Không biết đã trải qua bao lâu, Lý Huyền Tử trong mê man tỉnh lại, hắn... vậy mà chưa chết? Từ cổ xa xưa, tu sĩ độ kiếp thất bại cả thần lẫn hồn đều bị tuyệt diệt, Lý Huyền Tử còn sống chính là trường hợp đầu tiên!
Hắn mở to mắt bật dậy, mồ hôi lạnh trên trán đổ xuống, hắn hổn hển thở dốc, đưa hai tay lên hoang mang nhìn. Hắn chưa chết! Bị lôi kiếp đánh trúng vậy mà vẫn chưa chết! Tuy cơ thể không cảm nhận lấy nửa điểm thương tích nhưng tưởng nhớ lại thiên đạo lôi kiếp đánh vào cơ thể cảm giác để cho hắn không rét mà run.
Thu lại hoang mang, Lý Huyền Tử hai mắt đánh giá một lượt xung quanh, nơi hắn đang nằm là một căn phòng nhỏ, lối kiến trúc thực sự hắn chưa bao giờ được gặp qua. Trong phòng có một ô cửa sổ lớn, một cái bàn lẫn giá sách, trên bàn được đặt một thứ gì đó dạng hộp, lại rất mỏng. Đó chưa phải là tất cả, tới cả y phục của hắn trên thân thể cũng rất khác, tuy chất lượng không bằng y phục ma chủ của hắn nhưng chất lượng hoàn thiện lại rất tốt, không một chút nào rườm rà như trang phục trước.
Đang miên man suy nghĩ tu chân giới còn nơi đâu giống như nơi đây thì một tiếng chói tai vang lên từ chiếc hộp cạnh gối để hắn giật mình. Hắn luống cuống cầm lên chiếc hộp đang phát sáng, mờ mịt lắc nó, mãi sau đó mới vô tình dùng ngón tay chọc mạnh lên bề mặt của nó, tiếng chói tai từ hộp nhỏ cũng không còn, ánh sáng phát ra từ nó cũng mờ dần rồi tắt hẳn. Ngắm nhìn thứ đồ vật kì lạ trong tay mình, thực sự... nơi đây là đâu?
"Ư!"
Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu, đau đớn tới độ để hắn phải cắn lấy lưỡi để duy trì thanh tỉnh, hai mắt trừng lớn xung huyết thật đáng sợ. Lý Huyền Tử giờ đây cảm giác có hàng trăm vạn thông tin không rõ từ đâu truyền vào não hải của mình, mỗi một luồng thông tin hắn lại có ảo giác rằng đầu mình sắp nổ tung thành từng mảnh.
Cơn đau cũng chỉ xuất hiện trong bốn tới năm phút sau đó dịu hẳn, hắn nằm trên giường hổn hển, thẫn thờ nhìn vào hư vô. Nằm đó lấy lại được chút sức lực, hắn từ từ bò dậy tựa lưng vào đầu giường, toàn bộ thông tin ban nãy chảy vào não hải khiến hắn phần nào hiểu rõ bản thân mình đang ở đâu.
Ngay từ thời điểm hắn tỉnh lại, bản thân hắn đã không còn tại tu chân giới. Nơi hắn đang ở là Nhật Bản, một quốc đảo nằm trên biển. Nơi đây tuy kém tài nguyên nhưng lại có thể chế tạo ra rất nhiều thứ máy móc hiện đại, đã vượt quá trình độ của tu chân giới hàng trăm tới hàng vạn năm, đặc biệt không chỉ Nhật Bản mà cả thế giới này, phải nói là Trái Đất không có khái niệm tu tiên, tu sĩ cũng là càng không có. Điều đó cũng dễ hiểu, ngay từ đầu hắn đã không cảm nhận được một điểm linh khí nào tại nơi đây.
Trước tạm gác qua chuyện đó, quay trở về với hắn hiện tại. Cố chủ của thân xác này tên Raikiri Reigin, là một tên học sinh sơ trung năm tư, toàn diện về bản thân không có lấy một điểm đặc sắc, học tập bình thường, khuôn mặt bình thường, dáng dấp bình thường, nói tóm lại nếu như so với Lý Huyền Tử kiếp trước, kiếp này Raikiri Reigin còn chưa đáng được nhắc đến.
Vậy nhưng đó chưa phải là tất cả, Raikiri Reigin khi trước có một cô gái là bạn thuở nhỏ, năm đó đã từng móc tay hẹn thề rằng khi cả hai lớn lên sẽ gả cho nhau, lên đôi vợ chồng. Chẳng qua năm đó gia đình hắn vì một vài vấn đề đã phải chuyển đi nơi khác sinh sống, lời hứa năm xưa cùng với cô gái chơi thân cũng đành gác lại. Thời gian thấm thoát trôi qua mấy năm, không biết cô gái kia còn nhớ tới lời hứa năm đó hay không, hắn ôm một mộng trở về nơi đây, trong một lần đi xe bus hắn bắt gặp người con gái kia chuyện trò thân mật với một nam nhân khác không phải mình, Raikiri Reigin không biết vì sao luôn đinh ninh nam nhân kia là ban trai của nàng, cho rằng nàng ta đã phản lại lời thề năm đó, ngày đêm không ngủ, tuyệt thực trốn tại trong phòng với cái đầu chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực, cứ suy nghĩ như vậy, cố chủ uất ức mà chết. Đáng thương hơn, còn chết khi mà trong nhà chẳng có ai...
Lý Huyền Tử khóe mắt co giật, mất mấy giây mới lấy hai ngón tay xoa xoa thái dương của mình. Cũng quá... ngu xuẩn đi?
Hắn cùng vì hồng nhan đón lấy lôi kiếp oanh oanh liệt liệt mà chết, còn tên cố chủ này thì sao? Rác rưởi, vô dụng tới độ chết vì quá uất ức... hắn không rõ ràng vì sao bản thân lại có thể trọng sinh vào thứ phế vật này...
Ám Dạ Thiên Tôn... đệ nhất ma đầu, thống lĩnh tam đại ma môn... giờ đây lại là một tên chết vì uất ức!? Ông trời cũng quá coi thường hắn đi!?
Hắn khóc không ra nước mắt, hắn không muốn chấp nhận thực tại này nhưng nó vốn dĩ là như vậy, hắn lại còn có thể phản kháng lại sao? Huống chi hắn phản kháng ai? Hắn ban đầu vốn dĩ không nghĩ bản thân lại trọng sinh sang một thế giới khác không phải tu chân giới. Chấp nhận thân phận này, hắn bất lực thở dài, cầm lấy điện thoại khởi động lên. Bây giờ là bảy giờ mười lăm phút, một tuần trước hắn cùng gia đình chuyển về đây sinh sống, hôm nay là ngày hắn phải đến trường mới, tám giờ là giờ vào học, hắn không muốn muộn học thì phải nhanh lên. Lý Huyền Tử lại ảo não, hắn quên mất bản thân còn phải đến trường đây...
Lý Huyền Tử rời giường, tiến vào trong phòng tắm. Qua tấm gương, hắn đã có thể nhìn rõ chân diện khuôn mặt của mình. Cố chủ khuôn mặt đúng là không có gì đặc biệt, nhưng không rõ có phải do linh hồn của Lý Huyền Tử quá cường đại vì vậy nên đã thay đổi một vài nét trên khuôn mặt. Mái tóc từ màu đen lại hóa thành một màu bạc y hệt màu tóc của hắn ở kiếp trước, hai mắt sắc bén, lạnh lẽo cùng đôi đồng tử huyết sắc, tổng thể kết hợp với nhau tuy không có quá nhiều thay đổi nhưng lại sinh ra trong mắt người khác là một vẻ tà dị không hợp với hắn. Ngoại trừ mắt và tóc, không có gì thay đổi nữa, khuôn mặt này miễn cưỡng có thể nén lòng nhìn, thêm phần khí chất của hắn, hẳn không sai biệt lắm cỗ thân thể này sẽ trở lên khó quên trong lòng người khác.
Hắm tắm rửa, khoác lên mình bộ đồng phục mới. Ngôi trường mà hắn theo học năm cuối cấp là sơ trung Sakurano, tại khu vực này chính là ngôi trường tốt nhất.
Vác lên cặp sách, hắn bước ra khỏi nhà, hiện tại là bảy giờ ba mươi phút, thêm khoảng thời gian đợi xe bus cho tới khi đến được trường, hắn tốn mất hai mươi phút đồng hồ, vẫn còn dư ra mười phút để hắn kịp vào lớp.
Ngồi trên xe bus, hắn không có việc gì làm liền lấy ra điện thoại cập nhật một chút thông tin. Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã bỏ quên một thông tin quan trọng. Như đã nói, Trái Đất không có lấy một điểm linh khí, vì thế càng sẽ không có lấy một tên tu sĩ, nhưng tại nơi đây xuất hiện một chức nghiệp gần tương tự như tu sĩ.
Ba mươi năm trước, đã có những cá thể con người thức tỉnh được dị năng, và ba mươi năm trở về sau, theo thống kê của các nước, trên toàn thế giới số người có thể thức tỉnh được dị năng đã tăng trưởng vô cùng mạnh mẽ. Đồng thời thời điểm đó, những hầm ngục từ dưới lòng đất được hình thành, người có thể thức tỉnh được dị năng bằng năng lực của mình đã bắt đầu tham gia khám phá các hầm ngục và kết quả rất khả quan khi từ bên trong hầm ngục có rất nhiều những vật phẩm quý giá hay những loại dược liệu, quặng đá quý hiếm chưa từng xuất hiện tại Trái Đất khi trước. Những người thức tỉnh dị năng được chính phủ gọi là các thợ săn.
Các thợ săn khi thức tỉnh đều có một thứ năng lượng trong cơ thể được đặt tên là Douryoku. Tùy vào mỗi Douryoku sẽ có những đẳng cấp khác nhau, tùy thuộc vào cơ thể từng người mà Douryoku sẽ trở thành vũ khí riêng biệt để phù hợp với thân chủ nhất có thể. Đẳng cấp của chính thường thấy của các Douryoku sẽ được xếp từ D cho tới S, từ đẳng cấp S trở đi, sẽ có những biến thể khác cường đại hơn như SC, SB, SA và cuối cùng mạnh nhất là SS.
Nói như vậy cũng không có nghĩa rằng ai cũng có thể thức tỉnh được Douryoku trong cơ thể mình. Toàn cầu thống kê rằng có ba mười phần trăm dân số không thể thức tỉnh Douryoku và cỗ thân thể này nằm trong số ba mươi phần trăm đó. Không thể thức tỉnh, Lý Huyền Tử phải nghĩ cách để tu luyện, trong thần hải của hắn là vô số những bí pháp tu tiên, mặc dù nhiều nhưng chúng yêu cầu tu vị phải đạt tới Trúc Cơ, tại Trái Đất không có linh khí, tới Luyện Khí còn khó chứ đừng nói Trúc Cơ gian nan như vậy. Có lẽ hắn sẽ tạm gác việc tu hành lại, chí ít là cho tới khi tìm được một thứ khác giống linh khí, mà lúc đó là lúc nào, hắn mông lung không rõ.
Không thể tu luyện, còn có cách khác để cỗ thân thể này mạnh lên, đó là trở thành một võ giả. Võ Đồ, Võ Sư, Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Thần, năm cảnh giới chính của một võ giả, trong đó Võ Đồ được chia làm cửu trọng còn các cảnh giới khác chỉ được chia làm tam trọng. Một tên Võ Đồ cửu trọng có thể giết chết một tên Luyện Khí cửu tầng không tốn chút sức lực, điểm khác biệt đó chỉ có tại Võ Đồ, dù võ lực có mạnh tới đâu thì võ giả vẫn chỉ là phàm thai nhân loại, cho dù tới Võ Thần đỉnh phong cũng không có cơ hội phi thăng tiên giới. Điều đó ở hiện tại không quan trọng, Võ Thần tuy không thể phi thăng nhưng náo loạn thiên địa vẫn có thể, đủ mạnh mẽ để sống trong thế giới này, hơn nữa trở thành võ giả chỉ là kế hoạch ban đầu trước khi hắn tìm được biện pháp thay thế để tu tiên mà thôi.
Hắn nhắm hai mắt mình lại, trong thần hải từng công pháp xuất hiện, trong hàng trăm những công pháp nằm đó, một ánh sáng le lói xuất hiện, gạt bỏ sự tồn tại của những công pháp khác mà tiến tới gần thần thức của Lý Huyền Tử. Hắn ngạc nhiên trước cuốn công pháp rách nát này, trên đó là ba chữ Âm Dương Quyết.
Âm Dương Quyết là một cuốn công pháp võ tu không phải nói là cường đại nhất, bản thân nó chính là âm dương, có truyền thuyết kể rằng Võ Thần đỉnh phong có thể nhờ nó mà phi thăng tiên giới, mặc dù đó chỉ là lời đồn nhưng vẫn rất có cơ sở. Âm Dương Quyết tu luyện rất khắc nghiệt, ngoại việc phải nhập định hấp thụ tinh hoa đất trời còn phải cân bằng cả thể âm lẫn thể dương, khi đó mới có thể tiến lên tầng tiếp theo, càng lên cao, áp lực từ Âm Dương Quyết lên thể nội lẫn thể ngoại càng lớn, càng khó khăn trong việc đột phá.
Hắn gật gù thỏa mãn, chỉ một vài giây tiến vào thần hải vậy mà đã qua hai mươi phút, xe bus vừa vặn tiến tới điểm dừng. Lý Huyền Tử mang theo cắp sách xuống dưới xe. Cách đó chỉ vài ba mét, hắn đã trông thấy cổng trường sơ trung Sakurano, hai bên đường là vô số học sinh chậm rãi bước đi. Không hổ là sơ trung nổi tiếng khu này, học sinh rất đông, cơ sở vật chất thoạt nhìn cũng rất tốt.
Trên đường đi, có lẽ vì mái tóc bạc của mình, hắn là tâm điểm của mọi học sinh, những tiếng xì xào bàn tán vang lên, hắn không có cách, linh hồn của hắn quá cường đại. Bỏ ngoài tai những tiếng bàn tán, Lý Huyền Tử tìm đường tới phòng giáo viên.
Đứng trước phòng giáo viên, hắn mở ra cửa bước vào bên trong, phía bên trong các vị lão sư trẻ có già có đang chăm chú soạn giáo án, nhất thời không ai chú ý tới Lý Huyền Tử đang đứng tại đó.
"Cho hỏi, vị nào là Hasuko lão sư?"
Hắn gõ gõ lên vách cửa đồng thời lên tiếng hỏi, mấy vị lão sư ngẩng đầu lên sau đó cúi xuống, dù sao đối phương muốn hỏi cũng không phải họ.
"Là ta, ngươi là trò Raikiri mới chuyển tới phải không?"
Một nữ nhân tiến tới hắn, mỉm cười hỏi. Lý Huyền Tử gật đầu, đồng thời đánh giá nàng. Hasuko lão sư là một cô gái còn rất trẻ, tuổi tác khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt xinh xắn, mũi nhỏ cao cao, cằm nhọn tinh xảo, da trắng tinh khiết, nhất là đôi mắt của nàng đặc biệt ôn hòa. Thân cao một mét năm mươi chín, khoác trên mình là bộ đồ công sở thực sự rất hợp với khí chất của mình, nhất là áo sơ mi có chút bó lại tô lên bộ ngực lớn của nàng.
"Là ta"
Nàng hài lòng gật đầu, bỗng chú ý tới màu tóc lẫn màu mắt của hắn, nàng kéo kéo hắn tới bàn làm việc của mình hỏi
"Trò Raikiri"
"Có chuyện gì sao, Hasuko lão sư?"
"Tóc và mắt của ngươi là nhuộm và đeo kính áp tròng sao?"
"Không có, đây chính là sắc tóc lẫn sắc mắt tự nhiên, có chuyện gì sao?"
"Cũng không có vấn đề gì khi nó là sắc tự nhiên, thực ra tại Sakurano học sinh không được nhuộm tóc, không được đeo áp tròng màu, trường hợp của trò là đầu tiên có lẽ qua một thời gian sẽ bị hiểu lầm rất nhiều."
Nàng nhiệt tình như vậy, Lý Huyền Tử cũng không ngại cảm ơn một tiếng. Nhìn qua, nàng chỉ đáng tuổi làm tỷ tỷ của hắn, lại tỏ ra thành thục như vậy, có lẽ nàng rất yêu mến công việc dạy học của mình.
"Trò Raikiri..."
"Lão sư, ngươi có thể gọi ta là Raikiri"
"Vậy Raikiri, trò hẳn đã thức tỉnh được Douryoku của mình rồi sao?"
Hắn lắc đầu, nhàn nhạt đáp lại, như thế nó là một điều hiển nhiên
"Ta không thể thức tỉnh Douryoku"
"Không thể thức tỉnh... xin lỗi, ta không biết ngươi..."
Nàng từ kinh ngạc lại chuyển sang bối rối, đối với hắn xin lỗi, trong hai năm dạy học của mình, nàng đã gặp qua nhiều trường hợp không thể thức tỉnh, những học sinh đó so với mặt bằng chung đều rất tự ti, thường không muốn đề cập tới những vấn đề liên quan tới Douryoku, nhưng Lý Huyền Tử là học sinh đầu tiên dửng dưng trả lời như vậy.
"Không sao, ta đã quen rồi"
"Mặc dù không thể thức tỉnh Douryoku nhưng ngươi cũng không cần quá buồn bã, còn rất nhiều những công việc khác dẫn tới thành công mà không nhất thiết cứ phải trở thành một thợ săn"
Lý Huyền Tử gật đầu, trong mắt ẩn ẩn lập lòe một cỗ tinh quang. Hắn đang quan sát thể nội của Hasuko, bên trong cơ thể nàng ẩn chứa một cỗ năng lượng rất dồi dào, trong mắt hắn nó giống như một ngọn lửa vậy, mạnh mẽ mà bùng cháy. Đó hẳn là Douryoku của Hasuko, chỉ nhìn qua cũng có thể cảm nhận được đẳng cấp của nó không thấp. Hắn thở nhẹ ra một tiếng, hắn cũng nên tranh thủ thời gian để bắt đầu tu luyện Âm Dương Quyết, sớm ngày đặt chân tới Võ Đồ nhất trọng.
Một bên, Hasuko thầm quan sát thấy Lý Huyền Tử thở ra một tiếng, cứ ngỡ hắn đang buồn bã vì nàng đề cập tới chuyện kia. Nàng cũng thật không có cố ý, cũng chỉ đành im lặng cầu mong rằng hắn sẽ không ghét mình, đối với nàng học sinh là tất cả a?
Cả hai người ngồi đó thêm hai ba phút, tiếng chuông reo lên báo hiệu đã đến giờ vào tiết. Hasuko bảo hắn đi theo bên mình, cả hai tiến tới tầng bốn của tòa nhà, đi dọc một đoạn trên hành lang, cuối cùng cũng tới được phòng học B. Nàng để hắn đứng bên ngoài chờ đợi, chính mình vào bên trong thông báo một chút
"Cả lớp trật tự"
Nàng lớn tiếng trấn tĩnh học sinh bên dưới lại, lướt nhìn qua một vòng thấy toàn bộ học sinh đều im lặng chăm chú ngước lên nhìn mình, nàng gật đầu nói tiếp
"Hôm nay, lớp chúng ta có thêm một thành viên mới, các em hãy giúp đỡ bạn nhé"
Nàng ra hiệu, Lý Huyền Tử không nhanh không chậm bước vào, hai mắt bình thản không có lấy một điểm hồi hộp, khí chất lạnh nhạt trên thân thể tỏa ra khiến tất cả học sinh đều chăm chú nhìn vào hắn giống như đang nhìn Hasuko ban nãy vậy. Hắn đứng trên bục giảng, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười, thật là trùng hợp... người con gái thuở nhỏ mà cố chủ ngày đêm lưu luyến cũng học tại lớp học này.
Đó là một thiếu nữ với mái tóc đen tuyền tựa thác, khuôn mặt xinh đẹp với bờ môi đỏ hồng ngọt ngào, đôi mắt tròn to đáng yêu vô cùng, tựa muôn vàn ánh sao lấp lánh, nàng chống cằm ngồi đó, tỏa ra một khí chất thật tinh khiết, xen lẫn thanh xuân thiếu nữ. Bắt gặp hắn, biểu cảm của nàng cũng là nhất động, dường như thấy hắn quen thuộc vô cùng.
"Ta tên Raikiri Reigin, hân hạnh được làm quen"
Thiếu nữ kia kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên còn nhớ rõ cái tên này. Trên khuôn mặt của nàng nay đã có thêm một vệt vui mừng lẫn xúc động, bắt gặp Lý Huyền Tử nhìn tới, nàng không khỏi kích động nhẹ vẫy vẫy bàn tay nhỏ với hắn.
Chẳng qua Lý Huyền Tử định lực mạnh mẽ, không quan tâm tới nàng, lạnh nhạt không còn chú ý nhìn nàng.
"Chỉ... có vậy thôi sao?"
Hasuko cười khổ, học sinh này cũng quá lạnh lùng đi?
"Còn nữa sao, lão sư?"
"Được... được rồi... vậy thì có ai muốn ngồi cạnh giúp đỡ bạn hay không? Raikiri mới chuyển tới, lần đầu sẽ có điểm không quen với trường lớp mới, rất cần mọi người để hòa nhập"
"Ta có thể thưa lão sư!"
Nữ nhân ban nãy vẫy tay cũng hắn đứng dậy, nàng nhận lấy phần trách nhiệm giúp đỡ Lý Huyền Tử về mình.
"Lớp trưởng sao? Ta cảm thấy rất ổn, vậy thì Raikiri, trò hãy ngồi cạnh lớp trưởng, có gì khó khăn trong hòa nhập cứ nói với ta hoặc lớp trưởng nhé?"
"Cảm tạ lão sư"
Hắn gật đầu, mang theo cặp sách tiến tới bên cạnh nữ nhân kia ngồi xuống, lạnh nhạt không nói một lời.
"Raikiri-chan, đã lâu rồi không gặp a?"
Lý Huyền Tử quay đầu nhìn nàng...
"Ngươi... chúng ta có quen biết nhau sao?"
"Không thể nào! Là ta đây, Umeko đây, chúng ta... trước đó đã chơi với nhau từ ngày còn bé, sau đó ngươi chuyển đi, ngươi thực sự không nhớ ta sao?"
Nàng đau lòng nắm lấy cổ tay hắn, trong mắt rưng rưng đã muốn vương xuống lệ nóng, mấy năm xa cách, lẽ nào hắn đã không còn chút tưởng nhớ tới nàng?
"Xin lỗi... ta đã từng xảy ra tai nạn, những kí ức khi trước đều biến mất, nếu như chúng ta có quen nhau... cho ta xin lỗi..."
Hắn thu lại tay của mình, đối với tình duyên của cố chủ, hắn không muốn biết, càng không có quan tâm.
"Ngươi... bị tai nạn?"
Nàng lau đi nước mắt, vậy ra không phải là hắn quên nàng nhưng hắn lạnh nhạt như vậy, cũng khiến nàng đau lòng không thôi.