Hỗn thiên nghi* cực lớn chậm rãi di động dưới màn trời u ám, mô phỏng sự biến đổi của trời đất, mọi người ngửa mặt nhìn lên, lòng sinh kính sợ. Đài quan sát sao gọi là Doanh Lộc, chu vi nền đài là một trăm bốn mươi chín trượng, cao hai mươi bảy trượng, là đài cao nhất thiên hạ, giống như một ngọn núi, năm đó vô số nhân lực tốn gần năm mươi năm mới hoàn thành. Trên đài đặt mười hai cỗ hỗn thiên nghi liên hợp chuyển động, cái lớn nhất đường kính mười một trượng, làm người ở phía dưới có vẻ đặc biệt nhỏ bé.
*Dụng cụ đo thiên văn dùng sức nước
Bao nhiêu năm rồi, số phận của vô số người được quyết định ở chỗ này, sống chết của tội thần, ngày diễn ra chiến tranh, bổ nhiệm bề tôi, khi hoàng đế các thời đại cảm thấy hoang mang, đều tìm đáp án bằng chiêm tinh. Vòng tròn lớn của hỗn thiên nghi kia chỉ sai lệch một chút sẽ làm số phận cả một gia tộc, một quốc gia lệch sang hướng khác.
Ngày hôm nay, Minh đế muốn tham khảo thiên ý về việc tuyển chọn thái tử.
Các hoàng tử quỳ dưới hỗn thiên nghi, lúc này tất cả mọi người phải thành kính cầu khấn, không được đàm tiếu, càng tuyệt đối không ngẩng đầu nhìn hỗn thiên nghi, bởi vì các đại sư Kinh Thiên Phái nói, người nhìn vào hỗn thiên nghi khi đang tính toán sẽ sản sinh cải biến vi diệu mai sau.
Nhưng Lục hoàng tử Mục Vân Sênh không tin điểm này, nghe tiếng kêu “cách cách cách” của các vòng tròn lớn trên đỉnh đầu, nghĩ những vòng tròn này sẽ quyết định cậu và nữ hài trong minh châu có thể bên nhau hay không, cậu nhịn không được lén ngẩng đầu nhìn hỗn thiên nghi.
Sao sáng xán lạn khắp trời như đại dương màu bạc, quỹ tích của hỗn thiên nghi bằng đồng thau chậm rãi xẹt qua bầu trời, trên các vòng tròn bằng đồng có khắc họa tiết cổ xưa và huy hiệu của thánh triết, mấy ngàn năm huy hoàng như đang chảy qua bầu trời. Khi ánh sao xuyên qua khe hở được vạch sẵn, tất cả đều bắt đầu lóng lánh, đó là linh hồn cổ đại nhảy múa trên vòm trời.
Lúc này chỉ có một mình thiếu niên thấy được cảnh tượng ấy, vì những người khác đều không dám ngẩng đầu nhìn, kể cả các đại sư Kinh Thiên Phái. Bọn họ sau khi khởi động hỗn thiên nghi, liền cúi đầu lùi ra xa, không dám ngẩng đầu nhìn nữa.
Tinh luân rốt cục chậm rãi ngừng lại.
Thánh sư hơn tám mươi tuổi của Kinh Thiên Phái, Linh Hạc Thanh tự mình tiến lên xem vạch khắc, sau đó tiến hành suy diễn cuối cùng. Mỗi suy đoán quyết định số phận một vị hoàng tử, đáp án được viết trên cuốn sổ bằng gấm, đưa đến tay hoàng đế triều Đại Đoan.
Minh đế Mục Vân Cần mở cuốn sổ gấm đó ra xem, lòng Mục Vân Sênh khẩn trương không cách nào ngăn được. Nhưng quyển gấm cuối cùng hẳn là của cậu, lại chậm chạp mãi chưa đưa tới.
Thánh sư Kinh Thiên Phái tự mình đi xuống bậc thang, tới cạnh Minh đế, thì thầm gì đó với ngài. Tựa hồ có chuyện gì đó xảy ra, mọi người đều bắt đầu bất an nhìn quanh, cẩn thận thầm thì.
Rốt cục, Minh đế đứng dậy, hướng mặt về phía đám đông, sắc mặt có chút trầm trọng, người phất tay: “Nghi lễ kết thúc, đều lui ra đi.” Rồi bước xuống khỏi đài Doanh Lộc trước.
Trong tiếng lễ nhạc đại nhã, mọi người vừa rời đi vừa nhao nhao bàn luận, chỉ có Mục Vân Sênh đứng ngẩn người ở chỗ cũ. Nội thị tới mời cậu rời đi, cậu lại phất tay để họ ra xe ngựa chờ trước.
Đợi mọi người giải tán, Mục Vân Sênh chạy vội tới trước mặt Thánh sư Kinh Thiên Phái: “Lão Thánh sư, tương lai của ta rốt cục là thế nào?”
Linh Hạc Thanh thi lễ sâu với cậu: “Lục điện hạ, tiền đồ của ngài sáng chói như ngân hà, tương lai ngài sẽ khai sáng sự nghiệp to lớn mà tiền nhân chưa làm được, chân chính trở thành chủ nhân thiên hạ.”
Thiếu niên sửng sốt, không ngờ là vận mệnh như vậy.
“Chỉ tiếc…” Linh Hạc Thanh thở dài một tiếng, “Nếu ngài đứng trên đỉnh cao quyền lực của thế gian, sẽ gây tai họa khắp thiên hạ, ngài sẽ trở thành người mà thế nhân thống hận, chúng bạn xa lánh, trôi dạt khắp nơi, cô độc cả đời. Thiên tượng đã chỉ ra, lúc ngài leo lên đế vị là ngày thiên hạ đại loạn. Thần nói với bệ hạ, cũng là những lời này.”
Mục Vân Sênh sửng sốt, đột nhiên thấy vô lý hết sức. Cậu cất tiếng cười to: “Vậy ta đây chỉ cần không làm hoàng đế gì đó, là tự nhiên thế gian sẽ thái bình vô sự rồi. Thì ra an nguy của thiên hạ đều nằm trong tay ta. Ha ha ha ha, quả nhiên là thú vị đến cực điểm.”
Thiếu niên nâng tay áo đầy gió, nhìn trời ngâm xướng, lảo đảo như say rượu đi xuống dưới đài, trên tầng tầng bậc thang cực lớn dường như vô tận, chỉ có thân ảnh nho nhỏ của cậu đang ca hát.
...
Đêm đó, thiếu niên thật lâu không thể chợp mắt. Vừa nhắm mắt, đã thấy hỗn thiên nghi cực lớn xoay tròn trước mặt, phảng phất từ trời tới đất, đều là cơ cấu bánh răng chặt chẽ chính xác.
Cậu lại cầm hạt châu tiến nhập cảnh ảo, đi tới bên nữ hài kia.
Nữ hài thấy hắn, mừng rỡ nghênh đón: “Mỗi lần ngươi đi, đều rất lâu mới quay lại. Chẳng có ai ngắm mây với ta, buồn chết mất.”
“Nhưng ta mới đi chưa đến một ngày đêm mà.”
“Nhưng trong hạt châu này đã qua chẳng biết bao nhiêu ngày rồi.” Nữ hài than một tiếng, “Trước đây không ai có thể nói chuyện với ta cả, mỗi ngày chỉ có một mình, bất tri bất giác đã vượt qua nhiều năm như vậy. Nhưng hiện tại biết có người sẽ đến bên mình, thời gian chờ đợi ấy, đúng là mỗi phút đều dài dằng dặc không gì sánh được.”
Nàng giương mắt nhìn Mục Vân Sênh cười, thiếu niên nhất thời hoảng loạn, cúi đầu chẳng biết nhìn chỗ nào, sợ rằng nếu nhìn chăm chú vào mắt nàng thiếu nữ, sẽ say mê mất.
“Nàng… vẫn không nhớ nổi tên mình sao?” Thiếu niên hỏi.
Thiếu nữ ngẩn người, cúi đầu, có chút ưu thương.
Thiếu niên có chút luống cuống: “Ý ta là… ừm… hay để ta đặt tên cho nàng đi.”
Nữ hài ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh nhìn cậu: “Thật sao?”
Thiếu niên nhìn vào mắt nữ hài, trong lòng nhộn nhạo như có từng tầng sóng gợn.
“Nàng… Gọi nàng là Phán Hề đi.”
“Phán Hề?” Nữ hài ngưng thần suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, “Ta thích cái tên này.”
“Đúng vậy, điển cố này đến từ…”
“Ta không cần biết điển cố gì, ta thích là được, ta rốt cục có tên rồi. Ta rốt cục là ta rồi, dù trên đời có còn ai trùng tên này hay không, nhưng ta là độc nhất vô nhị trên đời, không phải sao?” Thiếu nữ dang rộng hai tay, quần lụa mỏng khẽ bay, như đang múa trên không trung.
“Đúng… Nàng là độc nhất vô nhị.” Thiếu niên si ngốc nói.
Cậu nhịn không được đưa tay lướt nhẹ vào đuôi tóc nàng thiếu nữ, nhưng tay lại rơi vào khoảng không.
“Ngươi lại quên ta chỉ là một cái bóng,” nữ hài cười nói, “Nhưng sau này, nhất định ta sẽ trở thành một con người chân chính, để ngươi có thể chạm vào, được chứ?”
“Nhưng làm một người chân chính thì có gì tốt?” Chàng hoàng tử hỏi, “Như vậy sẽ có máu thịt nặng nề, không thể bay lượn trên không được nữa, chỉ có thể dẫm trên mặt đất, dính gió bụi ẩm ướt thôi.”
“Ngươi không biết…” Thiếu nữ xoay người nhìn phía chân trời, mắt nóng lên, “Ta hi vọng biết bao có được cảm giác dẫm chân lên mặt đất, hi vọng cỡ nào được cảm nhận trọng lượng của bản thân, hi vọng có thể phân biệt nóng lạnh, ngửi được hương hoa, hi vọng có thể nếm được trăm vị, dù đắng dù ngọt, hi vọng…” Nàng cúi đầu, ngượng ngùng, “… Hi vọng có thể được người mình yêu ôm một cách chân thực, hạnh phúc trong nháy mắt ấy, ta nguyện ý dùng cả đời để đổi.”
“Người mình yêu…” Thiếu niên thì thào nhớ kỹ, “Nếu có thể đổi cả đời lấy một tình yêu trong khoảnh khắc, vậy thì tốt biết bao, nhưng có rất nhiều người trên đời không có được loại hạnh phúc này…”
“Ngươi nghĩ ngươi cũng không tìm được loại hạnh phúc này sao?”
“Ta… Ta biết đi đâu tìm đây?”
Tiếng cười của nữ hài đung đưa như chuông gió: “Nhưng thứ người đời mong muốn nhất không phải ở ngay cạnh ngươi sao? Ngươi chiếm được nó, toàn bộ thiên hạ đều là của ngươi, không cần đi tìm nữa.”
“Ý nàng là… Ngôi vị hoàng đế?” Thiếu niên nở nụ cười, “Ta chưa từng nghĩ làm hoàng đế là một loại hạnh phúc, cũng không muốn tranh giành vị trí này. Ta chỉ muốn giống nàng, có thể có thời gian đi tìm điều chân chính mình mong muốn.”
“Không…” Nét mặt thiếu nữ bỗng trở nên u buồn, “Chờ ngươi trưởng thành, ngươi sẽ không nghĩ như vậy nữa.”
“Vì sao? Vì sao mọi người đều muốn có thể tiên đoán tương lai của ta?” Thiếu niên có chút bất bình, “Được rồi, nàng nói xem… Thông qua tử vi, thực sự có thể tiên đoán tương lai của người và thế gian sao?”
“Tử vi…” Phán Hề đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi vừa nói đến tử vi, lòng ta liền hiện ra rất nhiều chuyện, đều là về tử vi cả.”
“Nàng cũng hiểu được những chuyện này sao? Hay “nàng” chân chính năm xưa cũng là một chiêm tinh sư?”
“Có thể vậy… Nếu như muốn quan sát trời để suy đoán số phận, kể ra thì cũng dài…” Phán Hề nói, “Ngươi biết hỗn thiên nghi chứ?”
“Biết… Các đại sư của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái hay dùng nó để suy đoán diễn biến các chòm sao.”
Phán Hề vung tay lên, một hỗn thiên nghi lớn hơn cái trên Doanh Lộc Đài tới mấy chục lần xuất hiện trên không, hầu như toàn bộ vòm trời đều là hư ảnh nửa trong suốt của máy móc bánh răng.
“Hỗn thiên nghi cũng có rất nhiều loại, có thể nói rằng, hỗn thiên nghi càng lớn, độ chính xác càng cao. Vào rất nhiều năm trước, các tinh học giả dùng chúng để suy tính quá khứ của trời đất, tỷ như tính toán vị trí của sao trời một vạn năm trước, biết được vị trí của ngôi sao có thể suy ra khí hậu đại địa một vạn năm trước. Còn về số phận con người, có một loại lý luận, rằng dù thế gian có một biến hóa vô cùng nhỏ, đều sẽ ảnh hưởng toàn bộ xu thế vận chuyển của trời đất, sau đó biểu hiện trên tinh đồ, sở dĩ tính toán tinh đồ trong thời gian tới, cũng là để cảnh tỉnh số phận chúng sinh.”
“Càng nghe càng thấy huyền bí. Nếu những điều này đều phải dựa vào quan trắc và tính toán, vậy sao có thể có người làm phép tính lớn như vậy mà không sai đáp số?”
“Cho nên xuất hiện rất nhiều trường phái và toán phổ khác nhau, có phái cho rằng tất cả đều đã định trước, không thể thay đổi tương lai, có người cho rằng con người có thể dựa vào công thức toán để thay đổi tất cả.”
“Công thức toán?”
“Đúng vậy, kỳ thực cái gọi là pháp thuật, cũng không phải lực lượng của thần gì đó, trên thế gian cũng chưa chắc đã có thần, pháp thuật gia chẳng qua chỉ là người biết bí mật trên thế gian nhiều hơn người khác một chút thôi.”
“Bí mật của thế gian?”
“Đúng, nhưng thật ra nó cũng không thần bí như ngươi tưởng tượng đâu, nguyên lý pháp thuật cực kỳ đơn giản, nếu có ngộ tính, người người đều có thể hiểu được.” Phán Hề cười nói.
“Đơn giản như thế nào?”
“Ta hỏi này, nếu như trời tối đen chẳng nhìn rõ vật gì, ngươi sẽ làm sao?”
“Châm đèn.”
“Vậy nếu ngươi đến một nơi không có đèn?”
“Thì… Củi, nến, giấy, châm lên sẽ ra lửa.”
“Nếu như không có mồi lửa thì sao?”
“Đá lửa… Thậm chí khoan vào gỗ đều có thể tạo lửa… Tuy rằng ta chưa thử qua.”
“Vậy… Ai là người đầu tiên biết được khoan gỗ sẽ tạo ra lửa?”
“Cái này… Ai cũng biết mà.”
“Không, vạn sự vạn vật đều có điểm khởi đầu. Tất nhiên sẽ có người đầu tiên. Ngươi tưởng tượng xem ở thời viễn cổ hoang dã, khi người đầu tiên đó làm một vỏ cây bắt lửa, những người khác sẽ coi hắn là gì?”
“Cho rằng hắn làm ảo thuật?”
“Ha ha, chính xác. Pháp thuật cũng vậy, chỉ là một số phương pháp mà đa số người không biết nguyên lý thôi.”
“Ý nàng là, chỉ cần biết phương pháp đó, tất cả mọi người đều có thể trở thành pháp thuật gia?”
“Ừm, có thể nói vậy… Thế nhưng… Pháp thuật cũng như tập võ, làm thơ, mỗi người đều có thể học, nhưng có thể giỏi được hay không lại là chuyện khác. Tinh thần lực thuật là loại đặc biệt thâm ảo, nên có rất nhiều người không thể hiểu được.”
“Tinh thần lực thuật?”
“Cũng chính là pháp thuật theo lời người đời, nhưng người thạo việc này đều biết, lực lượng của những pháp thuật này không phải do thần tiên hay từ hư vô gì đó sản sinh ra, mà là mượn lực lượng của tự nhiên và sao trời.”
“Những lực lượng này từ đâu ra?”
Nữ hài nhìn về phương xa, chậm rãi nói: “Thuở sơ khai… Chưa có trời cũng chưa có đất, chỉ có một mảnh hỗn độn, nhưng trong hỗn độn bắt đầu sinh ra hai lực hư và hoang, cũng chính là lực lượng tụ hợp và phân tán. Hai loại này cố gắng đoạt toàn bộ những hạt bụi nhỏ trong hỗn độn, bởi vậy vô số hạt bụi nhỏ có tới gần nhau, có tách xa nhau, tất cả từ bất động bắt đầu vận động, sau đó không cách nào dừng lại. Chúng chuyển động càng lúc càng nhanh, những hạt sát nhau càng tụ càng chặt, càng tụ càng nhiều, vì vậy sinh ra các ngôi sao. Những hạt phân tán càng tán càng xa, càng tán càng thưa, vì vậy sinh ra những khoảng trống giữa các ngôi sao.”
“Nhưng không phải nói Bàn Cổ khai thiên lập địa sao?”
“Ha ha, trong hỗn độn có lẽ đã sản sinh ra lực lượng cường đại, mọi người nguyện ý tưởng tượng lực lượng này thành một người to lớn, gọi đó là Bàn Cổ.”
“Vậy nên thực ra không tồn tại thần linh sáng tạo thế gian, vậy thì cũng không tồn tại cái gì mà số phận đã định trước sao?”
“Đúng vậy, thế gian của chúng ta, mỗi người, mỗi sự vật, đều là do vô số hạt bụi cực nhỏ tạo thành. Có thể sử dụng lực lượng của những tổ hợp hạt nhỏ phân tán này, cũng chính là lực sản sinh và cải biến nguồn gốc thế gian này.”
“Ý nàng là, những hạt nhỏ này có thể tụ hợp biến thành một người, cũng có thể phân tán ra để tụ hợp thành bất kì cái gì khác, chúng nó là thiên biến vạn hóa?”
“Chính thế.”
“Nhưng nếu như đều do các hạt nhỏ tạo thành, vì sao chúng ta sống, còn vài thứ khác thì chết?”
“Cái này thì… Ta cũng không nói rõ được, có lẽ… Tựa như vẽ tranh, mực nước và bút vốn đều là vật chết, nhưng một ngày được đưa lên giấy vẽ, chúng nó sẽ có thể bày ra thế gian bao la. Trên thế gian có nhiều thứ khác nhau như vậy đó. Có núi sông mây sương, có đá cây chim hoa, có ngươi và ta, tựa như mực có thể vẽ nên những bức họa khác nhau. Hiểu được những điều này, ngươi mới có thể biết cách thay đổi vạn vật.”
“Ra là vậy… Thì ra nguyên lý pháp thuật cũng đơn giản, tựa như làm sao từ hạt cát tạo thành các vật khác nhau, cũng cho chúng linh khí. Thật đúng là có chỗ giống với vẽ tranh.”
Phán Hề cười, “Nói thì đương nhiên là đơn giản, để biết vận dụng lại là một quá trình dài đằng đẵng. Tựa như ai cũng cầm bút, nhưng có mấy người có thể trở thành danh họa đại gia? Đại bộ phận người tu hành trên thế gian này đều lạc hướng, họ cố chấp có được từng quyển bí tịch pháp thuật và sống chết học thuộc phù chú pháp môn, hành sự theo kinh nghiệm của tiền nhân. Nhưng căn bản không thèm nghĩ những lực lượng này từ đâu mà đến, những phù chú này vì sao lại có tác dụng. Tựa như ngươi đốt đèn cũng không nghĩ vì sao bấc đèn lại cháy ấy.”
“Sở dĩ bọn họ không phải pháp thuật gia chân chính, là vì họ căn bản chỉ biết mô phỏng, học thuộc chú ngữ, mà chẳng biết tất cả là do đâu.”
“Đúng vậy.”
“Vậy nàng có thể nói thêm cho ta không? Ta muốn biết làm sao con người có thể cải biến thế gian.” Mắt thiếu niên sáng rực.
Nữ tử muốn nói lại thôi, ngừng một lát mới nói: “Thế nhưng… Đã biết tất cả nguồn gốc của lực, cũng không có nghĩa là ngươi có thể không gì không làm được. Ngược lại, toàn bộ những sáng tạo mới, đều cần không ngừng thử nghiệm, một sai lầm nhỏ trong tính toán, đều có thể hủy diệt chính ngươi, thậm chí hủy diệt thế gian.”
“Vậy thì, nàng có thể tin tưởng ta chứ?”
Nữ tử nhìn vào mắt thiếu niên hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, “Ta không nói cho ngươi, còn có thể nói cho ai nữa? Lẽ nào muốn ta mang theo những kí ức này, tiếp tục trầm mặc cô độc thêm ngàn vạn năm sao?”