"Lão sư yên tâm, ta không phải kẻ tiểu nhân"
Lý Huyền Tử nhẹ lách người sang một bên tránh đi bàn tay của Hasuko đang trực nắm lấy lỗ tai mình. Chuyện nàng được người khác bày tỏ không có gì đáng để uy hiếp, ngược lại hắn cảm thấy điều này quá sức bình thường, Hasuko vẻ bề ngoài xinh đẹp như vậy, ngoài Takeda, hẳn không ít kẻ ôm mộng thầm mến nàng, đây không phải là điều nàng nên hãy diện sao? Lý Huyền Tử có mặt tại đây cũng chỉ vì ngoài ý muốn mà thôi, chuyện này trước không liên quan tới hắn, hắn lại càng lười quan tâm tới.
"Ai có thể biết được?"
Nàng cảnh giác nhìn hắn, thái độ của hắn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của mình, không phải thông thường hắn nên trả giá một chút gì đó để giữ bí mật này cho nàng sao? Dù nói gì chăng nữa, hắn vẫn rất đáng ngờ.
Lý Huyền Tử không biết nên vui hay buồn, lời hắn nói ra khó tin như vậy sao? Hoặc... dường như vị lão sư này đọc tiểu thuyết có chút nhiều đi?
"Được rồi lão sư, ta thực không quan tâm tới"
Hắn phất phất tay mình, quay lưng rời khỏi sân thượng. Hasuko đứng phía sau nhìn theo bóng lưng hắn, cho tới khi cánh cửa sân thượng khép lại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể lảo đảo tựa vào hàng rào chắn phía sau, thực sự đây là lần đầu tiên nàng gặp trường hợp xấu hổ như vậy, cũng là lần đầu nàng tỏ thái độ đó với học sinh của mình, mọi người ai cũng biết nàng là một giáo viên hiền dịu, sẵn sàng tha lỗi cho học trò cho dù là chuyện gì, thái độ của nàng như vậy... sẽ không khiến hắn ghét nàng chứ?
Khoan đã! Đây là thời điểm nào rồi? Nàng còn muốn quan tâm tới điều đó? Nếu như Raikiri Reigin đã nói rằng bản thân không quan tâm tới, có lẽ nàng sẽ tin hắn một lần này. Nàng không còn cách nào khác, ngoài việc đặt niềm tin vào hắn, mong rằng học sinh mới chuyển này sẽ không làm gì... quá mức...
Trở lại với Lý Huyền Tử, vì chuyện của Hasuko khiến cho hắn vào muộn tiết học, may mắn sao vì lý do hắn bị bệnh, cũng là một học sinh mới chuyển trường, giáo viên tha cho hắn một lần. Yên vị tại chỗ ngồi của mình, thấy hắn đã quay trở lại, Umeko nhân lúc giáo viên không chú ý, nắm một mẩu giấy nhỏ sang cho hắn.
Mặc dù cả hai ngồi cạnh nhau, nhưng dãy bàn học tại Nhật Bản cách nhau một khoảng cách vừa đủ, không thích hợp để chuyện trò lâu, nhất là còn trong giờ học, rất dễ dàng bị giáo viên bắt gặp.
Hắn liếc sang nhìn nàng, vì là lớp trưởng, nàng không thể nói chuyện trong giờ giống như những học sinh khác, liền ra hiệu cho hắn đọc tờ giấy.
Lý Huyền Tử mở mấu giấy nhỏ ra, bên trong là một dòng chữ xin xắn.
-Buổi trưa ngươi chưa ăn gì phải không? Ta có mua cho ngươi một chút đồ ăn đặt trong ngăn bàn, một chút nữa khi hết tiết ngươi có thể ăn...
Đó là toàn bộ những gì được ghi bên trong giấy, Lý Huyền Tử gấp gọn nó lại, nghiêng đầu nhìn xuống ngăn bàn. Bên trong ngăn bàn là một chiếc bánh mì kẹp yakisoba cùng một hộp sữa bò, có vẻ như hắn rất thành công trong việc giả bệnh, khiến nàng phải mua sữa vì lo lắng cho hắn. Tâm ý của nàng như vậy, ắt hẳn vẫn còn nhớ tới cái tên Raikiri Reigin, theo Lý Huyền Tử, không hẳn nàng nói chuyện thân thiết với kẻ nào, kẻ đó đều là bạn trai của nàng, không ngoại trừ khả năng Umeko vẫn còn tình cảm với Raikiri Reigin, nếu đó là sự thực... đáng buồn, hắn đã không còn là Raikiri Reigin, hắn hiện tại là Lý Huyền Tử. Hắn không có chút tình cảm nào với nàng...
"Cảm tạ..."
Lý Huyền Tự nhỏ giọng cảm ơn nàng. Umeko không khỏi mỉm cười hài lòng, có cảm giác như hắn và nàng đã gần nhau thêm một chút. Hắn vì tai nạn nên đã không còn nhớ ra nàng, nhưng có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ nhớ lại, trong khoảng thời gian này, nàng cần nắm chắc tiếp xúc nhiều hơn với hắn, quan tâm tới hắn. Nghĩ tới tương lai, nàng không khỏi mộng mị xấu hổ, chìm sâu vào ảo tưởng của mình. Lý Huyền Tử quan sát nàng mê mê mẩn mẩn ngồi đó cười, sẽ không phải phát xuân rồi chứ? Itsuki Umeko nữ nhân này thực khiến cho hắn muốn sợ a?
Không quan tâm tới nàng nữa, Lý Huyền Tử tập trung nhìn lên bảng. Thầm nghĩ có lẽ hắn nên đi thăm thú nơi đây nhiều hơn là cắm đầu tu luyện, dù sao đây là Trái Đất, không phải tu chân giới, hơn nữa dục tốc thì bất đạt, chậm một chút cũng được.
Tập trung được một chút, Lý Huyền Tử lại bị sao lãng bởi tiếng động do Umeko tạo thành hòng thu hút sự chú ý của hắn. Hắn hít sâu một hơi, nữ nhân này có chút phiền toái rồi!
Hắn liếc sang bên cạnh nhìn nàng, thấy hắn đã chú ý tới mình, lại một mẩu giấy nhỏ nữa được nàng ném sang. Lần này nàng ta hỏi hắn về thông tin liên lạc lẫn nơi hắn ở. Vì không muốn nàng làm phiền mình thêm, hắn đành phải viết vào trong mẩu giấy toàn bộ thông tin mà nàng mong muốn. Nhận lấy mẩu giấy từ tay Lý Huyền Tử, nàng hài lòng cất nó vào trong túi, cũng không có ý định làm phiền hắn nữa.
Lý Huyền Tử mặc dù tập trung vào bài giảng, nhưng hắn cảm thấy nó thật buồn chán, đem nắm đấm chống lấy sống mũi của mình, hai mắt hắn dần khép lại ngủ đi mất.
Không biết trải qua bao lâu, cơ thể Lý Huyền Tử bị lay nhẹ khiến hắn mở mắt tỉnh khỏi giấc ngủ. Xung quanh, các học sinh đã rời đi toàn bộ, không còn một ai ở trong phòng ngoại trừ hắn... và Umeko.
"Reigin-chan, ngươi dường như rất mệt mỏi sao?"
Nàng vừa cất đi sách vở của mình, nghiêng đầu mỉm cười với hắn. Ánh chiều tà từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nàng, ẩn ẩn hiện lên một tầng dung nhan thật quyến rũ, khí chất từ nàng để hắn cảm giác hoài cổ, đôi mắt tựa nguyệt nha nhìn hắn đầy vui vẻ, thật khác xa với một Umeko tràn đầy thanh xuân ban sáng.
"Cảm ơn đã đánh thức ta, Itsuki lớp trưởng"
Hắn khiêm tốn cảm ơn nàng, lục đục đứng dậy thu lại sách vở vào bên trong cặp mình. Thấy hắn đối với mình trình trọng như vậy, Umeko không thể nào cảm thấy vui vẻ, hai người bọn họ chỉ mới gần gũi thêm một chút thôi mà...
Lý Huyền Tử vác lên cặp sách, quay lưng muốn bước đi, nhưng ngay khi chân vừa cất bước, hắn bỗng dưng nhớ lại gì đó. Quay trở về ngăn bàn, hắn lấy ra đồ ăn mà nàng cất công mua cho mình, chỉ cần chưa mở, còn có thể hâm nóng sử dụng ngay trong ngày.
Lý Huyền Tử không biết rằng, hành động của hắn sớm đã lọt vào mắt Umeko, nàng không rõ ràng, chỉ vì một hành động nhỏ như vậy, hắn đã khiến nàng cảm thấy thật hạnh phúc, lồng ngực nàng nhộn nhạo, từ lúc nào nụ cười thật tươi đã nở rộ trên bờ môi anh đào ngọt ngào của nàng, chí ít hắn sẽ không vô tình như vậy. Dù cho có cách xa nhau, dù cho hắn có bị tại nạn quên đi hết tất cả những chuyện trong quá khứ, hắn vẫn là hắn, Reigin nàng từng biết vẫn chính là Reigin nàng từng biết, hắn không thay đổi...
"Lớp trưởng, ngươi cũng nên trở về"
Thấy nàng ngây ngốc ngồi tại đó nhìn mình, hắn cất tiếng kéo nàng trở lại với thực tại. Umeko giật mình thoát ra khỏi ảo mộng, không có ý tứ xấu hổ cười với hắn rồi cũng cầm lấy cặp của mình, theo hắn rời khỏi lớp học. Lý Huyền Tử cùng với nàng chậm rãi bước đi, nhà của hắn và nhà của nàng cách nhau một khoảng rất xa, vì vậy chuyến xe nàng đi cũng không trùng với chuyến xe của hắn. Cách cổng trưởng không xa, chuyến xe bus nàng đi cũng đã cập bến, Umeko vội vàng chào hắn một tiếng sau đó vội vàng lên xe, trước khi rời khỏi, không quên qua cửa kính xe vẫy vẫy tay chào tạm biệt hắn. Lý Huyền Tử gật đầu một cái, nhìn theo chiếc xe tới lúc nó đã khuất đi mới chậm rãi ngồi xuống bến, còn mười phút nữa trước khi chuyến xe hắn muốn đi cập bến. Không có việc gì làm, hắn mang ra chiếc di động của mình nghịch một chút.
Mở ra điện thoại, bên trên màn hình là hai dòng tin nhắn lẫn hai cuộc gọi nhỡ của một người tên Đệ Nhất Tài Phú. Biệt danh này... cũng có chút kiêu ngạo đi? Lý Huyền Tử nhếch miệng cười, theo như kí ức, đây dường như là một người bạn chơi game trên mạng rất thân với Raikiri Reigin, và đặc biệt, người bạn này còn là một nữ nhân.
Hắn truy cập vào Line, đồng nghĩa với việc người bên kia đã nhận được tín hiệu trực tuyến từ hắn, ngay lập tức một cuộc gọi được đánh tới, người gọi không ai khác là nữ nhân có biệt danh Đệ Nhất Tài Phú kia. Lý Huyền Tử nhìn điện thoại, hắn có hay không nên nhấc máy? Suy nghĩ một hồi mấy giây, cuối cùng hắn cũng nhận cuộc gọi, để xem nàng có chuyện gì gọi cho hắn.
"Tài Phú tỷ, có chuyện gì gọi tới ta sao?"
Từ bên kia đầu máy, một giọng nói nữ nhân đầy yểu điệu, pha một chút lười biếng cất lên.
"Ma Đế, ngươi mấy ngày hôm nay đi đâu vậy? Trò chơi đều không đăng nhập, ta gọi tới thì tắt máy, muốn chết sớm thì mau nói..."
Lý Huyền Tử khóe miệng co giật, Ma Đế Hữu Tình... đây là biệt danh của Raikiri Reigin trong trò chơi. Nhớ về cái biệt danh này, Lý Huyền Tử ôm mặt không biết nói gì, lẽ nào cố chủ bị mặc hội chứng cấp hai? Tới cả cái tên buồn nôn như vậy cũng nghĩ ra được...
Gác đi cảm giác xấu hổ, hắn cười cười nhạt đáp lại nàng
"Tài Phú tỷ, gia đình mấy ngày hôm nay có chút việc, hôm nay mới rảnh rỗi một điểm"
"Gia định có việc bận? Coi như là bận, hảo huynh đệ gọi tới đều không có một chút thời gian ngắn để nhấc máy?"
"... nếu ta nói điện thoại ta mang đi sửa chữa... ngươi có tin không?"
"Lý do không hợp cách, không chấp nhận"
Nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng, mấy ngày đó Raikiri Reigin còn đang muốn suy sụp, nghĩ ngợi không thông, tâm tình đâu mà tiếp cuộc gọi của nàng.
"Bỏ qua chuyện đó, Tài Phú tỷ, ngươi gọi tới không phải chỉ để trách mắng ta chứ?"
"Được rồi không vòng vo nữa, chủ nhật này tỷ muội trong công hội tổ chức gặp mặt, thân là là nam nhân duy nhất trong hội, ngươi không cảm thấy mình có tránh nhiệm phải đi chứ?"
"Chủ nhật..."
Lý Huyền Tử xoa xoa thái dương, hắn quên mất rằng trong trò chơi bản thân là nam nhân duy nhất trong công hội. Cũng không phải là hắn được đặc cách thu nạp, trước đó khi trò chơi mới ra mắt, Raikiri Reigin và Đệ Nhất Tài Phú quen được nhau, ngày đêm cùng nhau chơi trò chơi, cho tới khi trò chơi mở ra chức năng lập công hội, nàng và hắn liền đăng thông báo kết nạp người chơi, nhưng không rõ nàng nghĩ gì mà chỉ thu nhận thành viên nữ, thành ra hắn là độc nhất một nam nhân đứng giữa những người chơi nữ. Nay hẹn ngày gặp gỡ... khó mà nói được. Theo giọng nói của nàng, chắc chắn tuổi tác hơn hẳn cỗ thân thể này, mặc dù trong trò chơi huynh huynh đệ đệ thân thiết, gặp mặt rồi vẫn có chút không biết nói sao, lúng tung vô cùng.
"Ta... có thể không đi chứ?"
"Ngươi có thể thử? Bản cô nương với tiền tài của mình lẽ nào không truy ra nơi ở của ngươi?"
Được... coi như nàng không làm thật, mạnh miệng như vậy khiến hắn có chút run rẩy rồi. Thực tế nàng đặt tên như vậy cũng không phải đặt cho vui, thực sự nàng ta rất có tiền.
"Được, chủ nhật này có thể..."
"Tốt, để ta thông báo với các tỷ muội, ta thật tò mò a? Không biết Ma Đế Hữu Tình ngoài đời thế nào..."
"Để cho ngươi vỡ mộng, ta không phải kẻ có bề ngoài hào nhoáng"
"Xì, vậy trước kia kẻ nào tự nhận bản thân ngoài đời chính là một tên suất ca?"
"Tài Phú tỷ... đã nhớ đó là một câu đùa giỡn..."
"Được rồi không nói chuyện với ngươi nữa, ta còn phải chơi nha..."
Nàng qua loa trả lời lại hắn rồi cúp máy, chớp mắt thấy xe bus từ cuối con đường đã sắp cập điểm đợi, hắn cất điện thoại vào trong túi, từ trong cặp lấy ra bánh mì kẹp yakisoba, ngồi đó từ từ thưởng thức, may mắn nó chưa bị hỏng, với khẩu vị của Lý Huyền Tử, hương vị của nó thật đặc biệt... thành thực mà nói, hắn ăn không quen...
"Trò Raikiri... ngươi cũng đang đợi xe sao?"
Lý Huyền Tử nhẹ quay đầu liếc sang, Hasuko vội vàng bước tới, có vẻ như chuyến xe nàng muốn đi giống với hắn. Thấy bản thân chưa bị muộn chuyến xe về nhà, nàng kiệt sức ngồi xuống thở dốc, một vài giọt mồ hôi trong suốt chạy dọc theo thái dương của nàng, có vẻ như nàng vừa hết sức chạy từ dãy phòng giáo viên tới. Hắn không quan tâm tới nàng nữa, tiếp tục lấy ra hộp sữa bò Umeko cho mình mở ra nắp...
"Ực..."
Một tiếng động kì lạ vang lên, không khỏi để hắn lần nữa quay sang nhìn vị lão sư ngồi bên cạnh mình. Hasuko hai mắt lấp lánh chứa đầy tinh quang nhìn theo hộp sữa trên tay Lý Huyền Tử, hắn di chuyển tới đâu, nàng không tự chủ được nhìn tới đó. Đây thực sự là lão sư sao?
"Lão sư... nếu không ngại ngươi có thể uống"
"Không... không sao chứ? Dù sao đó cũng là đồ uống của ngươi..."
"Nếu lão sư đã nói vậy thì..."
Hắn đưa hộp sữa lên muốn uống, Hasuko ngơ ngác nhìn hắn, không phải hắn nên tiếp tục mời nàng thay vì trực tiếp uống sao? Tên nhóc này thực sự không quan tâm tới lão sư của hắn đang sắp ngã gục vì mệt chết!?
Nàng hừ hừ bất mãn, má hơi phồng lên, từ trong tay Lý Huyền Tử đoạt lấy hộp sữa, một ngụm thật sâu mà uống để giải tỏa đi cơn khát trong cổ họng mình
"Ừm?... không phải lão sư ngươi bảo không uống sao?"
"Ai... là ai nói chứ? Ngươi nghe lầm rồi..."
Hai má nàng đỏ lên trừng mắt lườm hắn, bại hoại tiểu tử! Còn dám trêu chọc nàng. Biết nàng sinh khí vì hành động của mình, Lý Huyền Tử chỉ cười nhẹ một tiếng, im im lặng lặng chờ đợi xe bus đang dần đỗ lại.