Chương 71: Thiên hạ vị bình (8)

Vũ Văn Thận Cẩn không hề tán thành Mục Vân Sênh truyền hoàng vị cho Mục Vân Hoán, vẫn xem xét chọn người, muốn làm phong phú hậu cung cho Mục Vân Sênh. Mục Vân Sênh chỉ muốn bảo vệ Phán Hề, đương nhiên không đồng ý. Vũ Văn Thận Cẩn dứt khoát trực tiếp tuyển mỹ nữ đưa vào cung, Mục Vân Sênh lại đưa họ về nhà, một vài người không chịu đi, Mục Vân Sênh cũng đành phải để họ ở lại hậu cung, nhưng bản thân ngày nào cũng chỉ ở lại cung Phàm Lâm, không để ý tới họ. Vì vậy những vị phi tử chưa nhận ơn vua này và “gia quyến của Hoàng hậu” – người nhà Bình Yên rảnh rỗi lại diễn cung tâm kế, mỗi ngày động đao, hạ độc, thắt cổ, nhảy giếng cũng không ai quản, chỉ cần không đốt nhà là được. Cái hậu cung cơ bản ở trạng thái rừng rú nguyên thủy này, hầu như không ai có thể sống sót ra ngoài. Kịch về hậu cung thời này do đời sau sáng tác là nhiều nhất, vài chục quyển sách cũng tả không hết.

Nói thêm về Vũ Văn Thận Cẩn. Bởi vì cải cách có hiệu quả rõ ràng, Vũ Văn Thận Cẩn được Mục Vân Sênh thăng làm Đô ngự sử, giám sát bách quan, phổ biến luật mới. Sau trận chiến tại Thiên Khải, các trọng thần thời trước chạy thì đã chạy, chết thì đã chết, còn có một số người đang xem xét tình hình chưa định quay về, nên trong triều cực thiếu người tài. Chức Thừa tướng còn trống, chưa có người đủ tư lịch và uy vọng đảm nhiệm, Vũ Văn Thận Cẩn liền trở thành thần tử Mục Vân Sênh coi trọng nhất, xử trí bổ nhiệm quan viên đều phải qua tay hắn, ôm đồm cả giám sát nhân sự, lập pháp chấp pháp, nghiễm nhiên thành thừa tướng không ấn, quyền lực khuynh quốc.

Năm xưa hắn cũng là một thanh niên thù đời, vốn lập chí quét sạch tham hủ, phổ biến pháp trị, nhưng con người một khi đã nắm quyền, khó tránh khỏi bị quyền lực cám dỗ, bất tri bất giác biến thành phần tử hủ bại nhất, nhưng vẫn hồn nhiên không hay biết, tự cho là mình thanh liêm. Hắn bổ nhiệm quan viên được ca tụng là không nhìn lý lịch, chỉ nhìn năng lực, nhưng nào có bằng chứng cụ thể, thực tế lại biến thành điều động quan viên chỉ dựa vào một câu nói của hắn. Vì vậy tự nhiên có vô số người muốn làm quan đến lấy lòng, Vũ Văn Thận Cẩn chỉ cho là mình được sùng bái sâu sắc, có chút hưởng thụ. Bản thân có môn sinh, môn sinh lại có môn sinh, dần hình thành một đảng khổng lồ, gọi là “Cẩn Thận đảng”*. Môn đồ của hắn, thậm chí cả gia đinh cũng mượn uy thế của hắn để thu hối lộ, hắn càng quản không nổi.

*Không nhịn được phải nhận xét, thật sự cứ đến tên ông này là lại buồn cười, giờ đọc đến Đảng Cẩn Thận cười muốn rách mồm :v

Thượng tướng quân Cô Tùng Trực chưởng quản quân Phong Giáp là bộ hạ của thái tử Trang Kính Mục Vân Lục, Lăng Nhụy là mẫu thân của thái tử Mục Vân Hoán, và đông đảo võ tướng thời trước từng theo Mục Vân Lục, những người này tự nhiên là “Thái tử đảng”. Vì Vũ Văn Thận Cẩn cực lực phản đối Mục Vân Sênh lập Mục Vân Hoán làm thái tử, còn từng muốn diệt trừ thế lực thân cận Mục Vân Lục, tuy bị Mục Vân Sênh ngăn lại, nhưng người của Thái tử đảng vẫn luôn lo bị Vũ Văn Thận Cẩn làm hại, dao động vị trí thái tử của Mục Vân Hoán, họ thấy Vũ Văn Thận Cẩn chuyên quyền, tự nhiên có chút sầu lo; còn Vũ Văn Thận Cẩn tay không binh quyền, cũng lo bị Thái tử đảng làm khó dễ, liền phái người ngày đêm giám thị phe kia. Hai phe đối lập ngày càng nghiêm trọng.

Thật ra mỗi ngày đều có tấu chương tố cáo Vũ Văn Thận Cẩn lộng quyền kết đảng, Mục Vân Sênh không phải không biết; nhưng thay Vũ Văn Thận Cẩn lại mất đi nhân tài trị quốc. Điều này cũng giống như biết rõ một viên đại tướng tay nắm trọng binh là nguy hại, nhưng thiếu hắn lại không có ai cầm quân đánh giặc. Làm đế vương phiền não vậy đấy.

Vũ Văn Thận Cẩn thấy đám “phi tử” kia không có tác dụng gì, lòng như lửa đốt, dứt khoát đem nữ nhi của mình là Vũ Văn Tĩnh vào cung. Nữ nhi của hắn mới mười hai tuổi, vừa lúc Mục Vân Sênh sinh bệnh, thấy nàng còn tưởng cung nữ mới tới, còn thở dài nói ngươi còn nhỏ như vậy đã phải tiến cung, vô cùng thương cảm, nhà các ngươi chắc hẳn rất khổ. Khỏi bệnh mới biết đây là con dâu nuôi từ bé. Mục Vân Sênh nghĩ thầm Vũ Văn Thận Cẩn ngươi còn ngại hậu cung này chưa đủ loạn hay sao, lại không thể trả về, đành nuôi nàng tiếp vậy.

Vũ Văn Thận Cẩn ước gì nữ nhi có thể lớn nhanh một chút, có nhi tử với Mục Vân Sênh, đáng tiếc Vũ Văn Tĩnh còn quá nhỏ, tuy nghe cha già ngày ngày giáo huấn phải bám dính lấy Mục Vân Sênh, nhưng mở miệng đều là “Hoàng đế thúc thúc, người chơi nhảy dây da với con được không” . Mục Vân Sênh nghĩ thầm sao ta lại có một nữ nhi lớn bằng này rồi, đúng là dở khóc dở cười.

Tuy rằng Vũ Văn Tĩnh không hiểu gì hết, nhưng “Hoàng hậu hệ” và “Phi tần hệ” đều coi nàng là đại địch. Nhưng vì thế lực của Vũ Văn Thận Cẩn lớn, hơn nữa Mục Vân Sênh thương nàng như nữ nhi, nên không ai dám vô lễ với nàng, chỉ đều ngóng trông Vũ Văn Thận Cẩn thất thế, liền có thể chỉnh chết tiểu nha đầu “độc chiếm lòng vua” này ngay.

Về cuộc tranh đấu của “Cẩn Thận đảng” và “Thái tử đảng”, Mục Vân Sênh vừa nghĩ đã không ngủ nổi, nghĩ thầm quyền lực thì có gì mà tranh? Làm hoàng đế thì sao, ngày ngày vẫn phải chơi nhảy dây da cùng nữ nhi của Đô ngự sử, tốn cả ngày nghe hai phái trong triều mắng nhau. Để khiến hai bên yên tĩnh, bày tỏ quyết tâm lập thái tử của bản thân, chàng dứt khoát để Mục Vân Hoán trực tiếp vào triều, ngày ngày ngồi bên mình nghe bách quan tấu sự.

Nhưng đứa nhóc Mục Vân Hoán này có chứng tự bế, hơn nữa gián đoạn bất định, vui vẻ thì huyên thuyên không dứt, không vui thì nửa tháng không nói một chữ. Hơn nữa cậu cực kỳ dính mẹ, mỗi ngày vừa ngồi lên ghế liền không khác gì nhập định, hồn ngao du thiên hạ, vừa nghe “Bãi triều” liền nhanh chân chạy đi tìm mẫu thân. Mục Vân Sênh hết cách, đành đón cả Lăng Nhụy vào cung.

Vũ Văn Thận Cẩn nghe nói Lăng Nhụy vào cung, lại bắt đầu lo lắng — coi như Mục Vân Hoán là đồ ngốc, mẫu thân nó cũng đâu phải đèn cạn dầu, Lăng Nhụy vào cung, Vũ Văn Tĩnh còn có thể yên ổn sao?

Quả nhiên Lăng Nhụy không vừa mắt nhất là Vũ Văn Tĩnh ngày ngày dính lấy Mục Vân Sênh, vừa nghe Vũ Văn Tĩnh thiên chân vô tà gọi “Hoàng đế thúc thúc” lại thấy toàn thân tê dại. Tìm một cơ hội, nàng liền nói với Mục Vân Sênh: “Tiểu cô nương này quá đáng thương, dù sao bệ hạ cũng không định lấy nàng thật, chẳng bằng cho nàng xuất cung, gả cho người khác.”

Mục Vân Sênh biết Lăng Nhụy không vừa mắt người của Vũ Văn gia ở trong cung, nhưng chàng cũng không thể tát vào mặt Vũ Văn Thận Cẩn. Vì vậy Mục Vân Sênh nói: “Việc này không thể cưỡng cầu. Chờ Vũ Văn Tĩnh trưởng thành, nếu có người trong lòng, khi đó bàn sau.” Lăng Nhụy cũng không thể nói gì hơn.

Mục Vân Sênh dần bắt đầu có ý giữ khoảng cách với Vũ Văn Tĩnh, muốn nàng đi đọc sách học vẽ, không để nàng rảnh rỗi đến tìm mình nữa. Vũ Văn Tĩnh không có ai chơi cùng, các cung nữ không dám quá thân cận với nàng, ở trong cung thập phần buồn chán.

Ngày đó Vũ Văn Tĩnh đang buồn bực đi dạo loanh quanh một mình, đá cỏ chọc sâu, đột nhiên thấy một thiếu niên ngồi ngẩn ngơ trên bậc thềm, chính là thái tử Mục Vân Hoán.

Vũ Văn Tĩnh rất mừng, lại gần: “Ngươi là Mục Vân Hoán phải không? Ta là Vũ Văn Tĩnh.”

Mục Vân Hoán ngắm đám mây đằng chân trời, không để ý tới nàng.

Vũ Văn Tĩnh nói: “Ngươi nhìn gì thế?”

Mục Vân Hoán không để ý tới nàng.

Vũ Văn Tĩnh nói: “Chúng ta đi chơi đi. Ta đuổi, ngươi chạy. Hoặc ta ném cành cây, ngươi nhặt về.”

Mục Vân Hoán vẫn không để ý tới nàng.

Vũ Văn Tĩnh nổi giận, nói: “Sao ngươi không để ý đến người khác thế.” Đẩy Mục Vân Hoán một cái, Mục Vân Hoán liền lăn từ trên bậc thềm xuống.

Cung điện trong hoàng thành Thiên Khải đều được xây dựng trên đài cao, cầu thang có vài chục bậc. Mục Vân Hoán lăn một đường xuống dưới, ngã ngồi lên mặt đất, ngơ ngác nhìn mây trời đằng xa, vẫn không nói lời nào, nhưng trên đầu có một dòng máu chậm rãi chảy xuống.

Chuyện này ầm ĩ một trận lớn.

Lăng Nhụy nhấc kiếm đi tìm Vũ Văn Tĩnh, Vũ Văn Tĩnh sợ hãi tìm chỗ trốn khắp nơi trong cung, cuối cùng bị Lăng Nhụy đuổi tới bờ hồ Thái Y. Nàng sợ đến hồ đồ, ầm một tiếng nhảy xuống hồ.

Lăng Nhụy nhìn tiểu cô nương giãy dụa trong hồ rồi dần chìm xuống, vài lần muốn cứu lại cắn môi không nhúc nhích.

Đột nhiên mặt hồ nổi lên biến hóa kì dị, dường như biến thành một mặt cầu co dãn, nâng Vũ Văn Tĩnh lên, nàng bị bọc lấy, giãy dụa nhưng không ra.

Lăng Nhụy kinh ngạc nhìn lại. Sau lưng nàng, một nữ tử đứng đó chẳng biết từ lúc nào, dung nhan tuyệt mỹ, phảng phất không thuộc về trần thế này.

Đây là lần đầu sau một thời gian rất dài Phán Hề ra khỏi cung Phàm Lâm giữa ban ngày. Trước đây Lăng Nhụy chưa từng gặp Phán Hề, chỉ mới nghe truyền thuyết về nàng. Lăng Nhụy vẫn không hiểu nổi loại nữ tử nào có thể khiến người ta cam nguyện từ bỏ tất cả, thậm chí cả quyền lực của hoàng đế, nhưng nay nàng đã hiểu.

Nàng cũng từng tự phụ mỹ mạo, nhưng không thể so với nữ tử này dù chỉ một chút. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi: nếu nữ tử này có một hài tử với Mục Vân Sênh, mình và Hoán nhi đâu còn chốn dung thân?

Mục Vân Sênh nghe tin vội vàng chạy tới, thấy Vũ Văn Tĩnh hai mắt nhắm nghiền, đã sợ quá ngất xỉu.

Chàng nhìn Phán Hề, Phán Hề nhẹ nhàng cười với chàng, Mục Vân Sênh liền gật đầu. Ánh mắt hai người ăn ý không gì sánh được, không cần dùng ngôn ngữ nói thêm làm gì.

Mục Vân Sênh ôm lấy Vũ Văn Tĩnh đi ra xa, trước sau không liếc nhìn Lăng Nhụy đến một lần.

Lăng Nhụy nhìn dáng vẻ Mục Vân Sênh ôm lấy Vũ Văn Tĩnh, quan tâm chăm sóc nàng như nữ nhi của chính mình, nàng lại một lần nữa cảm thấy cô độc vô cùng. Tuy Mục Vân Hoán đã là thái tử, chỉ cách quyền lực tối cao một bước, nhưng nàng vẫn cảm thấy như trong đầm băng.

Nàng không tin quyền lực sẽ vào tay mình thuận lợi như thế, có lẽ mọi thứ rốt cuộc vẫn phải dùng gươm mà cướp đoạt.