Chương 6: Chương 6

Đem hình trái tim cắm vào cây nến cuối cùng giữ vững, Đường Vân vỗ tay một cái, hài lòng xem kỹ kiệt tác của mình. “Đến, mau tới đây.” Cô cao hứng bừng bừng vẫy tay về phía hắn. Dư Lôi Ân định đi vào trong khu vực dùng cây nến làm thành hình trái tim , lại không cẩn thận đá ngả lăn mấy cây nến. “Nhìn, anh đánh đổ nến của em.” Cô như oán như giận nói giỡn. “Anh sẽ giúp em sửa lại.” Hắn nửa hài hước nửa thật nhẹ nói, đem cây nến ngã xuống đất cắm về tại chỗ, sau đó nhận lấy trong tay cô cái bật lửa.”Anh tới đây.” Đường Vân ngồi xếp bằng, nhìn hắn đem từng cây nến một đốt, không khỏi vui vẻ cười. Cô không nghĩ tới hắn thế nhưng chịu theo cô chơi loại trò chơi trẻ con này, còn một bộ dạng thỏa mãn tự tại . “Thật là xinh đẹp đó?” Cô than nhẹ, hắn lại mỉm cười, kề bên cô ngồi xuống. “Điều này khiến em nhớ tới lúc nhỏ, hàng năm buổi tối tiết Trung thu, ba mẹ tổng hội mang theo em cùng anh trai đến trên bờ cát, đem cây nến làm thành một cái vòng tròn lớn, sau đó người một nhà liền cùng nhau ngồi ở trong vòng ăn lấy bánh Trung thu ngắm trăng, em cùng anh trai còn có đèn ***g có để chơi, cảm giác thật vui vẻ, thật ấm áp.” Cô đột nhiên sâu kín thở dài một cái.”Chỉ là, kể từ ba năm trước đây ba mẹ em cùng anh trai và chị dâu bọn họ di dân đi Canada sau, chỉ có dịp gặp nhau mỗi lần ăn tết, em bao giờ cũng đặc biệt nhớ tới bọn họ.” Hắn khẽ vuốt lấy tóc đen của cô.”Tại sao em không có đi cùng?” “Em khi đó học đại học còn chưa có tốt nghiệp, hơn nữa em học hệ qua bên kia cũng không tìm được công việc gì phù hợp, cho nên tốt nghiệp sau liền vẫn ở lại chỗ này thôi.” Cô ngẩng đầu lên, hướng hắn nhe răng — cười, “Không nói em nữa, anh thì sao?Anh khi còn nhỏ trước đây trải qua tiết Trung như thế nào? Rất khó tưởng tượng anh sẽ chơi đèn ***g loại vật này.” Hắn nhìn lại cô, vẻ mặt có chút trở nên phức tạp, mắt đen từ từ thâm thúy, hắn dùng giọng trầm thấp nói: “Kể từ chín tuổi năm ấy vú bà của anh di dân sau, anh liền cũng không có quá quá bất kỳ ngày lễ rồi.” Cô bị lời nói cùng trên mặt ảm đạm hắn làm cho khiếp sợ , “Lôi?” Hắn không có nhìn cô, dường như tròng mắt đen phiêu hướng đêm tối phương xa. “Anh là con riêng, ba là con cháu gia đình giàu có quyền quý, đã có vợ, mẹ anh là nữ minh tinh giới phim ảnh , người cho là, vì ba sinh đứa bé, là có thể bước chân vào nhà hắn , vậy mà, người ba anh nhà thậm chí không thừa nhận anh là máu mủ nhà bọn họ , chỉ dùng một số tiền lớn đuổi mẹ đi. “Giấc mộng tiến vào nhà quyền quý bể tan tành sau, vì tiếp tục sự nghiệp diễn xuất mình, mẹ đem anh vừa tròn đầy tháng liền giao cho bà vú cùng một công nhân, chúng ta ở tại một gian phòng lớn bên trong, mà người chỉ là thỉnh thoảng mới đến thăm anh một lần “. “Thân phận của anh vẫn bị giữ bí mật , nhưng giấy không thể gói được lửa, ở anh sáu tuổi năm ấy, mẹ quen biết một người đàn ông, tính toán cùng ông ta kết hôn, cũng đồng thời bị phóng viên vạch trần tin tức người cùng ba anh từng có một đứa con, chuyện này ngay lúc ấy gây chấn động, người đàn ông kia lập tức hủy bỏ hôn sự, mà sự nghiệp của mẹ cũng không thể tiếp tục nữa, thân bại danh liệt mẹ, vì vậy mà luẩn quẩn trong long sau thì tự sát.” “Lôi?” Thanh âm của cô mang theo nghẹn ngào, nắm ở trên eo hắn tay càng không ngừng run run. Cô tràn đầy tình cảm kêu gọi cùng đột nhiên tới ôm làm hắn thân thể xoay mình cứng đờ, cho đến cảm thấy bên gáy ướt át, mới chậm rãi thanh tỉnh lại, bàn tay dùng sức nắm chặt vòng eo thon thả cô. Đường Vân cảm giác sự khó thở, nhưng cô không thèm để ý, ngược lại nhẹ nhàng lung lay lấy hắn, gương mặt ma vuốt ve nhè nhẹ trong tai của hắn, không nói gì cung cấp an ủi, cô cảm thấy cằm của hắn nhẹ nhàng đặt tại trên đầu vai của cô. “Đoạn ngày kia, anh là như thế nào sống qua được sao?” Nước mắt của cô thấm ướt cổ áo của hắn, hắn chuyển qua đầu của cô đối mặt với hắn.”Đừng khóc?” Hắn dịu dàng nói, duỗi lưỡi liếm đi mỗi một giọt nước mắt trong suốt vì hắn mà chảy , tâm hồn cũng bị cô tác động tới rồi. “Anh nhất định chịu rất nhiều khổ.” Đôi mắt đẫm lệ lờ mờ ở bên trong, cô giống như nhìn thấy một cậu nhóc, cô đơn co rúc ở trong góc phòng dưới đất to như vậy, không ai thương yêu, không ai che chở. “Chính là có một ít. Bất quá em yên tâm, anh cũng không phải là hoàn toàn không ai thương yêu, bà vú của anh cũng coi như thương anh. May mà mẹ của anh những năm đó gom góp được không ít tiền, anh mới không có luân lạc tới cô nhi viện đi, mười tám tuổi năm ấy, anh tiếp tục thừa kế tất cả di sản của mẹ, sau đó chạy đi Mĩ quốc học đại học, cũng bắt đầu sử dụng khoản tiền trên để đầu tư phiếu công trái cùng cổ phiếu, hơn mười năm qua đi, lấy được hồi báo rất hậu hĩnh phong phú, cho đến hai năm qua, anh mới trở về định cư.” “Anh biết không? Anh thực tài giỏi.” Đường Vân sùng bái đưa mắt nhìn hắn. Dư Lôi Ân thật lòng cười, một loại phát ra từ trong đáy lòng nhẹ nhõm chiếm lấy hắn. Hắn chưa từng cùng bất luận kẻ nào đề cập tới chuyện cũ, bởi vì hắn cũng không cần đồng tình, hắn biết người đời bình thường thương hại cũng xen lẫn quá nhiều kiểu cách, cô là duy nhất một người để cho hắn có xung động nghĩ nói với chuyện cũ của mình, hơn nữa, cô trong mắt trong suốt tinh khiết như vậy thực chân thành, tựa như một đạo thanh tuyền ( nước không có chút cặn nào )tựa như chảy vào tâm hồn khô kiệt của hắn. “Em biết không? Em rất đơn thuần.” “Anh nói là em ngu xuẩn?” Dạo này, đơn thuần cùng ngu xuẩn giống như đã thành từ đồng nghĩa. Dư Lôi Ân lần nữa cười, nhẹ nhàng vuốt lấy cô môi đỏ mọng cong lên, “Tuyệt đối là khen ngợi ý tứ của em.” Hắn hi vọng cô vĩnh viễn giữ vững loại này tính cách đặc biệt đáng quý , hơn nữa vì hắn mà giữ lại. . . . . . Trong đôi mắt hắn ánh sáng không khỏi càng thêm dịu dàng. Nét xinh đẹp rạng ngời hiện đầy nụ cười cô, Đường Vân hoan hỉ cần mẫn vùi mặt trong ***g ngực rộng lớn của hắn. Bỗng dưng, cô đột nhiên nhớ tới hắn thái độ phi thường chán ghét phóng viên , cũng khó trách hắn, phóng viên chẳng khác nào gián tiếp hại chết mẹ của hắn, mặc dù từ hắn trong lời nói, có thể cảm nhận được mẹ con bọn hắn quan hệ cũng không thân mật, nhưng bà cuối cùng là mẹ đẻ của hắn ? “Là bởi vì mẹ anh tự sát, cho nên anh mới đặc biệt ghét phóng viên sao?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi. “Cũng không hẳn vậy, chỉ là phóng viên kia thủ pháp thật sự quá hèn hạ , cô ta ẩn mình nhận làm trợ lý riêng của mẹ anh, sau đó điều tra nhất cử nhất động của mẹ, lại viêt báo ra ngoài.” Trên mặt của hắn tràn đầy chán ghét.”Hiện giờ phóng viên càng làm người ta thêm ghét, vì gia tăng lượng tiêu thụ, cái thủ đoạn hèn hạ gì cũng đều có thể làm được.” Đường Vân phải thừa nhận quả thật có loại này con sâu làm rầu nồi canh, mặc dù cô vẫn giữ nghiêm đạo đức nghề nghiệp, nhưng nhớ tới thân phận của mình và không có ý định lừa gạt, cô một lòng không khỏi nặng nề lại khó chịu, không biết nên như thế nào giải thích cho hắn, nhưng nếu vào lúc này nói ra, lại sợ hắn sẽ tức giận, từ đó không lại để ý cô. Di? Cô tại sao phải như vậy sợ hắn từ này về sau không để ý cô đấy. . . . . . “Thế nào? Mệt mỏi sao?” Cô trầm tĩnh làm Dư Lôi Ân hiểu lầm. Đường Vân tâm tư rối loạn tối sầm mà tùy tiện gật đầu một cái. “Con heo lười nhỏ?” Hắn ôm cô nằm ở chỗ ngồi trên bờ cát , trêu chọc lấy cô nói: “Hôm nay anh đã để cho em ngủ hơn nửa ngày, thế nào nhanh như vậy lại mệt mỏi? Còn nói sẽ theo anh ngắm trang đâu?” Bàn tay to của hắn không an phận dò vào bên trong váy của cô, dán lên bên tai của cô thanh âm khan khàn nói nhỏ, “Tối nay, đừng mơ tưởng anh sẽ bỏ qua cho em, cũng không cho phép em vô dụng như vậy nữa.” “Anh đừng như ông lão cười người à nha? Người ta chỉ là mấy đêm kia cũng không ngủ ngon thôi?” Cô hợp tác nâng cao thân mặc hắn cởi ra quần lót của mình, cảm thấy hắn nóng bỏng kiên đĩnh đang cọ xát lấy mình mềm mại *, không nhịn được thở gấp một tiếng. “Khó trách sẽ có quầng thâm mắt lớn như vậy .” Dư Lôi Ân nâng lên khóe miệng, tâm trạng tốt mà nói chuyện cười giỡn.”Cùng cái gì CASE ()cùng phải bận rộn như vậy, đại trinh thám? Chẳng lẽ phải đi làm thuê bắt gian? Em được không? Không may nhìn thấy cái gì không nên nhìn liền thét chói tai phải hù dọa chạy đôi cẩu nam nữ kia chứ?” “Mới không phải đâu?” Cô sâu kín nhìn hắn một cái, quay đầu ra hướng khác. Hắn che giấu biểu tình hài hước, chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chuyên chú mải miết nhìn lấy cô.”Vậy tại sao lại không ngủ ngon? Nói cho anh biết.” Hắn mị mắt mê hoặclàm cô mất hồn, Đường Vân thành thực nói, “Em vẫn luôn luôn nghĩ tới anh .” Một giây kế tiếp, hắn lật người đè cô ở dưới thân , cởi ra quần của mình. . . . . . “Em đã muốn quyết định số mạng của mình.” Hắn nhìn cô lúc thủy mâu đang sững sờ trong nháy mắt , cường hãn tuyên cáo, “Nhớ, em là phụ nữ của anh, cả đời đều là?” Môi nóng rực chiếm lấy môi anh đào của cô, đầu lưỡi thật sâu dò vào trong cái miệng nhỏ của cô, điên cuồng mà phóng túng hấp thụ lấy hương thơm của cô, như muốn đòi lấy linh hồn của hắn. Hắn mãnh liệt tham muốn giữ lấy làm cô trong đầu của thoáng qua một hồi rung động, vui sướng che mất cô, vào giờ khắc này, cô biết mình nguyện ý vì người đàn ông này bỏ ra tất cả? “Đúng vậy, Lôi. . . . . .” Cô nhu tình như nước cong người hướng tới hắn, chủ động nghênh đón hắn tiến vào. “Đúng rồi, chính là như vậy, thật ngoan. . . . . . Anh thích. . . . . .” Hắn ồm ồm khan khàn cười, thật sâu đâm vào cô trong cơ thể mềm mại , cuồng dã chiếm đoạt cô ngọt ngào. * Đường Vân trở mình, lại tìm kiếm không thấy ấm áp bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nâng lên mí mắt nặng trĩu. “Đã tỉnh rồi hả ? Sớm?” Dư Lôi Ân đang thắt cà vạt cúi thấp đầu xuống chạm khẽ vào cô . “Mấy giờ rồi? Anh phải đi làm sao?” Đường Vân một mực trở mình mà bò dậy. “Ừ? Thế nào, không bỏ được anh?” Dư Lôi Ân hài hước mà nói, ngồi xuống vừa lúc ngăn chận cô muốn nhấc lên cái chăn. “Mới không phải đâu?” Đường Vân ửng đỏ cả mặt gò má, cong lên cái miệng nhỏ nhắn oán giận nói: “Anh nên sớm một chút đánh thức em dậy?” Lại đẩy đẩy hắn.”Ừ? Anh đi ra ngoài sao? Người ta muốn xuống giường à nha? Cho em mười phút, lập tức là tốt rồi.” Cô gái nhỏ này sáng sớm nói chuyện điên cuồng , tám phần là còn chưa tỉnh ngủ, Dư Lôi Ân bất giác mỉm cười. “Xuống giường thì cũng xuống giường rồi, anh cũng không phải là không thấy qua, lảng tránh cái gì? Xấu hổ à nha?” Hắn không nhịn được đưa tay niết niết má phấn đáng yêu của cô .”Cho em mười phút làm cái gì? Muốn tiễn anh đi ra cửa sao? Không cần, em tối hôm qua bị làm thêm còn ngủ chưa đủ ba giờ đầu, tiếp tục ngủ đi?” “Két?” Đôi mắt đang sương mù lập tức trợn tròn .”Nhưng là. . . . . . Anh đi rồi , một mình em tiếp tục ngủ. . . . . .” “Gối đầu một mình khó ngủ?” Dư Lôi Ân ôm cô, thở dài một tiếng.”Chớ dẫn dụ anh, hôm nay có ba cái hội nghị quan trọng chờ anh đi chủ trì, vô luận như thế nào anh đều phải về công ty một chuyến.” Trải qua ba đêm hai ngày bừa bãi triền miên, hắn cư nhiên lại muốn muốn cô, hận không được có thể bỏ lại công sự, thuận tiện tĩnh dưỡng mà sẽ cùng cô lưu luyến, cô gái nhỏ này chính là đối với hắn hạ cổ (*)? “Anh nói đi nơi nào rồi hả ?” Đường Vân sẳng giọng.”Người ta nói là anh đi rồi , một mình em ở nơi này. . . . . . Cảm giác rất quái lạ sao ấy? Em xem hay là em trở về nhà trọ của chính mình ngủ tiếp là được rồi.” “Em còn muốn trở về nhà trọ của em sao?” Dư Lôi Ân mặt trầm xuống, không vui hỏi: “Anh nói rồi am là phụ nữ của anh, em nghe không hiểu sao?” Kia sáu chữ cũng không phải là cái gì cao thâm triết lý, cô dĩ nhiên nghe hiểu được, nhưng kia cùng cô trở về nhà trọ của mình có quan hệ gì? Đường Vân đầu óc nhất thời bị làm hồ đồ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ trợn to hai mắt mờ mịt nước mông mông nhìn trong nháy mắt quay lại nhìn chính hắn. Cô gái ngốc này? Dư Lôi Ân không khỏi tức chết.”Nếu là người phụ nữ của anh , nên đợi tại chỗ của anh, còn phải để cho anh tùy thời có thể tìm được, hiểu chưa?” Đường Vân ngây ngẩn cả người, hắn như vậy nói, có phải hay không muốn đưa cô đến cùng hắn. . . . . . Ở chung? “Cho nên, từ nay về sau không cho phép em không được vô cớ mất tích, để cho anh không tìm được em, biết không?” “Vô cớ mất tích? Nữa?” Đường Vân không hiểu nháy mắt mấy cái.”Em từng lúc nào mất tích cơ ?” Dư Lôi Ân trừng mắt cô đầu óc phi thường chậm chạp , ngay sau đó nhớ tới là mình huyên náo cô cả đêm không có ngủ ngon, cơn tức liền tự giác tiêu mất.”Chúng ta lần đầu tiên ở chung một chỗ sau, em liền liên tục mất tích bốn ngày, để cho anh không tìm được em, sau này tuyệt không cho tái phạm, còn như thế nữa, anh nhất định sẽ phạt em?” Thật là bá đạo đó? Nhưng hắn như vậy để ý cô”Mất tích” , có phải hay không bày tỏ cái kia mấy ngày cũng có ý nghĩ nhớ cô, cũng rất muốn gặp cô? Còn nữa…, có phải hay không bày tỏ hắn. . . . . . Cũng để ý cô? Đường Vân bắt buộc cái đầu nặng nề hoạt động lại hoạt động, thật lâu, mới tự nói với mình đáp án phải là”Đúng vậy” . “Từ nay về sau em sẽ không tái phạm à nha?” Cô dịu dàng nói, lại khó kìm lòng nổi hướng hắn cười ngọt ngào. “Ngoan?” Hắn hài lòng khẽ hôn một cánh môi anh đào của cô.”Hãy ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ gọi người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho en.” Cảm thấy đầu của cô nhẹ nhàng đặt trên vai của mình, hắn cũng không có đẩy cô ra , mặc dù trên đầu giường; đồng hồ báo thức nói cho hắn biết, nhân viên của hắn đã tại trong phòng họp đợi hắn nửa tiếng rồi. Ôm chặt người trong ngực , hắn nghiêng đầu ở trên đầu cô êm ái ấn xuống một cái hôn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cô Chạm vào mái tóc như tơ gấm, ngửi thấy mùi thơm thanh nhã trên người cô. . . . . . Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy cô hô hấp vững vàng , hắn lúc này mới đặt cô về trên giường. Đi tới cửa thì hắn không ngừng được quay đầu nhìn lại cô đang ngủ say , khóe miệng mang theo một chút dịu dàng trên nụ cười ngay cả mình hắn cũng không có phát giác. Đường Vân ngồi một mình ở trong một góc quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ cùng tiếng huyên náo cũng không có ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của cô, ánh mắt của cô lúc thì hướng tới một chỗ khác khi thì trên người Dư Lôi Ân. Hắn đang cùng người hiệp đàm công việc,cô đã biết hắn là lão bản công ty có tiếng ngoài thị trường, công việc chính là kinh doanh tài chính, mỗi ngày thực hiện hàng triệu tính toán mua bán. Mặc dù nhìn ra được hắn rất có tiền, nhưng cô cũng không biết hắn kinh doanh sự nghiệp lại là khổng lồ như thế, cho nên, mới vừa nghe hắn nói thì khó tránh khỏi trợn mắt hốc mồm, không hiểu hắn như thế nào mỗi ngày còn có thể như vậy nhàn nhã tự tại, mà cô là xứng đáng ngu ngốc bộ dáng ấy thực để cho hắn giễu cợt một phen, Cô phát giác hắn càng ngày càng thích trêu chọc chơi cô, nhưng cô lại một ít sẽ không để ý, bởi vì gần đây tâm tình của hắn tựa hồ rất tốt, chân mày không hề khóa chặt nữa, trên mặt cũng luôn là lơ đãng toát ra mỉm cười mê người. Mặc dù cô trước kia kiên quyết phản đối ở chung cùng sống thử, nhưng tại hắn cường hãn khí phách , cô thuận theo tâm ý của mình, ngầm cho phép cùng hắn quan hệ ở chung , vậy mà, bởi vì đối tượng là hắn, cho nên cô chưa từng hối hận qua. Bỗng nhiên quay đầu, cô mới phát giác nguyên lai mình đã sớm hãm sâu ở trong lưới tình mà không cách nào tự kềm chế. Cô biết mình yêu người đàn ông này, nhưng không biết hắn là có hay không cũng yêu mình, chỉ là, cô hiểu chuyện hắn đã từng trải qua, hắn có thể vĩnh viễn cũng không học được yêu, vậy mà, cô lại có thể cảm giác là hắn thích cô, bởi vì hắn đối với cô rất tốt, làm cô cảm giác mình thực được quý trọng, hơn nữa hắn còn đối với cô mãnh liệt tham muốn giữ lấy. Trừ thời gian đi làm bên ngoài, hắn cơ hồ không có lúc nào là đều muốn chiếm ngự cô, muốn cô đi theo ở bên người, thỉnh thoảng không tìm được người cô, sẽ gặp lập tức phát giận, dã man không hiểu chuyện làm cho cô rất tức giận, nhưng đồng thời nhưng cũng để cho cô cảm giác mình được coi trọng cùng bị yêu cấu, vì vậy kết quả là, cô ngược lại sẽ bởi vì hắn siêu cường độc chiếm mong muốn mà mừng thầm trong lòng. Hắn để cho cô cảm nhận được vui vẻ trước nay chưa có, cho nên, coi như hắn chỉ có thể thích cô, lại không thể yêu cô, cô đã đủ hài lòng Cho tới nay, cô kiên trì lấy muốn tìm người cùng mình yêu nhau đến cả đời, có thể tưởng tượng không có hắn xuất hiện cô làm sao buông tha nguyên tắc trước sau như một , ai? Thật là không thể tưởng tượng nổi à? “Một mình khúc khích cười cái gì?” Thanh âm trầm thấp làm cô phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy hắn tư thế oai hung xuất sắc chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt của mình, nhưng lại mím chặt lấy đôi môi, thoạt nhìn tựa hồ tương đối tức giận, chẳng lẽ là việc kinh doanh không thành? Cô dịu dàng cười với hắn, chủ động khoác ở cánh tay của hắn. Thấy cô nàng dáng vẻ ngây thơ , Dư Ân Lôi đường nét trên mặt cứng ngắc cuối cùng cũng hơi mềm hoá.”Đi thôi? Anh dẫn em đi ăn cơm.” “Nhưng là. . . . . .” Cô viết một bài báo rất được hoan nghênh, nghe nói lượng tiêu thụ tăng lên 20%, lão tổng muốn cô thêm chút sức nhanh lên tìm ra cái biến thái kia sắc ma, cố gắng làm tăng lượng tạp chí tiêu thụ. Hắn nhìn cô thời điểm do dự, đã không kiên nhẫn lôi cô đi. Nhìn thấy hắn mặt xanh mét, trông vẻ một bộ không nên chọc ta, Đường Vân liền lại không dám nhiều lời, thấp thỏm bất an đi theo sát lấy hắn. Hắn mang cô đi tới một nhà hàng ăn kiểu Nhật được trang trí hết sức trang nhã , vào một phòng ghế lô ( ghề được thiết kế đặc biệt một gian chỉ có mấy ghế ) riêng , sau đó món ăn rất nhanh liền đưa đến, thức ăn tinh sảo làm Đường Vân miệng không khỏi nuốt nước miếng. “Gấp cái gì? Chớ ăn như hổ đói, bằng không như thế này lại muốn mắc ung thư dạ dày rồi.” Hắn trầm giọng cảnh cáo, sau đó nheo lại mắt nói: “Đừng nói với anh em còn chưa có ăn rồi đó? Còn nữa…, thuốc bao tử uống chưa?” Đường Vân ngẩng đầu lên, cười xấu hổ cười, nhìn ra một bộ bộ dáng rất chột dạ.”Thuốc uống. . . . . . Ăn rồi.” Hắn lập tức giận tái mặt.”Lại không nghe lời phải không?” “Em thức dậy muộn, không có gì khẩu vị thôi?” Cô nhỏ giọng biện giải cho mình, đáng thương nhìn lấy hắn. Không nghĩ tới thế nhưng hắn lại thái độ khác thường, một chút cũng không nhẹ nhàng, ngược lại hung tợn lườm cô một cái. “Như thế này trở về xem anh trị em như thế nào?” Chưa dứt, lại thấp khiển trách một tiếng, “Trừng mắt anh làm cái gì? Còn không ăn cho anh?” “A?” Thật không biết tại sao mình sẽ yêu thượng hắn tên đàn ông khôn khéo lại hung ác bá đạo , trừ thỉnh thoảng dịu dàng bên ngoài, người đàn ông này phần lớn thời giờ trong cũng bá đạo ương ngạnh rất không đáng yêu. “Em ở đây nói thầm cái gì?” Hắn thanh âm dữ tợn ác khí nổi nóng nói. Đường Vân không ngừng hít sâu, tự nói với mình hắn chỉ cũng chỉ là không biết biểu đạt tình cảm, cho nên mới phải đem quan tâm dùng tức giận để diễn tả. “Em kia là cái vẻ mặt gì? Không phục thì nói ra .” Ai ngờ hắn vẫn không buông tha cô, rõ ràng là cố ý đập phá. “Anh. . . . . .” Đường Vân giận đến đỏ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, không giải thích được bị hắn nổi cáu một trận, trở về sau còn không biết nếu bị hắn trừng phạt thì như thế nào, cũng chỉ cũng chỉ là vì cô ăn ít một bữa cơm mà thôi?”Anh làm cái gì nổi cáu như vậy?” “Tôi chính là như vậy nổi cáu đó, như thế nào?” Hắn cũng không cam chịu yếu thế nóng giận nói. “Anh. . . . . . Nếu không phải là anh tối hôm qua. . . . . . Không để cho em ngủ, em mới sẽ không ngủ thẳng gần tối mới tỉnh lại. . . . . . Anh lại luôn là muốn em cùng anh ăn cơm tối, cho nên em liền chờ chờ. . . . . .” Ủy khuất vô cùng cô, thanh âm không tự chủ nghẹn ngào. “Không cho phép em khóc!” Hắn càng thêm cố tình gây sự. “Anh. . . . . . Em cũng không phải là nơi anh trút giận?”Cô có ngu xuẩn nữa cũng nhìn ra được cơn giận của hắn cũng không phải là chỉ vì cô ăn ít một bữa cơm, không khỏi cũng nổi giận, cô có lẽ yêu hắn, nhưng không có nghĩa là hắn tùy ý có thể lấy cô ra trút giận. Cô tức giận o o đứng lên phải đi. “Đi nơi nào? Ngồi xuống cho tôi?” Tay bị hắn thật chặt chế trụ, Đường Vân không thể không im hơi lặng tiếng trả lời.”Em muốn trở về trong quán rượu đi.” Thanh âm chưa dứt, thân thể liền bị hắn hung hăng kéo lai, lập tức đối diện với cái khuôn mặt hung ác kia. “Đuổi theo đi gặp người kia dịu dàng săn sóc tửu bảo phải hay không?” Hắn cắn răng nghiện lợi hỏi. Cô giật mình, không giải thích được nhìn lại hắn, “Người nào?” Tửu bảo (người phục vụ ở quán bar )? Dịu dàng săn sóc? Hắn đang nói gì? “Còn giả bộ ngu? Mới vừa cùng cô lôi lôi kéo kéo chính là cái tửu bảo (người phục vụ ở quầy rượu )kia với cô là quan hệ như thế nào? Nói?” Hắn gầm nhẹ. Đường Vân cuối cùng cũng nghĩ tới, “Anh nói là SUN­NY?” “SUN­NY?” Hắn trong con ngươi sắc bén bắn ra hàn quang nhọn, bàn tay như cơ hồ muốn niết bể cổ tay cô dùng sức lực nắm chặt lấy cô.”Cô xem ra cùng hắn hòa đồng rất quen nha? Ừ?” “Thật là đau. . . . . .” Cô gào khóc lấy, liên tiếp hút không khí, nhưng thấy hắn không hề một tia đau lòng thuơng hương tiếc ngọc, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn đau giải thích.”Em mới vừa rồi đi đường không tập trung, lúc rẽ vào bị vấp, thật may là anh ta đỡ em một phen.” “Cũng chỉ là như vậy?” Hắn rõ ràng không tin, lửa giận rực hơn.”Cô làm chi kéo lấy ống tay áo của hắn? Nói đàng hoàng cho tôi, nếu có nửa điểm lừa dối, tôi sẽ cho cô đẹp mắt?” Nhớ tới một màn kia, tựa như có một thanh liệt hỏa ở trong lòng hắn thiêu đốt dường như làm hắn đau đớn không chịu nổi, cô là người phụ nữ của hắn? Lại dám cùng gã đàn ông khác dính dánh không rõ,cô là không muốn sống nữa? Đường Vân nghi ngờ nhìn hắn tức giận không tầm thường, này cùng thường ngày luôn là mặt lãnh đạm xa cách chính hắn một chút cũng không giống, bỗng dưng, một cái suy nghĩ chiếm lấy cô —— hắn là không phải đang ghen tỵ? Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không dám. “Em thuận tiện nhờ hắn giúp một việc.” Cô nhỏ giọng thanh âm nhu hòa.”Em không phải là luôn tới đây mà chưa đến nửa đêm anh liền kéo em rời khỏi, em sợ sẽ bỏ qua cái tên sắc ma đó, cho nên mời nhờ anh ta giúp em chú ý một cái có hay không người đàn ông cùng tương tự với cái tên sắc ma đó, anh ta mới đầu không chịu, sợ ngày sau sẽ gây họa trên người, sau , em lần nữa cùng hắn bảo đảm chuyện sau nhất định sẽ giữ bí mật cho anh ta, anh ta mới chịu đáp ứng, cho nên em liền viết số di động của em cho anh ta.” Cô khai báo rõ ràng, vả lại thản nhiên nhìn lại hắn. “Cũng chỉ là như vậy?” Hắn nhìn lấy cô đôi mắt trong suốt , trên tay sức lực từ từ buông lỏng. Đường Vân gật đầu một cái, giữa hai người đột nhiên trầm mặc lại, không khí có vẻ có chút lúng túng. “Sau này không cho lần nữa cùng người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm , biết không?” Hắn giọng nói cứng đờ , vẻ mặt có chút không được tự nhiên, tựa như na ná giận dỗi. “Lôi. . . . . .” Cô hút giọng điệu, vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi, “Anh có phải hay không đang ghen?” Gương mặt của hắn cùng thân thể chợt cứng đờ, ngay sau đó lạnh lùng quay bĩu môi một cái.”Chuyện cười? Cô cho rằng tôi tức giận là bởi vì ghen?” Trên mặt hắn bắp thịt khẽ co rúm một chút, tiếp tục lạnh lùng thốt: “Tôi nói rồi cô là người phụ nữ của tôi, cho nên, cô tất cả đều thuộc về của tôi, bao gồm thân thể này? Đời này, trừ tôi ra, cô không thể đề cho gã đàn ông khác chạm vào cô , cho dù là một cây đầu ngón tay út, hiểu không?” “Có bao nhiêu cô gái là người phụ nữ của anh ? Tôi tin tưởng nhất định rất nhiều đi?” Cô khổ sở nói nhỏ, một lòng níu lại đau quá. Cô trong nháy mắt thần sắc đạm cho hắn biết lời của mình làm thương tổn cô, làm hắn một lòng không khỏi níu chặt, ngay sau đó rồi lại đối với mình luôn là không tự chủ được yêu thương cô mà tức giận. Cô gái này thật không ngờ lại dễ dàng gây kích động tâm tình của hắn, đây là chuyện không cho phép xảy ra trong cuộc sống của hắn, vô luận cô đối với hắn mà nói có nhiều đặc biệt, nhưng làm hắn như thế mất khống chế vẫn là không thể tha thứ được? “Nhiều lời cái gì? Còn không mau ăn cơm của cô đi?” Hắn tức giận ra lệnh. “Mỗi một người phụ nữ của anh, anh đều không cho người đàn ông khác chạm sao?” Cái này người phụ nữ ngu ngốc lại dám tại lúc này khiêu khích hắn? Cô cho là mỗi người đàn bà đều có tư cách là người phụ nữ của hắn sao? Dư Lôi Ân niết chặt hai quả đấm, lửa giận bốc lên. “Đừng được đằng chân lần đằng đầu, tôi chưa cho cô quyền hỏi tới chuyện như vậy ?” “Anh chưa từng nghĩ tới phải yêu một người phụ nữ, chưa từng nghĩ tới người muốn cùng chính mình yêu nhau sống chung cả đời sao?” “Tôi vĩnh viễn không có khả năng yêu bất kỳ một người phụ nữ nào, cho dù là cô cũng không thể?” Hắn thô bạo đập bàn một cái biểu đạt cơn giận của mình, vì cô bình thường không nghe lời, cũng vì vấn đề của cô mang cho hắn phiền não. Hắn lời nói vô tình làm Đường Vân đau thấu tim phổi, thậm chí cơ hồ không cách nào hô hấp, một hồi lâu, cô mấp máy cánh môi muốn nói chuyện, lại bị hắn lửa giận lên cao cắt đứt. “Phụ nữ nói nhiều làm người ta ghét, tôi khuyên cô đừng chọc giận tôi nữa.” Dư Lôi Ân niết chặt hai quả đấm, hết sức khống chế lấy cơn giận của mình, Đây là người phụ nữ chết tiệt, tại sao muốn lần nữa ở nơi này vấn đề trên cùng hắn dây dưa không rõ? Vì cái gì không thể ngoan ngoãn không làm hắn tức giận? Tại sao không thể thỏa mãn những gì hắn dành cho? Chẳng lẽ hắn đối với cô chưa đủ sao? Cô lại giống như không nghe thấy cảnh cáo của hắn,con ngươi chăm chú dừng ở trên người hắn ngũ quan bên ngoài tựa như điêu khắc.” Anh không biết là không có tình yêu con người quá khốn quẫn sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới muốn. . . . . . Thay đổi sao?” Thật ra thì, cô muốn hỏi chính là, chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ qua nên vì người nào mà thay đổi sao? Hay chính xác mà nói là vì cô mà thay đổi sao? Trong nháy mắt, Dư Lôi Ân bị cô đáy mắt tràn đầy đau đớn làm cho kinh sợ, nhưng ngay sau đó đuổi trong lòng vẻ thương tiếc này, cứng rắn nâng lòng dạ bỏ rơi không ngừng nhéo đau lấy trái tim, hắn biết rõ ràng lời sắp sửa nói ra sẽ làm tổn thương cô, nhưng hắn vẫn lựa chọn lấy ngôn ngữ bảo vệ mình. “Vĩnh viễn không người nào có thể làm tôi thay đổi, cho dù là cô cũng không thể? Tôi nói đủ rõ ràng chứ? Không cần ở trên người tôi ảo tưởng những thứ tình yêu ngu xuẩn này ? Nếu như lần nữa khăng khăng một mực, cô liền nhất định phải thất vọng.” Hắn giọng nói lạnh băng. Đáp án tuy rằng đã ở trong dự kiến của cô, nhưng nghe đến hắn chính miệng nói ra, vẫn như lưỡi dao sắc bén loại cắm vào trái tim Đường Vân , thoáng chốc đầm đìa máu tươi, đau nhức công tâm. Thì ra là, cô cũng không tự cho là thoải mái đi, cô thầm ở trong lòng thầm cười nhạo mình, thì ra là trước kia lòng cô đã lường trước, chẳng qua là đà điểu lừa mình dối người, mà sở dĩ phải lừa mình dối người, có lẽ là trong vô thức sợ muốn đối mặt sự thật hắn vĩnh viễn sẽ không yêu của cô đi? Nhưng là, đến giờ phút này, cô đã không còn cách nào dối gạt mình, cô cuối cùng cũng hiểu, có vẻ chỉ là thích đối với cô mà nói phải không đủ, lòng của cô khát vọng nhất thủy chung vẫn là hắn yêu à? Bởi vì chỉ có yêu tài mới có thể Thiên Trường Địa Cửu.( tồn tại muôn thuở lâu dài như trời đât ) Ai? Cô đã sớm nên biết hắn loại này tính tình quả quyết cao ngạo, căn bản là không thể sẽ vì người nào mà thay đổi, lại vẫn ý nghĩ kỳ lạ chờ đợi cái kỳ tích đó không thể nào thực hiện, là cô quá không biết tự lượng sức mình rồi. Thấy lạnh cả người, lặng lẽ muốn ăn mòn cô thiết tha mà nghĩ muốn nhảy vào tim của hắn, mặc dù không đủ để cho vào nhưng cô đối với hắn là yêu, lại không thể tránh không được bắt đầu lùi bước, chần chờ. . . . . . Mà đêm hôm đó, Dư Lôi Ân dường như muốn trừng phạt cô, suốt đêm khiêu khích cô,đùa bỡn cô, trêu trọc cô, muốn cô mọi cách cầu xin mới từ chậm chạp đoạt lấy cô, đổi lại muốn cô trong suốt cả quá trình không ngừng kêu gọi lấy tên của hắn, cố ý kéo dài hành hạ ngọt ngào kia, làm cô không nhịn được lần nữa cầu xin tha thứ, hắn mới hoàn toàn thỏa mãn lẫn nhau. Vậy mà, đang cùng cô mười ngón tay quấn quít, cùng đi đền cực hạn vui sướng kia thì hắn lần nữa cường ngạnh muốn cô nhớ — Cô là người phụ nữ của hắn ? Chẳng biết tại sao, lại một lần nữa nghe những lời này, Đường Vân cũng không có giống như lần đầu tiên nghe được loại này… Mừng như điên, đáy lòng ngược lại dâng lên một cỗ vô lực bi ai. Một lần, cô cho là loại này mãnh liệt tham muốn giữ lấy là tình cảm biểu thị công khai, không nghĩ tới là cô hiểu lầm thái quá. Đây chẳng qua là một loại tư tưởng bị vặn vẹo, giống như có vài người chơi đùa món đồ chơi, cho dù hắn đã chơi chán ghét, cũng không cần rồi, nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không tặng cho người khác. . . . . . Bất an Lời nói dối có ý tốt, Cuối cùng có một ngày, Sẽ hay không biến thành nguồn gốc hai người chia tay ? Tâm thần bất định bất an lo lắng, Một khắc một khắc hành hạ trái tim, Chỉ sợ cuối cùng khiến lẫn nhau không hề nữa gặp nhau. () Case :trường hợp đặc biệt ý chỉ tính chất công việc của Đường Vân đang làm,theo dõi tên biến thái đại sắc ma. () Hạ cổ :Con sâu độc ,hại người .Tương truyền những nơi mán mọi hay nó vào trong đồ ăn thức uống người nào sinh bị trúng thì sinh ra mê dại bị mê hoặc .