Chương 5: Em gái nhỏ không ưa thích anh trai.

Xe rất nhanh đã tới bến, Lý Huyền Tử cùng Hasuko lên xe trở về nhà. Kiếm cho mình một chỗ ngồi phù hợp, cả hai an vị ngồi xuống cạnh nhau, nhưng khi đã ngồi xuống rồi, ở bên cạnh Lý Huyền Tử, Hasuko cảm thấy bầu không khí giữa hắn và mình có chút im lặng. Nàng không khỏi khẽ liếc mắt sang quan sát hắn, Lý Huyền Tử vẫn như cũ không chút biểu cảm trên mặt, hai tay khoát lại với nhau, đôi mắt ngắm nghiền giống như đã chìm vào trong giấc ngủ.

"Raikiri... ngươi chưa ngủ phải chứ?"

Hasuko nhỏ giọng gọi hắn, không có khả năng một người bình thường liền có thể ngủ ngay lập tức. Về Lý Huyền Tử, mặc dù nghe thấy nàng gọi, hắn cũng không mở miệng đáp lại, giữa hai người quan hệ chỉ là lão sư cùng học sinh, hơn nữa hắn mới chuyển tới Sakurano, mối quan hệ không phải muốn nói rằng chỉ hơn người dưng nước lã một chút mà thôi.

"Ta biết ngươi nghe thấy đó, Raikiri-san!"

"Được rồi, ta đúng là nghe thấy, lão sư có gì muốn nói với ta sao?"

Hai mắt vẫn ngắm nghiền, hắn nhàn nhạt mở miệng đáp lại, thái độ có một điểm không tôn trọng Hasuko, dù thế nàng vẫn không quan tâm cho lắm, chỉ cảm thấy học sinh này thật muốn lạnh lùng đi? Hắn khác với những nam sinh khác đều bị sắc đẹp của nàng làm cho mê mẩn, giúp đỡ nàng một chút chuyện vặt chỉ để bên cạnh nhìn trộm nàng, Lý Huyền Tử lại có thái độ không muốn liên quan tới nàng, điều này khiến Hasuko có chút ngạc nhiên. Mặc dù vậy, nàng vẫn mở lời chuyện trò với hắn, theo nàng chuyện này không có gì gọi là phiên hà cho người khác, chỉ là lão sư quan tâm học trò mới chuyển tới mà thôi.

"Raikiri-san, ngươi cùng Itsuki lớp trưởng thân a? Có phải đã quen biết nhau từ trước rồi không?"

Lý Huyền Tử gật đầu, chuyện này đúng thực không có gì quá riêng tư, đây cũng chỉ là một chút chuyện phiếm mà thôi, chỉ cần không liên quan quá sâu, hắn vẫn có thể giải đáp cho nàng.

"Có lẽ"

"Đó không phải là một câu trả lời, ngươi biết chứ?"

"Lão sư... thực sự ngươi đang cần biết điều gì?"

Lý Huyền Tử mở ra một mắt liếc sang nàng, ánh chiều tàn từ cửa sổ xe chiều vào đồng tử hắn, một vệt huyết sắc đỏ thấm lóe lên, dù cho Lý Huyền Tử không có ác ý nhưng vẫn để cho Hasuko hai vai run lên, thầm nghĩ rằng nhãn thần của hắn thật kinh khủng.

"Không... không có gì, chỉ là ta chưa bao giờ thấy Itsuki tỏ ra quan tâm quá mức tới người khác nhiều như vậy"

Hắn lơ đãng nhìn lên trần xe, vẫn khuôn mặt trầm ngâm đó, khóe miệng hắn nhếch lên cười nhạt một tiếng

"Như vậy sao..."

Thấy hắn trầm mặc cười như vậy, Hasuko không rõ Lý Huyền Tử đang nghĩ điều gì, đó không phải nụ cười vui vẻ, lại càng không có chút gì tình cảm. Thiếu niên này thật khó nắm bắt a?

Hasuko cũng không bắt chuyện cùng hắn nữa, im lặng chờ đợi xe dừng lại tại bến đỗ gần nhà. Lý Huyền Tử ban đầu đã không có ý định quan tâm tới nàng, tiếp tục nhắm mắt vờ ngủ.

Trải qua nửa giờ đồng hồ, xe bus đã dừng lại tại khu chung cư hắn đang sống, hắn cầm lên cặp sách xuống xe, để cho hắn cảm thấy thật trùng hợp chính là Hasuko nàng cũng theo sau hắn xuống xe. Cho tới thời điểm cả hai đứng tại điểm đỗ, nàng mới kinh ngạc nhìn hắn, muốn nói lại nói không ra lời, Raikiri Reigin cùng nàng đứng tại điểm này, lẽ nào nơi hắn sống...

Cổ họng có chút run lên, nàng đưa ngón tay chỉ vào khu chung cư trước mặt

"Raikiri-san... nhà ngươi tại đây sao?"

Không có làm ra biểu cảm khoa trương như Hasuko, hắn cười nhạt một tiếng đồng thời cất bước đi vào trong khu chung cư

"Thật trùng hợp a, lão sư?"

"Ngươi..."

Quá sức trùng hợp! Nếu không phải biết hắn mới chuyển trường, nàng còn ngỡ hắn bám đuôi theo nàng. Nghĩ lại cũng có chút vô lý, nàng và hắn chưa từng gặp nhau, sao có thể dễ bám đuôi như vậy? Hơn nữa dù là một giáo viên, nàng cũng là một thợ săn đã thức tỉnh được Douryoku của mình, chỉ cần có kẻ bám theo nhiều lần hẳn sẽ không qua nổi mắt mình. Để xua tan đi những suy nghĩ nghi ngờ Lý Huyền Tử, nàng vội vàng đi theo phía sau hắn, đôi mắt tinh xảo không rời đi hắn nửa giây.

Biết bản thân bị nghi ngờ, Lý Huyền Tử đành thở dài, hắn không có bám đuôi nàng, hắn có gì phải lo lắng sao?

Tới trước thang máy, mỗi chung cư hiện tại thang máy đều cần có thẻ dân cư để dùng thang máy, hắn từ trong túi lấy ra thẻ của mình mà quét. Hasuko bên cạnh thấy hắn có thẻ dân cư, mọi nghi vấn đề bị xua tan không còn chút gì, thực sự nàng mới chuyển tới đây sống hai ngày trước vì nơi đây gần Sakurano hơn nơi ở trước đó, cũng không biết Raikiri Reigin ở tầng nào.

Miên man suy nghĩ, cánh cửa thang máy chầm chậm đóng lại khiến nàng lập tức thoát ra khỏi. Nàng cắn răng đưa tay ra cản lấy cửa thang máy, đôi mắt đầy u oán xen lẫn một chút tức giận chằm chằm nhìn Lý Huyền Tử như muốn nói rằng hắn đang làm gì!

"Ồ lão sư... ta còn ngỡ ngươi không muốn đi thang máy..."

"Ta có nói là không sao!?"

Nàng hừ lạnh một tiếng, tới đứng tại một góc của thang máy, kẻ này thật đáng hận! Sau chuyện hộp sữa, hiện tại là muốn bỏ mặc lão sư của mình bên ngoài thang máy, muốn đơn độc đi lên

"Cảm phiền ấn cho ta tầng mười ba"

Lý Huyền Tử gật đầu, hóa ra nàng cũng sống tại tầng mười ba giống hắn.

"Ừm? Ngươi không chọn tầng sao? Đừng nói với ta ngươi cũng sống tại tầng mười ba?"

Hasuko vốn chỉ định đùa giỡn một chút sau chừng đó trùng hợp xảy ra, nào ngờ câu trả lời của hắn khiến nàng lập tức đứng hình

"Lão sư đoán rất đúng, ta cũng sống tại tầng mười ba"

"Không thể nào! Raikiri-kun, ngươi có thể cho ta biết... phòng của ngươi..."

"Phòng... 1020..."

Nàng đứng chết trân, ngây ngốc tại đó... trùng hợp a... căn nàng chuyển tới là phòng 1021... ngay sát vách của nhà Lý Huyền Tử. Không thể nào! Nàng không tin còn có chuyện trùng hợp đáng kinh ngạc như vậy xảy ra.

"Không thể nào! Phòng 1020 hai ngày trước tới bái phỏng, không có ai trả lời a?"

"Lão sư, có thể ta đang ngủ..."

Thang máy đã đến nơi, Lý Huyền Tử mặc kệ nàng ngơ ngác nhìn theo mình rời khỏi. Một mạch tiến tới trước cửa nhà 1020.

"Không thể a... phản khoa học... ta không tin..."

Nàng ủ rũ giống như mất hết sinh cơ lảo đảo tới trước cửa nhà, mở ra cửa nhà, thông qua khe cửa đang dần khép lại, nàng không khỏi u oán nhìn Lý Huyền Tử... nàng là hàng xóm của hắn... một lão sư cùng một học sinh là hàng xóm của nhau... sẽ có bao nhiêu lúng túng a...

"Hàng xóm tốt..."

"Ngươi... mặc kệ ngươi!"

Nàng hậm hực hừ một tiếng, lập tức đóng mạnh lại cửa nhà, để lại Lý Huyền Tử đứng bên ngoài thầm cười trừ. Thực ra, hắn cũng không khác nàng là bao nhiêu, ai có thể nghĩ được giáo hoa nhan sắc xinh đẹp nhất nhì Sakurano lại có thể làm hàng xóm của hắn? Bao nhiêu kẻ mong muốn điều này hẳn sẽ phải rất ganh ghét.

Lý Huyền Tử không quan tâm tới nàng nữa, lấy ra chìa khóa mở cửa nhà của mình. Phía bên trong, tại tiền sảnh đã chỉnh chu để sẵn một đôi guốc cùng giày của nữ giới, hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào chúng, bên trong não hải bắt đầu vận chuyển những dòng kí ức để lại từ cố chủ.

Gia đình Raikiri Reigin nội tình rất phức tạp. Cha mẹ hắn vì bị ép buộc bởi gia đình nên cưới nhau, sau đó không lâu nàng sinh ra một nam một nữ, cả hai từ từ lớn lên, cho tới thời điểm Raikiri Reigin mười tuổi, cảm thấy bản thân không còn bị ràng buộc bởi gia đình cộng thêm với việc nàng và cha hắn không có chút tình cảm gì với nhau, cả hai đã đồng thuận kí vào đơn ly hôn đồng thời sau phán quyết của tòa án, chị cả đi theo mẹ còn hắn thì theo cha, về phần chị của hắn, khi đó đã thức tỉnh trở thành một thợ săn, bắt đầu tham gia vào hoạt động tại hầm ngục thường xuyên không có tại nhà, phán quyết đó không có chút gì ràng buộc với nàng, bằng chứng chính là thời gian nàng sống cùng mẹ còn ít hơn quãng thời gian trở về nơi đây sinh sống cùng hắn và cha. Về cha Raikiri Reigin, sau khi ly hôn cùng mẹ hắn cũng đã tái hôn cùng một phụ nữ khác, theo như cố chủ biết thì mẹ kế của hắn khi trước bị một kẻ khác quất ngựa truy phong, một mình mang bầu nuôi nấng đứa con gái trong bụng, cả hai gặp nhau cũng là cái duyên, tìm được tại nhau điểm chung lẫn sở thích, lâu ngày đã nảy sinh tình cảm, chuyện sau đó thì ai cũng biết, hai người họ đã cưới nhau. Mặc dù là mẹ kế nhưng nàng cũng hết mực quan tâm tới hắn, quan tâm không đồng nghĩa với nàng nhu mì dễ dàng để Raikiri Reigin nhảy lên đầu, trong tiềm thức của Reigin, nàng giống như một khối băng hàn vậy, luôn nghiêm khắc với hắn và con gái của mình, thứ khiến cho Reigin sợ hãi chính là đôi mắt thấu xương của nàng. Còn cha hắn, nói ra thật đáng buồn nhưng ông ta đã mất được ba năm vì căn bệnh ung thư, nếu chữa trị ông ta còn có cơ hội sống nhưng vì tiền viện phí, thuốc lẫn phẫu thuật cắt bỏ khổi ung thư quá cao, không muốn làm khổ cả gia đình, ông ta lựa chọn phó mặc cho trời đất...

Hồi ức tới đó, Lý Huyền Tử không rõ thở dài một tiếng, hắn không có bất mãn với mẹ kế của cỗ cơ thể này chút nào, ngược lại... cô em gái kia dường như không ưa thích cố chủ, mỗi lần gặp mặt đều luôn gọi hắn là tên anh trai vô dụng, hay tên ăn hại kia, chưa có một lần ngồi xuống cùng nhau chuyện trò. Raikiri Reigin không chấp nhặt với nàng, biết nàng không ưa thích mình, thường ngày sẽ không mở lời với nàng. Có thể cho dù Raikiri Reigin muốn cũng không thể làm gì nàng, ở nhà nàng luôn tỏ ra khinh thường hắn, nhưng bên ngoài trong mắt người khác lại là một thiếu nữ hoàn hảo về mọi mặt. Nhan sắc, cơ thể, điểm số, cử chỉ, tất cả đều tuyệt đối, không giống như cỗ thân thể này, ném vào đoàn người đều chết chìm không đợi ngày tỏa sáng. Chẳng những thế, điều khiến cho Raikiri Reigin dè chừng nàng nhất, chính là nàng đã thức tỉnh Douryoku, chỉ bằng lý do đó đã khiến cho hắn bị nàng quăng xa vạn thước. Nàng là phượng hoàng ngạo kiều, còn hắn là một tên vô danh tiểu tốt.

Lý Huyền Tử lúc này không rõ, nàng thường ngày rất ít khi ở nhà vì sống tại trường nội trú cho nữ sinh, tại sao ngày hôm nay lại quay trở về?

Hắn cởi ra giày, Raikiri Reigin luôn mặc cảm, đầy tự ti khi có người so sánh hắn với em gái mình. Hiện tại Lý Huyền Tử đã thay thế hắn, hắn không giống cố chủ phế vật kia.

Đi dọc theo dãy hành lang ngắn, nếu muốn vào phòng hắn phải đi qua phòng khách, mà mẹ kế cùng em gái cũng đang chuyện trò tại đó, muốn trốn đều không trốn được.

"Ta đã về..."

Lướt qua phòng khách, hắn qua loa thông báo một câu cho hai người kia biết, hắn muốn trở về phòng để tu luyện, Võ Đồ nhất trọng chỉ mạnh hơn người thường một chút, muốn so sánh với những thợ săn đã thức tỉnh Douryoku còn kém rất xa.

Tưởng chừng đã vượt qua được hai người, nào ngờ ngồi trên ghế sofa, mẹ kế hắn lên tiếng

"Đứng lại"

"Có chuyện gì sao, Murasaki-san?"

Nàng chau lại đôi mày liễu của mình, hiển nhiên không ưa thích hắn gọi mình một cách xa lạ như vậy, năm năm sống chung một mái nhà, hắn vẫn luôn gọi nàng xa lạ như vậy.

Lý Huyền Tử quay người, nữ nhân đang ngồi trên sofa kia tên Murasaki Haruko, tên cũng như người, xinh đẹp vô cùng. Mặc dù đã sinh một con, nhưng nét đẹp quyến rũ của nàng sau chừng đó năm vẫn không mất. Nước da trắng sáng, lấp lánh lên những lớp màng mỏng tựa mỡ đông, sống mũi cao cao, đôi mắt xếch lên đầy vẻ kiều mị, cằm nhọn tinh xảo, đôi môi hồng đào căng mọng, khí chất rất mạnh mẽ cường nữ. Vẻ đẹp của nàng rất dễ khiến người khác lầm tưởng thành một nữ sinh đại học hơn là một người mẹ, Lý Huyền Tử sống vài trăm năm chưa bao giờ biết nói quá, nàng chính xác giống như một nữ sinh đại học, nếu như không có phần khí chất thành thục kia, có thể tới hắn cũng muốn lầm tưởng. Hiện giờ nàng đang mặc một bộ đồ công sở phù hợp với khí chất cường nữ của mình, đôi chân thon dài được bọc lấy bởi quân tất đen nhánh.

Ngồi bên cạnh nàng là em gái hắn, Murasaki Kagami. Nàng cũng có một nét gì đó đầy quyến rũ như mẹ mình, nói là anh em nhưng nàng thực chất cùng tuổi với hắn, vì sinh ra cách hắn một khoảng thời gian nên mới gọi hắn là anh trai. Là một thiếu nữ đã tới độ phát triển, bộ ngực sữa được bao lấy bởi sơ mi làm nàng trở nên đặc biệt trong mắt các nam sinh, đôi mắt long lanh đầy sức sống, bờ môi hồng hồng khi cười lên để lộ chiếc răng nanh nhỏ xinh bên trong, mái tóc đen dài thả xuống ngang lưng, thật muốn nói là tuyệt phẩm vưu vật cả mẹ lẫn con. Cũng không biết kẻ nào quất ngựa truy phong Murasaki Haruko thực muốn ngu xuẩn.

"Ngồi xuống nói chuyện một chút, được chứ?"

Trước yêu cầu của nàng, Lý Huyền Tử gật đầu chấp nhận từ từ tiến tại ghế ngồi song song với hai người, đôi mắt tĩnh mịch quan sát Murasaki Haruko.

"Ngươi mới nhuộm tóc sao?"

Màu tóc bạc trắng này quả thực rất dễ gây hiểu lầm, đặc điểm của người đông phương chính là màu tóc đen đặc trưng của họ, trước đó khi chưa bị linh hồn Lý Huyền Tử biến đổi, hắn màu tóc vẫn là một sắc đen, giờ nếu như hắn nói đây là màu tóc thực của mình, nàng hẳn sẽ không tin.

Lý Huyền Tử gật đầu, thừa nhận

"Ta mới đi nhuộm"

Murasaki Haruko chau mày, nàng không nghĩ một đứa trẻ như Raikiri Reigin lại có thể nhuộm tóc. Nhìn vào mắt hắn, dường như hắn còn đang đeo lên thứ kính áp trong có màu.

"Anh trai vô dụng thế mà lại dám đi nhuộm tóc? Lại còn đeo áp tròng màu đỏ, ngươi mắc hội chứng cấp hai sao?

Xác thực là đang công kích hắn, đối với Murasaki Kagami, hắn không có quan tâm tới nàng.

Thấy hắn không có quan tâm tới lời mình nói, nàng có chút tức giận, không phải thường ngày tên anh trai vô dụng này luôn nghe nàng khiêu khích sao? Thái độ hờ hững hôm nay của hắn khiến nàng có chút ngạc nhiên, nhiều hơn là tức giận.

"Reigin, nói thật với ta, ngươi có chuyện gì buồn phiền trong lòng sao?"

"Ta không có"

"Không có? Không có mà lại nhuộm tóc, đeo áp tròng sao?"

Nàng nghi ngờ chất vấn hắn, Raikiri Reigin trước kia mười phần nhút nhát, tự ti, không thể nào lại dám đi nhuộm một màu tóc như vậy.

"Murasaki-san, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đơn giản cảm thấy nó hợp với mình mà thôi"

"Hợp?"

Mặt đối mặt, Lý Huyền Tử không có chút gì tự ti, ngược lại lãnh đạm gật đầu. Biểu hiện này của hắn làm cho Murasaki Haruko kinh ngạc, có thể còn muốn rất tự tin đi? Hắn chưa bao giờ thể hiện mặt này ra ngoài...

"Nếu như ngươi cảm thấy hợp, ta cũng không có ngăn cấm gì"

"Cảm ơn"

"Phải rồi, ngươi còn tiều tiêu vặt chứ? Đã rất lâu ta cũng không có cho ngươi đi?"

"Murasaki-san, cảm ơn lòng tốt ngươi, ta vẫn còn"

"Vậy... chút nữa ta cùng Kagami dự định ra ngoài ăn tối, ngươi cũng đi chứ?"

"Hai ngươi cứ đi vui vẻ, ta còn có chuyện cần làm"

Hắn từ chối, đứng dậy cầm cặp đi thẳng lên phòng. Murasaki Kagami tức giận nhìn theo bóng lưng hắn, cái thái độ ngạo mạn kia là gì!? Tên anh trai khờ khạo ngốc nghếch hôm nay rốt cuộc uống nhầm thuộc độc gì mà lại trở nên như vậy?

"Mẹ! Hắn từ trước đó tới giờ vẫn chưa từng nhận chúng ta làm người thân, ngươi vì sao còn quan tâm tới hắn như vậy?"

"Kagami, ngươi đã lớn, có những chuyện mà ngươi không cần hỏi cũng biết, bản thân hắn rất đáng thương, ngươi không thể chỉ vì hắn không bằng mình mà coi thường, cho dù hắn không thể thức tỉnh được Douryoku giống ngươi nhưng hắn vẫn là con trai ta"

"Mẹ..."

Kagami ngập ngừng không nói, hóa ra mẹ nàng đã biết hết thái độ của nàng dành cho Raikiri Reigin...

"Thôi được rồi, hôm nay chúng ta sẽ không đi ra ngoài nữa, một chút theo ta ra bên ngoài mua đồ, chúng ta sẽ cùng ăn tối ở nhà.

"Vâng!"

Nàng mỉm cười, một nụ cười thật xinh xắn, Lý Huyền Tử chưa hề bắt gặp nàng cười như vậy. Có thể trước mặt Murasaki Haruko điều đó là bình thường, còn Lý Huyền Tử thì... khó mà nói...

Trở về phòng, Lý Huyền Tử khóa trái cửa, lập tức ngồi xếp bằng trên giường vận chuyển Âm Dương Quyết. Từ bên ngoài ban công, từng hạt năng lượng trong thiên địa tụ tập lại, bao bọc lấy thân thể của hắn. Âm Dương Thể quả nhiên lợi hại, tốc độ hấp thụ năng lượng này thật kinh khủng, có cảm giác thân thể hắn giống như một hố sau không đáy vậy, năng lượng thiên địa chảy xuống trong từng thớ gân thớ thịt lẫn huyết dịch của hắn, càng hấp thụ nhiều, tại giữa ngực hắn dần hình thành một Âm Dương trận đồ chậm rãi xoay tròn, lúc này năng lượng dẫn san đều cả thể âm lẫn thể dương, toàn bộ năng lượng đều tụ tập tại đó. Chỉ mới ở tầng thứ nhất của Âm Dương Quyết, hắn đã có thể cảm nhận được áp lực của nó, tuy hiện tại Lý Huyền Tử vẫn có thể khống chế nó, nhưng càng lên cao, muốn đột phá đồng nghĩa với việc võ vị của hắn phải càng cường đại, đó là rủi ro lớn duy nhất, còn lại Âm Dương Quyết chính là một cực phẩm. Chẳng trách năm đó võ sư lẫn tu sĩ đạp lên thây nhau tranh đoạt, một tuyệt thế võ công như vậy ai mà chẳng muốn?

Lý Huyền Tử từ từ mở mắt, hơn một giờ đồng hồ trôi qua, hắn tuy thân thể không có gì thay đổi quá nhiều nhưng hắn cảm nhận được chỉ thêm một chút nữa hắn sẽ đột phá với Võ Đồ nhị trọng. Chẳng qua dục tốc thì bất đạt, ngay khi cảm giác đã đủ, hắn dừng lại ngay lập tức.

Để ý lại, toàn bộ cơ thể hắn đã thấm đẫm mồ hôi, nhớp nháp vô cùng. Cầm lên điện thoại, hiện giờ đã là sáu giờ bốn mươi lắm phút, còn nửa giờ nữa sẽ tới giờ ăn tối.

Cầm lấy quần áo sạch, hắn mở cửa bước ra khỏi phòng. Đi qua phòng bếp, hắn thấy trên kệ có những chiếc túi nhỏ chưa đầy thức ăn tươi sống. Có lẽ hôm nay hai mẹ con Murasaki quyết định sẽ không ra ngoài ăn nữa. Lý Huyền Tử mang theo quần áo tiến vào phòng tắm, cởi bỏ đồng phục bị ướt đẫm bởi mồ hôi vứt vào bên trong giở đồ, hắn quấn lên mình một chiếc khăn tắm mở ra cửa phòng tắm.

"A!"

Bỗng dưng! Từ bên trong làn khói nóng bỏng, tiếng kêu kinh hãi của một thiếu nữ vang lên, chính Lý Huyền Tử cũng phải chết lặng tại đó. Khi biết chuyện gì xảy ra, hắn mới khổ sở thầm nghĩ rằng tại sao mình lại bất cẩn đến như vậy!? Người ở trong bồn tắm không ai khác chính là Murasaki Kagami!

Nàng hiện tại vừa thẹn lại vừa giận ôm lấy bộ ngực sữa lớn của mình, chẳng qua vì quá phát triển, hai tay nàng không thể che hết đi xuân quang.

"Ngươi còn muốn nhìn sao! Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!"

Vì quá xấu hổ, trên khuôn mặt nàng nổi lên một áng mây hồng, khóe mắt đã rưng rưng vài hạt châu sa lấp lánh, hiện tại mười phần xinh đẹp, mê hoặc lấy ánh nhìn của Lý Huyền Tử.

Mặc dù vậy, là một lão bất tử sống mấy trăm năm, định lực của hắn rất mạnh, sau lời cảnh cáo của nàng, hắn vội quay người lại, khuôn mặt không có lấy một điểm thích thú, ngược lại còn chán nản vì gặp phải trường hợp phiền phức này.

"Để ta ra ngoài..."

Chưa nói hết câu, ngoài phòng tắm đã vang lên tiếng của Murasaki Haruko

"Kagami, bên trong có chuyện gì sao? Ngươi lại hét lớn như vậy?"

Bị tiếng hét lớn của Kagami làm cho giật mình, Haruko vội vàng tiến tới phòng tắm để xem. Chẳng qua từ bên ngoài, nàng không có thể kéo ra cửa phòng tắm cho dù có dùng bao nhiêu sức lực đi nữa, nàng không phải người thức tỉnh được Douryoku vậy nên với sức lực của một Võ Đồ nhất trọng như Lý Huyền Tử bên trong, nàng hiển nhiên phí sức. Điều này cũng chỉ khiến nàng thêm lo lắng mà thôi, nàng đập cửa

"Kagami! Kagami! Có chuyện gì xảy ra bên trong?"

Bên trong, Murasaki Kagami bị tiếng thúc dục của Haruko làm cho hoảng loạn, chỉ thấy Lý Huyền Tử nép tại một bên tường giữ lấy cửa không bị mở ra, nàng cũng không muốn bị mẹ mình bắt gặp cảnh tượng xấu hổ như vậy!

"A... ta không sao thưa mẹ! Ta chỉ vừa làm rơi đồ mà thôi"

Nghe được giọng nói của Kagami từ phía trong, Haruko cũng là thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng cũng nổi lên nghi ngờ, vì sao cửa phòng tắm lại không thể mở? Lại còn làm rơi đồ có thể hét lớn như vậy sao? Lan man suy nghĩ, ánh mắt nàng không khỏi liếc vào trong giỏ đồ bẩn, tại đó nàng có thể trông thấy đồng phục của Lý Huyền Tử bỏ lại...

"Kagami, mau mở ra cửa, ta muốn vào trong đi vệ sinh"

"Mẹ... mẹ! Ta tắm sắp xong rồi a? Ngươi có thể đợi ta một phút đồng hồ"

"Không được! Đứa trẻ này, đều là mẹ con có gì phải xấu hổ chứ?"

Nàng không kiên nhẫn nói, để cho Kagami phía trong bồn tắm gấp rút tới độ muốn khóc rồi. Nàng uất hận nhìn Lý Huyền Tử! Cũng tại tên anh trai ngu ngốc này! Nếu như để mẹ vào, nàng còn biết giải thích thế nào kia chứ!?

Ngay cả Lý Huyền Tử cũng biết nếu như còn giữ cửa, càng khiến nàng nghi vấn, chưa kể quần áo của hắn còn để phía bên ngoài, nàng chắc chắn vì vậy mà đã sinh lòng ngờ vực! Để nàng trong thấy, hắn còn mười cái miệng cũng khó mà rửa sạch tội.

"Kagami, mau mở cửa!"

"Mẹ... mẹ..."

Lý Huyền Tử cắn răng, liều mình chạy tới gần Kagami, che đi miệng của nàng.

"Thất lễ rồi!"

Ở bên ngoài, bỗng nhiên thấy cửa đã có thể mở, Murasaki Haruko lập tức mở ra cửa phòng tắm. Khác với tưởng tượng của mình, bên trong hoàn toàn sạch sẽ, Murasaki Kagami vẫn ngả lưng tại phòng tắm tận hưởng dòng nước ấm.

"...mẹ... ta cũng sắp xong rồi a? Ngươi có cần ta ra ngoài để ngươi đi vệ sinh không?"

Phòng tắm này thiết kế cũng rất đơn giản, một gian tắm được chia ra bởi tấm kính, bên ngoài chính là bồn cầu, hầu như không thể có nơi để cho một người nữa ẩn nấp.

"Được rồi, đứa trẻ này! Sau có rời đồ cũng không cần phải hét to như vậy chứ?"

Phòng tắm cửa vốn dĩ không khóa, nhưng tại sao có thể không bị mở ra chứ? Lẽ nào cửa bị kẹt? Cửa phòng tắm được lắp kinh hoa mờ, người đứng bên ngoài dễ có thể nhìn được bóng người bên trong, lẽ nào là do cửa bị kẹt thật?

"Ngươi cứ tắm đi, không cần ra, hơn nữa hãy nhanh lên, mặt ngươi sắp đỏ thành gì rồi?"

"Ta... ta biết thưa mẹ..."

Mặc dù cảm thấy giọng nói của Kagami có điểm run rẩy, nàng bỏ qua nó, cởi xuống váy mình ngồi xuống bồn cầu.

Bồn tắm, Lý Huyền Tử không có cách nào khác ngoài việc lặn xuống bồn tắm và để Kagami ngồi lên mình. Murasaki Kagami lúc này nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt chỉ kém rỉ máu ra ngoài liếc xuống Lý Huyền Tử dưới mặt nước nói nhỏ đầy uy hiếp

"Ngươi dám ngẩng đầu lên, ta giết chết ngươi!"

"Ngươi mới nói gì sao?"

"Không, mẹ... ta chỉ thầm nói rằng thật chóng mặt a?"

Murasaki Haruko mặc lại váy, nhắc nhở

"Vậy thì ngươi cũng mau ra khỏi bồn tắm đi, nhiều thêm vài phút nữa không tốt"

"Ta... biết..."

Nàng nói, cơ thể hơi co giật một chút, cái thứ bẩn thỉu của tên anh trai vô dụng ấy mà cương lên!

Lý Huyền Tử không có cách, đây là cơ thể của thiếu niên a!