Chương 7: Chương 7

Hôm sau gần buổi trưa, bọn họ bị một hồi tiếng chuông cửa làm cho đánh thức, Dư Lôi Ân khẽ nguyền rủa một tiếng đi xuống lầu. Đường Vân không nhịn được buồn bực đến tột cùng sẽ là ai, ở nơi này phòng ra vào hơn một tháng, cô chú ý tới hắn luôn là độc lai độc vãng (một mình ), chưa từng mang bạn bè trở về qua, nhưng sẽ là cô gái nào si tình tìm tới cửa đi Cô xuống giường mặc bộ áo ngủ, đi tới cửa sổ tò mò đi nhìn xuống , chỉ thấy Dư Lôi Ân thẳng tắp lưng, hai chân vắt chéo đứng ở bên hông xe chờ người tới đến gần, đó là một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi, từ ông ta thái độ kính cẩn, cô đoán là thuộc hạ của hắn, thích thú xoay người lại nghĩ muốn dòm ngó tiếp. “Tam Thiếu. . . . . . Lôi tiên sinh, lão gia. . . . . .” “Cho ông đi vào là muốn ông truyền đạt?” Dư Lôi Ân giọng ác độc lạnh như băng của làm Đường Vân dừng chân. “Trở về nói cho lão nhân kia, kêu ông ta đời này không cần vọng tưởng tôi sẽ theo ý ông ta, cũng đừng lần nữa kêu ông theo tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí? Còn nữa…, lần sau nếu nếu để cho tôi gặp được các ngươi xông vào địa bàn của tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát xử lý, kiện các ngươi xâm nhập chỗ ở bất hợp pháp. Lời của tôi rõ ràng rồi chứ?” “Dạ, nhưng là. . . . . .” “Cút?” Theo hắn tự trong kẽ răng phát ra thanh âm lạnh lùng , người đàn ông trung niên kia lập tức ôm đầu tháo chạy. Đường Vân kinh ngạc nhìn Dư Lôi Ân sau khi người đàn ông đó đi hung hăng đá lên chốt chặn cửa vững chắc, phát ra tiếng ầm ầm , hé ra gương mặt tuấn tú lãnh băng ngay sau đó hướng quẹo phải, xé áo ngủ trên người, phịch một tiếng nhảy xuống hồ bơi. Cô ngơ ngác nhìn kỹ thân ảnh kiện tráng của hắn trong nước như con cá kình bơi lội qua lại, hồi lâu mới xuống lầu đi vào trong phòng bếp. Người tới đến tột cùng là ai? Vì cái gì lại kích động hắn nổi trận lôi đình? Cô có chút tò mò, nhưng tự biết không liên quan đến việc của cô, vì vậy cũng không tốn nhiều tâm tư suy nghĩ, chỉ chuyên tâm mà lấy thức ăn trong tủ ra chuẩn bị làm bữa trưa. Tiết Trung thu đêm đó, sau biết hắn luôn là ở bên ngoài giải quyết ba bữa cơm, hôm sau cô liền tâm huyết dâng trào đề nghị muốn nấu bữa cơm tối cho hắn ăn, ngay lập tức hắn giống như kinh ngạc, ngay sau đó liền nhún nhún vai nói tùy cô, thế là cô vui mừng đi siêu thị mua thức ăn, mấy phút đầu việc có chút khẩn trương sau, mới bưng ra ba món ăn một món canh. Lúc ăn cơm, hắn không có lên tiếng, chỉ là vùi đầu đem mỗi đĩa thức ăn đều ăn sạch sẽ, làm cô thật vui vẻ. Từ sau lần đó, trừ phi cô mệt mỏi ngủ chết rồi, nếu không chung quy rời giường trước giúp hắn nấu một bữa ăn sáng, đợi đi làm sau, cô một mình thu cảm giác thật có ích, dĩ nhiên, có lúc cũng sẽ cùng hắn cùng lúc ra ngoài. Dư Lôi Ân đi tới thì cô vừa lúc bưng thức ăn đặt trên bàn ăn. Hai người tầm mắt đối diện, tâm Đường Vân liền run lên, nhanh chóng di chuyển hé mắt hướng khác. Dư Lôi Ân sắc mặt nhất thời càng trở nên thêm khó coi, đặt mông nặng nề ngồi xuống. Kia sau, hai người đều tự ăn cơm của mình, ai cũng không ngẩng đầu không lên tiếng. Dùng bữa qua sau, Đường Vân đổi đồ xuống lầu đi ra ngoài, chạm mặt đối diện Dư Lôi Ân thần sắc không tốt chút nào. “Lại muốn đi đến quán bar buông thả rồi hả ?” Hắn tự tay trong tay cô đoạt lấy chìa khóa xe.”Hôm nay đợi tại trong nhà cho anh, Còn nữa…, từ nay về sau không có việc gì không cho em đi ra cửa buông thả?” Hắn thanh âm hung dữ ác khí mà nói, liền đem chính mình nhốt vào trong thư phòng. Cái gì gọi là buông thả? Cô đi đến quán bar nhưng cũng là vì công việc? Đường Vân nhìn hắn bóng lưng cao lớn, bởi vì hắn dã man không hiểu chuyện mà tức chết, chỉ là, nhưng cũng cảm thấy hắn phiền lòng, chắc là vừa rồi mới bị lão nhân kia cho làm phát bực ? Quyên đi ,vẫn là lửa cháy đừng đổ thêm dầu rồi ? Cô không thể làm gì khác hơn thở dài một cái. * Thẳng đến lúc,tối bữa ăn giữa hai người như cũ là trầm mặc không nói gì. Dư Lôi Ânánh mắt của thỉnh thoảng liếc về phía cô cúi đầu lấy hạt cơm , cau mày thật chặt. Hắn phát giác chính mình là một điểm cũng không ưa thích cô cái bộ dáng này, trên mặt của cô không hề phát ra vui vẻ rực rỡ nữa, một chút buồn nhẹ bao phủ ở trên vầng trán của cô, làm hắn một lòng cảm thấy rất khó chịu. Hắn cũng không thích cô im lặng không lên tiếng, giống như trong lúc đó giữa bọn họ bị ngăn cách bởi một bức tường, khiến hắn không thể nào trêu chọc cô, không cách nào nghe được tiếng cười tựa như chuông bạc của cô , hơn cả làm hắn mất hứng chính là, cô thậm chí không muốn nhìn thẳng hắn. Đây coi là cái gì? Cùng hắn giận dỗi sao? Thật là tức chết hắn? Quá khứ những người phụ nữ kia, người nào không tận tâm tận lực lấy lòng hắn? Ai dám cùng hắn giận dỗi như vậy, không khác là tự chui đầu vào rọ, nhưng là cái cô gái nhỏ này lại cứ cố tình. . . . . . Có thể làm lòng hắn phiền phải đứng ngồi không yên. Thầm thở dài một tiếng, hắn đè lại tay nhỏ bé cô đang dọn dẹp bát đũa , cô giương mắt nhìn hắn một chút, ngay sau đó quay đầu ra. Động tác của hắn êm ái ôm cô ngồi ở trên đùi của hắn. “Đừng động, hãy nghe anh nói.” Hắn ôm chặt cô.”Tối hôm qua anh. . . . . . Có chút phiền lòng.” Đây chính là nói xin lỗi chứ? Cô biết hắn không phải cái loại đàn ông có thói quen nói xin lỗi . Hắn bắt được hai tay của cô đang xoắn lẫn nhau, từ từ chậm rãi tiếp tục nói: “Anh không hiểu được yêu, cũng không có ý định yêu. Nói cho em biết lời nói thật là không muốn em vô ích ôm một phần chờ mong, cuối cùng rơi vào kết thúc thương tâm.” Hắn chưa nói phải là, hắn hiện tại không quan tâm người nào sẽ thương tổn vì yêu hắn . Yêu người đàn ông ôm cô dịu dàng nói cho cô biết không muốn lòng của cô bị tổn thương , đối với lần này, Đường Vân là xúc động , nhưng lại có một tầng sâu hơn, càng đậm bi thương hơn ở đáy lòng khuếch tán ra. Tối hôm qua, cô lại khả lừa mình dối người tự nói với mình, hắn chỉ là bị lửa giận hướng sai lầm đổ lên đầu, cho nên mới không lựa lời nói, nhưng hôm nay, hắn dịu dàng bình tĩnh giọng nói, ngược lại biểu hiện đây chính là lời nói xuất phát từ đáy lòng hắn . “Em hiểu.” Cô nỗ lực nuốt lấy cổ họng tắc nghẽn. “Em nên rõ ràng anh muốn em đến cuồng nhiệt cỡ nào, trừ yêu, em có thể hướng tới anh yêu cầu bất kỳ vật gì.” Vào giờ khắc này, hắn đã lơ đãng tiết lộ tình cảm ngay cả chính hắn cũng còn chưa có phát giác. Vậy mà, Đường Vân cũng không còn nghe được, cô chỉ cảm thấy thật châm chọc, bởi vì trừ yêu, cô cũng không nghĩ tới hướng hắn muốn bất kỳ vật gì. Cô thương hắn, thế nhưng hắn lại chỉ cần cô; nàng khát vọng nhất chính là linh hồn cùng hòa hợp, hắn mưu cầu nhưng chỉ là hướng tới vui sướng thân thể ; bọn họ thể xác gắn bó trong gang tấc, tâm lại cách xa nhau tận chân trời. . . . . . “Nhưng là. . . . . . Thiếu yêu. . . . . .” Cô bi ai mở miệng. “Chúng ta cũng thế có thể quả thật rất tốt?” Trên mặt cô lờ mờ làm Dư Lôi Ân cảm thấy không khỏi hoảng hốt một hồi, kia để cho hắn cảm giác cô cách hắn thật là xa. Hắn vội vàng vạch ra váy của cô, muốn đập vỡ của cô xa cách, muốn nhìn thấy cô ở trong lòng hắn trong bộ dáng mềm mại đáng yêu làm cho hắn mê hoặc , muốn cảm thụ kia cùng với cô hợp làm — khoái cảm sung sướng cao nhất, muốn hướng chính mình chứng minh mình có thể khống chế cô, càng thêm để cho cô hoàn toàn hiểu —— cô đời này chỉ có thể là thuộc về hắn Dư Lôi Ân một người thôi? “Không. . . . . .” Đường Vân đẩy tay của hắn ra. Biết hắn đối với cô cũng chỉ có dục vọng thân thể nguyên thủy , khiến cô bỗng nhiên giật mình, còn như vậy đắm chìm đi xuống, chỉ biết làm cô rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục ( muôn đời muôn kiếp không trở lại được ). “Muốn?” Hắn kéo tay của cô ra, kiên định phủ lên địa phương mềm mại, đôi môi chiếm lấy vành tai nhạy cảm cô, dung kỹ xảo liếm mút lấy. “Không nên như vậy. . . . . .” Cô không tự chủ được thở gấp . “Muốn?” Hắn thanh âm dễ nghe mang theo mười phần hấp dẫn, bàn tay dịu dàng thuần thục trêu chọc lấy chỗ mẫn cảmcô của , làm cô cả người vọt qua hàng loạt run rẩy. “Anh muốn em, em cũng muốn anh?” Hắn cầm lấy tay cô trắng nõn mềm mại cây cỏ đi tới hắn kiên đĩnh lên, cảm thụ hắn đối với cô nóng bỏng dục vọng, sau đó lần nữa di chuyển đến cô cấm địa thần bí, cùng hắn đồng thời cảm nhận được cô vì hắn lên lửa nóng ướt át. “Cảm thấy sao? Em không thừa nhận không được em khát vọng anh, tựu giống như bình thường anh khát vọng em.” Thanh âm của hắn khàn khan mờ ám mang theo thỏa mãn. Mặc cho cô thẹn thùng tay nhỏ bé rụt lại, hắn cúi đầu ngậm cô ngạo nghễ ưỡn lên , dùng sức , bàn tay ôm trọn mảnh đất ngọt ngào ở kia, dùng hai ngón tay kẹp lại cô tiểu nhũ đỏ bừng , nhanh chóng lấy sức lực xoa nắn lấy làm cô điên cuồng. “Ừ. . . . . .” Đường Vân ý loạn tình mê , thân thể mềm mại tuyết non cũng dán chặt lên hắn không ngừng vặn vẹo lấy. “Đúng vậy, bảo bối, anh muốn em vì anh điên cuồng. . . . . . Hoàn toàn điên cuồng.” Hắn hơi thở nặng nề thở gấp, lòng ngón tay dùng sức xoa lấy cô tiểu nhũ , ngón tay thon dài giống như rắn trượt vào cô trong, linh hoạt tuyệt hảo trêu chọc lấy cô. Cô dưới sự trêu đùa cuồng dã của hắn không tự chủ được co rút, bên trong bắp thịt không ngừng co rúc lại, thật chặt mút ngón tay dài của hắn, da thịt nhu bạch như ngọc dâng lên một mảng đỏ thẫm. “Lôi. . . . . . Oh. . . . . .” Cô hét lên một tiếng, bàn tay cuồng loạn bắm vào trong vòng tay hắn.”Cầu xin nanh. . . . . . Lôi. . . . . . Ách. . . . . . Van cầu anh. . . . . .” “Đúng vậy, chính là như vậy.” Dư Ân Lôi két thanh nói nhỏ, say mê nhìn lấy cô bộ dáng xinh đẹp đạt tới cực lạc , bản thân dục vọng cũng kéo lên tới mức sôi trào . “Buông lỏng tay của anh, ngoan, anh lập tức sẽ làm em thoải mái hơn. . . . . .” Hắn ở bên tai của cô dịu dàng mị hoặc lấy. Đường Vân mềm mại buông lỏng mình, khi hắn bàn tay rút khỏi người mình đồng thời, một tia lý trí vừa nặng nề trở lại trong đầu của cô. Thừa dịp hắn cởi áo ngủ nháy mắt, cô mạnh mẽ chống đỡ tứ chi như nhũn ra muốn thoát khỏi đùi của hắn, nhưng còn chưa chạm đất liền đã bị hắn bắt về. “Em. . . . . . thật đáng giận.” Thật ra thì hắn thật là tàn nhẫn, thế nhưng đem cô một mảnh thật lòng vặn vẹo thành cùng hắn giống nhau thú tính. Vậy mà, cô tức giận thở hổn hển chỉ trích giống như là làm nũng, cô tức giận mình vì sao khi trong ngực hắn dường như thay đổi thành người khác, tâm ý xa cách trở về vì hắn hòa tan, mặc hắn tà khí định đoạt mình, nhưng là, cô phủ nhận không được mình đối với hắn khát vọng, cô là khát vọng linh lấy hồn hắn a? Cô thanh âm mềm mại làm hắn cả người vọt qua một hồi tê dại, Dư Lôi Ân vui vẻ gần sát tai của cô trêu đùa lấy cô.”Làm sao biết chứ? Anh lập tức sẽ thỏa mãn em.” Hắn ôm sát cô lần nữa khẽ giãy giụa thân thể mềm mại, xoa nắn lấy cô , cúi đầu xuống tà khí mà cười nói: “Chẳng lẽ em lại là chỉ tối hôm qua? Em không vui sao? Nhưng là, anh nhớ rõ được sau đó em liên tục thanh âm khàn khàn gọi đấy?” “Anh. . . . . .” Đường Vân mắc cỡ cả người nóng bỏng, không thể làm gì khác hơn là nói lảng ra chuyện khác.”Người ta nói là anh tối hôm qua lúc ăn cơm thật hung dữ à nha?” Động tác của hắn hơi chậm lại, hé miệng mà cười khẽ.”Vậy mà gọi là hung? Chân chính hung em còn chưa có gặp qua đây?” Cảm thấy cô run rẩy, hắn khẽ vuốt cô hai gò mà phấn hồng đáng yêu.”Đừng sợ? Chỉ cần em ngoan, anh sẽ thương em.” Dừng một chút, hắn lại cường điều tựa như tăng thêm một câu.”Sẽ rất thương rất thương em?” Hắn tròng mắt đen cuồng nhiệt chiếm lấy tầm mắt của cô, vẻ mặt giống như ở chấp nhận một lời hứa. Đáng tiếc trong lòng Đường Vân có quỷ không rảnh mà chú ý.”Cái dạng chuyện gì sẽ làm anh chân chính đại phát tính khí đây?” Nhớ tới chính mình đối với hắn lừa dối, cô có chút lo lắng hỏi, lặng lẽ đem thân thể từ từ rút lui về sau. Sắc mặt của hắn trở nên nặng nề.”Lừa gạt cùng phản bội đều là anh không thể tha thứ được ?” Tinh quang bắn ra bốn phía tròng mắt đen đọng lại trong mắt cô, giống như mang theo một chút nào đó cảnh cáo.”Đối với em,anh khống muốn em them lần nữa chống đối anh , kháng cự anh, cự tuyệt anh.” Hắn không vui đem thân thể mềm mại cô kéo về .”Hiểu chưa?” Câu trả lời của hắn làm cô chứng thực dự cảm bất tường, nhớ tới mình vô tâm lừa gạt, Đường Vân không tự chủ dâng lên thấy lạnh cả người, cô chợt nuốt xuống một ngụm nước miếng, chột dạ gật đầu một cái. “Rất tốt, như vậy mới ngoan.” Hắn sắc mặt lập tức dịu xuống, khẽ vuốt lấy tóc của cô , dịu dàng ra lệnh.”Hiện tại, vì anh mở ra chân của em, để cho anh yêu thương em.” Đường Vân bị hắn mị hoặc nhìn soi mói, thật giống như bị xuống nguyền rủa , từ từ chậm chạp vì hắn mở rộng chính mình. Hắn lập tức thẳng tiến trong cơ thể cô loại trơn trượt như tơ, hơn nữa cuồng dã mà luật động. “Ách. . . . . . Lôi. . . . . . Nếu như. . . . . . Em là nói nếu như. . . . . . Có một ngày. . . . . . em trong lúc vô tình lừa gạt anh. . . . . . thì anh sẽ như thế nào?” “Em không phải sẽ hi vọng nhìn thấy ngày đó .” Hắn giống nhau hô hấp nặng nề trả lời, chưa dứt, lại thấp khiển trách, “Không cho phân tâm?” Sau đó bỗng chốc dừng lại.”Anh còn muốn lại thêm một chút, làm như anh thời điểm muốn em, em phải toàn tâm toàn ý, toàn lực phối hợp , biết không?” “Biết.” Đường Vân ôn thuận trả lời, hắn khẽ mỉm cười, lần nữa ở trong cơ thể cô tiến lên. Nhưng là nhạy cảm như hắn, không cần thiết chốc lát liền cảm nhận đến cô bất đồng thường ngày đè nén, bảo lưu lại một bộ phận chính mình, không hề giống quá khứ như vậy hoàn toàn vì hắn nở rộ. Hắn lập tức đem cô ôm đặt lên bàn, đem hai chân mềm mại cô đặt trên bả vai của mình, sâu hơn, mạnh hơn ở trong cơ thể cô rút ra đâm vào, mỗi một cái đều thẳng tiến đâm vào cô hoa tâm chỗ sâu nhất. “Lôi. . . . . . A. . . . . .” Đường Vân sau một hồi dời núi lấp biển bỏ dở không ngừng thét chói tai, đầu cuồng loạn mà lắc lư lấy, đôi tay bất lực siết chặt bàn .”Không. . . . . . Lôi. . . . . .” “Không cho nói không?” Dư Lôi Ân cường ngạnh nhấc ra tay của cô vòng trên cổ của mình.”Đáng chết? Cho anh? Anh muốn tất cả của em?” Hắn ra sức đem lấy chính mình to lớn lần lượt chen vào cô trong cơ thể chặt khít , cuồng dã đòi hỏi lấy.”Không cho phép cất giữ, em phải cho anh toàn bộ?” Hắn gần như thống khổ đòi hỏi làm cô yếu ớt sụp đổ một cách dễ dàng, cho dù người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không yêu cô, cô như cũ sẽ yêu hắn tới mãi mãi, như vậy, cô còn có cái gì có thể cất giữ này đây? Vì thế, cô giao ra tất cả chính mình, cái gì cũng không còn giữ lại. . . . . . * “Lôi.” Đường Vân bước nhanh vào thư phòng hắn . “Em đã tỉnh?” Dư Lôi Ân từ trên máy tính ngẩng đầu lên, bỏ máy xuống trên mặt hiện lên nụ cười cưng chiều , hướng cô ngoắc, “Tới đây, “ Đường Vân ngoan ngoãn mà đi đến bên cạnh hắn, lại bị hắn ôm lên đầu gối, vả lại lập tức bị hắn hôn. “Ừ, tiểu bảo bối, em thật ngọt.” Hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, thõa mãn thì thầm, trên mặt vẫn dạng ấy làm Đường Vân mê say mỉm cười.”Ăn đồ ăn cùng uống thuốc đau bao tử rồi chứ?” Như cũ phì phò thở gấp Đường Vân chột dạ rũ mí mắt xuống, âm thầm le lưỡi một cái. Cuối tháng trước cô có một hôm trở về nửa đêm nháo đau dạ dày, bị hắn không nói hai lời đưa vào trong bệnh viện , cũng mời bác sĩ chuyên khoa nổi danh nhất tới thay cô làm kiểm tra, sau kiểm tra hết dạ dày, hắn lại xin chuyên gia thay cô làm một cuộc kiểm tra toàn thân, đem cô ngũ tạng lục phủ đều khám hết, nói là cô quá gầy, không biết được có phải hay không còn có cái nguyên nhân gì giấu giếm. Vì vậy, cô chính là một lần phạm vào đau dạ dày, lại bị giằng co suốt hai ngày mới có thể xuất viện, mà kiểm tra kết quả là, cô trừ có hơi viêm dạ dày bên ngoài, chuyện gì cũng không có? Nguyên tưởng rằng ra khỏi viện có thể thoát ly khổ hải, lại không nghĩ rằng ngược lại cơn ác mộng mới bắt đầu, bởi vì Dư Lôi Ân vẫn như cũ giữ nghiêm quy định đại bác sĩ , muốn cô ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, một ngày phải ăn đủ năm bữa ăn. Mà cô thường ngày thích ăn đồ ăn vặt có hơn phân nửa bởi vì quá cứng hoặc quá khó khăn tiêu hóa, toàn bộ đều bị hắn ném ra ngoài, vả lại nghiêm lệnh cô không được mua nữa, đáng sợ nhất là, mỗi ngày còn bị hắn nhìn chằm chằm đúng hạn uống thuốc, một ngày thức dậy phải ăn sáu viên thuốc lớn, một viên chừng năm đồng tiền tiền xu lớn như vậy. “Lại không ngoan phải không?” Dư Lôi Ân xệ mặt xuống lườm cô một cái, ôm lấy cô liền đi xuống lầu dưới. Đường Vân ăn bữa ăn sáng muộn hồi lâu sau, đã nhìn thấy hắn cầm thuốc tới đây, lập tức sợ hãi nuốt từng ngụm nước bọt, cô đời này sợ nhất chuyện chính là uống thuốc đi. “Không cần uống được không? Em hiện tại lại không đau.” Cô nũng nịu.”Có được hay không vậy, Lôi?” Nhìn cô dáng vẻ nũng niu mặc dù long hắn xao động, thế nhưng ngoài mặt hắn lại không chút thay đổi.”Dĩ nhiên không tốt? Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đứa ngốc giống như em sợ uống thuốc .” Mỗi lần vòng vo tới khi hắn nửa dụ dỗ nửa ép hạ mới bằng lòng uống,ít chăm chú liếc cô một cái ,cô đều sẽ vụng trộm hắn nhổ ra. Yêu thương niết niết gương mặt của cô,Dư Lôi Ân dịu dàng dụ dỗ nói: “Ngoan, hé miệng, em nhanh lên một chút uống, như thế này muốn đi nơi nào, muốn làm chuyện gì anh đều cùng em, hôm nay anh có thể cùng em cả ngày đó?” Đối mặt loại lợi dụ này, Đường Vân xem hắn lại nhìn nhìn một chút nó —— thuốc trên lòng bàn tay , cuối cùng cũng thuận theo hướng hắn tràn ra một chút dịu dàng cười lúm đồng tiền.”Tốt thôi? Anh trước đi thay quần áo chứ? Em tự mình uống thuốc là được.” “Em thật sự là ngốc nghếch đến đáng yêu, em cho rằng mánh khóe của em có thể giấu giếm được anh? Liên tiếp thất bại, em còn dám tác oai tác quái nữa sao?” Dư Lôi Ân nhẹ giọng cười mắng lấy, lại bỗng chốc nheo lại con mắt đẹp uy hiếp cô, “Có phải hay không lại muốn anh tự mình cho em uống rồi hả ?” Đường Vân lập tức há hốc cái miệng nhỏ nhắn, có một lần hắn trở về bắt được cô len lén nhổ thuốc ra, hắn lập tức giận đến mặt xanh mét, không nói hai lời, cầm một phần thuốc khác ngậm vào trong miệng sau, liền bắt được cô miệng đối miệng mạnh mẽ uy cô uống , cũng may thuốc bao tử không quá khó nuốt, a di đà Phật? (ʼ□ʽ) “Muốn làm cái gì?” Thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, hắn lại khôi phục vẻ mặt ôn hoà, ôm lấy cô đi ra phòng bếp. Đường Vân bám chặt cổ của hắn lắc lắc đầu nói: “Không có gì đặc biệt làm. Anh thì sao? Anh nghĩ làm cái gì?” “Anh sao —— em vẫn không rõ nhu cầu của anh sao?” Hắn mập mờ hướng cô chau chau mày, ý tứ tương đối rõ ràng, nhưng không nghĩ tới lúc này cô lại không có đỏ mặt, ngược lại hét to một tiếng, qua mức làm màng nhĩ hắn thấy đau. “Thật may là anh không có hàng xóm, bằng không sớm muộn có một ngày sẽ bị em hại chết.” Dư Lôi Ân rất bất đắc dĩ nói. Đường Vân chớp chớp thủy mâu, không hiểu hỏi: “Này. . . . . . Với anh có hay không có hàng xóm có quan hệ gì?” “Tại sao không có quan hệ? Em cả ngày lẫn đêm như vậy 『 kêu thảm thiết 』 không ngừng, người ta nghe được, còn tưởng rằng anh ngày đêm không ngừng 『 lăng nhục 』 em, sợ không báo cảnh bắt anh?” Hắn cười tà trêu lấy cô. Thật ra thì, cô không tính là cái loại phụ nữ đó hô to gọi nhỏ , chỉ là hắn một ngày so một ngày thích trêu chọc cô hơn, cho nên nếu có cơ hội, nhất định sẽ không bỏ qua. Đường Vân hai má trắng nõn chuyển thành ửng hồng, ấp úng nói: “Người ta là nhìn thấy bàn trà mới, mới đột nhiên nhớ lại mới vừa rồi vào thư phòng của anh, nguyên là muốn hỏi một chút anh. . . . . .” “Cái đó à? Là anh sáng sớm hôm nay vừa – kêu người đến đổi, ném đi cái cũ.” Dư Lôi Ân vô tình nói. “Tại sao? Anh không phải là rất thích sao?” Đường Vân buồn bực liếc xéo hắn. Bàn trà này là cô vào ở nơi này một vài ngày sau mới đưa tới, hắn nói với cô, đó là vật cung đình thời đại Louie XVI, hắn lần trước đi châu Âu nhìn trúng , cho nên đặc biệt kêu người vận chuyển bằng máy bay tới đây, không nghĩ tới mới qua mấy tuần lễ, hắn liền có mới nới cũ. . . . . . Không biết hắn đối với những người phụ nữ có phải hay không cũng như vậy? “Tại sao? Chẳng lẽ em lại quên tối ngày hôm qua bắp chân của em bị nó ***ng phải tím bầm một mảnh sao? 』 Đường Vân há to cái miệng nhỏ nhắn, thật lâu cũng không thể khép lại. “Liền. . . . . . Liền vì như vậy, anh liền đem vật quý báu như vậy vứt bỏ?” “Gia cụ căn bản cách dùng chính là muốn thực dụng, sẽ ***ng bị thương người, coi như nữa thích, nữa danh quý, giữ lấy nó cũng vô ích.” Hắn nói chuyện đương nhiên, đem cô đặt ở trên bàn trà mới, thuận tay cầm lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lấy vết bầm trên chân cô . “Nhưng là nó cũng rất thực dụng? Là em chính mình tay chân vụng về mới có thể ***ng trứ , lại nói, cũng chỉ là một chút xíu.” “Em thật ra một chút cũng không tự hiểu mình , hiểu được mình đần.” Hắn ngắt lời cô, tựa hồ đợi cô nói câu nói này đã lâu rồi.”Xem xem em là thế nào tự chăm sóc chính mình, lúc thì cảm mạo, lúc thì bị đau bụng, một lát lại đem mình ***ng phải gần chết, anh càng xem em lại càng thấy cho em thật sự là ——” hắn lắc đầu một cái, trong mắt tràn đầy đồng tình với cô, “Ngốc đến muốn chết?” “Anh nói nói gì vậy đó?” Đường Vân căm giận trợn to mắt hạnh. Thời đại hiện nay người nào sẽ không thỉnh thoảng bị một cái đau bụng? Trên đời này lại có ai sẽ không phải cảm? Còn có một cá nhân nào chưa từng ***ng bị thương qua mình? Theo hắn như vậy nói, cõi đời này còn có người nào không ngu ngốc sao? “Nói em đần em còn không chịu thừa nhận?” Hắn liếc lấy cô, một cảm giác ưu việt mà nói: “Em nhìn anh, anh đã từng giống như em vậy phát sinh qua sao?” Biết hắn lâu như vậy, hắn quả thật ngay cả hắt xì cũng không thấy qua, một ngày ngủ không tới ba, năm giờ, lại vẫn tinh lực dồi dào, thần thái sáng láng. Đường Vân suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không tìm được nhược điểm của hắn có khả năng công kích hắn, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Người nào giống như anh, dường như thô bỉ làm bằng sắt?” “A?” Ánh mắt của hắn lập tức biến đổi, tà khí liếc lấy cô, khêu gợi khóe miệng mang theo một chút cười xấu xa.”Em không phải yêu thích anh bộ dạng này thân thể làm bằng sắt sao?” “Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Đường Vân má mềm đỏ bừng , thật lâu còn”Anh” không ra đoạn sau , cuối cùng thông minh thay đổi đề tài.”Em còn là cảm thấy cái bàn trà trước kia xinh đẹp hơn, hiện tại nhìn cái bàn này thấy không ổn, cồng kềnh chết mất, một chút cảm giác nghệ thuật cũng không có, em càng xem anh lại càng thấy cho anh thật sự là ——” cô học hắn lắc đầu một cái, mặt đồng tình đáp lễ hắn, “Càng ngày càng không có khiếu thưởng thức?” Ai ngờ hắn giận quá hóa cười, hơn nữa nằm ở trên người của cô cười đến cơ hồ xóa khí tức, thật lâu sau mới có thể miễn cưỡng khắc chế. “Đây tuyệt đối không quan hệ anh thưởng thức, tin tưởng anh, đần bảo bối.” Hắn há miệng cư nhiên so cô ác độc hơn, “Anh chọn loại phong cách cồng kềnh này, chính là vì muốn tôn lên em —— người ngốc nghếch xứng đáng với bàn thô kệch? Thật là ông trời tác hợp cho.” Dứt lời, hắn còn hướng gần cô tức giận hồng khuôn mặt nhỏ nhắn rất ác liệt lần nữa cười thật to như sấm.( ᷈ □ ᷉ ) Đường Vân đối với hắn bản chất tệ hại không thể làm gì, mà cũng tựa hồ thật bị hắn một câu một chữ đần mắng cho đần, dĩ nhiên không nghĩ ra một câu nói có thể phản kích, không thể làm gì khác hơn là căm tức nhìn lấy hắn. “Ai nha? Thật sự tức giân ah? Xem ra, Tiểu Khai tâm của anh thật vô cùng chán ghét bàn trà mới này đó? Có đúng hay không?” Không nhìn hắn vẻ măt cợt nhã trêu tức , Đường Vân rất nghiêm túc, rất dùng sức gật đầu nữa gật đầu, đánh cuộc lấy tức kiên trì nói: “Em chính là thích bàn trà trước kia, cái này đần chết rồi, giống như chân của anh?” Ngó lấy cô đô cái miệng nhỏ nhắn bộ dáng tính trẻ con, Dư Lôi Ân mạnh mẽ ngừng cười lập tức suy nghĩ. Trước đây những người phụ nữ kia, luôn là diêm dúa lòe loẹt nghĩ muốn mị hoặc hắn, không kịp đợi muốn lấy lòng hắn, ở trước mặt hắn luôn là Cẩn thận từng li từng tí, rất sợ nói bậy, làm việc gì sai mà chọc giận hắn, nào dám cùng hắn như vậy mắt to mắt nhỏ lườm nhau. Nhưng Đường Vân tính tình thực hồn nhiên không điệu bộ, lại ngoài ý muốn làm hắn rất vui vẻ, có cô làm bạn ngày, hắn thoải mái khoái hoạt rất nhiều, chỉ là mỗi ngày trêu chọc cô, khiến cho hắn gần đây số lần cười so với hắn quá khứ ba mươi mấy năm tăng lên rất nhiều. “Ừ, anh đại khái hiểu em tại sao phải đặc biệt lưu luyến bàn trà cũ này rồi.” Dư Lôi Ân gật đầu một cái, dùng giọng hiểu biết nói. Đợi cô khi nhìn về phía mình, mới nâng lên một chút cười tà cúi gần cô, dùng giọng nói trầm thấp đậm đà chầm chập mềm mỏng nói nhỏ, “Em có phải hay không rất hoài niệm lần đó anh để cho em nằm ở đó phía trên. . . . . . hồi ức tốt đẹp?”( ᷆ □ ᷆ ᷆) Đường Vân trong nháy mắt giống như trứng tôm bị nhúng xuống chảo dầu ——hồng từ đầu đến đuôi. “Ai? bảo bối của anh uốn éo , chẳng lẽ em lại liền 『 chuyện cũ đã qua, người tới nhưng đuổi theo 』 những lời này đều chưa từng nghe nói qua sao? Muốn tốt đẹp chính là nhớ lại phải không? Vậy còn không đơn giản, anh lập tức giúp em sáng tạo một cái, bảo đảm em từ nay về sau nhất định sẽ yêu chết cái bàn trà mới nấy?” Bàn tay to của hắn tà khí leo lên cô , ngăn cách qua quần áo chậm rãi xoa bóp cô. Nghe hắn càng nói càng không chịu nổi, Đường Vân không nhịn được che thính tai kêu một tiếng. “Chậc chậc? Mới vừa ***ng em, liền kêu phải hưng phấn như thế, thật là một bảo bối nhiệt tình.” Hắn cố ý tà ác vặn vẹo cô, tròng mắt đen chợt hiện lên ánh lửa nóng bỏng .”Đến đây đi? Chúng ta liền lập tức làm cho bàn trà mới này đến buổi lễ khai trương long trọng .” “Đừng á, không cần?” Đường Vân không cam lòng mà nghĩ muốn đẩy hắn áp xuống tới thân thể, tự nhiên thể nào không thành công.”Anh ghê tởm à nha? Luôn khi dễ người?”Ngăn cản không được chu mỏ sẳng giọng. “A?” Dư Lôi Ân hếch mày lên, càng thêm”Khi dễ người” mà dùng thân hình cao lớn đem lấy cô cả người đè bẹp ở trên bàn trà, một tay giữ hàm cô mắt nhìn xuống , một tay kia hấp dẫn ở trên nhũ tiêm ngọc ngà của cô vuốt ve xoa nắn.”Em thật ra lấy một thí dụ nói một chút coi anh thế nào khi dễ em , lại làm sao đối đãi em không tốt , hử?” Đường Vân vắt óc suy nghĩ lại muốn, trừ không chịu yêu cô bên ngoài, hắn quả thật không có chỗ nào đối đãi không tốt với cô, ngược lại, còn có thể nói rất cưng chiều cô. . . . . . “Không nghĩ ra phải hay không?” Hắn nhẹ một chút mút chóp mũi xinh đẹp của cô, ánh mắt nhu hòa, giọng nói mê người dần dần trầm thấp, “Anh nói rồi sẽ rất thương em. . . . . .” Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, cho cô một nụ hôn dịu dàng triền miên nóng bỏng.”Anh không có nuốt lời, có đúng hay không? Hử, bảo bối?” “Ừ.” Hắn dịu dàng ấm thấu trái tim của cô, Đường Vân thành thực gật gật đầu đúng vậy, mấy ngày này tới nay, cô chân thiết cảm nhận được mình bị hắn thật sâu thương yêu lấy, che chở lấy. Nhưng là, tại sao hắn có thể như vậy thương cô, nhưng lại keo kiêt không cho cô một chút xíu yêu đâu? Nhưng mà, cô không muốn nhắc tới đề tài nhạy cảm này, không muốn phá hư mấy ngày này tới nay không khí hài hòa. Nhưng là bầu không khí hài hòa này có thể duy trì bao lâu đây? Một khi hắn biết thân phận cô , cô lừa dối. . . . . . Nghĩ đến đây, lòng của cô không khỏi trầm xuống. . . . . . Hiểu lầm để ý không rõ là lỗi của ai, làm cho lẫn nhau căm hận giằng co, nhưng yêu lòng của ngươi lại chưa từng giảm xuống, cho dù ngươi cuồng liệt trả thù, cũng không cách nào làm ta quên mất đối với ngươi tình yêu, chỉ là trả thù ở ta, chỉ cảm thấy đau thấu tim phổi. Đường Vân liền trong mộng cũng không nghĩ tới cô không muốn đối mặt ngày đó sẽ đến nhanh như vậy. Mấy ngày liên tiếp, cô ăn ngủ không yên mà nghĩ muốn nói cho hắn biết ban đầu vô tâm giấu giếm, nhưng mỗi lần lời nói đến bên môi, lại luôn là bị cô nuốt xuống. Cô thật ra thì biết chính mình sợ là cái gì, cô sợ sẽ mất đi anh? Cô biết anh ghét nhất thân phận phong viên lại còn lừa gạt anh, bằng lấy trực giác nhạy cảm phóng viên, cô biết nếu như đàng hoàng nói cho anh biết, anh sẽ chỉ cảm thấy cô có dụng ý khác, cho rằng cô là từ toà soạn báo nào đó phái tới điều tra than thế của anh , lấy tính cách của anh, anh sẽ không chút do dự kêu cô cút. Ai? Nếu như cô có thể ít thương anh một chút, như vậy, cô sẽ có dũng khí nói ra chân tướng, cho dù rời đi anh sẽ làm cô đau đến không muốn sống, nhưng cuối cùng sẽ có bình tĩnh một ngày, nhưng mà, khi anh đã trở thành một phần trong sinh mệnh cô không thể thiếu thì làm cô như thế nào có thể dứt bỏ được đây? Tựu như hiện tại, anh chẳng qua cũng chỉ là hơi đến chậm một chút, cô liền đã đứng ngồi không yên ngẩng đầu chờ đợi. Không cách nào phủ nhận, ngày qua ngày dần dần đối đãi dịu dàng với cô, nếu là ở quá khứ, cô nhất định sẽ cho là đây là anh bày tỏ yêu cô, nhưng hôm nay, cô chấp nhận biết đó là anh nghĩ muốn cô thuận theo ý của anh lấy lòng anh một đó là loại thủ đoạn, giống như có vài người thỉnh thoảng sẽ phần thưởng điểm ngon ngọt cho sủng vật nuôi, làm cho nó càng khăng khăng một mực theo chủ nhân. “Tiểu Vân? Tiểu Vân?” Đường Vân nháy mắt mấy cái, ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt hưng phấn của Điềm Dương.”Điềm Dương, là anh à?” “Ừ?” Hắn vẫn quơ múa lấy tạp chí trên tay, kích động nói: “Em cư nhiên có thể đào được cái cọc này tin tức độc nhất vô nhị? Thật là lợi hại?” Đường Vân cảm giác không hiểu ra sao.”Em? Tin tức độc nhất vô nhị? Cái gì tin tức độc nhất vô nhị? 』 Hắn đem tạp chí đặt ở trước mặt cô, hưng phấn không giảm nói: “Gần tối mới ra, hiện tại trên thị trường đã quét hết sạch, lão tổng còn nói muốn cả đêm ấn thêm đây?” Cô còn không kịp ngẫm nghĩ tới, Điềm Dương lần nữa tự nhiên nói: “Lão tổng nói muốn thêm cho em 30% tiền lương để giữ lại em, bảo em ngày mai về công ty nói chuyện với ông ta một chút.” Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Đường Vân còn chưa có làm rõ suy nghĩ, đã bị người thô lỗ kéo thân thể một cái, thình lình ***ng vào bức tường thịt. “Lôi?” Cô che cái trán bị ***ng đau, kinh ngạc kêu lên. “Lôi Ân tiên sinh?” Điềm Dương gương mặt cũng là kinh ngạc. Dư Lôi Ân lạnh lùng liếc Điềm Dương một cái, hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ là một phen lôi kéo làm Đường Vân ***ng phải đầu óc choáng váng . * “Lôi, anh muốn dẫn em đi chỗ nào?” Đường Vân loạng choạng theo sát hắn. Hắn không nói một câu kéo lấy cô vòng qua hai chỗ ngoạt sau, theo một cánh cửa nhỏ ra khỏi quán bar, lại qua một cái hành lang, chạy thẳng đến khách sạn gần đó. “Làm sao vậy, Lôi?” Đường Vân thử từ trên mặt hắn đông lạnh xanh mét tìm ra nguyên nhân hắn thất thường , nhưng mà lại cái gì cũng không tìm được. Dư Lôi Ân vẫn như cũ không để ý cô, tự mình đem theo cô vào thang máy. Trong chốc lát, bọn họ đã đi tới phòng cuối lầu , trên đường giữ chặt lấy cô Dư Lôi Ân đem cô hung hăng đặt vào trên sô pha. “Anh. . . . . . Chuyện gì xảy ra?” Đường Vân nhìn bộ mặt vẻ giận dữ của hắn, không hiểu hắn tại sao lại đột nhiên giận dữ. “Đã đến lúc này, cô còn dám giả bộ ngu?” Hắn hung hăng đem vật cầm trong tay tạp chí ném về phía cô. Cô nghi hoặc nhìn dưới đất quyển tạp chí kia trên bìa mặt tấm hình cùng tiêu đề chữ lớn, ngay sau đó trợn tròn cặp mắt. “Nhà giàu có số một Lôi Tông Tường cùng hồng tinh Dư Hải Đường tình yêu kết tinh —— Dư Lôi Ân thân thế đại bí mật vạch trần.” Cô thì thào đọc. “Còn phải tiếp tục giả bộ nữa sao?” Vẻ mặt của hắn trở nên lãnh chí âm tà.”Thám tử tư?” Đường Vân chấn động một chút, tâm tư từ từ lắng đọng xuống, bỗng dưng nhớ tới lời nói Điềm Dương, một cỗ dự cảm bất tường chiếm lấy cô, cô run run vươn tay nhẹ nhàng lật mở quyển tạp chí kia, kinh ngạc thấy bài báo ngày đó lại in tên của cô. “Điều này sao có thể?” Cô nhất thời như bị sét đánh ở bên trong, trừng thẳng cặp mắt. “Vẫn còn giả bộ vô tội sao? Thật là một cái con hát(*)trời sanh à?” Dư Lôi Ân hừ lạnh một tiếng. Khi trợ lý hắn đem quyển tạp chí này đặt vào trước mặt của hắn thì hắn kinh ngạc tới nói không ra lời, xem hết nội dung bên trong sau, còn muốn không ra được đến tột cùng người nào sẽ đem thân thế của hắn dò xét được cặn kẽ như vậy, cho đến khi nhìn thấy tên Đường Vân, một cỗ cuồng nộ trong nháy mắt lắp đầy ***g ngực của hắn, cõi đời này, ở ngoài trừ lão nhân cùng chính hắn, cũng chỉ có cô biết chuyện hắn là con riêng. Cô thế nhưng dám can đảm trước lừa gạt hắn, tiếp theo phản bội hắn? Đường Vân phục hồi tinh thần lại, nghênh đón con ngươi lạnh băng của hắn đủ để đông cứng cô . “Anh hãy nghe em nói, em chưa làm qua chuyện như vậy?” Đến tột cùng là người nào vu hãm cô bất nghĩa, chính cô cũng suy nghĩ hết vẫn không có cách giải.”Em chưa từng đem chuyện của anh nói cho người khác biết. . . . . .” “Đó là đương nhiên, cô chỉ là viết ra cho mọi người xem.” hắn Cười lạnh gương mặt tuấn tú vặn vẹo. Đường Vân nhào qua kéo lấy tay của hắn, lại bị hắn tức giận hất ra, nhưng cô lần nữa kéo lấy ống tay áo của hắn.”Anh nghe em giải thích, không sai, em là phóng viên, nhưng là, lúc ấy anh thật giống như rất thống hận ký phóng viên, em sợ anh sẽ đối với em bất lợi, liền lung tung viện một nghề nghiệp, sau , em có nghĩ tới muốn giải thích, nhưng là lại sợ. . . . . .” “Đủ rồi?” Hắn chợt nóng nảy nói.”Tôi không muốn nghe bất kỳ giải thích vô nghĩa nào nữa .” Cô có quá nhiều cơ hội có thể giải thích, nhưng cô chưa từng có nói, đủ để chứng minh cô bụng dạ khó lường ( dụng ý ), vừa bắt đầu liền có mục đích, mà hắn sẽ làm người đối với hắn trong lòng có quỷ ( mang ý đồ trong lòng ) được dạy dỗ? “Không nên như vậy, được không?” Đường Vân hoảng hốt gần sát hắn.”Này bài báo thật không phải là do em viết, anh muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng em?” “Từ giờ khắc này, cô câm miệng cho tôi?” Hắn nổi đóa rống giận. Chứng cớ xác thật còn muốn nguỵ biện? Này người phụ nữ chết tiệt? Thì ra cô là coi hắn như đứa ngốc rồi hả ?”Dám làm sẽ phải dám đảm đương?” Đường Vân kinh hãi thấy hắn một bộ dáng muốn giết cô, không khỏi lui ra, nhưng hắn lại duỗi cánh tay dài một cái, thô bạo đem cô kiềm vào trong ngực. “Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?” Cô sợ hãi hỏi. “Tính sổ?” Hắn tự giữa hàm răng phun ra hai chữ, đối với cô khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch từng chữ từng chữ ác độc nói: “Chưa từng có người có thể từ trên người tôi trắng trợn chiếm được tiện nghi, thời điểm cô nên trả giá thật lớn rồi.” “Anh. . . . . . Anh muốn như thế nào?” Cô hoảng sợ mở to mắt, đối mặt hắn ác độc như vậy , so với đêm đó rống to quát tháo hắn càng làm cô sợ hãi, nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết hắn là quyết tâm muốn trả thù cô. “Tôi muốn như thế nào?” Hắn khơi lên một đạo lông mày lạnh giọng hỏi: “Không lý do cô có thể từ tôi lấy được tin tức độc nhất vô nhị, còn có thể hàng đêm hưởng thụ có đúng hay không?” Ngay sau đó đem lấy cô tay nhỏ bé lạnh như băng đặt lên của mình cương cứng, cổ họng chuyển thành trầm thấp lãnh khốc, “Nó có thể dạy cô dục tiên dục tử (), đồng dạng cũng có thể dạy cô đau đến không muốn sống?” “Không cần?” Đường Vân hồi hộp giãy giụa, lại giãy nhưng mà hắn cậy mạnh. Cô tuyệt vọng đánh hắn, nhưng trong lòng biết tối nay là khó thoát một kiếp rồi, nhưng cô thật sự rất không cam lòng, cô là vô tội à?”Không cần?” “Này cũng không phải do cô?” Dư Lôi Ân mặt lạnh lùng kéo cô đến một bên trước cái gương lớn, đè cô quỳ trên mặt đất. “Cầu xin anh không cần? Cho em cơ hội chứng minh em là vô tội?” Hắn cười lạnh, trong mắt bắn ra ánh sáng tàn nhẫn, bỗng chốc gạt quần lót của cô, tiếp theo cởi ra quần của mình. . . . . . “Đừng như vậy đối với em, nếu không anh sau sẽ hối hận ?” Đường Vân giãy giụa ý đồ nói lần cuối cùng . Hắn giống như không nghe thấy, chỉ là gương mặt rét lạnh , dùng sức một tay lôi cô dù phải chết cũng giữ chặt kéo ra đùi ngọc trắng nõn, ngay sau đó thô bạo hung ác đâm vào cô hạ thể khô khốc. “A. . . . . .” Đường Vân đau đến kêu thảm, nước mắt thành chuỗi chảy xuống, nhưng c hắn quyết tâm lại một khắc cũng không dừng lần nữa hung hăng xỏ xuyên qua cô.”Đau quá. . . . . . A. . . . . . Cầu xin cần. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . .” “Ngẩng đầu lên?” Dứt lời, hắn nắm lấy mái tóc dài của cô, để cho cô chính diện đối với gương, dạy cô xem rõ ràng tự mình khuất nhục ( áp bức và lăng nhục ) , thấy rõ ràng trên mặt hắn lãnh khốc. “Đau. . . . . .” Cô vỡ vụn kêu gào, nhưng không cách nào ngăn cản hắn một lần so với một lần dã man xâm nhập. “Đây là cô nên được ?” Hắn lạnh lùng dữ tợn bất thường tự trong tròng mắt hung ác trừng mắt cô nước mắt tràn đầy hai mắt. “Vì tin tức thối rữa số một, cô cũng không luyến tiếc ngay cả trinh tiết cũng đều bồi thường, đáng chết tiểu tiện nhân?” Nhớ tới cô bán đứng, hắn hận đến cắn răng nghiến lợi, cuồng nộ quơ múa”lợi kiếm” , từng phát từng phát nhẫn tâm đâm vào hoa tâm của cô chỗ sâu nhất. “A?” Hắn động tác tàn nhẫn cơ hồ đem cô xé rách thành hai nửa, càng nhiều nước mắt trào ra hốc mắt Đường Vân . Hắn tại sao có thể hoài nghi cô đây? Như thế nào có thể tàn nhẫn đối đãi cô như vậy? Giờ khắc này, Đường Vân thật hy vọng mình có thể chết, thì ra là, cô trong mắt hắn đúng là như thế không đáng giá một đồng, thì ra là, cô một tấm chân tình, hắn cũng chưa từng thể nhận thức qua, dạy nàng làm sao mà chịu nổi nha? “Tôi hận anh?” Dư Lôi Ân ánh mắt chợt lóe, sắc mặt càng thêm âm trầm.”Rất tốt, chính là hợp ý của tôi.” Ngay sau đó ác tàn bạo mà thô lỗ mà ***ng cô đau đến co rút nhanh **, sâu hơn, tăng thêm đau đớn của cô. Biết lần nữa cầu xin hắn vô ích, Đường Vân thương thảm thiết muốn chết khép lại mí mắt. “Mở mắt ra? Nhìn tôi?” Hắn nóng giận , dùng sức niết đau nhũ tiêm bên trái cô, bức cô làm theo lời của hắn. Cô ấy vẻ mặt tái nhợt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn cũng không thể kích thích hắn mảy may thương tiếc, bởi vì cô lại đau cũng xa xa không bằng hắn đau, cô đau chỉ là trên thân thể , nhưng hắn đau lại là tâm hồn . Trải qua thời gian dài, hắn không tin tưởng bất luận kẻ nào, vì vậy có thể vô khiên vô quải (không lien quan không vấn vương ) cuộc sống, mà cô xâm nhập, lại từng giọt từng giọt xuyên thấu bức tường ngăn cách trái tim của hắn, cô lợi dụng nhu tình gạt người, ngụy trang hồn nhiên, hư tình giả ý (tình cảm giả dối toan tính ) dịu dàng, làm cánh cửa lòng của hắn một chút một chút vì cô mở ra, thậm chí dâng lên ý niệm vĩnh cửu đem cô nhét vào cánh chim , nhưng kết quả là, lại làm cho hắn phát giác cô chẳng qua là đối với hắn diễn trò. Mãnh liệt hận ý thúc đẩy hắn cố ý kéo dài hành hạ đối với cô, lấy đáy lòng hừng hực lửa giận phát tiết , cùng trái tim đau rát. Đường Vân thẩn thờ nhìn trong gương chính hắn, nhìn hắn đôi mắt chìm trong lãnh băng thô bạo , nhìn hắn khuôn mặt dữ tợn, dã man lãnh khốc ***ng chạm chính mình thân thể yếu ớt phát run. Hắn kéo dài động tác bạo ngược loại như muốn xé rách cô, cô đau đến nụ cười vặn vẹo, huyết sắc tái nhợt, mặc dù cắn chặt hàm răng, lại vẫn không ngăn được một ít đau nhức tựa như một lớp sóng mãnh liệt mà liên tiếp kêu lên thảm thiết. Không biết qua bao lâu, giống như có một thế kỷ, cô đã mệt mỏi đến vô lực chống đỡ đi xuống, nhưng hắn vẫn thật chặt kiềm giữ chặt cô, không cho cô xụi lơ đi xuống. Cô toàn thân, chỉ cảm thấy không ngừng đau, không chỗ nào không đau, vả lại đau thấu tim phổi. Thật là châm chọc à? Ở không cách nào chịu đựng quá nhiều vui sướng thì cô sẽ đau đến bất tỉnh, vậy mà, đau đến cuối thì cô lại càng thêm thanh tỉnh. Thân cùng tâm đều đã phá thành mảnh nhỏ, cô chỉ có thể cầu nguyện mình có thể ở nơi này trong vô tận đau đớn biến mất như tro như bụi. . . . . . * Hôm sau gần buổi trưa, cô ở trong cơn bóng đè giãy giụa, cả người đau đớn trên mặt đất giựt mình tỉnh lại, phát giác bên trong phòng một mảnh tĩnh mịch, thế mới biết hắn đã đi rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm, qua loa tắm rửa một phen liền rời đi. Đem theo thân thể đau đớn không chịu nổi , cô đi tới tòa soạn, hỏi rõ nguyên nhân hậu quả, biết đúng là có người giả mạo danh nghĩa của cô đem phần bản thảo kia đưa đến công ty nơi tiếp đãi, chỉ rõ muốn giao cho lão tổng . Mặc dù khó hiểu đến tột cùng là người nào sẽ đem tin tức quý báu độc nhất vô nhị “Vu oan” cho cô, cô cũng không có ý định phí tâm tìm ra đáp án, cô đã phải trả giá thật lớn, cho dù biết ai là người khởi xướng, cũng không cải biến được cái gì. Từ chối lão tổng nhã nhặn tha thiết giữ lại, trong tiếng tiếc hận của mọi đồng nghiệp cô rời khỏi tòa soạn. Kích cuồng Tim làm bằng sắt, Miệng vết thương từng tâc từng tấc xé rách ***g ngực, Tiếp tục lưu lại, Chỉ là bỗng ngưng lại ở vực sâu thống khổ, Khẩn cầu lòng của mình, Cả đời cũng không cách nào thỏa mã ý nguyện, Không đi, liền cuối cùng đem tan nát cõi lòng mà chết. (*)Con hát: diễn viên ý chỉ châm biếm ,mỉa mai () Dục tiên dục tử : Cảm xúc thăng hoa,bay bổng như chốn thần tiên