Hasuko Naomi băng bó cho cô gái kia, một khoảng thời gian sau từng tiếng thở nhẹ, đều đều vang lên tại phòng ngủ.
Nàng và hắn đứng bên cạnh giường, phức tạp nhìn thiếu nữ mà cả hai vừa cứu được. Nói là cả hai cứu, thực chất chính là Lý Huyền Tử ra tay, Hasuko Naomi biết rằng hôm nay không có sự xuất hiện của Lý Huyền Tử, nàng chắc chắn sẽ bị chính quyền bắt lại. Nàng đồng thời cũng có một điểm lo lắng cho hắn...
"Raikiri-san, ngươi sử dụng Douryoku như vậy... không lo lắng sẽ bị bắt lại sao?"
"Douryoku? Hừm, ta không phải đã sớm nói với lão sư rằng mình không thể thức tỉnh rồi sao?"
"Không thể thức tỉnh? Ta mới không tin đâu! Sức lực mạnh mẽ như vậy, không nói kẻ khác còn tưởng ngươi là một thợ săn tập sự! Raikiri-san, chuyện này lão sư sẽ không mang ra để đùa nghịch với ngươi, nếu như ngươi bị chính quyền bắt, ta sẽ cảm thấy rất có lỗi..."
Hắn lắc đầu, khóe miệng hơi câu lên cười nhạt một chút. Nếu thực sự bị bắt, hiện tại thú thực với nàng, nàng cũng không thể giúp được gì.
"Lão sư, ngươi yên tâm đi, ta không có Douryoku, dù có bị bắt cũng không thể bị tình nghi"
"Nhưng..."
"Lão sư, ta đều không sợ, ngươi tại sao phải lo sợ?"
Trên trán nàng lập tức mọc ra một tia hắc tuyết, khóe miệng run rẩy không biết nói gì thêm. Nếu không phải hắn là học trò của nàng, nàng sẽ còn cần phải quan tâm tới hắn như vậy sao?
"Hừ! Tới lúc đó đừng nghĩ cầu cứu ta!"
"Được rồi, được rồi, trước không quan tâm đến nó"
Hắn nhún nhún vai không quan tâm tới câu chuyện phiếm mà nàng nói nữa, hai mắt đưa sang nhìn cô gái đang say giấc ngủ thiếp đi trên giường của Hasuko Naomi.
Khi quan sát nội thể của nàng ta, Lý Huyền Tử hai mắt có điểm híp lại, hắn đưa tay lên sờ lấy cằm của mình. Thật kì lạ... bề ngoài nhìn giống như không thể thức tỉnh Douryoku nhưng thực chất trong cơ thể vẫn có sự vẫn động của Douryoku. Cũng giống như Hasuko Naomi, Douryoku của nàng được hình thành dưới dạng một ngọn lửa liên tục bùng cháy lay động, đẳng cấp cũng không thấp, chứng minh rằng nàng đã thức tỉnh thành công Douryoku của mình. Chỉ điều... Douryoku này rất kì lạ, nó mạnh mẽ dao động nhưng lại không thể thoát ra, hòa lẫn với cơ thể nàng. Tựa như... cơ thể nàng ta đang bài xích nó vậy...
Lấy Hasuko Naomi là một ví dụ, thân thể nàng hình thành các sợi dây năng lượng, thông qua các huyệt đạo liên kết với Douryoku, khi nàng vận chuyện năng lượng, thông qua sợi dây liên kết đó, năng lượng sẽ tuần hoàn quanh nội thể, khiến nàng tương thích với Douryoku của mình. Về cô gái kia, huyệt đạo trên thân thể đa phần đóng kín khiến năng lượng bị cản lại, dường như cơ thể nàng không thể chứa nổi Douryoku này
"Lão sư, ngươi cũng phát hiện ra điểm kì lạ của nàng phải không?"
"Ừm... thức tỉnh Douryoku... cơ thể lại giống như không thể vận chuyển được năng lượng... thật kì lạ..."
"Thực ra chuyện này không gì là kì lạ..."
Lý Huyền Tử bước tới gần, vận chuyển nội khí tới ngón tay, tại huyệt đàn trung* của nàng điểm nhẹ xuống. (Huyệt đàn trung hay đản trung là huyệt đạo nằm ở giữa ngực nữ giới.)
Hasuko Naomi đỏ mặt, hắn... vậy mà nhân lúc cô gái kia thiếp đi tiến tới làm bậy! Nàng không thể để hắn tiếp tục sờ ngực cô gái kia, bàn tay đưa ra muốn kéo Lý Huyền Tử lại.
Nhưng đột nhiên! Cơ thể cô gái đang nằm trên giường bỗng phát ra dị biến. Một vầng hào quang kim sắc từ thân thể nàng phát ra, trong một vài giây khiến cả căn phòng chìm vào trong chói lóa. Hasuko Naomi che đi mắt mình, một vài giây sau mới từ từ đưa tay xuống, không thể tin vào mắt mình cảnh tượng trong mắt
"Không thể nào... năng lượng tỏa ra quá mạnh mẽ..."
Đây mới chỉ là một phần năng lượng thoát ra được khi huyệt đạo được khai thông. Với năng lực hiện tại của Lý Huyền Tử, chỉ có thể mượn nhờ năng lượng thiên địa trong cơ thể tạm thời khai phá huyệt đạo đầu tiên của nàng.
"Đó là lý do vì sao Douryoku của nàng không thể phát huy được năng lực của mình"
Lý Huyền Tử thu lại tay, có thể khi Douryoku của nàng thức tỉnh, cơ thể nàng chỉ có thể tăng thêm một chút sức chịu đựng, còn lại đều không khác gì người thường.
"Tố chất cơ thể nàng không phù hợp với Douryoku, muốn thoát ra khỏi xiềng xích này, cần phải đả thông toàn bộ huyệt đạo bị tắc nghẽn"
"Huyệt... đạo? Nghe ngươi nói giống như đông y tại Trung Hoa?"
"Không sai, thực tế trên cơ thể ngươi có rất nhiều huyệt đạo, Douryoku sẽ nương theo các huyệt đạo đó hình thành lên một vòng tuần hoàn năng lượng"
Hasuko Naomi trầm tư suy ngẫm, dường như hắn rất có lý, nhưng nàng vẫn còn có tò mò
"Nhưng tại sao mọi người lại không nhận ra một liên hệ giữa Douryoku và huyệt đạo?"
"Hừm, trường hợp của nàng là hi hữu, hơn nữa tuần hoàn năng lượng của các thợ săn khác không bị rối loạn, chúng quan tâm tới làm gì?"
"Có thể... rất đúng..."
Rakiri Reigin... học sinh này thật khiến cho nàng muốn mở mang tầm mắt nha! Có nhiều thứ hắn còn hiểu biết hơn cả những thợ săn lâu năm nhất. Thật đáng kinh ngạc...
"Thời gian không còn sớm, ta trở về trước"
Trước mắt, đồng hồ đã điểm chín giờ tối, Lý Huyền Tử cần trở về nhà.
"Ừm, ngươi hãy trở về đi, còn về nàng để ta là được rồi"
Hắn gật đầu rời khỏi phòng, Hasuko Naomi cũng đứng dậy tiễn hắn ra tới tiền sảnh.
"Hẹn gặp lại ở trường nhé, Raikiri-san"
"Ngươi cũng vậy, lão sư..."
Lý Huyền Tử tạm biệt nàng, khẽ thò đầu ra khỏi cửa chính kiểm tra xung quanh. Khi đã chắc chắn tại hành lang không có sự xuất hiện của Murasaki Haruko hay Murasaki Kagami, hắn mới yên tâm rời khỏi. Lý Huyền Tử từ tầng cao nhìn xuống cổng chung cư, mặc dù lũ côn đồ lúc trước đã được đưa đi hết nhưng cách đó không xa vẫn còn một vài kẻ được cử ở lại, khả năng cao nhắm tới cô gái kia.
"Thật là... không chút bình yên mà..."
Hắn lắc đầu, chưa... hiện tại chưa phải thời điểm có thể ra tay giết người. Huống chi mới chỉ là một Võ Đồ nhất trọng, trước súng đạn hỏa lực mạnh mẽ cũng có thể chết giống như người thường. Mặc kệ đi, dù sao bọn chúng cũng không biết nàng ta đang tại khu chung cư này, chút người đó cũng chỉ là đứng tại đó làm bù nhìn mà thôi.
"Nhân thời điểm này... tu luyện càng nhanh càng tốt!"
Dĩ nhiên, hắn không quên đi vòng cổ của cô gái kia. Hắn chắc chắn sẽ lấy nó, nhưng không phải bây giờ.
Lý Huyền Tử quay người, mở ra cửa nhà.
Bước vào bên trong phòng khách, hai mẹ con nhà Murasaki đang ngồi trên ghế cùng xem phim truyền hình, riêng Murasaki Kagami chăm chú vào ti vi tới độ không quan tâm tới xung quanh xảy ra chuyện gì. Chỉ có Murasaki Haruko là phát hiện ra hắn đã quay trở lại
"Ta đã quay trở lại"
"Reigin ngươi trở lại rồi sao? Có muốn cùng xem phim với chúng ta không?"
Nhân lúc Haruko không chú ý tới, Murasaki Kagami quay đầu, đôi mắt xinh đẹp híp lại cảnh bảo hắn. Lý Huyền Tử dĩ nhiên nhìn thấy, hắn chỉ cười nhẹ từ chối Murasaki Haruko
"Ta cảm giác có chút mệt, có lẽ sẽ đi ngủ trước"
"Ừm, vậy ngươi ngủ sớm một chút"
Lý Huyền Tử gật đầu, trước khi vào phòng khẽ nhìn qua thiếu nữ Murasaki Kagami một chút, nàng như cũ lạnh nhạt không quan tâm tới hắn, chẳng qua chỉ hừ một tiếng như đáp lại ánh nhìn của hắn sau đó tiếp tục xem phim.
Trong phòng, Lý Huyền Tử xếp bằng, hơi thở đều đều hô hấp từng đợt một một, hiển nhiên đã vào trong trạng thái nhập tọa, hấp thụ từng dòng năng lượng thấm nhuần vào cơ thể...
Trời đã sáng, từ bên ngoài rèm cửa, từng đoạn ánh nắng ban mai tinh nghịch chiếu vào trong căn phòng thiếu ánh sáng, nhẹ vương lên trên mí mắt của một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên giường.
Bị ánh nắng làm cho lũng đoạn, Lý Huyền Tử khóe mắt khẽ run sau đó mở ra mắt, chỉ một chút nữa thôi hắn đã có thể tiến tới Võ Đồ nhị trọng. Đáng tiếc... năng lượng xung quanh nơi đây đã khô cằn tới mức đáng thương.
Lý Huyền Tử hít sâu một hơi, rời khỏi giường mở ra rèm cửa. Ánh sáng ban mai ấm áp rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng, bên ngoài ban công từng cơn gió mát lạnh ùa vào, để bên trong phòng có thêm phần nào cảm giác khoan khoái dễ chịu. Hắn nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác gió sớm thấm vào da thịt, mái tóc dài khẽ phiêu động theo làn gió nhẹ.
Hiện tại là bảy giờ sáng, không khí đặc biệt trong lành, nhất là tại một thành phố lớn như Tokyo, ít có người trẻ tuổi muốn thức dậy sớm để hưởng thụ.
"Reigin, ngươi thức dậy chưa? Mau xuống ăn sáng..."
Bên ngoài phòng hắn, tiếng gõ cửa xen lẫn tiếng gọi của Murasaki Haruko vang lên. Không để nàng chờ đợi lâu, cửa phòng được mở ra, Lý Huyền Tử đã dậy từ lúc nào.
Hắn lặng lẽ quan sát nàng, là một giám đốc điều hành, phong cách ăn mặc của nàng không thể giống như những người làm công ngoài kia. Nàng khoác trên thân một kiện áo sơ mi trắng tinh khôi lẫn váy công sở, mang một vẻ đẹp của sự ngiêm túc lẫn hà khắc, rất dễ thu hút ánh nhìn từ người khác giới.
"Phiên phức ngươi rồi, Haruko-san"
"Không có phiền phức, hơn nữa... hiếm khi thấy ngươi dậy sớm như vậy"
Lý Huyền Tử chỉ cười không nói, sự trầm luân của hắn thực sự khiến Murasaki Haruko cảm thấy khác lạ. Dường như hắn không còn là Raikiri Reigin của ngày trước nữa, nàng cho rằng đó là sự trưởng thành của hắn nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều, thầm than rằng nếu như Murasaki Kagami có thể mang vẻ trưởng thành như vậy thật tốt quá. Nàng cảm thấy thái độ của con gái mình đối với Lý Huyền Tử không tốt chút nào, trong kí ức của nàng, hai anh em chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá mấy lời, mỗi lẫn bị Kagami trêu ghẹo hay trào phúng, hắn vẫn chỉ chịu đựng, sống với hắn chừng đó thời gian, nàng biết cách mà Raikiri Reigin bỏ qua là vì hắn cảm thấy bản thân tự ti với Kagami vì không thể thức tỉnh Douryoku.
"Haruko-san, ta thay đồ trước"
"Ừm, sau đó hãy xuống dùng bữa sáng nhé?"
"Ta biết"
Hắn gật đầu, đóng lại cửa phòng, bắt đầu cầm lấy bộ đồng phục đã được treo sẵn ở đó mặc vào. Xong xuôi, hắn rời phòng ngủ, tới phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Trùng hợp thay, Murasaki Kagami cũng đang đứng trước gương để đánh răng. Cảm nhận được động tĩnh bên tai, nàng lạnh nhạt liếc mắt sang, chứng kiến Lý Huyền Tử đang đứng đó, nàng không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, mặc dù nói nàng cố quên đi nhưng thực sự quên đi không nổi, nhớ lại cái thứ bẩn thỉu của hắn cương lên chọc vào đùi mình, khuôn mặt nàng không khỏi hơi đỏ lên một chút. Ánh mắt cũng dần chuyển sang tức giận khiến Lý Huyền Tử cảm giác người em gái này tâm tính cũng thật thất thường.
Chờ đợi thiếu nữ em gái vệ sinh cá nhận xong hắn, hắn mới chậm rãi đánh răng. Trong gương sáng ngắm nhìn khuôn mặt mình, hắn có cảm giác dường như nhan sắc của cơ thể này lại tăng thêm một chút, có vẻ như do tác dụng của Âm Dương Quyết không ít thì nhiều từng giờ từng phút cải tạo.
Không ngây ngốc trong phòng tắm lâu nữa, hắn ra ngoài phòng ăn ngồi xuống. Bữa sáng cũng rất đơn giản, là một miếng bánh mì phết bơ được nướng lên, trên đĩa là trứng ốp, thịt xông khói rán đều và một chút rau xanh, đây coi như là một bữa ăn sáng tiêu chuẩn của người Nhật Bản...
"Mời cả nhà dũng bữa"
Nhẹ mời một câu, hắn tập trung vào bữa sáng của mình, thời gian không còn nhiều, chuyển xe tới trường bảy giờ ba mươi phút sẽ tới, hắn chỉ còn mười lăm phút để ăn sáng lẫn đi ra điểm đỗ xe công cộng.
"Ta ăn xong rồi"
Chỉ mất một chút thời gian Lý Huyền Tử đã ăn xong bữa sáng. Mang chén đĩa vào trong bồn rửa, hắn chào Murasaki Haruko một tiếng sau đó rời khỏi nhà.
Bước ra khỏi cửa, đồng thời nhà từ nhà bên cạnh, cánh cửa cũng chậm rãi mở ra, Hasuko Naomi cũng đang chuẩn bị tới trường. Bắt gặp hắn, nàng không ngại nở một nụ cười chào hắn\
"Chào buổi sáng, Raikiri-san"
"Lão sư, chào buổi sáng..."
"Thật trùng hợp nha? ta cũng đang chuẩn bị đi dạy, nếu không phiền chúng ta cũng đi chờ xe chứ?"
"Ừm, không phiền"
Cả hai sánh vai nhau bước đi, vào trong thang máy, lúc này Lý Huyền Tử như chợt nhớ điều gì đó
"Phải rồi lão sư, cô gái kia sao rồi?"
"Vết thương cũng đã đỡ, từ sáng sớm đã rời khỏi đây trở về nhà"
"Ừm..."
Đúng như hắn nghĩ, vài tên côn đồ tối ngày hôm qua chỉ là bù nhìn, thực chất chẳng ai nghĩ nàng ta vẫn đang tại trong khu chung cư này...