Chương 5: Mục Vân Sênh (5)

Thiếu niên lưu lại cảnh ảo trong hạt châu chẳng biết đã bao nhiêu ngày, nghe nữ tử giảng giải về điều huyền bí trên thế gian.

“Các trường phái pháp thuật khác nhau trên đời đều có toán phổ khác nhau, dùng để tính toán cân bằng lực và phương hướng của năng lượng. Tỷ như Nguyên cực hốt toán của Vũ tộc, lấy mười hai làm ước; Ngũ viêm châu hốt toán của Hà Lạc tộc, lấy năm làm ước; Triệt minh hốt toán của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái, lấy bảy làm ước; Tố bản hốt toán của Huyền Thiên Bộ Tượng Phái, lấy hai làm ước; còn cái ta dạy ngươi khác với mấy loại trên, loại toán pháp này gọi là Cửu khuyết hốt toán, lấy chín làm ước. Nguyên lý cũng không khó, nhưng thiên biến vạn hóa, không phải người chuyên tâm thì rất khó thông suốt. Nhất định phải toàn tâm tập trung, bỏ tất cả tục sự, tạp niệm ra sau đầu. Sở dĩ có rất nhiều pháp thuật gia vĩ đại là người cuồng si, cổ quái cô độc, chính là đạo lí này. Nhớ kỹ, nếu như ngươi không thể tập trung linh hồn và cuộc đời mình vào đó, thì thà đừng vận dụng nó, bằng không chỉ tính toán sai một chút, sẽ mang đến hậu quả cực kì đáng sợ.”

“Ta hiểu rồi.” Trong lòng thiếu niên lúc này tràn ngập các loại kí hiệu và toán thức cổ quái, nóng lòng muốn thử, “Ta ở trong này chẳng biết đã bao lâu. Không biết bên ngoài ra sao rồi, ta nên ra ngoài xem thử.”

“Bên ngoài…” Nữ tử cũng nhìn về phía chân trời, như muốn xuyên qua vách hạt châu nhìn những thứ không thể thấy ngoài kia, “Ta cũng rất muốn có thể ra thế giới bên ngoài, trải qua cuộc sống chân chính.”

“Vậy nàng hãy cho ta biết, ta phải làm sao để ngưng tụ một thân thể cho nàng?”

“Điều này rất khó khăn, hiện tại ngươi chưa thể làm được.” Nữ tử lắc đầu, “Tuy nhiên ta chỉ cần mượn ngươi một chút đường để dẫn lực của linh hồn, sẽ có thể hóa ra một hư ảnh, mượn ngũ quan của ngươi để cảm thụ thế giới này, thế nhưng… Làm như vậy, sẽ tiêu hao tâm thần ngươi… Có thể sẽ ảnh hưởng đến thân thể, thậm chí tuổi thọ của ngươi…”

“Hoàn toàn không vấn đề!” Mục Vân Sênh cười nói, “Đời này của ta có thể gặp được nàng, đã quá may mắn rồi.”

“May mắn… vì được gặp sao…” Nữ tử thì thào nhớ kỹ, cúi đầu, “Ta cũng hi vọng… Cuộc gặp gỡ này là một loại may mắn…”

...

Mục Vân Sênh tỉnh lại từ trong mộng, thấy đám cung nữ đang vây quanh người cậu.

“Lục điện hạ, ngài vừa ngủ lâu quá.”

“Hả?” Thiếu niên cả kinh, “Qua bao lâu rồi?”

“Ngài đã ngủ sáu canh giờ rồi… Gọi cũng không tỉnh, bọn ta suýt thì gọi thái y…”

Thiếu niên ngẩn người, mình ở trong hạt châu tham ngộ phép tắc của trời đất, chỉ sợ qua sáu năm cũng không kết thúc.

Mọi người đều tản đi, thiếu niên ngẩn ngơ nhìn hạt châu trong tay: “Phán Hề, bao giờ nàng mới có thể ra đây, chân chính đứng bên cạnh ta?”

“Đồ ngốc, không phải ta đang ở cạnh ngươi sao?” Một tiếng cười khẽ. Thiếu niên cả kinh đứng lên, xoay người nhìn, thiếu nữ quả nhiên đã đứng trước mặt cậu.

“Nàng… Nàng… Nàng có chân thân rồi sao?” Mục Vân Sênh đi tới kéo nàng, nhưng tay lại rơi vào hư ảnh.

“Ôi, ngốc quá, ta đã nói ta chỉ là một ảo ảnh rồi mà. Hơn nữa cũng chỉ có ngươi thấy được ta, vì ta phụ thuộc vào tâm thần của ngươi, dùng tai mắt của ngươi để cảm nhận thế gian.”

“Ý nàng là, kỳ thực nàng cũng không phải ở trước mắt ta, mà chỉ ở trong lòng?”

“Đúng vậy.” Thiếu nữ cười.

“Như vậy… Ta nghĩ cái gì… Không phải nàng đều biết hết sao…” Mặt thiếu niên bỗng có chút đỏ.

“Hì hì, đương nhiên rồi, nhưng ngươi có thể nghĩ gì? Lòng người nói thì phức tạp, nhưng kỳ thực cũng đơn giản, chỉ là bốn chữ ái dục si hận. Có gì đâu mà nhìn không thấu.”

Thiếu niên chậm rãi gật đầu, than thở: “Đúng thế, nghĩ vậy thì cũng thấy bình thường, có gì mà người khác nhìn không thấu, lại có gì mà bản thân không giải được chứ?”

Nữ hài kêu khẽ: “Ôi chao tiểu Sênh Nhi, sợ là ta sẽ làm hư ngươi mất. Ngươi đừng hồ tư loạn tưởng nữa, dù sao cũng là hoàng tử, trong đại điển chiêm tinh không phải đã tính ra ngươi sẽ trở thành hoàng đế tương lai sao?”

“Đây là nàng đang cười ta sao? Rõ ràng nàng nói không có số phận đã định trước mà.”

Nữ hài đi tới bên cửa sổ, đưa tay chạm vào ánh mặt trời, nhưng ánh sáng lại xuyên thấu qua thân thể nàng. “Thật ra thế sự tựa như nước chảy, nếu ngươi là một mảnh lá cây, tự nhiên là trôi theo dòng nước, chim bay trên trời có thể thấy rõ hướng trôi của ngươi. Nhưng nếu ngươi là một con thuyền, ai mà biết ngươi có ngược dòng tiến lên không?”

“Chính vậy, người đời đều cho là đã xem thấu vận mệnh của ta, ta lại càng muốn ngược dòng mà lên.” Thiếu niên nhìn chăm chú về phía chân trời, ánh mặt trời đong đầy trong mắt cậu.

“Thế nhưng làm hoàng đế có gì không tốt? Nếu dòng đời đẩy ngươi về hướng tiền đồ rộng lớn, ngươi cần gì phải chống cự nó?”

“Nàng không hiểu… Không phải điều mình muốn làm, thì dù là hoàng đế cũng không vui vẻ.”

“Vậy ngươi muốn làm gì? Một pháp thuật gia si si mê mê mà người đời không thể lí giải?”

“Ta muốn làm một họa sĩ vĩ đại.” Thiếu niên cũng đi tới trước cửa sổ, đẩy mạnh khung cửa, ánh nắng và gió ập vào mặt.

“Họa sĩ?”

“Đúng, ta muốn chứng minh ý nghĩ của ta sẽ tạo ra một thế gian đặc biệt và mỹ lệ nhất.”

Nữ tử nhìn thiếu niên chăm chú, cậu đang nhìn về phía bên ngoài tường cung, vòm trời xanh lam mênh mang như một cuộn tranh dài, gió cuốn mây trôi, phảng phất trong lồng ngực đã có ngàn vạn phong cảnh rộng lớn. Nhưng đầu mày nàng lại ngưng tụ ưu sầu.

“Ngươi có nhớ rõ lời ngươi từng nói với ta không, trong đại điển chiêm tinh của Hoàng Cực Kinh Thiên, vị Thánh sư kia nói với ngươi mấy lời cổ quái…”

“Đúng vậy… Lão nói: nếu ta đứng trên đỉnh của thế gian, sẽ gây tai họa cho thiên hạ.”

Phán Hề khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi không hiểu ý lão sao? Nếu ngươi muốn trở thành một đế vương vĩ đại, vậy xin ngươi thu lại sự si mê vẽ tranh của mình, ngoài ra phải… rời xa tất cả những gì có thể làm ngươi lạc hướng.”

“Làm ta lạc hướng?” Thiếu niên nhíu mày.

“Ví dụ như… toàn bộ những thứ rõ ràng có tồn tại trên thế gian này mà mọi người lại không nhìn thấy.”

“Tựa như nàng sao?”

“Thực ra trên đời này có rất nhiều chuyện, ta có thể thấy, lại không biết có nên để ngươi thấy không. Nếu một ngày ngươi biết hết chân tướng của thế gian, có thể sẽ làm hại ngươi.”

“Không, ta muốn thấy tất cả mọi thứ nàng có thể thấy.” Thiếu niên tiến một bước, nhìn chăm chú vào mắt thiếu nữ, phảng phất muốn nhìn thấu nàng.

Phán Hề hít một hơi: “Ta chỉ biết là, trong trời đất tràn ngập lực lượng, nhưng đây là thứ người thường không nhìn thấy, không đâu là không có, mặt đất, sao trời đều sẽ phát ra lực lượng. Ta là một mị linh không có thực thể, có thể dễ dàng cảm nhận được loại lực lượng này, chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấu nội tại của mỗi loại đồ vật, nhưng các ngươi thì không thể. Thật ra với mỗi gốc cỏ, mỗi con kiến, thế gian mà chúng cảm nhận được tuyệt nhiên không giống với ngươi cảm nhận được. Ngươi dùng mắt để nhìn mọi vật, như hoa văn bên ngoài chiếc hộp gấm, rồi cho là hoa điểu sơn thủy trên nắp hộp chính là thế gian, thật ra ngươi căn bản không thấy được đồ vật bên trong hộp.”

“Vậy nàng làm sao để nhìn được?”

“Ngươi nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì cả.”

Mục Vân Sênh theo lời nhắm mắt, Phán Hề nhẹ nhàng tới gần hắn, hình bóng hư ảo của nàng dung nhập vào thân thể thiếu niên.

Thiếu niên nhắm mắt lại, lúc đầu chỉ thấy một mảnh hắc ám, nhưng dần dần ánh sáng và hình ảnh bắt đầu di động, thay đổi trước mắt hắn.

“Ngươi có thể phân rõ vị trí ánh sáng không?” Thanh âm nữ hài nhẹ nhàng hỏi trong lòng hắn.

“Đúng vậy, ta thấy… Ta có thể cảm nhận vị trí của ánh nến, lúc đầu nó là một vùng mông lung, sau đó co nhỏ lại, càng ngày càng rõ.”

“Hiện tại linh thức của ta và ngươi hòa làm một thể, ta sẽ giúp ngươi nhìn những thứ ta có thể thấy được… Chỉ cần ngươi tin tưởng ta…”

“Ta tin tưởng…” Thiếu niên nói.

“Ngươi không sợ… Bị ta dùng mị thuật chiếm lấy thần trí, từ nay không còn là bản thân sao?”

“Ta không sợ.”

“Vì sao? Vì sao lại dễ tin tưởng người khác như vậy?”

“Chẳng vì sao cả, chỉ vì tin, đơn giản vậy thôi.”

Nữ hài hồi lâu không nói gì, chậm rãi chìm vào nơi sâu trong thể xác và tinh thần cậu. Quang ảnh trước mặt thiếu niên biến hóa càng lúc càng nhanh.

“Đó là gì vậy? Ta thấy một vùng sáng rất lớn, từ mặt đất lên…”

“Đó là đại địa, truyền thuyết kể rằng đại địa là ngôi sao cực lớn trên bầu trời rơi vào biển rộng rồi ngưng kết mà thành, cho nên nó và sao trời giống nhau, trong lòng nóng cháy không gì sánh được, tràn ngập lực lượng. Lực lượng này chỗ nào cũng có, như nước chảy qua mỗi sự vật, ngươi hiểu được cách nó vận hành, tự nhiên sẽ hiểu thiên địa vạn vật được tạo thành như thế nào.”

Thiếu niên ngẩng đầu, thấy sao trời như ập vào mặt, phảng phất không còn tồn tại cự ly, cũng không cảm giác được thân thể chính mình nữa, tựa như nó đã hóa thành vô cùng lớn và vô cùng nhỏ, tan vào ngân hà. Giờ cậu mới hiểu thế gian mà linh hồn thấy được có dạng gì, nó khác hoàn toàn so với những gì người trần mắt thịt thấy được, ánh sáng do vô số hạt bụi nhỏ tạo thành lưu động dưới vòm trời, ngưng tụ thành vạn vật, cũng lưu chuyển không ngừng ở đó.

Thiếu niên hiểu rằng mình đã thấy được sự lưu chuyển của tinh hà ngàn vạn năm, tuy mở mắt ra liền không thấy nữa, chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với cậu thế gian đã không còn như trước, cậu tựa hồ hiểu được vì sao có mặt trời, lá vì sao mà rơi, thì ra vạn vật thế gian thiên kì bách quái, nhưng chẳng qua cũng giống một bàn cờ, hai màu đen trắng dẫn ra biến hóa vô cùng.

“Ta hiểu rồi.” Thiếu niên nhìn hào quang mỹ lệ từ phương Đông.

“Ngươi hiểu cái gì?” Thiếu nữ nhẹ nhàng đứng cạnh cậu.

“Thì ra thế gian này chẳng qua cũng chỉ là một bức tranh lớn, nhưng chúng ta cũng ở trong bức tranh ấy, không biết nó vĩ đại đến mức nào.”

“Ngươi sẽ trở thành một họa sĩ vĩ đại.” Thiếu nữ nhìn cậu chăm chú, nhẹ nhàng nói.

“Vì sao?”

“Chẳng vì sao cả, chỉ vì tin, đơn giản vậy thôi.” Thiếu nữ cúi đầu mỉm cười, “Lúc ta ở trong thân thể ngươi, cũng hiểu rõ khi làm người, thế giới cảm thụ được tuyệt không sao tả xiết, ta có thể cảm giác được độ ấm của ánh sáng, có thể dùng ngón tay phân biệt gỗ đá và hoa cỏ, có thể nghe được thanh âm vạn vật phát ra. Ngươi biết không, tất cả điều này đối một mị linh mà nói là khó tin đến nhường nào. Nếu không phải nhờ ngươi không hề đề phòng mà dung nạp tâm thần của ta, ta cũng không thể cảm giác được những điều này.”

“Phán Hề…” Thiếu niên nhẹ nhàng gọi.

“Vì sao… khi nghe ngươi gọi tên ta, ta sẽ cảm thấy trong lòng có gì đó đang rung động nhỉ…” Thiếu nữ khẽ cười, “Ta đâu có trái tim.”

Thiếu niên lặng lẽ, hai người đột nhiên đều không nói gì nữa. Nàng có thể tham ngộ sự vận chuyển của sao trời, nhưng lại lơ mơ về lòng người. Dưới bút cậu có vạn lý sơn hà, nhưng sẽ vì một lời nói nhẹ nhàng mà tâm loạn.