Trải qua ba tiết học nhàm chán vô cùng, Lý Huyền Tử thở dài một tiếng, học tập không phải thứ hắn thích, càng không phải sở trường của hắn. Cảm giác còn muốn phiền phức hơn khi mà Umeko nữ nhân kia liên tục chằm chằm quan sát hắn, sau mỗi tiết đều lấn tới hỏi han hắn. Cái phúc đức này nên để cố chủ tên kia hưởng thụ đi, về hắn không có hứng thú với nàng. Chứng kiến đôi mắt kiên trì kia, hắn biết bản thân chối từ là điều không thể.
Hiện tại, trên bảng một vị lão sư đang thao thao bất tuyệt giảng cho học sinh phía bên dưới về Douryoku, đám học sinh cũng rất chăm chú vì đó dù sao cũng là thứ sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình, trong lớp ngoại trừ hắn ra thì toàn bộ mọi người đều đã thức tỉnh được Douryoku, đó là thứ chìa khóa cực kì quan trọng giúp chúng đạt tới thành công ở tương lai vì thế tất cả đều không dám lơ là khóa học này. Còn Lý Huyền Tử thì khác, sống mấy trăm năm ngộ tính ắt phải trên những thiếu niên thiếu nữ này, chỉ cần đơn giản hắn đã có thể hiểu.
Tại sơ trung Sakurano này, không như hắn nghĩ rằng sơ trung năm tư đã là cuối cấp, thực sự tại thời đại có nhiều kẻ thức tỉnh, mỗi trường sơ trung từ hai mươi năm trước đã thêm một năm học nữa vào chương trình học, đó là những khóa đào tạo bài bản dành cho các thợ săn trẻ tuổi, để rồi khi tiến tới cao trung sẽ là những hóa huấn luyện nâng cao hơn, như thế sẽ đảm bảo về thực lực mỗi người khi tốt nghiệp cao trung để tiến tới các học viện chính quy trong việc huấn luyện thợ săn. Còn những người không thể thức tỉnh? Sẽ có một chương trình học khác dành cho họ. Thế giới này tuy thợ săn rất quan trọng nhưng chẳng kẻ nào muốn bỏ đi người tài.
Quay trở về với Douryoku, ngoài việc mỗi Douryoku có hình dạng khác nhau, chúng còn mang trong mình những thuộc tính nguyên tố khác nhau, khi phóng thích ra bên ngoài có thể gây ra mức sát thương rất kinh khủng, hơn nữa mỗi Douryoku sẽ có dạng thần khí của mình, trong trạng thái thần khí, Douryoku sẽ hóa thành một hình dạng khác, sức tấn công cũng khó có thể coi thường.
Tiết học trôi qua rất nhanh, tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ăn trưa đã đến. Lý Huyền Tử nới lỏng ra cà vạt trên cổ đứng dậy, có lẽ hắn sẽ kiếm một nơi không người bắt đầu tu luyện Âm Dương Quyết. Tuy thời gian chỉ có một giờ đồng hồ, nhưng hắn cảm thấy bản thân sẽ lĩnh ngộ ợc một chút da lông của Âm Dương Quyết.
"Reigin-chan, ngươi đi dùng bữa cùng ta sao?"
"Cảm ơn, nhưng ta cảm thấy không khỏe, muốn tới phòng y tế"
"Ngươi bị ốm ư? Để ta dẫn ngươi tới phòng y tế"
Umeko đứng dậy, Lý Huyền Tử nhẹ lắc lắc đầu khéo léo từ chối
"Itsuki lớp trưởng, ta có thể tự đi được, ngươi nên dành thời gian để dùng bữa"
Nói rồi, chưa kịp để nàng lên tiếng, hắn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt nàng. Umeko ê a mấy tiếng, cuối cùng bờ vai trùng xuống, trên khuôn mặt thoáng qua buồn bã, nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn xa cách với mình như hiện tại, giống như người dưng nước lã vậy, nàng càng muốn ở gần hắn, hắn lại càng cảnh giác tránh xa.
Trở lại với Lý Huyền Tử, hắn một đường đi tới sân thượng, không giống như tưởng tượng của hắn, nơi đây thật vắng người, lúc này chính xác là không có một bóng người. Như vậy càng tốt, không có kẻ nào quấy rầy hắn. Lý Huyền Tử tìm một nơi thích hợp ngồi xuống xếp bằng, trong thần hải của hắn trang đầu tiên của Âm Dương Quyết được khai mở, từng dòng công pháp từ trong mặt giấy rách nát lơ lửng trên không trung, hòa thành một phần với cơ thể hắn. Bấy giờ, xung quanh Lý Huyền Tử, năng lượng thiên địa tụ hợp xung quanh hắn mỗi lúc một dày đặc, cơ thể hắn cũng tự động hấp thụ lấy năng lượng, từng dòng năng lượng thấm nhuần vào xương cốt, để cho căn cơ hắn thay đổi, cứng cáp hơn trước gấp trăm lần. Hắn giống như một tâm bão, xung quanh sơ trung Sakurano mấy dặm, năng lượng thiên địa đều tập trung tại cơ thể hắn.
Một giờ đồng hồ ngồi xếp bằng, ngoài dự đoán của Lý Huyền Tử trước đó, hiện tại hắn đã bước vào Võ Đồ nhất trọng. Hắn từ từ mở mắt, không hổ là Âm Dương Quyết, tốc độ thu nạp lẫn hấp thụ năng lượng trong thiên địa thật kinh khủng, hắn còn ngỡ bản thân muốn tiến vào Võ Đồ nhất trọng phải kéo dài hai hay ba ngày là ít.
Đặc biệt, cơ thể này thực sự phù hợp để tu luyện Âm Dương Quyết, ban nãy khi lẩm bẩm khẩu quyết, cơ thể này liền hòa làm một với Âm Dương Quyết, tạo thành Âm Dương Thể, giúp tốc độ tu luyện tăng lên nhiều rất nhiều. Không những thế, tác dụng của Âm Dương Thể rất nhiều, một trong số đó là năng lực có thể nhìn thấy những vật... không phải con người, nói cho dễ hiểu đó chính là ma quỷ, oan hồn. Mặc dù vậy, nó không có tác dụng với Lý Huyền Tử khi linh hồn của hắn đủ mạnh để giúp cỗ thân thể này có thể phát hiện ra tà ma. Nhưng tóm lại, có thể thức tỉnh được Âm Dương Thể đó là chuyện tốt.
Hắn nắm duỗi nắm đấm của mình, xuất ra một quyền lên trên vách tường, một thủ ấn sâu chừng ba, bốn phân in hằn lên trên đó. Một quyền này nếu như đánh trúng người thường, chỉ sợ lục phủ ngũ tạng đều muốn đảo lộn. Lý Huyền Tử gật đầu, đây không sai biệt lắm chính là sức mạnh của một Võ Đồ. Hắn thu lại nắm đấm của mình, thời điểm hiện tại cũng chỉ còn có một vài phút nữa trước khi vào lớp, hắn nghĩ mình nên trở về lớp trước khi tiếng chuông vang lên.
Lý Huyền Tử quay người, muốn li khai khỏi sân thượng. Hắn cất bước muốn đi nhưng vào thời điểm này, tiếng cửa sắt sân thượng cót két vang lên để cho hắn phải dừng lại...
"Trò... Raikiri?"
"Hasuko lão sư..."
"Raikiri, trò không biết rằng nhà trường có quy định nghiêm cấm học sinh qua lại bên trên tầng thượng sao?"
"Xin lỗi lão sư, ta mới chuyển tới, về lệnh cấm đó ta không biết..."
"Hiện tại ngươi đã biết rồi đó, sắp tới giờ học rồi, ngươi mau lại lớp học"
Nàng vội vàng đuổi hắn trở về lớp học, còn lý do vì sao nàng có chút hốt hoảng như vậy, Lý Huyền Tử không rõ, vì nàng là giáo viên chủ nhiệm của mình, hắn cũng đành phải nghe lời nàng.
"Ừm?"
Đi được một vài bước, hắn bất chợt dừng lại, đăm chiêu nhìn về phía cánh cửa, lại nhìn sang nàng, Hasuko bối rối vô cùng, không rõ vì sao hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt ấy, trong lòng cũng có một điểm hoảng loạn
"Hasuko lão sư... có một người nữa muốn lên đây..."
"Ngươi..."
Nàng không biết giải thích thế nào, Lý Huyền Tử nhìn bộ dạng bối rối của nàng, hai mắt chậm rãi đưa tới thứ gì đó bị nàng nắm chặt trong bàn tay. Đó là một tờ giấy... không, là một phong thư màu hồng, sẽ không phải là...
Suy nghĩ tới đây, tiếng bước chân đã tới rất gần, ngay cả Hasuko cũng đã phát hiện, Lý Huyền Tử không còn cách nào khác liền vượt qua nàng, núp sang bên cạnh góc khuất cách đó không xa. Hasuko muốn nói gì nữa nhưng khi thấy Lý Huyền Tử đã trốn mất hút thì lại thôi, thật xấu hổ a? Lại bị học sinh của mình bắt gặp cảnh tượng này...
Cánh cửa lần nữa được mở ra, một nam tử mặc vét đen bước vào. Lý Huyền Tử nhận ra người này, đây là giáo viên giảng dạy bộ môn toán học của trường, hai tiết trước cũng có dạy qua lớp của hắn. Người này thân cao mét chín, khuôn mặt hiền hòa ấm áp, cử chỉ ưu nhã không chút gì thô thiển, khí chất trên người tỏa ra khiến cho người khác cảm giác hắn thật dễ gần gũi. Hóa ra bức thư tình kia là do hắn ta gửi cho Hasuko.
"Hasuko lão sư"
"Takeda lão sư, ngươi hẹn ta lên đây, không biết có chuyện gì?"
Nàng nhẹ hỏi, đồng thời khuôn mặt có điểm phấn hồng xấu hổ. Takeda thấy vậy, ngỡ rằng nàng đang thẹn thùng, tự tin trong lòng không rõ vì sao tăng mạnh, khi trước hắn có điểm thật bồn chồn, hiện tại khi chứng kiến khuôn mặt đầy diễm lệ của nàng, bồn chồn giống như hóa thành hư vô. Hắn nghĩ như vậy, mà không biết rằng nàng không phải đỏ mặt vì bức thư tình của mình, thực chất Hasuko cảm thấy xấu hổ khi phía đằng xa là Lý Huyền Tử.
"Hasuko lão sư... ngươi đã đọc thư của ta rồi chứ?"
"Ta... ta đã đọc..."
"Vậy... ta muốn biết được câu trả lời của ngươi..."
"Takeda lão sư... thực sự chúng ta..."
"Hasuko lão sư, ta đã thầm mến ngươi rất lâu nhưng hôm nay mới có đủ can đảm để thổ lộ, ta thực sự mong muốn ngươi trở thành bạn gái của ta"
Lý Huyền Tử khóe miệng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt, quả đúng như hắn nghĩ, phong thư màu hồng trên tay Hasuko chính là thư tình do Takeda viết. Tại xã hội này, không cần phải ngu ngốc cũng biết phong thư hồng được dùng để làm gì.
"Takeda lão sư, ngươi bình tĩnh"
"Ta đang rất bình tĩnh Hasuko lão sư, tại đây ta chỉ cần nghe một lời của ngươi mà thôi"
"Ta... Takeda lão sư... ta biết ngươi thầm ưa thích ta, điều đó làm ta rất vui nhưng... thực sự ta chỉ coi ngươi giống như những đồng nghiệp bình thường, chúng ta... không nên vượt quá ranh giới này, được chứ?"
Takeda đứng bất động tại chỗ, niềm vui sướng, hoan hỉ ban nãy như tan vỡ, khuôn mặt Takeda rất nhanh trùng xuống, hắn cúi mặt không nói ra lời. Hasuko biết hắn rất sốc khi bị mình từ chối, nhưng nàng thực sự không có chút tình cảm nào cùng hắn, với nàng chuyện tình duyên không thể ép buộc, đã không ưa thích thì hãy từ chối, cả hai bên sẽ bớt đi thời gian làm phiền nhau.
Takeda hít thở thật sâu, tâm trạng giống như từ vạn trượng núi cao rơi xuống vực sâu. Chẳng qua trong hắn vẫn rất lí trí, sau một vài phút, hắn gắng gượng cười lên một nụ cười khổ, đối với Hasuko nói
"Hasuko lão sư... là do ta quá đường đột rồi, xin lỗi ngươi vì hành động quá kích động của ta, nghe được lời của ngươi, ta cũng nhẹ nhõm phần nào"
"Xin lỗi Takeda lão sư, ngoài kia còn rất nhiều cô gái tốt hơn ta, mong ngươi sẽ tìm được người xứng đôi"
"Cảm ơn Hasuko lão sư đã động viên, ta còn có lớp cần dạy cần phải đi trước... hẹn gặp lại ngươi sau..."
Hắn yếu ớt chào tạm tạm biệt nàng, bóng lưng đầy cô liêu quay đi rời khỏi sân thượng. Lúc này, Hasuko mới vỗ lên bộ ngực của mình thở phào nhẹ nhẹ, ánh mắt lập tức liếc về vị trí nơi Lý Huyền Tử trốn tại đó, may mắn không bị Takeda phát hiện nhưng vừa rồi vì sự có mặt của hắn khiến nàng muốn đào một lỗ chui xuống.
Nàng phì phò thở, làm ra một bộ dạng hung hăng bước tới. Lý Huyền Tử liếc liếc nàng, nhàn nhạt cười
"Hasuko lão sư còn rất được nhiều người ưa mến sao?"
"Ngươi... chuyện ngày hôm nay, ngươi không được phép tiết lộ cho bất cứ ai!"
Hắn biết nàng có chút bực tức, nhưng biểu cảm như vậy cũng quá đáng yêu rồi đi?