn nữa sao? Mấy vạn người, mười mấy vạn người bị vài ngàn kỵ quân đuổi theo, các ngươi có khác gì một đám lợn không?”

Chàng giơ kiếm, trên đó còn đầy vết máu của kẻ đồ sát.

“Trước khi bất cứ kẻ nào muốn chém đầu chúng ta, đầu chúng sẽ rơi xuống đất trước!”

Ngày ấy, đoàn người điên cuồng hét lên như biển gầm. Họ cam tâm tin tưởng chàng, đợi một tiếng kêu gọi mà trở thành anh hùng. Bọn họ theo thiếu niên đánh về thành Thiên Khải, đuổi được quân Hữu Kim. Họ từ thất phu biến thành dũng sĩ khiến kẻ khác khiếp sợ. Chư hầu trên đời này thấy cờ hiệu của quân Phong Giáp sẽ run rẩy. Thiếu niên này cho họ tôn nghiêm và dũng khí, họ sẽ không phản bội chàng, tuyệt đối không.

Chỉ còn một mình Cô Tùng Trực vẫn còn trên ngựa.

Hắn không xuống ngựa, không quỳ phục.

Mục Vân Sênh bình tĩnh nhìn hắn — vị tướng đã từng vào sống ra chết vì mình.

“Bệ hạ, người định đối đãi với cốt nhục của huynh trưởng người, đời sau của Mục Vân thị như thế nào?” Cô Tùng Trực cao giọng hỏi.

Tựa hồ người khắp thiên hạ đều đang đợi câu trả lời này. Một câu nói là ngàn vạn đầu người rơi xuống đất, một câu nói là chiến loạn cả trăm năm.

Mục Vân Sênh chậm rãi nói ra đáp án.

“Ta sẽ lập nó làm thái tử.”

Giọng chàng không hề lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Cô Tùng Trực thở dài một tiếng, xuống ngựa quỳ xuống, phủ phục thật sâu, hô to: “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Phương Khô Vinh và Vũ Văn Thận Cẩn cũng nhảy xuống ngựa, quỳ lạy trên mặt đất, hô to: “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Vạn quân quỳ bái, hàn quang từ giáp trụ như sóng cuộn về phía chân trời. Bọn họ cùng hô to: “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Mục Vân Sênh nhìn đại quân quanh mình. Rốt cuộc chàng cũng trở thành chủ nhân thật sự của đội quân này, của những tướng lĩnh này. Chàng cũng hiểu rõ, rốt cuộc mình cũng trở thành đế vương thật sự. Vì quốc gia này, chàng chỉ có thể buông bỏ tình riêng, đổi lấy sự ủng hộ của muôn người.

“Phán Hề, xin lỗi.” Chàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói. Không ai nghe.