“Đã biết nguyên lí hình thành vạn vật, ngươi sẽ hiểu pháp thuật trên đời sinh ra như thế nào. Ví dụ nói hiện tại muốn ngươi coi một khối đá nhẹ như lông hồng, ngươi sẽ làm gì?” Một ngày này, Phán Hề tiếp tục truyền đạt cho thiếu niên.
“Điều này… Trọng lượng của vạn vật đến từ lực hấp dẫn trong lòng đất và các vì sao, chỉ cần cân bằng lực hút của sao trời và lòng đất, vật đó tự nhiên sẽ nhẹ.”
“Nói thì dễ, sao trên trời ở rất xa, làm sao phóng đại lực lượng của chúng nó đây?”
“Ta biết trên đời này có Vũ tộc, có thể ngưng tụ ánh sáng thành cánh để bay, chắc hẳn cũng là đạo lý này. Cánh ánh sáng của bọn họ không phải cưỡi gió mà bay như loài chim, mà dùng để triệu dẫn lực lượng của các vì sao, để họ trở nên nhẹ hơn.”
“Đúng rồi, ngươi đã hiểu đạo lý trung gian, còn lại chỉ cần nêu biện pháp thực hiện.”
“Dùng vật gì có thể dẫn được lực lượng trong trời đất, tiến tới thay đổi và cân bằng đây?”
“Những lực lượng này thực ra đều chảy qua cơ thể ngươi, thân thể của ngươi chính là một vòng tròn trong thiên địa tương sinh, tuy rằng nhỏ bé, nhưng ngươi chỉ cần biết cách thay đổi một điểm là sẽ dẫn tới biến hóa nào đó, thì có thể sử dụng pháp thuật rồi.”
Thiếu niên rơi vào trầm tư.
Mấy ngày nay, Mục Vân Sênh đều không ra khỏi cung điện, cũng mấy ngày không ngủ, chỉ quan sát toàn bộ đồ vật trên bàn trước mặt.
Hai luồng sáng ngưng tụ trong lưu ly, dần biến thành hai chiếc lông vũ màu bạc.
Cậu nắm hai chiếc lông vũ trong đôi tay, đột nhiên một trận gió thổi tới, cuốn cậu lên, cậu giật mình buông một bên, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
“Ta thành công rồi!” Thiếu niên mừng rỡ kêu, “Ta làm ra được đồ vật có thể cân bằng lực hút của lòng đất và các vì sao, nó có thể làm cho vật bám vào trở nên nhẹ nhàng, có lẽ Vũ tộc phi hành bằng cách này.”
Phán Hề nhận lấy đôi cánh, cũng vui mừng nói rằng: “Tiểu Sênh Nhi, ngươi quả nhiên làm được rồi. Nhưng người Vũ tộc trước khi trăng lên là đã ngưng thành cánh, còn ngươi tốn mất mấy tháng mới chế được hai chiếc, mà vẫn chưa bay được, chỉ mới làm trọng lượng của ngươi trở nên nhẹ hơn thôi.”
“Nhưng ta chứng minh được thì ra lời nàng nói là sự thật, vạn sự vạn vật quả thực đều là do những hạt bụi nhỏ bé nhất và lực đơn giản nhất biến đổi tạo thành, đã biết bí mật về nguồn gốc của tạo hóa, ta có thể thay đổi tất cả mọi thứ quanh mình. Ta cũng có thể thay đổi cả thiên hạ.”
Măt nữ hài hiện lên một tia u buồn : “Tiểu Sênh Nhi, ngươi phải cẩn thận, có lẽ mọi người cũng không hi vọng mọi thứ xung quanh mình đều bị thay đổi, có thể những điều ngươi làm sẽ khiến người ta thống hận.”
“Ta bất chấp.” Thiếu niên hoàn toàn chìm đắm trong nỗi mừng như điên, “Ta biết ta có thể làm được nhiều hơn nữa, ta sẽ làm người trong thiên hạ đều có thể bay lượn như chim trên không trung, ta sẽ tìm được cách để họ có cơm ăn không hết và vàng dùng không xuể, như vậy trên đời này chẳng phải sẽ không còn chiến loạn và khổ đau sao?”
Phán Hề cúi đầu thở dài một tiếng: “Tiểu Sênh Nhi, ngươi quá ngây thơ rồi.”
...
Lục hoàng tử bị si chứng, mọi người đều nói vậy. Thiếu niên này hình như đột nhiên trở nên không thích nói chuyện cùng mọi người nữa, cả ngày đều đẽo gọt, vừa ngồi xuống là mất cả ngày, ai nói chuyện gì hắn cũng mặc, dù là đám nữ hài. Có lúc bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, sẽ chạy ào vào phòng cầm bút vẽ tranh loạn lên, nhưng trong tranh không phải là chim hay hoa, mà là mấy đường cong lộn xộn chẳng biết là gì, giống như một bản vẽ gì đó, còn cầm thước đo đạc, viết lên một dãy kí hiệu không ai hiểu, miệng lẩm bẩm, bấm đốt ngón tay tính nhẩm cái gì đó. Điểm chết người chính là không đọc thi thư kinh luân nữa, còn kêu lớn: “Thời gian của ta quá ít, ngươi để ta làm mấy thứ hữu dụng trước đã được không?”
Đám nội thị đều bẩm báo với Nam Khô hoàng hậu: “Lục hoàng tử trước đây vẫn cười đùa với đám cung nữ và thư đồng, hiện tại Lục hoàng tử đã phát mê chứng, không để ý đến người khác. Có người thấy vào mỗi đêm khuya, có một cái bóng nữ xuất hiện trong cung Lục hoàng tử, chơi đùa với ngài, sáng sớm thì không thấy nữa. Mọi người đều thuật lại… thuật lại… Lục hoàng tử bị mị linh mê hoặc rồi.”
Hoàng hậu Nam Khô Minh Nghi cười lạnh một tiếng: “Mẫu thân bị biếm lãnh cung, xem ra nhi tử sớm muộn cũng xuất hiện điểm quái dị. Mời đại sư của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái đến xem, nếu thật sự có mị linh, lập tức loại trừ, ta đi bẩm báo hoàng thượng, để Lục hoàng tử sớm thành hôn, phong cho một tiểu thành xa xôi nơi biên giới để tống đi cho khuất mắt.”
...
Ngày đó Mục Vân Sênh đi ra khỏi điện, liền thấy đám nữ hài đang thì thầm ngoài hành lang, vừa nhìn thấy cậu, không vui sướng chào đón như xưa, mà kéo tay nhau chạy đi.
Mục Vân Sênh gọi lại nhưng họ không đáp, nhìn thân ảnh họ chạy đi, cậu không biết điều gì đã làm thay đổi tất cả. Thiếu niên bỗng có một loại dự cảm, những ngày tháng cả bọn cười đùa vui vẻ, thân mật khăng khít trước đây sẽ không còn nữa.
Cậu đuổi theo ra tới một tầng sân, thấy Lan Giác Nhi đứng dưới rừng trúc, ánh mắt nhìn cậu lộ vẻ oán trách, không đành lòng chạy đi cũng không chịu tiến lại.
“Các ngươi làm sao vậy? Sao phải chạy?”
“Chúc mừng Lục hoàng tử, ngày đại hỉ của ngài sắp tới! Mấy ngày nữa hoàng hậu sẽ tứ hôn cho ngài.” Lan Giác Nhi nói xong liền quay người chạy vội đi.
Mục Vân Sênh ngơ ngác đứng đó, “Tứ hôn…”
Cậu bỗng phát hiện, thân là hoàng tử, người làm bạn cả đời, cũng không thể tự mình làm chủ.
Nữ tử trong lòng mình, chỉ khi rời khỏi nhà đế vương mới có thể tự do tìm kiếm.
Đêm đó, Mục Vân Sênh không sao ngủ được. Cậu hướng về phía đêm đen, kêu: “Phán Hề… Nàng có ở đây không?”
Qua cả buổi, trong bóng tối mới truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ mà phiền muộn: “Dựa vào cái gì mà ngươi vừa gọi thì ta phải đáp. Đi vắng rồi.”
“Nhưng nàng ở ngay trong lòng ta, có thể đi đâu chứ?”
“Hừ, ngươi ăn chắc ta rồi sao? Bản cô nương cũng không nhất thiết phải bám vào linh thức của ngươi, tùy tiện chọn một cậu ấm lại gần để bám vào, còn hơn đợi một kẻ ngoài mạnh trong ngốc, gom hết sức đẽo gọt nghĩ xem mình phải làm sao để không phải làm hoàng đế?”
“Ta sắp phải tuyển phi rồi.”
Nữ hài tử đột nhiên trầm mặc.
Hồi lâu, nàng mới dùng ngón tay thon gầy hư vô mân mê màn trướng, nhẹ nhàng nói: “Biết rồi. Vậy không tốt sao, con đường nhất định phải đi của nhà đế vương.”
“Đời này của ta, sẽ không thể chọn theo cách khác được nữa sao?”
“Đã không thể thì đừng nghĩ nữa, an tâm làm chức hoàng đế của ngươi đi.”
“Nàng cũng nói lời này? Sao nàng biết nhất định ta sẽ làm hoàng đế?”
“Ngươi làm hoàng đế, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều so với người khác làm.” Nữ hài tử trông lên đỉnh điện, ở đó không thể thấy sao trời.
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi không phải người xấu.”
“Nhưng làm hoàng đế mà tốt bụng thì cũng vô ích. Kỳ thực ta nghĩ vị Thánh sư đó của Hoàng Cực Kinh Thiên Phái nói cũng không sai, nếu ta làm hoàng đế, có lẽ sẽ thật sự làm thiên hạ đại loạn. Bởi vì điều ta nghĩ, người đời không thể giải thích; còn điều người đời nghĩ, ta cũng chẳng quan tâm.”
“Nếu có một ngày ngươi không làm không được?”
“Nếu có ngày như vậy… Nàng có thể ở bên ta không?” Thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi.
...
Hôm nay, Nhị hoàng tử Mục Vân Lục tới Hoa Ải Cung thăm hỏi Mục Vân Sênh. Nhị hoàng tử là người có khả năng được lập làm thái tử nhất, các trọng thần đều thân cận với chàng. Nhưng Nhị hoàng tử Mục Vân Lục ưu nhã khiêm tốn, trời sinh một loại khí chất có học, không giống Tam hoàng tử Mục Vân Vũ, Tứ hoàng tử Mục Vân Hợp có ánh mắt như lang sói, nên Mục Vân Sênh cũng thân cận với chàng hơn.
Nói một hồi ẩm thực thi họa, Mục Vân Sênh đột nhiên hỏi: “Nhị ca có nữ tử tâm ái không?”
Mục Vân Lục cười rộ lên: “Cả năm ở ngoài, sao có thể như lục đệ mỗi ngày du hí trong đám nữ hài, nhị ca không có cái phúc đó.”
Mục Vân Sênh thấy mắt chàng hơi lóe sáng, cười nói: “Rõ ràng là có, chẳng qua không dám nói cho ai biết.”
Nét cười của Mục Vân Lục dần tan, mặt có một tia u buồn: “Nhân sinh hoan ái du tình, chỉ là mây khói thoáng qua, nam nhi rong ruổi thiên hạ, không được lưu luyến quá nhiều.”
Mục Vân Sênh truy vấn: “Lẽ nào nhị ca không thể thành hôn với nàng?”
“Hôn nhân đại sự, có lúc không phải mình muốn là được.”
“Lẽ nào tương lai làm hoàng đế, vẫn không thể tự chủ sao?”
Mục Vân Lục hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Mục Vân Sênh.
“Làm hoàng đế, không thể muốn làm gì thì làm như vậy.”
“Vậy cuối cùng vẫn có được nữ tử tâm ái là được rồi.”
“Đệ cũng biết, có lúc càng là đế vương, càng không thể cho phép hai chữ “Tính tình”.”
Hai người đều rơi vào trầm mặc.
Cảm thấy không khí trong điện ngày càng nặng nề, Mục Vân Sênh đứng dậy, muốn đi tìm đám nữ hài để chơi.
Mục Vân Lục hỏi: “Lục đệ đi đâu vậy?”
“Nhị ca, nếu đã tới, nói chuyện phiếm không thú vị, chúng ta ra vườn uống rượu tìm niềm vui.”
Mục Vân Lục cười rộ lên: “Lục đệ quả nhiên có hứng.”
Đêm đó bọn họ uống không ít rượu, nhưng Mục Vân Lục vẫn giữ dáng vẻ đoan chính từ đầu đến cuối, nói cười rất ít, cũng không cười đùa với các cung nữ. Mục Vân Sênh thấy rất không thú vị, lẽ nào người tương lai làm hoàng đế, nhất cử nhất động đều phải chú ý đến thể thống sao? Bỗng nhiên thấy trường kiếm ở thắt lưng Mục Vân Lục, liền mượn rượu rút ra. Mục Vân Lục kinh hãi, túm chặt tay cậu: “Lục đệ muốn làm gì?”
Vẻ mặt chàng hoảng hốt như vậy, làm Mục Vân Sênh cất tiếng cười to: “Nhị ca đến hậu cung này, noãn ngọc ôn hương đầy vườn, sao còn mang theo bảo kiếm, không sợ hàn quang sát khí làm hỏng mỹ cảnh nhu ca này sao? Cho lục đệ mượn xem một chút thì sao?”
Mục Vân Lục gắt gao không chịu buông tay: “Lục đệ chưa bao giờ dùng kiếm, sẽ làm bản thân bị thương đấy.”
Mục Vân Sênh hừ một tiếng không hài lòng, đứng lên, lấy một ống sáo trong tay nhạc nữ, múa sáo thay kiếm, miệng ngâm xướng lung tung:
“Tử đình tuyết dũ ngân lâu điện,
Minh chúc chiếu thiên dạ vị miên.
Cầm tiêu uyển triệt tuyền ki các,
La khỉ phân phương đại mạo diên.
Tinh hồ bảo sắt ca cửu tấu,
Thải hạm điêu lan phú bách thiên.
Ca thôi bích nguyệt trừng khinh tố,
Cửu khuyết hoành tà thiên dục mộ.
Cung kính tân khai tảo trang sơ,
Nhàn tương vãng sự khinh hồi cố.
Quân bất kiến bí đế huy tiên hướng cửu châu,
Cửu châu vị định dĩ bạch đầu;
Quân bất kiến ngu phi bách kế cầu tử thụ,
Không di mị cốt ủy cừ câu.
Hùng tâm vị tức mộ thụ lão,
Hoa nhan dĩ cảo vũ tạ lưu.
Trường thi tín sử chân nghi mộng,
Lâm phong hướng nguyệt vũ bất hưu!”
(Tạm dịch (một cách khiên cưỡng, xin mọi người hỗ trợ):
Đình tía, cửa sổ tuyết, lầu bạc,
Nến sáng chiếu ngày đêm chưa ngủ.
Đàn sáo dặt dìu gác Tuyền Ki,
Tiệc lụa là, hương liệu, đồi mồi.
Ấm trong, đàn sắt, hát chín khúc,
Khen lan can chạm, ban trăm quyển.
Hát giục trăng ngọc đọng áo mỏng,
Chín lỗi vắt nghiêng buổi chiều tà.
Gương mới tráng tẩy trang lần đầu,
Nhàn rỗi nhẹ hồi tưởng chuyện xưa.
Vua không gặp Bí đế vung roi về Cửu Châu,
Cửu Châu chưa định đã bạc đầu;
Vua không gặp Ngu phi trăm kế xin lụa tía,
Uổng công mị cốt vứt xuống mương.
Hùng tâm còn, cây mộ đã già,
Vũ đài lưu nhan sắc tàn phai.
Trường ca, chính sử ngỡ là mộng,
Đón gió nhìn trăng múa chẳng ngưng"
Hát xong múa ngừng, Mục Vân Sênh ngã vật ra bãi cỏ, say rượu nằm cười to không ngớt, không nghe rõ nhị ca mình nói gì nữa, chỉ mong mỗi ngày trăng sáng trên trời như rơi vào nước, lưu chuyển mông lung.
Mục Vân Lục thấy Mục Vân Sênh thiếp đi, miệng hồi tưởng: “Trường ca chính sử ngỡ là mộng, Đón gió nhìn trăng múa chẳng ngưng…” Bỗng thở dài một tiếng, “Tiểu Sênh Nhi, quả nhiên đệ không thể làm đế vương.”
Vài ngày sau Mục Vân Sênh đều mê man nặng trĩu, say sưa đầm đìa, không biết đã nói bao nhiêu lời mê sảng. Minh đế cũng không nổi giận, chỉ than một tiếng: “Tiểu Sênh Nhi nếu có thể say sưa cả đời, cũng là điều may mắn.”