Chương 8: Chương 8

Ba ngày sau, Đường Vân lại lần nữa xuất hiện ở trong quán bar “Hoan nhạc kim tiêu”.

Thay một bộ váy màu vàng hở lưng, áo khoác lửng cùng màu chiffon , mái tóc chải tự nhiên cuốn thành gợn thật to xõa trên lưng, cô quyến rũ rước lấy không ít ánh mắt kinh ngạc .

Cô ngồi một mình ở một góc, một thân trang phục này là cô cẩn thận cân nhắc qua sau mới cố ý ăn mặc ra ngoài.

Bảy ngày trước, có một cô gái trẻ tuổi được người phát hiện xác vứt tại một chỗ đường núi bên cạnh, theo khám nghiệm tử thi kết quả nói, người chết khi còn sống từng bị ngược đãi tàn khốc , nhưng nguyên nhân dẫn tới chết là bởi vì khi rơi xuống đất đúng lúc đó trán ***ng vào hòn đá phía dưới ,

Mất máu quá nhiều mà chết, cảnh sát tin tưởng, kẻ bắt cóc trước là đem cô gái cường bạo, sau đó vứt bỏ ở bên đường thì cũng không cẩn thận ***ng khiến cố gái ***ng phải hòn đá.

Cô cẩn thận nghiên cứu qua, phát hiện cô gái này đêm đó từng xuất hiện ở trong quán bar “Hoan nhạc kim tiêu”, mặc trên người cũng là một bộ y phục màu vàng, bỏ qua một bên hôm đó đều mặc y phục màu vàng cô nàng si tình không nói, Phỉ Linh gặp chuyện không may cũng là lúc trên người mặc hoàng y, vả lại ba người các cô tóc đều là chải thành gợn kiểu thật to.

Đem những sự kiên sâu chuỗi lại , cô tin tưởng này tất cả đều là cùng một cái sắc ma gây nên.

So với với ba cô nàng đầy đặn đó , thì cô quả thật hơi mảnh mai, nhưng cô đã không nghĩ ra có phương pháp nào nhanh hơn giải quyết rồi, bởi vì cô tính toán rời khỏi nơi đây một khoảng thời gian, rồi lại không có thói quen làm việc bỏ dở nửa chừng, nếu đã đến gần sự thật như thế, cô cũng chỉ có thể lấy mình làm mồi, mau sớm đem chuyện này giải quyết, mới có thể an tâm đi được.

Cô lần nữa đi vòng quanh một lần bốn phía, cũng không phát hiện bất kỳ người nào tương tự như sắc ma , không thể làm gì khác hơn là tiếp tục khổ đợi.

Đối với Dư Lôi Ân không có ở nhà, cô thở phào nhẹ nhõm, nếu là có hắn ở đây, cô thật không biết mình còn có thể hay không ngồi yên tiếp nữa, cho nên, cô thật lòng hy vọng ở cô giải quyết chuyện này trước, hắn không cần xuất hiện.

Từ này về sau, cô sẽ không đặt chân tới nơi này nửa bước, cơ hội cùng hắn gặp mặt cơ hồ bằng số không, bọn họ giống như là hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể có giao nhau nữa,

Tâm tình phiền muộn cô không tự chủ uống hơn hai chén mà cảm thấy quá mót (đại tiểu tiện ), ở phòng toilet xong sau, cô trở về tại chỗ tiếp tục ngồi xuống uống cạn.

Khẽ uống ly rượu trong tay, tối nay đuổi đi mất mười lăm gã đàn ông tiến đến bắt chuyện có ngoại hình không phù hợp sắc ma, tâm phiền ý loạn thở dài, đem rượu còn dư lại tất cả đưa vào trong miệng.

Một hồi lâu sau, ý thức của cô bắt đầu có chút mơ hồ, trong thoáng chốc, có một người đàn ông cao lớn đứng gần cô, dùng một đôi mắt to giống như sẽ nói nhìn cô, sau đó dịu dàng nói muốn đưa cô về nhà. . . . . .

Khi cô lần nữa mở mắt ra thì bốn phía là một mảnh tối đen đưa tay xờ xoạng xung quanh, lại mơ hồ có tiếng đánh nhau, cô xoa nhẹ đầu ngồi dậy, nghe được một thanh âm tiếng vật nặng rơi xuống đất, cô nháy mắt mấy cái, vẫn không biết mình người ở chỗ nào.

“ Cô lại dám rời khỏi tôi đi ra ngoài tìm đàn ông?” Bỗng dưng, một tiếng rống dữ dội xỏ xuyên qua lỗ tai của cô.

Thanh âm này thế nào giống như vậy. . . . . .

Lúc này đồng thời, đem rèm cửa sổ che kín khắp phòng vén lên thì bị người thô bạo ngăn lại, cô thấy Dư Lôi Ân thân hình cao lớn như tượng thần đứng ở chỗ cửa sổ , ánh sáng âm u không thể chiếu sáng tất cả bên trong phòng , nhưng đủ để để cho cô cảm nhận được cặp mắt hắn đầy sát khí bắn về phía mình.

“Không có. . . . . . Em không có.” Cô theo bản năng giải thích , cũng không hiểu chính mình vì sao lại cùng hắn một chỗ?

“Không có? Không có vậy cô ăn mặc bộ dạng giống kỹ nử muốn câu dẫn người nào?” Dư Lôi Ân hung tợn tiến tới gần cô.”Tôi mới vài ngày không cho cô ăn, cô liền tịch mịch khó nhịn muốn đi chơi tình một đêm rồi hả ?” Cô đáng chết này tiểu dâm phụ?

Đầu óc của cô vẫn có chút hỗn loạn , muốn phản bác, rồi lại bị hắn cướp lời .

“Đêm đó dạy dỗ cô còn chưa đủ sao?” Hắn dùng sức niết chặt cổ tay của cô, điên cuồng gầm lên: “Còn dám can đảm lần nữa phản bội tôi? Cô chán sống rồi?” Nhớ tới cảnh tượng ở cửa quán bar nhìn thấy cô mặc quần áo gợi cảm mềm mại dựa trên người gã đàn ông kia song song rời đi, khiến cho hắn con mắt cũng muốn bay ra, lửa giận bốc lên.

Trên cổ tay đau nhức làm Đường Vân tỉnh táo lại, nhớ tới tất cả trong quán bar, cô không nhịn được nhỏ giọng hô ra tiếng, “Cái đó sắc ma ở nơi nào?”

“Cái gì?” Dư Lôi Ân ngẩn ra, tìm được công tác trên tường , pằng một tiếng mở đèn.

Ông trời? Nhìn một phòng nhiều loại hình cụ, Đường Vân cũng hít một hơi lãnh khí.

“Chuyện gì xảy ra?” Hắn lạnh giọng chất vấn.

“Em tin tưởng hắn chính là tên sắc ma kia, hắn hẳn là thừa dịp lúc em đi phòng vệ sinh ,bỏ thuốc mê vào ly rượu còn dư của em.” Cô uống là bia, không có khả năng sẽ làm cô say đến bất tỉnh nhân sự.

Thì ra là tên sắc ma này mỗi lần đều là dùng chính phương thức này để thực hiện , khó trách mỗi người bị hại gặp qua hắn, chuyện sau cũng không nhớ rõ dung mạo của hắn.

Dư Lôi Ân nhìn lên nhìn xuống đánh giá lấy cô trang phục khác với thường ngày , đáy mắt lần nữa ngưng tụ cuồng phong bạo vũ.

“Cô thế nhưng thật dám coi mình như mồi?” Này người phụ nữ ngu ngốc ?”Cô có đầu hay không? Cô có thể sẽ bị ** đến chết?” Nếu không phải là cô đã bị sợ tới mức mặt không có chút máu, hắn chính xác sẽ thưởng cô 50 đại bản.

“Em. . . . . . Em không nghĩ tới hắn sẽ bỏ thuốc mê, hơn nữa em có chuẩn bị vũ khí phòng lang.” Đường Vân lắp bắp giải thích, ngạc nhiên nghi ngờ liếc trộm hắn đang nổi giận một cái.

Mặc dù cô không biết hắn tại sao lại ở chỗ này, nhưng đáy lòng lại âm thầm may mắn hắn kịp thời cứu cô, bằng không, cô rất có thể sẽ bị cái tên sắc ma đó. . . . . . Khiến cho cô rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.

“Lúc nào thì dùng? Đến khi thành quỷ tìm đến hắn báo thù sao?” Dư Lôi Ân nổi giận quát.

“Hắn. . . . . . Hắn đã chết sao?” Nàng kinh hoảng chỉ người đàn ông nằm ở dưới đất không nhúc nhích .

Dư Lôi Ân hung tợn trừng mắt nhìn cô.”Còn chưa có?”

Đường Vân tiếp theo từ trong túi đeo lấy ra máy chụp hình, chụp được tất cả bên trong phòng , cũng không dám nhìn gương mặt vẫn còn nổi giận của hắn, cuối cùng, cô chạy tới tính toán lật thân thể tên sắc ma kia.

“Tránh ra?” Hắn lanh tay lẹ mắt kéo cô, không để cho cô ***ng tới tên sắc ma đó.

Đường Vân thối lui thân mình, nhìn hắn hung ác nhanh chóng chính xác một cước đạp đổ thân hình cao lớn tên sắc ma, không khỏi hoảng sợ cũng hít một hơi lãnh khí.

“Còn làm cái gì?Sao không nhanh mà chụp đi” Dư Lôi Ân không kiên nhẫn nóng nảy khiển trách.

Đường Vân lập tức khép lại miệng, mãnh liệt nuốt nước miếng, nhanh chóng xoa xoa mấy cái.

“Làm phiền anh khóa lại hắn, sau đó chúng ta sẽ báo cảnh sát.”

“Tôi mạn phép âm thầm giải quyết?” Hắn cắn răng nghiện lợi tiến tới gần tên sắc ma, biểu tình khát máu làm Đường Vân không khỏi kinh hồn bạt vía.

“Đừng. . . . . .” Cô liều mạng kéo hắn.”Em tin tưởng hắn chính là tên vô lại ít ngày trước cưỡng gian rồi giết chết cô gái kia với bản án này , cũng đủ cho hắn ngồi tù ? Ách. . . . . . Lúc báo cảnh sát không muốn nhắc tới tên của em. 』 nếu không đến lúc đó cô còn phải trở lại ra tòa làm chứng.

“Được rồi? Buông tay.” Hắn không nhịn được trừng cô, nhanh chóng vào phòng hình cụ bên trong tìm được một cái còng tay còng lại tên sắc ma như cũ bất tỉnh nhân sự.”Đi thôi?” Hắn kéo lấy tay của cô, rời khỏi gian phòng trong lúc đó làm người ta ghê tởm , tiến vào trong phòng khách.

“Chờ một chút, em muốn tìm tấm hình cũ của hắn.” Cái tên sắc ma đó đã bị Dư Lôi Ân đánh cho gương mặt hoàn toàn thay đổi, cô tin tưởng những tấm hình mình vừa mới chụp, chỉ sợ ngay cả hắn mẹ nhìn cũng không nhận ra con trai mình.

“Phiền?” Lời tuy như thế, hắn vẫn là giúp cô cùng nhau tìm được tấm hình.


Hai người đi ra cửa chính, Đường Vân quay đầu lại nhìn căn nhà lẻ loi rách nát bị bao phủ bởi bóng đêm, có thể nhìn ra được, nó không như những phòng khác, hiển nhiên nằm trên mảnh đất vô cùng vắng vẻ.

Nhớ tới mình thiếu chút nữa bị thê thảm với tên sắc ma đó **, lòng cô không khỏi rùng mình, tứ chi như nhũn ra, thật may là có hắn chống đỡ.

Hắn ôm lấy cô đem cô bỏ vào trong xe.”Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Em không sao, anh có thể kêu taxi đưa em về là được.” Cô suy yếu nói, cảm giác vẫn có chút mờ mịt , nguyên nhân chắc là hiệu lực của thuốc mê kia còn chưa có hết đi?

Hắn liếc xéo cô một cái, không nói một lời khởi động xe.

Nhìn quang cảnh ngoài xe , Đường Vân hoàn toàn không biết con đường này đến tột cùng là đi thông nơi nào, chỉ thấy hắn vòng vo vòng tới vòng lui rất nhiều chỗ ngoặt, xoay chuyển đầu cô cũng choáng váng, cuối cùng định khép lại cặp mắt, tựa lưng vào ghế ngồi dập tắt những gì khiến trái tim cô quá mức kinh hãi.

Xe ngừng lại, cô chậm rãi mở mắt, hướng hắn tản ra một chút mỉm cười vô lực, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh, hẹn gặp lại.”

Hắn không có lên tiếng, tự mình xuống xe vòng qua đầu xe, mở ra cửa xe phía bên cô .

Đường Vân cho đến lúc này mới phát giác bãi đậu xe trước mắt không phải là bãi đậu xe ở dưới nhà trọ của cô, không khỏi sửng sốt.

“Xuống xe? 』 hắn lạnh giọng ra lệnh.

“Nhưng. . . . . . Nơi này là nơi nào?” Cô nghi ngờ nhìn về phía hắn.

“Bảo cô xuống xe có nghe thấy không?” Hắn rống , vả lại đưa tay kéo cô xuống xe.

Đường Vân một loạng choạng, thiếu chút nữa bổ nhào về phía mặt đất, thật may là cánh tay hắn nhanh chóng, lại thuận thế ôm lấy cô.

“Không. . . . . . Em có thể tự mình đi. . . . . .”

“Câm miệng?” Hắn hung ác trừng cô, dùng chân mạnh mẽ đá lên cửa xe, giống như đang phát tiết tức giận .

Đường Vân sợ hãi một chút, lại không dám lên tiếng, cho đến ra khỏi thang máy, hắn mở ra một cánh cửa, cô mới bỗng nhiên giật mình hẳn là cái gian phòng kia đêm hôm đó .

Cô kinh hoàng thất sắc hướng nhìn hắn, còn không kịp giãy giụa kháng nghị, cũng đã bị hắn ôm vào cửa.

Dư Lôi Ân khóa cửa phòng, cũng thô lỗ ném cô vào trong ghế sofa, mình thì ngồi xuống đối diện với cô, tròng mắt đen đảo quanh ở trên người của cô , vẻ mặt sâu xa khó hiểu.

Hắn âm tình bất định nhìn chăm chú, khiến Đường Vân đứng ngồi không yên đôi chân không biết nên đi hướng nào , mà đêm đó trải qua thê thảm , tựa như là ác mộng ép cô tới không thở nổi.

“ Anh như thế nào lại thấy em cùng cái tên sắc ma đó cùng nhau rời đi?” Cô cuối cùng cũng mở miệng đánh vỡ loại trầm mặc khiến cô không chịu được, cô nhớ đến lúc ấy hắn cũng không ở trong quán bar.

Hắn mặt không thay đổi nói: “FRANKY nói cho tôi biết cô cùng một người đàn ông rời đi.”

Đường Vân nhớ FRANK là quản lý quán bar, không nhịn được tò mò hỏi: “Hắn tại sao phải nói cho anh biết chuyện như vậy?”

Hắn sắc mặt không có tốt kêu lên một tiếng.”Tôi đã phân phó hắn. Tôi biết ngay cô cái người ngu ngốc này một ngày nào đó sẽ đem chính mình làm mồi, cho nên đã sớm kêu hắn vừa nhìn thấy cô đơn độc cùng người đàn ông rời đi, liền lập tức cho tôi biết.”

Lại mắng cô ngu ngốc? Thật là đủ khó nghe , chỉ là, Đường Vân lựa chọn sao lãng hắn giễu cợt.”Anh lúc ấy cũng ở trong quán rượu sao?” Nếu không làm sao có thể đuổi theo được xe tên sắc ma kia ? Cô không khỏi buồn bực mình làm sao không nhìn thấy hắn.

“Nói cô đần chính là đần? Ta nếu ở chỗ đó, còn để cho cô cùng hắn đi tới cửa? Hừ?” Sắc mặt của hắn càng ngày càng đen, tựa hồ vừa nhắc tới chuyện này, liền làm cho hắn lửa giận đầy ngập.

“Anh không nói coi như xong.” Đường Vân quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn không chịu nổi hắn căm tức nhìn, không thể làm gì khác hơn là giơ hai tay lên.”Được rồi? Mời nói. 』 thật khó phục vụ bạo quân.

Sau một lúc lâu, hắn trên mặt mang theo chế diểu nói: “Nhờ đáp lễ cô ban tặng, mấy ngày nay, rất nhiều đám chó săn đóng tại căn nhà ở bờ biển cùng bên dưới lầu công ty tôi , tôi chỉ tạm thời ở nơi này, cho nên thời điểm khi FRANKY cho tôi biết, tôi liền chạy xuống dưới, nhưng mà, chỉ kịp nhìn thấy cô cùng hắn lên xe.”

“Ách, thì ra là như vậy?” Thật may là có hắn chạy tới, nếu không hậu quả thật là suy nghĩ thôi cũng chịu không nổi, khiến cô một hồi run rẩy.”Lại nói, em còn phải tự mình nói một tiếng cảm ơn với FRAKY ?”

Đây là người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt , đến tột cùng cũng không làm cho rõ ràng ai mới là ân nhân của cô?”Không cần, ngày sau tôi tự nhiên sẽ hậu đãi hắn.” Hắn lạnh lùng liếc xéo cô gương mặt không hiểu, giọng nói cứng đờ giải thích: ” Khách sạn này cùng quán bar cách vách cùng chung một tập đoàn, tôi là một trong những cổ đông, bất quá, chỉ là nhân viên trong đó mới biết.”

Khó trách hắn luôn ở trong quán bar ung dung tự tại, lại có thẻ phòng khách sạn .

“Lôi ” chần chờ một chút, Đường Vân cuối cùng cũng hỏi, “Mới vừa rồi, anh tại sao phải đi theo em cùng cái tên sắc ma đó? Anh lúc ấy cũng không biết hắn chính là sắc ma , không phải sao?” Nếu như là trước đêm đó, cô còn có thể hiểu, nhưng là sau khi……. cô cũng không hiểu dụng ý của hắn nữa.

Sắc mặt của hắn trầm lại, tròng mắt đen chăm chú nhìn vào cô như muốn xuyên qua đôi mắt ngấn nước của cô, một hồi lâu mới đanh giọng nói: “Tôi nói rồi, cô là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không cho cô cơ hội đi cùng người đàn ông khác làm bừa.”

“Như vậy, nếu như anh biết gã đàn ông kia chính là tên sắc ma, anh còn có thể đi cứu em sao?”

“Tôi nói rồi cô là người phụ nữ của tôi, cũng không cho phép bất luận kẻ nào động chạm?” Hắn chân mày không nhịn được rối rắm.

“Anh không phải là hận em sao? Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy em bị hủy hoại sao?”

“Coi như cô phải bị hủy hoại, cũng chỉ có thể do tôi tự mình xuống tay.” Hắn lạnh lùng nói.

Thật ra thì, ở thời khắc kia biết cô phản bội chính mình , hắn liền biết mình đối cô đã sớm có tình cảm đặc biệt, nếu không, hắn không thể nào như vậy cuồng nộ, càng không thể nào cảm giác tâm đau thấu xương.

Hắn không thể nào tin nổi hắn thế nhưng lại động tâm với cô gái phản bội chính mình , hắn cũng không cho phép mình đối với bất kỳ người nào động tình, kinh nghiệm khi còn bé cũng làm hắn rất dễ dàng có thể làm được điều này, bởi vì đơn giản như vậy chẳng khác nào tự tay đem dao găm giao cho đối phương, để đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể đâm hắn một đao.

Giống như cho tới nay có rất nhiều phụ nữ cho hắn đam mê, nhưng không động tâm chính là hắn một khi ngán, chán ghét, liền không chút do dự áp đặt , những người phụ nữ kia thống khổ hắn đều xem ở trong mắt, nhưng không có thương hại, vì vậy, hắn tuyệt đối không có khả năng để cho mình rơi vào tình cảnh đó.

Nhưng hôm nay, thế nhưng trong lúc vô tình hắn lại giao ra cây đao kia, mà cô cũng không chút do dự hung hăng, đem cây đao kia cắm vào thật sâu trái tim của hắn. . . . . .

Tất cả như cũ không thay đổi? Đường Vân không nói ra được khổ sở trong lòng, hắn tối nay đuổi lịp, thậm chí cứu cô, cũng không đại biểu bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là lần nữa chứng minh hắn gần như tức giận tham muốn giữ lấy.

“Tối nay, cám ơn anh.” Cô chống lên mệt mỏi thân thể.

Dư Lôi Ân phát ra một chút nụ cười âm lãnh, “Cô cho rằng cô có thể đi?”

Hắn còn muốn như thế nào? Đường Vân trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nhìn thấu tâm tư của cô, vẻ mặt hung hăng dữ tợn hơn , “Chẳng lẽ cô lại cho là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy lừa gạt tôi, phản bội tôi?”

Đừng nói cô không có phản bội hắn, coi như thật sự có. . . . . .”Chẳng lẽ đêm đó trừng phạt còn chưa đủ sao?”

“Thế nào đủ?” Hắn u ám nói: “Cô cho rằng tôi giống như cái loại đó chẳng qua là trả thù cô sao? Đêm đó coi là cái gì? Còn sớm lắm?” Hắn lạnh lùng nheo lại mắt, lại hung dữ mà nói: “Cô cứ từ từ chờ cho tôi.”

Đường Vân khiếp sợ nhìn hắn, vì trong sạch của mình thử lần nữa giải thích.”Xin anh tin tưởng em, ngày đó. . . . . .”

Dư Lôi Ân vỗ mạnh mặt bàn cắt đứt lời cô.”Tôi nói rồi, từ nay về sau đừng ở trước mặt tôi nhắc tới sự kiện kia?”

“Anh tại sao ngay cả một câu cũng không chịu để cho em giải thích?” Đường Vân bi thương nghẹn ngào lấy.”Làm sao anh có thể vô tình như vậy?”

Dư Lôi Ân nắm chặt quả đấm, mặt quay hướng khác không nhìn tới gương mặt đau thương muốn chết của cô .”Tôi vô tình phải không?” Trên mặt hắn bắp thịt khẽ co quắp.”Rất tốt? Cô đã nhận thức được việc này, thì không cần phải diễn trò nữa, cô phải biết, vô luận cô giả bộ nhiều đáng thương, tôi cũng lần nữa tuyệt sẽ không đối với cô hạ thủ lưu tình.”

Đường Vân hai mắt nhắm lại, chờ trận yên tĩnh kia làm cô lòng đau qua không cách nào hô hấp sau, mới lần nữa mở ra.

“Nhưng là anh biết không? Cho dù cho tới bây giờ, em vẫn không tin anh là người hoàn toàn vô tình.” Cô tập trung suy nghĩ nhìn hắn, sâu kín nói nhỏ: “Anh lại phân phó FRANKY lưu ý động tĩnh của em, này ít nhất biểu thị anh quan tâm. . . . . . Người khác, chỉ cần ngươi biết quan tâm, ngày nào đó anh cũng sẽ hiểu được yêu.”

Vậy mà, người hắn yêu vĩnh viễn không phải là cô, cô không có cái mị lực đó, tạm thời bất luận là hắn hiểu lầm hay không cô phản bội hắn, hắn lúc trước chưa từng yêu cô, sau đó dĩ nhiên càng không thể nào,

“Tôi nói rồi tôi sẽ không yêu bất luận kẻ nào?” Dư Lôi Ân tức giận nói, nhưng sự thật là hắn đã sớm yêu người phụ nữ này lừa gạt hắn, phản bội hắn, thật là đáng chết?

“Anh sai lầm rồi, chẳng qua là người kia còn chưa có xuất hiện, một ngày nào đó, anh sẽ gặp được cố ấy, sau đó dốc hết tất cả của anh đi yêu cô ấy.” Cũng thế giống như cô dốc hết toàn bộ đi thương hắn, nhưng hắn đối với cô lại chưa từng dụng tâm qua, điều cô có thể làm chỉ là bưng lấy một trái tim nát vụn của chính mình , lặng lẽ biến mất trong cuộc đời hắn .”Bất kể như thế nào, em chúc phúc anh sớm ngày gặp gỡ cô ấy.”

“Cái này không nhọc cô phí tâm?” Hắn mắt sáng bắn ra hàn mang.

Đường Vân ảm đạm cúi đầu. Đúng vậy, hắn cho tới bây giờ chưa từng tiếp nhận tình cảm của cô, lại càng không muốn cô bỏ ra trái tim chân thành thương hắn , cho tới nay cũng chỉ là cô tự mình đa tình.

“Đừng cùng tôi nhiều lời những thứ này có được hay không , đi vào tắm cho tôi.” Bị chọc cho tâm phiền ý loạn Dư Lôi Ân, ác thanh ác khí trách mắng.

Hắn là thật sự không cho cô đi? Đường Vân nghe vậy, tính phản xạ nắm chắc váy, sợ hãi nhìn hắn.

“Em. . . . . . Em không cần. . . . . .” Cô theo bản năng lui về sau đi.

Lời của cô còn chưa nói hết, Dư Lôi Ân cũng bỗng nhiên đứng lên, thân hình cao lớn uy mãnh tiến về phía cô.

“Cô lại còn dám làm trái ý tôi?”

Hắn một bộ dáng hung ác muốn bóp chết cô làm Đường Vân theo bản năng muốn thoát khỏi hắn, lại bị hắn nhanh như chớp một phen nắm chặt, cô sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai, vả lại liều mạng giãy dụa , chỉ là, hắn căn bản cũng không để ý cô, bàn tay xé bộ váy màu vàng của cô , nhất thời bị phân thành hai nửa.

Bộ váy này từng cùng tên sắc ma kia dán chặt qua, hắn nhìn cảm thấy chói mắt, mà nghĩ đến cô từng cùng cái tên sắc ma đó thân mật dán chặt một chỗ, thì hắn càng hận không thể chạm vào giặt sạch lớp da đó.

“A ——” đêm ác mộng đó giống như lại diễn ra lần nữa, Đường Vân phát ra gào thét thê lương .

“Gào cái quỳ gì? Ầm ĩ chết được…?” Dư Lôi Ân dùng rống giận áp đảo thanh âm của cô, cô lập tức bị dọa đến im bặt.

Dư Lôi Ân chính mình không thể tin được hắn lại vẫn sẽ vì người phụ nữ phản bội này mà đau lòng, thế nhưng mắt thấy cô bị chính mình dọa sợ tới mức mặt không có chút máu, trắng bệch đôi môi khẽ run, đáy mắt còn ngấn nước mắt, tim của hắn không tự chủ được níu chặt.

“Là cô ép tôi động thủ.”

Hắn tức giận trừng mắt nhìn cô, đanh giọng nói đồng thời, cũng thuận tay cởi xuống bộ váy bị rách đôi kia, vậy mà, khi ánh mắt hắn chạm đến cảnh tượng kia lại làm cho thân hình cao lớn hắn chợt cứng đờ, ngay sau đó nhanh chóng cởi hết y phục của cô.

“Anh. . . . . . Không cần. . . . . .” Đường Vân kinh hãi mà dùng tay che kín mình.

Dư Lôi Ân mím chặt miệng đưa mắt nhìn cô nguyên một thân than tuyết trắng làn da mềm mại mịn màng , hôm nay vết bầm thương tích đầy mình, mặc dù hắn không ngừng tự nói với mình đó là cô đáng bị trừng phạt, nhưng không cách nào ngăn cản cảm giác đau xót trong lòng hắn .

Hắn nghiêm mặt ôm cô vào phòng tắm, lại không để ý phản kháng của cô đặt cô tựa vào trong bồn tắm, ngay sau đó thả nước nóng.

“Van cầu anh, không cần lần nữa đối với em như vậy. . . . . . Không cần. . . . . .” Đường Vân như một con chim sợ cành cong , cuồng loạn nghĩ muốn đẩy hắn ra, lại không nhúc nhích hắn được chút nào.

Dư Lôi Ân cắn răng không muốn giải thích hắn không có loại ý đồ đó, chẳng qua là tự mình đi xuống rửa sạch thân thể của cô, cuối cùng đi tới chân của cô, động tác của hắn kiên quyết, nhưng cũng không làm đau tới cô sức lực vừa phải tách ra hai chân dù phải chết cũng phải giữ chặt của cô, lại lập tức hít một hơi lãnh khí, ngây ngốc nhìn giữa hai chân cô sưng đỏ.

“Không cần? Không cần?” Đường Vân sợ hãi bị buộc đến đỉnh điểm nhất, kinh hoàng thất sắc đá chân.

Dư Lôi Ân mặc cho cô đấm đá, trên mặt đường nét càng them nhíu chặt, hồi lâu mới đột nhiên gầm hét lên: “Cô đáng chết ? Tại sao muốn bức tôi đến nông nỗi kia? !”

Vào giờ khắc này, hắn thật hận không thể bóp chết cô? Hắn chưa bao giờ tổn thương qua thân thể bất kỳ người phụ nữ nào, đối với cô, hắn càng có thêm che chở, lo lắng cô ngã bệnh, lại rất sợ cô bị thương. . . . . .

Cho dù dưới tình huống không biết cảm tình mình đối với cô, hắn đã cơ hồ đem cô nâng ở trong lòng bàn tay che chở lấy, nhưng cô hồi báo hắn là cái gì? ,

Lại là loại hắn căm thù đến tận xương tuỷ lừa gạt cùng phản bội?

Như vậy trầm trọng một tia kích ép làm hắn mất đi lý trí mà tổn thương cô, vậy mà, đáng hận hơn chính là, cho dù là cô trừng phạt đúng tội, thế nhưng hắn lại không tự chủ được có cảm giác tội ác thật sâu.

Giờ phút này, trong tim của hắn tràn đầy hận —— hận cô phản bội, nếu như cô chưa từng phản bội hắn, hắn có thể đem tất cả yêu thương cho cô: trong tim của hắn cũng tràn đầy trách móc —— trách cô làm hắn không thể tự kềm chế, cho dù cô đối với hắn làm chuyện không thể tha thứ, hắn vẫn không muốn buông tay để cho cô đi?

Đường Vân nhìn hắn tuấn nhan vặn vẹo , trong nháy mắt bị thần sắc thống khổ của hắn chấn động mà ngưng giãy giụa.

Thật lâu, cô cuối cùng cũng hết sợ hãi đặt tay lên vai hắn, cho dù hắn làm cô tan nát cõi lòng, nhưng mắt thấy người đàn ông mình yêu thống khổ như vậy, mặc dù cô không biết hắn tại sao lại như vậy, nhưng vẫn là kìm lòng không được muốn an ủi hắn.

Dư Lôi Ân cúi đầu , tròng mắt đen đọng lại vào đáy mắt cô, kia ánh mắt đau thương mù mịt làm Đường Vân lòng không tự chủ được nhíu chặt lại.

“Còn đau không?” Hồi lâu, hắn đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

Lúc này đột nhiên dịu dàng, làm Đường Vân hồi lâu cố nén lệ thoáng chốc tràn mi.

Hắn nghiêm mặt một cái, ngay sau đó ôm cô vào trong ngực vỗ nhẹ , cử chỉ này làm Đường Vân càng thêm không nhịn được”Oa?” một tiếng khóc rống thất thanh, nước mắt như hồng thủy trút ra bàn( lũ lụt chảy ra sông ) tận tình tuôn trào, đem tất cả uất ức của chính mình khóc lên.


Cô khóc đến trời đất mù mịt, cho đến lệ khô mới dừng lại, vùi ở trong ngực hắn từng chút một thút thít .

Dư Lôi Ân nâng cằm của cô lên, dùng giấy lau lau sạch nước mắt của cô, Đường Vân lúc này mới phát giác mình chẳng biết từ lúc nào đã bị hắn ôm lên giường.

“Bác sĩ nói thế nào? Thuốc đâu? Lấy ra, anh giúp em xoa.”

Đường Vân đôi mắt đẫm lệ liếc nhìn hắn, lắc đầu mà nói: “Em không có đi xem bác sĩ.”

Nhưng là lúc này, cô bộ dáng đáng thương lại không làm cho hắn nửa điểm thương tiếc, Dư Lôi Ân mãnh liệt giận đến thối lui thân thể, vì vậy cô rơi xuống trên chiếc giường mềm mại.

Hắn đứng ở trước giường chết trừng mắt cô, thật lâu sau mới tự trong kẽ răng phát ra một câu, “Chết tiệt ngu ngốc ?”

Đường Vân trợn mắt to khóc sưng , tức giận quay lại trừng mắt hắn. Loại tình huống này khiến cô thế nào có ý đi xem bác sĩ a?

Dư Lôi Ân hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, vẻ mặt phảng phất tựa như xuống một quyết định trọng đại.

“Được rồi? Xem cô ngu ngốc không thể nào chữa được, cũng đã phải trả giá cao, tôi tạm tha cho cái người ngu ngốc này một lần.” Hắn vẻ mặt rộng rãi nói.

“Anh. . . . . . Nói người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Ngu ngốc?” Trái nghe hắn một câu ngu xuẩn, phải nghe hắn một câu ngu ngốc, Đường Vân bị tức đến ngay cả nói chuyện cũng cà lăm .

“Đương nhiên chính là cô, ” hắn lãnh trừng mắt cô.”Chẳng lẽ cô còn chưa đủ ngu xuẩn? Cũng chỉ là nhân viên quèn, một tháng được mấy đồng tiền, cô coi như làm đại sự nghiệp, cũng học người ta tinh thần Báo Quốc, cúc cung tận tụy một bộ liều chết sau đó vậy cái kia?”

Hắn mặt khinh miệt hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cay nghiệt mắng: “Ông chủ kêu cô tới chỗ tôi nằm vùng, cô coi như thật nhảy lên giường của tôi, triệt triệt để nằm ở dưới thân của tôi; bảo cô ra ngoài tìm kiếm sắc ma, cô liền đem mình ăn mặc giống như kỹ nữ chạy đi làm mồi, kia lần tới hắn nếu kêu cô viết bài lịch sử chua xót của kỹ nữ, cô có phải hay không sẽ phải đem chính thân mình ngu xuẩn bán đi da thịt, nhảy xuống hố lửa đây?”

Đường Vân lúc này là giận đến đầu lưỡi thắt lại, hồi lâu nói không ra một câu, chỉ có thể dùng cặp mắt căm tức bốc lửa nhìn hắn.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô do tức giận bốc lên khiến khuôn mặt từ hồng thành tím, Dư Lôi Ân lửa giận không khỏi tăng thêm mấy phần. Hắn đã nguyện ý không so đo lỗi lầm của cô rồi, cô chẳng những không có lập tức mừng rỡ như điên khấu tạ hắn ân điển, nhào vào trong ngực của hắn hướng tới hắn bảo đảm đời này tuyệt không tái phạm, ngược lại cùng hắn đỏ mặt tía tai , thật là người phụ nữ đáng chết?

“Thế nào, không phục phải hay không? Cô cũng nói một chút coi, tối nay nếu không phải là tôi, cô sẽ như thế nào? Còn dám học người ta tự mình làm mồi? Hừ? Hãy nói một chút khi nằm vùng. . . . . .”

Hắn hắc hắc cười lạnh.”Cũng không đi hỏi thăm trước một chút Dư Lôi Ân là ai, chọc giận người của tôi có kết quả gì, liền dám chọc tới tôi? Cô còn tưởng là đem tất cả ngu xuẩn chính mình mà biện hộ? Hơn nữa, đi theo tôi bao lâu, còn không nhìn ra tôi há là người có thể mặc cho cô lường gạt , cho đến nay còn chưa thoát khỏi Xuân Thu Đại Mộng (*)? Cô nói xem, trên đời này còn có người nào so với cô ngu xuẩn đáng chết hơn không?”

Cô thái độ hoàn toàn bất tuân khơi lên lửa giận của hắn, vì vậy ngôn từ phát ra cũng càng thêm ác độc. Hơn nữa, cô trên thực tế chính là ngu xuẩn chết tiệt, bằng không cũng sẽ không bị người lợi dụng mà làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy. . . . . .

Đường Vân đột nhiên giận dữ biến mất, Đúng vậy a? Tối nay nếu không phải là hắn, cô nhất định sẽ phải chịu một trận ngược đãi tàn ác, hắn nhiều lần lên tiếng chuyện cô nằm vùng, đừng nói hắn căn bản cũng không nguyện ý nghe giải thích của cô, chính cô cũng đã vô lực giải thích nhiều lần, dù thế nào đi nữa hắn đã cây sâu đâm rễ cố nhận định cô phản bội hắn, mặc cho cô dù nói thế nào cũng vô ích.

“Anh đến tột cùng muốn tôi như thế nào?” Cô vô lực hỏi, một cỗ mỏi mệt phát ra từ đáy lòng chìm ngập cả người cô.

Hắn lạnh lùng liếc cô một cái.”Ngày mai liền đi từ chức phần công việc kia cho tôi, từ nay về sau có tôi nuôi cô,cô đời này thì an phận thủ thường cho tôi đợi tôi trong nhà, chuyên tâm phục vụ tôi, đừng ngu xuẩn ra ngoài làm mất mặt xấu hổ.”

Hắn lại muốn cô làm tình nhân của hắn? Đường Vân khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Tôi thật sự có đủ ngu xuẩn?” Thế nhưng cô lại si ngốc yêu một người đàn ông hung hăng chà đạp tấm chân tình của mình .”Không, là quá ngu xuẩn?” Hắn nói đúng, trên đời này đại khái cũng tìm không ra ai so với cô ngu xuẩn ngu ngốc hơn.

“Biết là tốt rồi?” Dư Lôi Ân đối với cô”Dũng với nhận tội” thái độ rất là hài lòng, ra cửa giọng nói cũng tương đối “Hòa khí” rồi.”Còn nhớ rõ đêm đó. . . . . . đau không?”

Đường Vân khổ sở giật nhẹ khóe miệng.”Làm sao có thể quên?”

Dư Lôi Ân bỏ qua trong lòng đau nhói, lạnh lùng nói: “Rất tốt, cô tốt nhất cả đời nhớ kỹ cái đó là dạy dỗ? Chú ý đến cô quá ngu xuẩn, tôi lần cuối cùng lần nữa nhắc nhở cô —— ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện phản bội tôi, nếu như mà có lần tới. . . . . . Vừa nói , ánh mắt của hắn lại chuyển thành hung ác.”Chịu khổ chịu khổ cũng không chỉ là da thịt ngu xuẩn của cô, ngay cả những suy nghĩ trong đầu nhu ngốc của cô cũng phải loại bỏ cho tôi , nghe hiểu chưa? Trả lời tôi? “

Đường Vân trên mặt mang theo một chút mỉm cười tự giễu, nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.”Không, tôi không cần phải hiểu, bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ không ở chung một chỗ với anh, cho nên, cũng không có cơ hội lần nữa phản bội anh, anh không phải cần phải lo lắng?”

Ban đầu sẽ cùng hắn ở chung, là bởi vì thương hắn, cũng bởi vì hắn mỗi ngày đều dùng phương thức nào đó cưng chiều cô, làm cô có dũng khí đi làm người phụ nữ theo đuổi tình yêu, ôm một tia si ngốc canh giữ ở bên cạnh hắn, định dùng tình cảm chân thành cảm động hắn, nhưng hôm nay. . . . . . Thế nhưng hắn lại muốn dùng phương thức nuôi dưỡng để nhục nhã cô .

Không? Lòng của cô không cách nào chịu đựng yêu một người đàn ông khi dễ tâm tình chờ đợi của mình , mà cô tôn nghiêm được giáo dưỡng, lại càng không cho phép mình trở thành đồ chơi của bất kỳ người đàn ông nào , huống chi là một người đàn ông hận cô?

Dư Lôi Ân khó có thể tin trừng mắt cô, đời này, đời này hắn chưa bao giờ tha thứ cho người nào dám phản bội hằn , thậm chí ngay cả suy tính đều chưa từng cân nhắc qua, đối với cô, hắn đã đã dùng hết long từ bi của đời này, nhưng cô lại dám không biết phân biệt như thế?

Cuồng nộ trong nháy mắt cắn nuốt hắn.”Cô thật đúng là không muốn sống rồi hả ?” Lại vẫn dám ở lúc này làm trái ý của hắn?

Hắn lại lần nữa bị kích động thật là muốn bóp chết cô, mà lúc này, hắn cũng không dám bảo đảm có thể khống chế được mình.

“Tôi cho cô thời gian mấy ngày ở trong phòng mà suy nghĩ, chờ tới lúc tôi trở về , cô tốt nhất nên sử dụng khuôn mặt tươi cười tới đón tiếp tôi, giống như trước ngoan ngoãn như vậy thuận theo tôi, bằng không. . . . . . Hắc. . . . . .”

Hắn cười lạnh một tiếng, khiến uy hiếp hiệu quả sâu hơn, một phen dùng sức kéo đứt dây điện thoại, lại xoay người đem tất cả quần áo treo trong tủ trong tay, sau đó đi ra ngoài.

Vốn là bị hắn hung ác dọa sợ tới mức phát run Đường Vân, bất chấp sợ, vội vàng phủ lấy cái mền đuổi theo ra khỏi phòng , chỉ thấy trong phòng điện thoại cũng bị hắn xé đứt, đồ vật trong ba lô của cô đều bị hắn xé toang rơi trên sàn nhà. Cô nhào qua muốn cứu điện thoại của mình, lại chậm một bước.

“Tôi muốn rời khỏi nơi này? Làm sao anh có thể giam giữ tôi? Anh không thể nhốt tôi ở chỗ này.” Cô kinh sợ chạy lại đánh vào lưng của hắn.

“Tôi không thể sao?” Hắn bỗng nhiên xoay người, trên mặt ác độc khiến Đường Vân thoáng chốc lạnh cả người, không tự chủ quay lùi lại một bước.”Cô không học ngoan ngoãn nghe lời, tôi liền giam giữ cô cả đời?”

Hắn hung ác quẳng xuống điện thoại sau , liền”Phanh?” một tiếng đóng sầm cửa.

Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng khóa cửa, Đường Vân bổ nhào lên phía trước mạnh mẽ đấm cửa, lớn tiếng hét to, cho đến đấm đau tay, gọi khàn cổ họng, đáp lại cô vẫn như cũ là một mảnh tĩnh lặng.

(*)Xuân Thu : Thời xuân thu là từ năm (722-489 trước công nguyên ) ,ờ đây Dư Lôi Ân chỉ Đường Vân mơ mộng viển vông,