Murasaki Haruko bước ra khỏi phòng tắm, lập tức Kagami nhảy ra ngoài bồn đứng nép mình vào góc tường, hai tay che đi bộ phận nguy hiểm của mình, nhưng càng che chỉ khiến cho cảnh xuân thêm lộ liễu phô bày. Lý Huyền Tử từ trong bồn tắm ngập nước ngồi dậy, chính hắn cũng suýt chút sặc nước mà ngất, hắn ho lên mấy tiếng phun ra nước từ miệng, không thể tin được hắn lại có thể ngậm vào miệng mình nước tắm của nữ nhân!
"... ngươi không đem theo khăn tắm sao?"
Nhìn thấy Murasaki Kagami oán hận nhìn mình, thân nàng thể dưới ánh mắt của hắn không khỏi càng nép sát vào góc hơn nữa. Nàng cắn răng trừng hắn, chỉ hận không thể lao tới cắn chết hắn
"Ngươi còn muốn nhìn!? Tên dâm tặc! Biến thái, bệnh hoạn!"
Lý Huyền Tử giật mình, lao ra khỏi bồn tắm bịt chặt lấy miệng của nàng. Hành động của hắn khiến cho nàng kém chút khóc lên, nàng điên cuồng dẫy dụa, mặc dù đã thức tỉnh Douryoku nhưng trong tay hắn, nàng chỉ biết bất lực không thể phản kháng lại.
"Kagami-san, ngươi im lặng một chút, nếu như để Haruko-san bước vào một lần nữa, chúng ta đều chết rất thảm!"
Nàng đáng thương gật gật đầu mình, Lý Huyền Tử nói đúng, nếu như để cho mẹ bước vào một lần nữa, hai người sẽ chết rất thảm. Murasaki Kagami bình tĩnh lại, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống, dẫu sao chuyện này cũng quá xấu hổ.
Cảm thấy nàng đã thấu đáo suy nghĩ lại, Lý Huyền Tử từ từ buông ra miệng nàng, tình hình hiện tại quả thực không ổn một chút nào, nếu như hắn bước ra khỏi đây, Murasaki Haruko còn đang đứng tại phòng bếp, khả năng bị tóm gọn là rất cao. Hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Murasaki Kagami là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của hắn. Hắn ghé sát nàng nói nhỏ
"Kagami-san, ngươi có thể tìm cách dụ Haruko-san đi ra nơi khác, khi đó ta sẽ nắm bắt thời gian rời khỏi đây, chúng ta ai cũng không biết chuyện gì..."
"Nhưng... ta có thể dụ mẹ đi bằng cách nào? Hoàn toàn không có lý do a?"
Hắn cũng là không biết có lý do gì, mắt liên tục ngó ra xung quanh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn trúng bộ đồ sạch nàng treo trên giá. Trong đầu hắn linh quang xuất hiện, đã có lý do để Haruko rời khỏi bếp. Murasaki Kagami cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, khuôn mặt nàng lập tức đỏ tươi nóng bỏng, biết hắn đang nghĩ gì, nàng cật lực lắc đầu nhỏ của mình ngăn cản hắn
"Không được! Không thể! Ta không thể!"
"Kagami-san, đây là lý do duy nhất để chúng ta có thể thoát khỏi nghịch cảnh này, nếu như ngươi quên đồ lót của mình, Haruko-san có thể vì ngươi mà rời khỏi"
"Tên biến thái! Ta hiểu, ta đã hiểu, đừng nói thẳng ra như vậy!"
Nàng che lấy tai, hắn không biết thế nào gọi là lịch sự sao? Đồ lót của nữ nhân cũng dám nói lớn như vậy.
"Vậy thì... mọi chuyện có thể chót lọt hay không... đành nhờ ngươi cả, Kagami-san..."
Bằng một cách nào đó, nàng cảm giác hắn và nàng đang làm chuyện gì phạm pháp vậy... nhưng vì trong sạch của bản thân mình, nàng đành lừa mẹ mình một lần này.
Đứng phía sau, trông theo cơ thể không có lấy một mảnh vải che đi của nàng, Lý Huyền Tử không khỏi cảm thán, quả thực là một viên ngọc nóng bỏng. Eo nhỏ thon gọn, bờ mông căng tràn, cặp đùi khỏe khoắn thon thả, ngực cũng thật muốn lớn... may mắn nàng ta học tại học viện dành cho nữ sinh, nếu không với mị lực của mình, sẽ có biết bao nam nhân gục ngã dưới chân nàng. Chẳng qua... thực sự là một cái ngạo kiều nữ nhân, đối với việc Lý Huyền Tử đã thấy gần như toàn bộ cơ thể của nàng... Kagami có thể sẽ mang thù hắn rất lâu đi...
Trở lại với Murasaki Kagami, nàng mở hé ra cửa phòng tắm, không để lộ ra quá nhiều khung cảnh bên trong, cất tiếng gọi mẹ mình
"Mẹ! Ta có chuyện muốn nhờ ngươi!"
"Có chuyện gì sao, Kagami?"
Từ trong phòng bếp, Murasaki Haruko đeo trên người chiếc tạp dề vội vàng tiến vào
"Ta... ta... bỏ quên đồ lót trong phòng ngủ... mẹ... ngươi có thể đi lấy giúp ta được không?"
"Ngươi bỏ quên đồ lót? Thật không giống ngươi chút nào..."
"Ta... thực sự quên a? Mẹ... ngươi nỡ lòng để ta không mặc đồ lót ra ngoài sao?"
"Được rồi, được rồi, không cần lâm li như vậy, ta đi lấy cho ngươi là được"
Murasaki Haruko thở dài, hôm nay Kagami cũng thật kì lạ nha... tại trong phòng tắm vì rơi đồ mà hét lớn, hiện giờ lại còn quên không mang theo đồ lót, con gái nàng càng lớn càng muốn kì lạ mà, không biết nay có bị ốm bệnh gì không nữa...
Chờ đợi Murasaki Haruko vào trong phòng mình, Kagami quay lại thúc dục Lý Huyền Tử
"Tới lượt ngươi rồi đó! Mau chóng rời khỏi đây!"
Hắn gật đầu, sử dụng toàn bộ sức lực của một tên võ đồ từ trong phòng tắm phóng đi, Kagami choáng váng, đây còn là tốc độ của người thường sao? Nhìn xuống sàn nhà tắm, Lý Huyền Tử chạy đi cũng quên mất để đồ của mình ở lại. Kagami thở dài một tiếng, mặc dù hôm nay hắn khiến cho nàng rất kinh ngạc nhưng anh trai vô dụng vẫn hoàn là anh trai vô dụng. Nghĩ rồi, nàng nhặt lên quần áo của hắn lẫn đem đồ lót của mình một lượt ném vào máy giặt.
Chỉ trong giây lát, Lý Huyền Tử đã dễ dàng vượt qua được Murasaki Haruko, an toàn trở về phòng của mình. Lý Huyền Tử thở phào một tiếng, an toàn cũng đã an toàn, nay hắn lại gặp phải vấn đề khác...
Đó là đồ thay của hắn vẫn còn ném bên trong phòng tắm! Để Murasaki Haruko nhìn thấy, chẳng phải tất cả đều đổ vỡ sao?
Lý Huyền Tử thở dài, chậm chạp kiếm cho mình một bộ đồ khác, trong đầu suy nghĩ làm cách nào để phi tang vật chứng...
Lúc này, tiếng gõ cửa từng nhịp từng nhịp vang lên khiến Lý Huyền Tử căng thẳng ngay lập tức, sẽ không phải Murasaki Haruko phát hiện ra y phục hắn trong phòng tắm rồi chứ?
Dường như thấy hắn không có động tĩnh, phía bên kia tiếng gõ cửa cũng dồn dập hơn. Hắn không còn cách nào khác, phải mở ra cửa phòng mình. Khác với tưởng tượng, đứng trước mặt hắn không phải Murasaki Haruko mà là Murasaki Kagami. Nàng khoát tay đứng ở đó, vừa bước từ trong bồn tắm ra, mái tóc đen tuyền của nàng còn một chút ẩm ướt theo đó là từng đợt nhiệt khí bốc lên.
"Bị... phát hiện rồi sao?"
"Phát hiện? Hừm, nếu không phải ta thu dọn một chút, chỉ sợ thực đã bị mẹ phát hiện"
Hóa ra nàng là người thu dọn tang chứng vật chứng giúp hắn. Lý Huyền Tử không có ý tứ gãi gãi đầu cười trừ, mối quan hệ của cả hai không tốt, ít thời gian có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, hiện tại hắn không biết nên nói gì với nàng.
"Chuyện ngày hôm nay... ngươi nhất định không được nói cho ai khác, hiểu chứ?"
Nàng vừa nói, hai má không khỏi nổi lên một áng mây hồng mờ nhạt, cứ nghĩ tới chuyện Lý Huyền Tử đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của mình, nàng lại muốn xấu hổ vô cùng.
"Ta biết"
Hắn cũng không muốn nói, chuyện đó chỉ là một tai nạn hi hữu do hắn không kiểm tra bên trong có người hay không, chẳng đáng để hắn lấy ra khoe với thiên hạ. Hơn nữa hắn và nàng dù sao thân phận cũng là anh em, nói ra... không phải tự mình diệt mình hay sao?
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Không còn, mẹ nhờ ta lên gọi ngươi xuống ăn tối"
"Cảm tạ"
Nàng không quan tâm tới hắn nữa, quay lưng đi ra phòng ăn, để lại trong mắt hắn là một bóng lưng ngạo kiều mà xinh đẹp. Lý Huyền Tử nhún nhún vai, đi theo phía sau nàng, Murasaki Kagami đi tới đâu, hương thơm cơ thể đặc trưng của nàng, hòa lẫn cùng hương sữa tắm để cho Lý Huyền Tử có cảm giác bản thân đang lạc vào một vườn hoa đầy sắc hương quyến rũ lấy đầu mũi hắn vậy, có thể Raikiri Reigin được chung sống với một mỹ nhân như vậy, diễm phúc không cạn a?
Lý Huyền Tử nhếch mép cười, hắn cũng chỉ là thưởng thức cái đẹp mà thôi, hơn nữa nàng chưa đủ để có thể khiến cho hắn mê đắm, ngay cả tiên tử tại tu chân giới không có chín cũng là mười, chưa một ai có thể khiến hắn siêu lòng.
Đi một vài bước, Lý Huyền Tử đã tới được phòng ăn. Tại đó, Murasaki Haruko đã ngồi trên ghế đợi sẵn, mặt bàn còn bày ra rất nhiều đồ ăn ngon, hương thơm bốc lên khiến cho người khác có một cảm giác vô cùng đói bụng, thèm ăn vô cùng. Lý Huyền Tử quan sát, dường như ngày hôm nay có dịp gì đó quan trọng, nói không chừng có liên quan tới việc Murasaki Kagami trở về nhà.
"Các ngươi xuống rồi sao? Mau chóng ngồi xuống, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất"
Lý Huyền Tử lục đục ngồi vào bàn ăn, vẫn như cũ, Murasaki Kagami dường như không thuận mắt hắn, tiến tới ngồi xuống bên cạnh mẹ mình. Murasaki Haruko cười khổ nhìn Lý Huyền Tử. Hắn chẳng qua cũng lắc đầu bỏ qua, trẻ con mà? Hắn không có quan tâm tới.
"Hôm nay sở dĩ làm nhiều đồ ăn như vậy là để chúc mừng Kagami đã được tuyển vào khóa huấn luyện thợ săn"
"Được tuyến vào khóa huấn luyện thợ săn? Không phải học sinh tại các trường sơ trung đều phải học qua năm tư sao?"
Lý Huyền Tử chau mày, ngạc nhiên nhìn Murasaki Kagami bình bình thản thản ngồi phía đối diện mình. Thấy biểu cảm nghi vấn của hắn, nàng không ngại lên tiếng giải thích
"Đúng là như vậy, thế nhưng không phải bất cứ sơ trung nào cũng có quy hoạch về năm học giống nhau, tại sơ trung Akira, nếu như học viên thức tỉnh Douryoku có đẳng cấp phù hợp với yêu cầu nhà trường, học viên đó sẽ được tuyển thẳng vào trong khóa huấn luyện thợ săn"
"Đẳng cấp cao... vậy... Douryoku của ngươi có đắng cấp là..."
"Là đẳng cấp S..."
Thú vị... vậy mà nàng lại thức tỉnh được một Douryoku đẳng cấp S, mặc dù phía sau nó còn các đẳng cấp cao hơn nhưng nàng đã thức tỉnh rất tốt rồi.
"Vậy thì... chúc mừng..."
"Hừm!"
Nàng đụng đũa gắp lấy đồ ăn, đối với việc Lý Huyền Tử mới chúc mừng mình, nàng chẳng để tâm tới. Hắn khóe miệng câu lên ý cười, nữ nhân này dường như còn đang thù hận hắn sự việc trong nhà tắm.
"Kagami, không được nói chuyện với anh trai như vậy"
"Haruko-san, ta không để ý"
Hắn phất phất tay tỏ ra mình không quan tâm tới. Mời một tiếng, hắn bắt đầu đụng đũa thưởng thức bữa tối. Tuy đơn giản, nhưng những thứ đồ ăn này hương vị quả thực không chút nào đơn giản, nói thẳng ra đó là rất ngon, tay nghề của Murasaki Haruko hắn không thể chê bai tới nửa lời, vì hương vị này, bữa tối Lý Huyền Tử có ăn thêm nhiều một chút, điều này cũng khiến Murasaki Haruko rất vui mừng, liên tục gắp thức ăn vào trong bát cho hắn. Đồng thời khiến Murasaki Kagami ngồi bên cạnh cảm thấy không thoải mái, nàng là con ruột của mẹ nha... vì sao nàng luôn gắp đồ ăn cho hắn mà không phải nàng... Kagami bĩu môi, có cảm giác cơm không ngon cho lắm.
Lý Huyền Tử khẽ liếc mắt, quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con mà thôi. Ganh tị như vậy cũng là hiển nhiên, thời điểm cha của Raikiri Reigin mất, Murasaki Haruko đã hết mực quan tâm chăm sóc hắn từ những điều nhỏ nhất, mong rằng hắn sẽ không cảm thấy mình bị bỏ rơi. Cũng chính vì nàng dành quá nhiều thời gian cho Raikiri Reigin, Murasaki Kagami mới cảm giác bản thân bị bỏ mặc, khả năng cao vì đó mà nàng không có mấy thiện cảm cùng hắn.
Bữa tối đã xong, Lý Huyền Tử lấy cớ đi hóng gió rời khỏi nhà. Quang cảnh khu chung cư về đêm thật tĩnh mịch, mặc dù đèn điện vẫn chiếu sáng nhưng như cũ vẫn làm cho người khác cảm thấy cô quạnh, hồi lâu lại có một cơn gió mạnh thổi qua, khiến người khác không khỏi run mình quay đầu quan sát. Nói là cô quạnh là như vậy, dưới sân vẫn có những con người đi bộ qua lại.
Lý Huyền Tử đi một vòng thăm thú khu vực xung quanh, cảm thấy có chút khát nước liền tiến tới cửa hàng tiện lợi gần đó.
"Raikiri, trò cũng tới đây mua đồ sao?"
Đứng trước máy bán nước tự động, hắn quay người lại nhìn khi nghe thấy có người gọi tên mình. Hóa ra Hasuko Naomi cũng mua đồ tại đây. Hiện tại nàng trông thật khác khi ở trường học, trên thân mặc một bộ đồ thể thao có đôi phần rộng rãi thoáng mát, dưới chân lại đi một đôi giày cao cổ màu hồng thay vì đôi guốc cao nàng thường đi, vì đã bỏ đi cặp kính tròn nên thoạt nhìn trông nàng trẻ trung hơn rất nhiều. Cũng không phải chê rằng nàng khi trước rất xấu xí, khác biệt ở khí chất khiến Lý Huyền Tử không nghĩ nàng là cùng một người. Thực ra... trông nàng cũng rất giống một nữ sinh cấp ba đó chứ? Xinh đẹp, lại năng động.
"Hasuko lão sư, thật trùng hợp."
Hắn cuời nhạt đáp lại nàng, quay người từ trong máy bán hàng cầm lên một lon Cola còn đang mát lạnh.
"Phải, rất trùng hợp! Chuyện ta và ngươi sống cách vách rất trùng hợp!"
Lý Huyền Tử thật sâu uống một ngụm Cola, cảm giác tê tái đầu lưỡi khiến hắn cảm thấy thật thoải mái, tuy không cay bằng tiên tửu nhưng thứ nước này thật dễ gây nghiện, chua chua lại vừa ngọt dịu.
"Lão sư, ngươi hiểu ý của ta muốn nói không phải như vậy?"
"Ai biết chứ?"
Nàng vừa nói, vừa ăn lấy gà chiên trên tay mình, hai mắt híp lại cảm nhận từng đợt hương vị trong miệng mình. Lý Huyền Tử nhìn trên tay nàng là một bọc toàn những đồ ăn đóng gói sẵn, thầm than rằng vị lão sư này ăn cũng thật khỏe đi? Lẽ nào...
Hai mắt hắn không kiềm chế được mà từ từ nhìn tới bộ ngực của nàng, chúng rất lớn! Được chứng kiến bộ ngực trần của thiếu nữ Murasaki Kagami, hắn đã cảm thấy Kagami ngực đã rất lớn, nhưng Hasuko Naomi lại là một cảnh giới khác... Hasuko Naomi cúi đầu mở nắp đồ uống, nàng không hề biết được bản thân hiện tại quyến rũ tới mức nào.
Được rồi, thân là ma đạo thiên tôn không nên dùng ánh mắt kì quái để đánh giá cơ thể của một người nữ nhân.
Vốn dĩ hắn muốn thu lại ánh nhìn của mình, nhưng Hasuko Naomi đột nhiên ngẩng đầu khiến hắn có phần bối rối. Chứng kiến Lý Huyền Tử không che giấu nhìn lấy cơ thể mình, nàng xấu hổ che lấy ngực mình, theo bản năng lùi lại phía sau vài bước
"Biến... biến thái!"
"Chẳng qua là ngắm nhìn, cũng có thể dễ dàng gọi là biến thái sao?"
Hắn nhếch miệng cười, lười biếng đặt mông ngồi xuống hàng ghế gần đó, đã bị nàng phát hiện, hắn cũng không có ý định chối cãi. Ngược lại, Hasuko Naomi chau đôi mày liễu của mình, biểu cảm có chút sai a? Đang ra hắn nên tìm mọi cách để chối tội chứ? Lại dễ dàng chấp nhận như vậy... quả thực không đúng! Không đúng một chút nào!
"Lão sư có vẻ ngạc nhiên sao?"
"Đúng vậy, chưa có người nào giống như tên biến thái nhìn chằm chằm vào cơ thể của một nữ nhân sau đó dửng dưng thừa nhận như ngươi"
"Lão sư, đó gọi là thưởng thức, hoàn toàn khác biệt với biến thái"
"Thưởng thức? Thật là một lý do chính đáng!"
Nàng cười lạnh một tiếng, cũng tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc dù nói như vậy nhưng nàng không cảm thấy dục niệm từ hắn, dường như đúng hắn nói, hắn chỉ đơn giản là ngắm nhìn mà thôi.
Cả hai im lặng ngồi đó, Lý Huyền Tử ngước mắt lên trời chăm chú ngắm nhìn những vì sao lấp lánh, Hasuko Naomi vừa ăn tối, thỉnh thoảng lại liếc nhìn qua hắn, khí chất của hắn thật không xứng với tuổi tác của hắn, tại hắn cho nàng cảm giác một sự trầm ổn lẫn thần bí vô cùng, một người như vậy không thể thức tỉnh Douryoku thật là đáng tiếc.
"Có chuyện rồi..."
Lý Huyền Tử lẩm bẩm, huyết sắc đồng tử liếc nhìn ra cổng chung cư, giọng nói của hắn dường như đủ lớn để Hasuko Naomi nghe rõ, theo hắn đồng thời nhìn về cùng một hướng.
Ở cổng chung cư, một đám đông năm, sáu tên du côn ăn mặc phá cách, tay còn cầm theo ống sắt loạn lạc đuổi theo một cô gái. Mà bảo vệ chỉ là một ông chú chân yếu tay mềm, gặp được trường hợp này không có đủ can đảm để ra can ngăn.
Lý Huyền Tử chau mày, xã hội đã có sự đồng sinh sống của các thợ săn, vì vậy không tránh được có những kẻ trở thành đại lão của những băng đảng xã hội đen. Chuyện một người bị đuổi đánh sau đó chạy vào trong các tòa chung cư cầu cứu không nhiều nhưng cũng không phải không có, điển hình như cô gái kia. Hầu như tất cả họ đều sử dụng dịch vụ tín dụng đen của các băng đảng, để rồi số lãi vượt quá tầm kiểm soát, lúc đó chỉ hai lựa chọn, hoặc là bán đi nội tạng của mình, hoặc là bán thân vào các hộp đêm đầy bẩn thỉu. Không có sự lựa chọn nào là đáng giá, bán đi nội tạng đồng nghĩa với nhận lấy cái chết, vào trong các hộp đêm chỉ trở thành đùa vui cho thiên hạ.
"Cứu ta... làm ơn hãy cứu ta..."
Nàng ta thở hổn hển chạy vào trong cất tiếng cầu cứu, nhưng đáng tiếc, không có một ai đủ khả năng để cứu nàng. Cho dù có cứu được nàng, sẽ đắc tội cùng cả băng đảng lẫn thợ săn chống lưng phía sau chúng.
Lý Huyền Tử lạnh nhạt nhìn bóng dáng gầy gò của nàng đang bất lực cầu cứu. Hắn chợt nhận ra đồng phục của nàng đang mặc trên người giống y hệt đồng phục mà Murasaki Kagami thường mặc để tới trường... nàng ta lại là học sinh của học viện tư thục Akira...
Mặc dù vậy, hắn không quan tâm tới nàng, ánh mắt nhìn vào chiếc vòng cổ của nàng. Có thể mọi người không thấy, nhưng chiếc vòng tưởng chừng rẻ tiền kia vào mắt Lý Huyền Tử đang phát ra từng đợt thiên địa năng lượng. Mặc dù năng lượng thiên địa xung quanh vẫn sản sinh từng giờ từng phút, nhưng với Âm Dương Thể tựa như một cỗ máy không đáy hút cạn năng lượng xung quanh hắn, chỉ tu luyện ở một nơi, khó mà có thể tiến tới tầng thứ hai của Âm Dương Quyết.
Không giống như linh khí quá khan hiếm hiện tại, năng lượng thiên địa có thể xuất hiện trong những viên ngọc thô hoặc đá thô được khai thác trực tiếp từ quặng mỏ. Quãng thời gian ẩn mình trong lòng đất, đủ để nó tập hợp lấy năng lượng thiên địa vô cùng dày đặc, như chiếc vòng cổ của cô gái kia là một dạng ngọc quý đã hấp thụ rất nhiều năng lượng, vì vậy khi gia công tạo thành vẫn còn giữ lại năng lượng trong đó, chắc chắn sẽ không so được với khi mới được khai thác, nhưng chừng đó năng lượng thiên địa còn giữ lại trong nó khiến Lý Huyền Tử rất động tâm. Hắn là kẻ truy cầu thực lực, hắn sẽ không bỏ qua bất kể điều gì khiến bản thân trở nên cường đại hơn, chưa kể cơ thể này còn rất yếu, lại càng có lý do để hắn không thể bỏ qua!
Khi Lý Huyền Tử đã đưa ra quyết định, cô gái kia đã bị một gã côn đồ túm lấy được tóc. Không vì nàng là nữ nhân, hắn thô bạo kéo lấy nàng về phía sau, liên tục dùng gậy sắt đánh mạnh vào lưng nàng, mặc dù rất đau đớn nhưng cô gái kia liều chết không muốn theo tên côn đồ. Chuyện này xảy ra trước mặt Hasuko Naomi khiến nàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nàng đứng dậy, thậm chí đã muốn bộc lộ ra Douryoku của mình.
"Khoan đã lão sư..."
Lý Huyền Tử dang tay ra cản lại nàng. Ngay tức khắc, trong mắt nàng nhìn hắn chỉ còn lại khinh thường, hóa ra hắn cũng chỉ là một tên sợ chết mà thôi!
"Đừng nhìn ta như vậy... chính phủ có luật lệ rằng các thợ săn không thể sử dụng Douryoku để nhắm vào dân thường, cho dù lão sư ngươi có thể đánh ngã hết chúng, nhưng chính quyền sẽ không để cho ngươi yên"
"Vì vậy nên ngươi cản ta?"
"Không... ý của ta là..."
Hắn tà tà cười, hai mắt khẽ híp lại nhìn nàng. Trong một sát, cơ thể nàng như muốn gục ngã trong từng cơn ớn lạnh...
"Để chúng cho ta..."
Hắn lấy chiếc khẩu trang trong túi của nàng đeo lên, bẻ bẻ các khớp tay của mình, có thể đây là trận chiến đầu tiên khi hắn trọng sinh vào cơ thể này. Hắn cũng muốn thử thực lực của một Võ Đồ nhất trọng cao đến đâu.
"Ngươi... muốn làm gì..."
"Lão sư... đừng ngạc nhiên đến vậy..."
Lý Huyền Tử cười lạnh, hai mắt khẽ nhắm lại, nội khí trong cơ thể vận chuyển mạnh mẽ.
Chỉ nghe rõ một tiếng động phản chấn lớn, Hasuko Naomi không khỏi che lấy miệng của mình bởi dưới mặt bê tông đã in hằn lên một dấu chân và Lý Huyền Tử chỉ mới vài giây trước đứng trước nàng nay đã xuất hiện trước mặt sáu tên côn đồ.
Sự xuất hiện của Lý Huyền Tử khiến bọn chúng kinh hãi ngây người tại chỗ. Lý Huyền Tử hướng tới tên đang nắm lấy tóc cô gái kia, chỉ bằng một quyền đã đánh hắn văng về phía sau, miệng phun ra máu tươi, lồng ngực còn có thể nhìn rõ một thủ ấn đánh lõm xuống, không cần nói cũng biết lực đạo mạnh mẽ đến nhường nào.
Tới cả Lý Huyền Tử cũng kinh ngạc, Âm Dương Quyết... thật quá mạnh mẽ!
Xong một tên, hắn giống như một tia thiểm điện vòng ra phía sau hai tên khác, tung ra hai cước đá vào chân chúng, không giống như tên kia bị đánh bay, hai cước này trực tiếp khiến chân bọn chúng bị bẻ gập một góc cực kì quái dị, còn có nhìn rõ cả xương trắng đè lên da thịt. Hai tên kia ngã xuống, Lý Huyền Tử bóp lấy cổ chúng nhấc lên, giống như quăng đi rác rưởi, ném chúng ra ngoài chung cư. Về ba tên côn đồ còn lại, không còn tâm trạng truy bắt cô gái kia nữa, run rẩy hướng gậy sặt về phía Lý Huyền Tử...
"Dừng lại... ngươi... ngươi có biết bản thân đang đắc tội ai không..."
Lý Huyền Tử im lặng nhìn chúng, từng tiếng cười đầy cuồng vọng vang lên. Hắn vẩy đi máu tươi ở nắm đấm, thân thể tựa ma ảnh nhòe đi, từ lúc nào đã xuất hiện phía sau cả ba. Năm ngón tay khép chặt lại, đáng sợ thay nó giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm sâu vào hông hai tên trái và phải khiến chúng lên cơn sốc ngất lim tức khắc. Lý Huyền Tử bóp chặt lấy đỉnh đầu kẻ vừa buông lời dọa nạt mình, giọng nói lạnh lẽo tựa âm sai cất lên
"Ta... quan tâm sao?"
"Cứ... cứu mạng... làm ơn... tha cho tôi..."
"... ta rất thích nhìn kẻ khác tuyệt vọng... mà ngươi lại không tồi đâu, chẳng qua..."
Bàn tay nhuốm đầy máu co lại thành ma trảo đánh toàn lực vào lưng khiến hắn bất động ngã xuống không rõ sống chết. Trên lưng kẻ kia là năm lỗ sâu đang trào ra máu tươi, quả nhiên ma đạo thiên tôn, ra tay tuy không khiến chúng mất mạng, lại để cho chúng sống không bằng chết.
"Không sao chứ?"
Đá đi thứ rác rưởi dưới chân mình, hắn tiến tới cô gái thân đầy thương tích ngồi dưới mặt đất. Nói không sợ là nói dối, đây là lần đầu tiên nàng bắt gặp cảnh tượng đầy huyết tinh như vậy, thiếu niên trước mặt nàng tựa như còn đáng sợ hơn lũ côn đồ kia, nhưng vì hắn đã cứu nàng... nàng không nghĩ hắn là người xấu.
"Cảm... cảm ơn ngươi..."
Nhận ra bộ dạng ác độc của mình khiến nàng sợ hãi, Lý Huyền Tử vẩy sạch máu tươi, lúc này bộ dạng của hắn mới đỡ đáng sợ hơn trước.
"Thân là học viên tại tư thục Akira cao quý lại có thể bị côn đồ đuổi đánh sao?"
Nàng cúi đầu không nói, dường như đó là chuyện riêng tư của nàng. Lý Huyền Tử không quan tâm, dù sao hắn chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
"Hasuko lão sư, chúng ta tạm rời khỏi đây trước, nếu như còn ở lại khả năng cao chúng ta sẽ bị bắt gặp"
"Còn... còn bảo vệ? Ông ta sẽ không khai ra chúng ta chứ?"
"Yên tâm đi lão sư, ông ta sẽ không ngu dốt đến vậy đâu"
Nhất là khi chứng kiến Lý Huyền Tử hành hạ lũ du côn kia, sẽ không có kẻ nào dám mở miệng. Lý Huyền Tử mau chóng bế lên nàng, cùng Hasuko Naomi chạy tới tiệm thuốc, hắn đã một lượt xem qua cơ thể nàng, ngoài trừ bị thâm tím, tụ máu do ống sắt đánh vào, ngoài ra cô gái này không có bị tổn thương tới xương cốt, chỉ cần băng bó tĩnh dưỡng, khoảng chừng hai hay ba tháng sẽ bình phục. Hơn nữa hắn cũng thật nể phục tố chất cơ thể của nàng, nếu như nữ nhân bình thường bị đánh như vậy, chỉ sợ không thể chịu nổi rồi.
"Raikiri-san, không phải chúng ta cần đưa nàng tới bệnh viện sao?"
"Lão sư, cường độ nhục thể của nàng rất mạnh, mấy gậy sắt đó chỉ để lại chút ngoại thương mà thôi, hơn nữa nếu như đi tới bệnh viện, chúng ta sẽ gặp rắc rối rất lớn"
Suy nghĩ một chút, Hasuko Naomi kéo lại áo Lý Huyền Tử, đồng thời trao cho hắn một chiếc chìa khóa
"Trước ngươi hãy đưa nàng trở về nhà ta, đây là chìa khóa, ta sẽ đi mua đồ để băng bó cho nàng"
Lý Huyền Tử gật đầu, bế theo nàng ta chạy vào bên trong tòa chung cư. Nằm trong vòng tay của hắn, nàng có một chút chưa tỉnh ngộ, mặc dù biết chạy vào khu chung cư này cầu cứu là điều hết sức vô lý, nhưng không ngờ Lý Huyền Tử lại ra tay cứu mình, hơn hết hắn dường như không lo ngại chính quyền, lại dám sử dụng Douryoku để đánh những tên côn đồ kia.